• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Nhưng bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được tung tích của con gái tôi."
Vào thời điểm bị truy sát cũng chính là lúc vợ của Diệp Tấn mang thai, ông không còn cách nào khác ngoài việc đưa bà đến nhà của một bà con xa để trú ẩn.

Được thời gian sau, cô bé ra đời nhưng ông lại phải chịu nỗi đau mất đi vợ mình.

Nhưng ông còn rất nhiều vấn đề phải giải quyết nên đành phải gửi đứa con của mình cho người bà con ấy nuôi dạy.

Trước khi từ biệt, ông khẽ nhìn cô bé đang nhí nhảnh cười cười mà đau xót tột độ, ông cầm ra trong túi một sợi dây chuyền rồi đeo lên cho cô sau đó thì rời đi.
Qua mấy năm sau, ông có quay lại để tìm nhưng không thấy con gái của mình đâu, còn người bà con xa ấy được biết là đã qua đời vì bệnh tật.

Ông kiệt quệ, mất đi sức lực nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm tung tích của con gái mình, để nó không bị rơi vào tay của bọn xấu.

Và cho tới thời điểm này, thông tin về kho báu vẫn còn là bí mật và đang được các thế lực ngầm âm thầm tìm kiếm thì ông cũng biết chắc rằng, con gái của mình vẫn an toàn.
"Chuyện này không cần phải lo, con bé chắc chắn vẫn chưa rơi vào tay bọn chúng." Diệp Tấn âm trầm nói.
Yến Tử Kỳ gật đầu với Diệp Tấn rồi nhìn Tư Cảnh Nam nghiêm túc nói:"Nhưng chuyện quan trọng bây giờ là phải giải quyết mối quan hệ của con và Hàn Dương Phong."
.....
Ngày hôm sau.
Cả ngày hôm nay Lộ Khiết vẫn không ăn gì, Tiểu Ninh cứ đem đồ vào là lại bị đuổi ra, bước xuống tầng trệt thì gặp Hàn Dương Phong.

Tiểu Ninh chỉ nhìn Hàn Dương Phong rồi buồn bã lắc đầu và đi thẳng xuống bếp.
Anh liếc nhìn những món ăn còn nguyên vẹn và nóng hổi trên chiếc khay ấy mà trong lòng lại chật vật không yên.

Ép người mình yêu làm những việc mà họ không thích đó là gây ra cho họ đau khổ, việc làm của anh bây giờ là sai trái, có lẽ anh nên buông bỏ, trả lại tự do cho cô chăng?

Câu hỏi đưa ra về việc Hàn Dương Phong có thực sự yêu Lộ Khiết hay không hay chỉ là anh đơn giản không muốn thua Tư Cảnh Nam về bất cứ điều gì? Cả bản thân anh cũng không có câu trả lời.
Nhắm mắt lại, thở mạnh một hơi, Hàn Dương Phong chậm rãi cất bước đi lên những bậc cầu thang và rẽ về phòng của cô.
Tiếng ổ khóa vừa mở, Lộ Khiết đang đứng gần ban công liền quay mặt ra nhìn.

Nhận ra đó là Hàn Dương Phong, cô chậm rãi bước tới gần anh, khuôn mặt vẫn không mấy vui vẻ.
"Tại sao em lại không chịu ăn?"
Bỏ câu hỏi của Hàn Dương Phong sang một bên, Lộ Khiết nhìn anh, nhíu mày hỏi:"Anh định nhốt em tới khi nào?"
"Em thực sự muốn đi sao?"
"Phải." Câu trả lời dứt khoác của cô khiến Hàn Dương Phong khẽ kích động, một phần nào đó trong trái tim anh đau đớn, khó chịu vô cùng.

Anh cố bình tĩnh lại, nhếch cười rồi dịu dàng hỏi cô tiếp:"Vậy tại sao hôm qua lại trở về đây?"
"Vì em chỉ muốn nói lời tạm biệt với anh." Lộ Khiết gục mặt xuống, áy náy nói vài lời.

Dù gì Hàn Dương Phong cũng là người cứu cô thoát chết và đã chăm sóc chu đáo cho cô, mặc cho cô có vô tình đến mấy thì cũng không thể bỏ đi mà không nói một lời từ biệt nào với anh được, nên cô đã quay trở lại.
Im lặng trong một lúc lâu, Hàn Dương Phong mới cất tiếng:"Em đi đi!"
Trong bầu không khí yên ắng lúc này, ba chữ lẳng lặng vang lên, lần lượt rót vào tai cô khiến cô không khỏi kinh ngạc.

Thật sự mà nói, Hàn Dương Phong là một con người rất tốt, tiếp xúc với anh gần nửa năm, dù không nhiều nhưng đôi chút vẫn hiểu về con người của anh nhưng sự việc hôm qua xảy ra khiến cô choáng ngộp và sợ sệt anh.

