Ông nói xong, vậy mà không chút cố kỵ nào, dứt khoát ngồi xếp bằng ở trên mặt đất.
“Ta có ghế dựa này, ngài có cần không?” Loại chuyện mình ngồi ở trên sofa, để một ông lão ngồi dưới đất này, Giang Ngư không làm nổi.
Ông lão không cần: “Lão phu thích ngồi dưới đất. Lão phu cũng cả đời giao tiếp với linh thảo. Đất đai này chính là thứ tốt.”
Ông nhìn chằm chằm Giang Ngư: “Tiểu cô nương, ta nghe thấy lời trước đó các ngươi nói. Chỗ ta đúng là có cơ duyên, ngươi có muốn không?”
Phàm là Giang Ngư do dự một giây thôi thì không tôn trọng thái độ cá mặn.
Nàng lập tức tỏ vẻ: “Không muốn!”
Tiền bối thoạt nhìn tính tình thật cổ quái, muốn lấy đồ từ trong tay ông chắc chắn không đơn giản, nàng mới không muốn phí sức.
Nàng nhiệt tình đề cử năm người đang nhổ cỏ: “Mấy vị đồng môn đồng hành với ta đều là đệ tử tốt chăm học khổ tu, ngài có thể suy xét bọn họ xem.”
Ông lão hừ nhẹ, bất mãn: “Thứ của ta, cho bọn họ đều không thích hợp.”
Thấy Giang Ngư vẫn không nói tiếp, ông lặp lại một lần: “Cơ duyên trong tay ta, chính là thứ tốt khó gặp. Ngươi thật sự không suy xét một chút à?”
Thái độ này, làm Giang Ngư cực kỳ cảnh giác.
Dù sao, ở kiếp trước, quần thể không thuận theo không buông tha như vậy, bị quyết đoán từ chối vẫn dán lên, Giang Ngư chỉ thấy ở một loại - marketing.
Mọi người đều biết, marketing là phải kiếm tiền từ trên người khách hàng.
Cho nên, đối phương muốn lấy cái gì từ trên người mình đây?
Giang Ngư lắc đầu đến phi thường quyết đoán: “Không suy xét!”
Ông lão: “...”
Năm người khác vừa nhổ cỏ vừa chú ý bên này: “...”
Hai người không cố ý bày kết giới, ngũ cảm tu sĩ nhạy bén, cuộc nói chuyện của hai người tất nhiên truyền vào trong tai năm người.
Mấy người để lại nước mắt hâm mộ: Đây là khác biệt à? Bọn họ ở chỗ này cực khổ nhổ cỏ, tiền bối lại cố tình coi trọng Ngư sư tỷ.
Đáng giận nhất chính là cơ duyên đưa tới cửa, Ngư sư muội còn không muốn!
Thấy thái độ Giang Ngư kiên quyết như vậy, ông lão cũng trầm mặt, tất nhiên không vui.
Ông nhìn chằm chằm Giang Ngư, sắc mặt nghiêm túc, khí thế quanh thân uy nghi như núi cao, nhìn dáng vẻ như bị Giang Ngư từ chối năm lần bảy lượt mà giận.
Ông nặng nề nói: “Ngươi...”
Tạ Nguyên đang nhổ cỏ lập tức nhảy dựng lên rút kiếm, Ngư sư muội chính là người của Tiểu Đan Phong bọn họ, thân là sư huynh há có thể trơ mắt nhìn nàng bị bắt nạt. Trưởng lão bổn môn (không quen biết) cũng không được!
Hắn còn chưa chạy tới, ông lão đã nói ra câu kế tiếp:
“Lão phu chưa bao giờ bị người từ chối không lưu tình như vậy. Hừ, ngươi không muốn, ta càng muốn cho ngươi!”
Trái tim Giang Ngư mới treo lên: “...”
Chử Linh Hương âm thầm cầm linh kiếm: “...”
Tạ Nguyên vọt tới một nửa: “...”
Họ trơ mắt nhìn ông lão lấy ra một miếng ngọc giản, đưa cho Giang Ngư.
Giang Ngư nhíu mày: “Tiền bối, ta nói ta không cần.”
