Thiên Đế tiến lên đoạt lấy quát long đao trong tay dao phủ kia, hung ác bổ xuống xương cột sống của Ngao Triệu, bàn tay còn mang theo máu tươi của Trừng Ác thần cứ vậy trơ trụi moi vào trong vết thương trên lưng Ngao Triệu, dị cảm khi ngón tay kia ở trong khuấy động trong thịt làm Ngao Triệu chỉ muốn nôn mửa! Khi cuối cùng y tìm ra cũng nắm được gân rồng trên lưng Ngao Triệu, ánh mắt híp lại, gáp gáp cố sức rút mạnh nó ra ngoài!
“A, a, a ─” Cơn đau rút gân này làm sức lực Ngao Triệu thật vất vả ngưng tụ được tiêu tán trong gào thét giãy dụa, y cho là thân thể này đã bị đau đến cực hạn rồi, nhưng lúc này y mới hiểu thì ra đau đớn vốn không hề có ranh giới! Cặp mắt đồng thời với lúc sức lực tản đi, từ từ khép hợp lại. Ngọc Hàm… Y sắp không được…
“Ha ha ha ─ Hi Huyền! Ngươi cho là mấy tên lính hỏng này có thể phòng được ta sao?!” Thiên Đế đang muốn tiếp tục hạ thủ, lại nghe thấy giọng nói của Huyễn Trần Tử, y quắc mắt căm tức nhỉn, thì thấy Huyễn Trần Tử con mắt đỏ au cười như điên đứng cách y không xa!
Ấn ký trên gương mặt nhập ma của Huyễn Trần Tử càng lộ vẻ đỏ tươi, y dữ tợn điên cuồng cười, ngày này y đã đợi lâu rồi! Cuối cùng y đã gặp được rồi!
“Ngao Triệu!” Mà theo sát phía sau Huyễn Trần Tử chính là Quân Ngọc Hàm, hắn không ngờ khi mình đến đã là cảnh tượng như vậy! Ngao Triệu bị buộc hóa thành long thân, thân thể cao lớn bị xích khóa yêu xích chặt đến độ không thể nhúc nhích, toàn thân màu trắng bị máu tươi nhuộm sạch, một vùng toàn màu đỏ, không tìm được chỗ nào vẹn toàn! Đáng sợ hơn chính là sống lưng của y! Thịt trên lưng cứ như đóa hoa khai mở mà nứt ra, bạch cốt dày đặc bên trong phơi bày trong không khí, mà Thiên Đế đứng bên cạnh y một tay cầm hung khí dính đầy máu đỏ, một tay còn nắm chặt gân rồng màu vàng của Ngao Triệu!
Khốn kiếp! Hai mắt của Quân Ngọc Hàm bỗng chốc biến thành đỏ thẫm, hắn mặc kệ tất cả ngưng tụ linh lực lại, đồng loạt hai thanh đao linh lực vút ra từ lòng bàn tay, tay hắn cầm song đao hoàng kim trực tiếp xông thẳng lên Quát long thai, cơ hồ tất cả thần tiên có mặt tại đây đều bị đôi quang đao đó làm cho sợ hết hồn. Đây không phải là song đao của Thiên Đế ư?! Còn linh lực mà cái người tự tiện xông vào Thiên Đình phát tán ra cơ hồ giống hệt Thiên Đế như đúc nghĩa là thế nào!
Đối với Quân Ngọc Hàm không để ý sống chết xông về phía mình, tức giận trong mắt Thiên Đế càng tăng lên, cái nghiệt thai này cũng tới Thiên Đình! Hừ! Hắn muốn dùng sức mạnh thừa kế từ mình đối phó với mình sao? Thật đúng là không biết tự lượng sức!