Anh lại không muốn điều đó xảy ra, không muốn cô phải sợ mình nên đành phải học cách chấp nhận và buông bỏ.
Lộ Khiết ngước mặt lên nhìn bóng lưng của anh, khuôn mặt điển trai không chút tì vết hướng ra ban công, lắng nghe cô cất tiếng nói, phải chi cô nói cô không đi nữa thì tốt biết mấy, nhưng dường như ao ước của anh chỉ rơi vào tuyệt vọng và mỏi mòn.
"Em xin lỗi!" Lộ Khiết nhẹ nhàng cất tiếng, giọng nói cô thật ngọt ngào thật ấm áp nhưng dường như nó đã gây ra cho anh sự buồn bã cùng sự giá lạnh.
Nói xong, cô lẳng lặng lùi vài bước rồi quay gót chân đi thẳng ra ngoài, khi tiếng cửa vang lên một tiếng "cạch" là lúc Hàn Dương Phong quay mặt lại nhìn theo cánh cửa, ánh mắt anh tựa như nhìn xuyên thấu qua lớp cửa ấy để quan sát cô.


Ánh mắt buồn bã chợt lóe lên một tia thỏa nguyện, khóe môi anh mấp máy:"Lộ Khiết, nếu em chọn rời xa anh là cách tốt nhất thì em phải sống thật hạnh phúc, đừng bận tâm gì nữa."
Bên ngoài những đám mây hờ hững trôi dạt theo chiều gió vung tỏa khắp bầu trời, những đám mây ấy chầm chậm, chầm chậm trôi và cũng trôi đến bên mặt trời nhưng cũng trong một khoảng thời gian nhất định những đám mây ấy cũng sẽ trôi đi nơi khác và trả lại không gian vắng lặng, trống trải cho mặt trời.

Cũng giống như anh và cô bây giờ, cô đã đến bên anh, mỉm cười với anh nhưng và rồi cô cũng đi, cũng bỏ lại anh giữa thế giới cô đơn và hiu quạnh này.

Chắc cô không biết được, số phận của anh và Tư Cảnh Nam không khác nhau gì mấy, anh cũng là người mang đầy thù hận và phải sống chung với sự thù hận.

Anh cũng là người không có gia đình, mỗi đêm phải chịu sự đau khổ dày vò...nhưng mấy ai hiểu và thông cảm cho anh, mấy ai biết được thứ anh đang cần là gì?
Đơn giản đó là hạnh phúc.
Tư Cảnh Nam thì cũng giống anh nhưng anh ấy may mắn hơn anh, anh ấy còn có Lộ Khiết còn anh thì chẳng có ai.

Lộ Khiết đã nói với anh rằng, anh sẽ tìm được hạnh phúc của đời mình, sẽ tìm được cô gái của mình nhưng anh biết tìm ai giống như cô được đây?
Bên ngoài, Lộ Khiết vẫn chưa đi, cô đứng trước cửa một hồi rồi khẽ thở nhẹ buồn bã:"Hàn Dương Phong, thật sự xin lỗi anh rất nhiều!"
Nói xong, cô cũng rời đi, lúc cô đến đây đã không mang theo gì thì ra rời khỏi cô cũng sẽ không mang về bất cứ thứ gì.

Lộ Khiết lặng lẽ bước xuống lầu thì giữa đường cô lại gặp Tiểu Ninh, cô mỉm cười:"Tiểu Ninh, chị đi nhé!"
Tiểu Ninh thút thít rơi nước mắt:"Tiểu thư, chị đi thật sao, em sẽ rất nhớ chị đấy!"
"Không sao, đừng khóc, sau này chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau mà."
"Thật sao?"
Lộ Khiết gật đầu, cong môi mỉm cười.

Nói lời chào tạm biệt xong với Tiểu Ninh, cô cũng rời khỏi Hàn viên.
....

Dinh thự Cảnh Hoàng Viện.
Chiếc ti vi lớn đang phát sóng chương trình biểu diễn thời trang váy cưới do Tư Cảnh Nam đầu tư, độc quyền sản phẩm của Tư Nam, chương trình này được tổ chức nhằm mục đích, ký kết hợp đồng với chủ tịch tập đoàn F ở Pháp, đồng thời cũng là cơ hội để Tư Cảnh Nam nâng cao bộ mặt của Tư Nam trên trường quốc tế.
Ánh mắt Tư Cảnh Nam vẫn đang chăm chú đặt trên màn ảnh máy ti vi lớn nhưng tâm trí của anh dường như không để ở đây.

Đáng lẽ, hôm nay anh dự định là sẽ đến và trực tiếp quản lý sự kiện này nhưng khi nghe cuộc gọi đến báo là hôm nay cô ấy sẽ trở về nên anh đã ở nhà để chờ đợi.
Bây giờ trong đầu anh chỉ hiện ra mấy câu hỏi, Lộ Khiết nói cô ấy sẽ trở về là khi nào? Bây giờ? Hai tiếng nữa? Hay là tối? Tư Cảnh Nam vẫn nghĩ ngợi.