Ông lão kiên trì: “Ngươi xem trước một cái rồi hãy quyết định.”
Giờ phút này, đám người Tạ Nguyên cũng vây lại đây.
Tạ Nguyên tò mò nói: “Ngư sư muội, nếu không muội nhìn một cái? Ta cũng muốn biết là thứ gì.”
Giang Ngư cảnh giác nhìn ông lão: “Thứ này của ngươi sẽ không nhìn xong không trả lại được chứ?”
“Lão phu há là loại người này?” Ông lão xụ mặt.
Giang Ngư bèn duỗi tay, nhận lấy, ngọc giản kia chạm đến lòng bàn tay nàng, nội dung trong đó tự động mở ra với Giang Ngư.
Giang Ngư chỉ nhìn thoáng qua là rời khỏi, ánh mắt nhìn ông lão vô cùng kỳ lạ.
Cho Giang Ngư một trăm cơ hội suy đoán, nàng cũng tuyệt đối không thể đoán ra nổi, ông lão trước mắt này quậy ra cảnh như này, nhất định phải đưa đồ cho nàng, vậy mà là cuốn sách:
“Bí quyết nuôi dưỡng linh thảo”
Xuất phát từ lễ phép, Giang Ngư không nhìn nội dung chính thức phía sau, chỉ liếc nhìn lời mở đầu.
Nội dung đại khái là: Nơi này ghi lại phương pháp hoàn mỹ nhất nuôi trồng linh thảo do ông lão đúc kết qua mấy trăm năm, cao cấp hơn mấy loại lưu truyền trên thị trường.
Ông lão đắc ý vuốt râu: “Thế nào? Có hợp ý ngươi không?”
Giang Ngư đúng là... hơi động tâm.
Thấy nàng im lặng, Tạ Nguyên không kìm nén được lòng hiếu kỳ, dò hỏi: “Ngư sư muội, đây là thứ gì? Là công pháp hay là linh khí? Có thể nói ra không?”
Ông lão trừng mắt liếc hắn một cái: “Đều không phải! Thằng nhóc ngươi cũng ở Dược Phong, sao lại tục khí thế!”
Tạ Nguyên:?
Dù sao là tiền bối tông môn, bị mắng thì hắn cũng không tức giận, ngược lại hứng thú bừng bừng suy đoán: “Đều không phải? Hay là, đan dược cấp cao? Thiên tài địa bảo?”
Giang Ngư thở dài: “Đều không phải.”
Tạ Nguyên sửng sốt, nói thầm: “Đều không phải, vậy còn có thể là cái gì?”
Giang Ngư nhìn ông lão một cái, thấy ông cũng không có ý phản đối, thẳng thắn: “Là một quyển bút ký, ghi lại cách gieo trồng nuôi dưỡng linh thảo tốt hơn.”
Mọi người: “...”
Tỷ đệ Vu gia của Linh Thú Phong nháy mắt tâm như nước lặng, lập tức tỏ vẻ: “Quả thật là thích hợp với Dược Phong!”
Mà mấy người Tạ Nguyên cũng như bị tưới cho một chậu nước lạnh, nhiệt tình tan hơn một nửa. Đệ tử Dược Phong, tuy rằng không ít Luyện Dược Sư, cũng thật sự không có mấy người sẽ tiêu tốn quá nhiều thời gian ở trên chuyện gieo trồng linh thảo.
Lúc trước mọi người cho rằng có thứ tốt, nhiệt tình tràn đầy, Giang Ngư lại ít hứng thú.
Hiện tại mọi người đều không có hứng thú với ngọc giản, Giang Ngư lại có hứng thú.
Nàng hỏi ông lão: “Tiền bối, ta phải làm thế nào làm, mới có thể có được ngọc giản này?”
Ông lão lộ vẻ mặt vui mừng: “Ngươi thích nó?”
Giang Ngư gật đầu: “Thích.”
“Thích hơn cả công pháp linh khí đan phương?”
Giang Ngư: “Không sai! Ta có hứng thú với nó nhiều hơn.”
“Ha ha ha!” Ông lão ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, thỏa thuê đắc ý: “Không hổ là người ta coi trọng, thật tinh mắt!”
Ông phất tay ném ngọc giản vào trong lòng Giang Ngư: “Thứ này vốn là muốn tặng cho ngươi, cầm đi.”
Đương nhiên những lời này là truyền âm cho Giang Ngư. Tuy rằng ông đã sớm có ý này, nhưng dẫu sao nói ra ở trước mặt những đệ tử thì không tốt lắm.
Giang Ngư giật mình: “Ngài...”
Ông lão hòa ái nói: “Lão phu đạo hào Hỏa Vinh, Hoa Vinh sư tỷ và Khô Vinh sư huynh đã từng nhắc về ngươi với ta.”
“Bảy người đồng môn, chỉ có ta ham thích gieo trồng, bị rất nhiều người khuyên bảo, nói ta đi học luyện đan, chuyên tâm tu luyện.”
Ông hừ nhẹ một tiếng: “Ai nói gieo trồng vô dụng? Thứ ngươi trồng ra, không phải làm những lão già đó đỏ mắt à?”
“Tiền bối...”
Hỏa Vinh Trưởng lão nói: “Được rồi, nếu đã lấy được đồ, các ngươi nhanh đi thôi. Đừng ở chỗ này quấy rầy thanh tịnh của ta!”
Tạ Nguyên khờ khạo nói: “Tiền bối, chúng ta còn chưa nhổ xong cỏ mà.”
Hỏa Vinh Trưởng lão: “... Không cần.”
Ông như nhớ tới gì đó, ống tay áo vung lên, mấy bình ngọc bay ra, rơi vào trong ngực năm người: “Ta không chiếm hời của tiểu bối. Chỗ Thanh Tâm Đan này, xem như cảm ơn các ngươi giúp ta nhổ cỏ.”
Mấy người Tạ Nguyên quả nhiên cực mừng.
Giang Ngư vừa rồi bị ngắt lời, lại lần nữa mở miệng: “Tiền bối...”
Hỏa Vinh Trưởng lão không kiên nhẫn: “Còn có chuyện gì, không phải bảo các ngươi đi nhanh đi à?”
“Ý của ta là cầm tâm huyết cả đời của ngài, vãn bối không có gì báo đáp. Nếu ngài không chê, ta dùng linh thảo làm hai món cho ngài nếm thử nhé.”
Đây là biện pháp mà Giang Ngư mới nghĩ ra được, đồ vật bình thường chắc chắn Hỏa Vinh Trưởng lão sẽ không muốn.
Nếu ông ấy là một ông lão nghiên cứu cách gieo trồng tân tiến, dùng đồ do chính mình trồng làm cho ông ăn, đó là một loại phương thức báo đáp tốt nhất.
Còn nữa, đồ ăn do nàng làm, đến Tuế Văn Trưởng lão bọn họ đều rất thích, nói vậy vị Hỏa Vinh Trưởng lão này cũng sẽ thích nhỉ?
Quả nhiên, nghe Giang Ngư nói như vậy, lời từ chối đến bên miệng Hỏa Vinh Trưởng lão không thốt ra được.
Ông nghe sư tỷ từng nhắc đến chỗ kỳ lạ của tiểu cô nương này. Bên trong đồng môn, tuổi tác ông nhỏ nhất, còn xa mới đến lúc đại nạn, dùng dáng vẻ ông lão, bởi vì không thèm để ý cái này mà thôi.
Thấy ông không phủ nhận, thần thức Giang Ngư vừa động, nguyên bộ bếp lò dụng cụ xuất hiện ở trước mặt nàng.
Mọi người hoảng sợ, Tạ Nguyên khiếp sợ nói: “Ngư sư muội, túi trữ vật của muội đựng những thứ gì vậy?”
Hắn vốn cho rằng sofa đám mây, ghế dựa, thoại bản, điểm tâm nước trà cũng đã đủ kỳ lạ, kết quả, đến cả bếp lò to như này cũng có?
Còn chưa hết, thấy Giang Ngư thuần thục lấy ra linh gạo, linh thảo, các loại thịt yêu thú đã được đóng gói, các loại gia vị...
Mọi người từ khiếp sợ đến chết lặng, lại đến thán phục.
Chờ đến khi trong nồi mơ hồ tản ra mùi thơm, thán phục lập tức biến thành trông mòn con mắt.
“Thật kỳ lạ...” Tạ Nguyên lẩm bẩm: “Rõ ràng ta đã tích cốc nhiều năm như vậy. Vì sao ngửi được mùi này lại động tâm đến thế?”
Vu Dược gật đầu theo, mắt trông mong nhìn trong nồi: “Mùi hương này thật độc đáo, linh khí đầy đủ, thế mà như là không có tạp chất.”
Bên trong Bạch Ngọc tiên cung không có nguyên liệu nấu ăn, Giang Ngư lấy thịt yêu thú làm thành thịt viên, thêm linh thảo tươi non, làm một món canh thịt viên rau xanh phiên bản Tu Tiên Giới.
Về phần rau Bích Nhu Thảo trộn tiện nhất cũng cực được hoan nghênh tất nhiên sẽ không thiếu.
Linh gạo Giang Ngư thường ăn kiểu cho hết các loại nguyên liệu nấu ăn làm theo phương pháp cơm chưng thịt. Nhưng mà những người ở Tu Tiên Giới đã từng thưởng thức tay nghề của nàng càng thích ăn linh gạo thuần, nàng cũng càng bớt việc.
Một đĩa đồ ăn một bát canh được bưng lên.
Giang Ngư nói: “Ta ra ngoài không mang nguyên liệu nấu ăn gì, tương đối giản dị. Hỏa Vinh tiền bối, sau này có thời gian, ngài có thể tới Linh...”
Nàng bỗng nhiên nhớ ra hiện tại mình là “Ngư Giang Dược Phong”, bèn nháy mắt ra hiệu với Hỏa Vinh Trưởng lão: “Tìm ta, ta mời ngài ăn cơm!”
Hỏa Vinh Trưởng lão tất nhiên đã sớm ngửi thấy mùi thơm. Ông không đến mức mất kiềm chế như tiểu bối, vững vàng ngồi xuống, đầu tiên lấy muỗng múc cho mình một bát canh.
Canh vừa vào miệng, ánh mắt ông lập tức sáng ngời.
Đồ ăn bằng linh thảo của Giang Ngư, người cảnh giới tu vi càng cao, càng có thể cảm nhận được tác dụng kỳ diệu trong đó.
Tuy rằng cảm giác của Hỏa Vinh Trưởng lão với sức sống không mẫn cảm bằng đám người Tuế Văn Trưởng lão đại nạn buông xuống, nhưng dù sao cũng là người vẫn luôn cùng giao tiếp với linh thực, ông vừa ăn vào miệng đã phát hiện sức sống nồng đậm trong canh này.
Lúc nghe sư tỷ nhắc đến, ông còn nửa tin nửa ngờ. Bây giờ nếm được rồi, mới biết canh này còn thần dị gấp trăm lần so với sư tỷ nói!
Ông không nói chuyện, chỉ là tốc độ ăn nhanh bằng mắt thường có thể thấy được.
Ùng ục.
Tạ Nguyên nuốt nước bọt, mắt trông mong nhìn về phía Giang Ngư: “Ngư sư muội, ta nhìn thấy trong nồi còn thừa...”
Giang Ngư cười: “Canh thịt viên ta làm rất nhiều, nếu sư huynh thích, có thể nếm thử.”
Từ Mộng từ phía sau nhảy ra: “Sư tỷ cũng có thể chứ?”
Không đợi Giang Ngư trả lời, giọng chờ mong của Vu Phiến truyền đến: “Sư đệ sư muội Linh Thú Phong cũng có thể nếm thử à?”
Giang Ngư: “...”
Cũng may lúc nàng nấu ăn, Đan Lân cố ý nhắc nàng làm nhiều một chút, nàng cười nói: “Một người một bát thì vẫn phải có.”
Nàng quay đầu nhìn Đan Lân bằng ánh mắt tán thưởng.
Hạc trắng ghét bỏ nhìn mấy tên bưng bát chia canh kia, thầm nói ngoài bản thân Giang Ngư ra, nàng làm mấy thứ này có sức quyến rũ lớn bao nhiêu, thật là ai ăn người đó biết.