Ném huyết đao và gân rồng đi, Thiên Đế định gọi ra vũ khí của mình, thế nhưng đột nhiên cả người y mềm nhũn, cặp mắt tối tăm dữ tợn quay sang nhìn về phía bụng của Ngao Triệu! Đồ tai họa đáng chết! Lại muốn nhân cơ hội cướp Thiên Đế ngọc lệnh của y! Linh lực mãnh liệt mới vừa rồi thiếu chút nữa đã kéo Thiên Đế ngọc lệnh trong người y ra ngoài rồi!
Mà trong chớp mắt y chần chờ, Quân Ngọc Hàm đã bay vụt lên, song đao trong tay không mang theo một chút do dự đâm qua người Thiên Đế, rồi xoay tròn rút ra khỏi người Thiên Đế, nhất thời đem cả người Thiên Đế ném văng ra mười thước! Đối với cảnh tượng như vậy, chúng thân lại không biết làm sao đứng ngốc lăng ra, biến chuyển đột ngột này rốt cuộc là sao đây!
“Ngao Triệu ─” Quân Ngọc Hàm không thèm để ý đến người khác, đau lòng kêu gào tên của Ngao Triệu, mà Ngao Triệu mệt lả nghe thấy tiếng gọi của Quân Ngọc Hàm, mí mắt cụp xuống đột nhiên có sức chống đỡ, y mở mắt ra kinh hỉ thấp giọng kêu lên: “Ngọc Hàm… Ngọc Hàm… Ngươi đến rồi…”
“Thật xin lỗi! Ta đến trễ!” Quân Ngọc Hàm nhẹ giọng ân hận, căm ghét trừng xiềng xích đang trói chặt lấy Ngao Triệu, giơ quang đao trong tay lên cao, cà cà hai cái liền bỏ đi trói buộc trên người Ngao Triệu, dè dặt ôm lấy Ngao Triệu thương tích khắp người, thu lại quang đao trong tay, vội vàng rót linh lực vào trong cơ thể Ngao Triệu, giúp y thong thả lại sức.
Cởi bỏ tỏa long liên, lại lấy được một ít linh lực từ Quân Ngọc Hàm, mệt mỏi trên người Ngao Triệu có chút hóa giải, thế nhưng y còn chưa kịp cảm thụ được sự thoải mái chốc lát này, long tử trong bụng lập tức không muốn bỏ qua cho y ở bên trong bắt đầu đại náo thiên cung, kéo xé tạng phủ trong người y, khiến y đột nhiên trợn to hai mắt bi khiếu thành tiếng: “Ô a ─”
“Sao vậy?! Đau ở đâu! Ta đụng phải vết thương của ngươi sao?” Quân Ngọc Hàm hiểu nhầm mình đụng phải vết thương của Ngao Triệu, hốt hoảng hỏi. Hắn quả thật là đáng chết mà! Lại vô ý như vậy!
“Không… Không phải… Ta… Ta… Hài tử… Chờ không kịp sắp… sắp ra rồi!” Trên nét mặt căng cứng của Ngao Triệu kéo ra một nụ cười khổ, thế nhưng gương mặt đã cứng đờ chỉ kéo ra được nụ cười đắng chát mà chìm nghỉm.
“Cái gì?!” Quân Ngọc Hàm không thể tin nổi kêu lên. Sao lại có thể?! Không phải còn ba tháng nữa mới đến sản kỳ hay sao?
Nghiệt súc đáng chết này! Dám cả gan đả thương y! Thiên Đế bị thương phẫn hận bò lên khỏi đất, lại nhìn thần binh thần tướng bên dưới đều đang sững sờ, một đám khốn nạn đáng chết! Đến khi chuyện này kết thúc y sẽ cho bọn chúng chết không được tử tế ~
“Còn sững ra đó làm cái gì! Còn không không mau bắt hai con yêu ma này lại!” Một tiếng rống giận thức tỉnh thần tướng, lệnh của Thiên Đế đương nhiên không dám làm trái, tất cả chuẩn bị đối phó với Huyễn Trần Tử và Quân Ngọc Hàm!