Nhìn thấy anh chăm chú như vậy, Tân Trạch liền cất tiếng hỏi:"Lão đại, anh thấy thế nào?"
Câu hỏi trôi qua ba mươi giây vẫn không thấy Tư Cảnh Nam trả lời, Tân Trạch bèn hỏi thêm lần nữa:"Lão đại, anh sao vậy?"
Tư Cảnh Nam nghe thấy rồi nên ngước mặt nhìn Tân Trạch:"Lên lịch hẹn với bà ấy đi, tôi sẽ tới gặp."
"Vâng, lão đại!"
Từ chiếc ghế đứng dậy, Tư Cảnh Nam chỉnh sửa lại chiếc áo ngủ màu đen của mình rồi định bước lên phòng.
"Tư Cảnh Nam." Bỗng một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp quen thuộc của một người con gái vang lên ở phía sau lưng anh.

Theo phản xạ, anh quay người lại thì người con gái ấy đã chạy nhanh tới và ngã nhào vào lòng anh.
Lộ Khiết khi đã được ở trong vòng ôm của anh thì cô cảm thấy như mình lại có cả thế giới, cô ngày càng ôm chặt anh hơn, khuôn mặt trắng trẻo khẽ cựa quậy lồng ngực anh:"Tư Cảnh Nam, em về rồi!"
Còn đối với anh, khi thấy Lộ Khiết được an toàn thế này thì nỗi lo lắng suốt đêm qua cho tới giờ của anh đã giảm đi rất nhiều.

Tư Cảnh Nam cũng không hiểu, tại sao Hàn Dương Phong đột ngột lại cho Lộ Khiết trở về với anh như vậy.

Nhưng dù ý định của Hàn Dương Phong là gì, anh cũng mặc kệ, chỉ cần có anh ở đây thì không có ai có cơ hội động chạm đến cô nữa.
Tư Cảnh Nam nhẹ nhàng đẩy Lộ Khiết ra rồi chăm chú ngắm nhìn cô, giữ chặt cô trong tầm mắt, dù vết thương bị cắn trên môi của cô đã lành đi nhiều nhưng anh vẫn nhìn thấy.

Hai tay anh ôm nhẹ vào hai bên gò má của cô, chăm chú dán mắt lên vết thương ấy, trong lòng cảm thấy xót vô cùng:"Lộ Khiết, môi em làm sao vậy?"
Nghe Tư Cảnh Nam hỏi vậy, Lộ Khiết chớp chớp mắt, cười trừ:"Em không cẩn thận nên bị ngã thôi.

Không sao đâu!"
Đưa đôi tay chạm nhẹ lên vết thương ấy, Tư Cảnh Nam cúi xuống hôn nhẹ lên đó một cái, nụ hôn của anh mang theo hương vị ấm áp như muốn xoa dịu đi cơn đau từ vết thương ấy:"Lần sau phải cẩn thận, không được bất cẩn như vậy nữa.


Biết chưa?"
Lộ Khiết thầm cười rồi gật đầu.
Toàn bộ cử chỉ của hai người từ lúc đầu tới giờ đều bị Tân Trạch chứng kiến.

Anh dùng ánh mắt ngỡ ngàng nhìn họ thỉnh thoảng lại chậc lưỡi, lắc đầu nhưng cũng thấy vui vì Lộ tiểu thư và lão đại đã được đoàn tụ.
Tư Cảnh Nam khẽ ôm Lộ Khiết vào lòng ánh mắt có lướt qua người Tân Trạch, nhận thấy Tân Trạch đang chăm chú nhìn anh và cô, ánh mắt của anh dừng lại hẳn.
Tân Trạch cảm thấy có điềm chẳng lành đằng sau ánh mắt ấy, anh có cảm giác như tia lửa điện như vừa mới chạy dọc qua người mình, anh gãi đầu cười cười, nhìn trời nhìn đất:"À...ờ....tôi nhớ ra còn chuyện phải làm, lão đại tôi đi trước."
Nói xong, Tân Trạch mau chóng chuồng gấp.
Ở dưới bếp, Yến Tử Kỳ cùng một số người khác đã nấu ăn xong xuôi.

Bà nghe thấp thoáng người giúp việc nói lại, Lộ Khiết đã trở về thì vô cùng mừng rỡ.

Bà bỏ tạp dề xuống, ra lệnh cho những người khác trưng bày món ăn lên bàn, còn mình thì đi thẳng ra ngoài.
"Lộ Khiết, con về rồi đấy à?" Yến Tử Kỳ tươi cười bước tới.
"Vâng, con chào bác."
"Được rồi, đừng khách sáo, sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà, con không cần phải nói như thế.

Hôm nay, bác biết con về nên đã tự tay chuẩn bị rất nhiều món ngon.

Nào, xuống đây ngồi ăn cùng bác."
Tư Cảnh Nam đang tươi cười nắm lấy tay Lộ Khiết thì đột ngột Lộ Khiết bị bà kéo đi mất.

Anh đứng ở đó nhìn bóng dáng của hai người đi xa, anh lại có cảm giác bị phớt lờ, cảm giác bị bỏ rơi cao vót.

Chưa gì hết mà đã bị mẹ cướp mất người yêu rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK