BÍ MẬT - CHƯƠNG 82
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến đột nhiên bật cười, cả Cố Thụ Ca và Kính Vân đều cảm thấy kì quái. Nhưng ý cười của Thẩm Quyến rất ngắn ngủi, chỉ thoáng cái đã trở lại như thường: “Ác niệm rời đi có để lại một câu, nói rằng muốn có thực thể, có thể vào Phật dưỡng hồn tĩnh tu. Tiểu Ca thử rồi, em ấy không vào Phật ngọc được.”
Nếu vào không được, lại làm sao mà tĩnh dưỡng bên trong?
Kính Vân thoáng kinh ngạc, đáp: “Cô đưa túi bùa cho tôi xem thử.”
Túi bùa này vốn dĩ chính là Kính Vân cho, ông ta đương nhiên quen thuộc với nó. Hiện tại muốn xem, chỉ có thể là xem túi bùa đã thay đổi thế nào. Thẩm Quyến hiểu, bèn lấy nó ra khỏi túi, đặt vào lòng bàn tay Kính Vân.
Ban đầu, túi bùa này từng có một lực hút mãnh liệt với Cố Thụ Ca, thúc đẩy cô theo sát nó. Nhưng hiện tại, lực hút ấy đã yếu đến gần như không cảm nhận được. Ánh mắt Cố Thụ Ca dừng trên túi bùa màu vàng sáng, thấy Kính Vân nhận lấy nó, đặt trước mắt, quan sát cẩn thận.
Kính Vân nhìn một lúc lâu, lại lấy miếng Phật ngọc bên trong ra, lòng bàn tay như lơ đễnh lướt qua nó, rồi ông ta nói: “Cô từng cho Phật ngọc tẩm máu.”
Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Thẩm Quyến kể lại một lượt chuyện Cố Thụ Ca trúng đạn biến mất. Kính Vân khẽ gật đầu: “Thảo nào cô ta không bị đánh tan, còn hồi phục nhanh như vậy, đúng thật là đã tĩnh dưỡng trong Phật dưỡng hồn. Hơn nữa máu cô cũng có hiệu quả củng cố hồn thể.”
Nói đến đây, Kính Vân lại tán đồng với phương pháp mà ác niệm để lại: “Phật dưỡng hồn đúng là có thể khiến tiểu quỷ này dưỡng ra được thực thể.”
Chỉ cần có thực thể, Thẩm Quyến lại giúp tiểu quỷ tạo một thân phận thì cô nàng đã có thể sinh hoạt trong xã hội loài người, cũng không khác gì người bình thường. Thẩm Quyến vốn hướng về khả năng ấy. Cô ngồi thẳng người, nói: “Xin đại sư dạy tôi.”
Cố Thụ Ca nhìn Thẩm Quyến, rồi lại nhìn sang Kính Vân.
Kính Vân thở dài, lắc đầu: “Người bình thường có được Phật dưỡng hồn là sẽ mang theo bên người giống như thí chủ. Âm quỷ đến gần Phật dưỡng hồn cũng được tẩm bổ. Nhưng tẩm bổ như vậy vẫn quá ít ỏi. Cần phải kết hợp thêm linh khí và công pháp mới dưỡng ra được thực thể. Mà dưỡng ra thực thể mới chỉ là một bước nhỏ, còn phải tu luyện trong thời gian rất dài mới có thể từ quỷ thành quỷ tiên, chứng được đại đạo.”
Kính Vân nói rất kĩ càng, tỉ mỉ. Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca cũng nghe thật sự chăm chú. Nhưng điều Cố Thụ Ca nghĩ lại là, tôi không muốn tu luyện thành quỷ tiên nha, tôi không có tham vọng đó. Điều tôi muốn chỉ là được ở bên Thẩm Quyến thật dài lâu mà thôi.
Kính Vân còn đang thao thao: “Nhưng rất hiếm người biết Phật dưỡng hồn thật ra là một tiểu thế giới có sẵn linh khí. Vào trong tu luyện, làm ít được nhiều.” Nói đoạn, ông ta lại nhìn sang Cố Thụ Ca: “Sau khi trúng đạn, cô hẳn đã vô tình đi vào Phật dưỡng hồn, thế nên mới giữ được ba hồn sáu phách, chỉ thiếu một phần hồn thức.”
“Hồn thức?” Cố Thụ Ca hỏi.
“Đúng vậy. Hồn thức đối với quỷ cũng tương đương ba hồn sáu phách đối với người. Thiếu một phần, nhẹ thì ngu dại, nặng thì tử vong.” Kính Vân giải thích, lại tấm tắc lấy làm lạ, “Nói tới đây, cũng là một bí ẩn. Sao cô lại không bị ngốc?”
Kính Vân có thể xem như cao tăng lợi hại nhất thời bấy giờ. Nhưng bí ẩn trùng trùng trên người tiểu quỷ này vẫn khiến ông ta nhìn không thấu. Cũng thật hiếm thấy.
Cố Thụ Ca căm tức nhìn Kính Vân. Thẩm Quyến nói: “Em ấy mất đi ký ức, cái gì cũng không nhớ rõ.”
Cố Thụ Ca còn đang bất mãn vì lời Kính Vân, chợt nghe Thẩm Quyến nói vậy lại cụp mi nhìn sang, dùng ánh mắt bày tỏ không phải cái gì em cũng không nhớ, em nhớ được chị.
Thẩm Quyến nhìn lại, ý bảo chị biết.
Cố Thụ Ca lại vừa lòng.
Biết được không phải hoàn toàn không ảnh hưởng, Kính Vân vẫn kinh ngạc. So với ngu dại thì mất đi ký ức đương nhiên nhẹ hơn nhiều. Tiểu quỷ này có quá nhiều chỗ khiến ông ta ngạc nhiên. Kính Vân tạm thời gác lại chuyện này, tiếp tục nói về Phật dưỡng hồn: “Phật dưỡng hồn có bao nhiêu ưu điểm đi nữa thì người đời cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, bởi vì không tìm được cách tiến vào.”
Nếu là quỷ khác, Kính Vân quá nửa sẽ khuyên từ bỏ ý niệm ấy, nhưng tiểu quỷ trước mắt thì khác. Cô nàng đã đánh bậy đánh bạ vào được, nếu đã có lần thứ nhất, ai biết sẽ có lần tiếp theo hay không. Vậy mới thấy, vận khí của tiểu quỷ này thật sự quá tốt. Tuy gặp nhiều gian nguy nhưng kết quả luôn là sau cơn mưa trời lại sáng.
“Tôi phải suy ngẫm thêm.” Kính Vân nếu trở về nghĩa là đã có lòng giúp đỡ. Ông ta nói với Thẩm Quyến, “Túi bùa này để tôi nghiên cứu vài hôm.”
Thẩm Quyến đương nhiên đồng ý: “Mấy ngày này đành phiền đại sư ở lại đây.” Tuy nguyện ý đưa túi bùa cho Kính Vân nghiên cứu nhưng cô vẫn không yên tâm nếu để nó rời xa, lại càng không đồng ý cho Kính Vân mang đi. Hơn nữa, cô cũng lo Cố Thụ Ca cách túi bùa này quá xa sẽ xảy ra chuyện.
Kính Vân biết nỗi băn khoăn của Thẩm Quyến, cũng đồng ý.
Người làm trong nhà đã nghỉ hết. Thẩm Quyến cần tự tay sắp xếp một phòng nghỉ cho hòa thượng. Cô đứng dậy, đi một bước rồi lại dừng. Cố Thụ Ca cũng đứng, thấy Thẩm Quyến dừng, bèn dừng theo.
Thẩm Quyến hỏi: “Ác niệm còn tồn tại không?”
Cố Thụ Ca không ngờ Thẩm Quyến lại hỏi điều này, bèn nhấp môi dưới, cúi đầu. Lần này trên đầu cô nàng không xuất hiện quả chanh, bởi vì so với ghen tuông thì tự ti lại càng chiếm phần nhiều. Cô không có ký ức, thế nên không biết mình và Thẩm Quyến đã từng trải qua những gì. Cô biết Thẩm Quyến tốt với mình, nhưng lại không rõ cái tốt ấy là căn cứ vào đâu, có vững chắc hay không.
“Đưa tay cho tôi.” Kính Vân nói, rồi xòe lòng bàn tay với Cố Thụ Ca.
Cố Thụ Ca muốn biết vẻ mặt Thẩm Quyến hiện tại thế nào, nhưng lại không dám xem. Cô thử vươn tay đặt vào lòng bàn tay Kính Vân, kết quả không ngờ thật sự chạm đến.
Cố Thụ Ca kinh hãi. Thẩm Quyến cũng có phần bất ngờ.
Kính Vân lại thản nhiên khép mắt, cầm lấy tay Cố Thụ Ca, tìm kiếm một phen mới nói: “Không còn nữa.”
Cố Thụ Ca lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô nghĩ, tình địch đã không còn. Thẩm Quyến lại không có phản ứng gì, chỉ gật đầu, sau đó ra hiệu Cố Thụ Ca đi theo mình.
Các cô lên lầu hai. Cố Thụ Ca theo sát Thẩm Quyến. Cô đã biết bố cục ngôi nhà, nhưng nơi này đối với cô mà nói vẫn khá xa lạ. Thẩm Quyến dẫn Cố Thụ Ca vào một căn phòng cho khách. Trong phòng đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, nói sắp xếp cũng chỉ là lấy các món đồ dùng sinh hoạt từ ngăn tủ ra, đặt lên đúng chỗ mà thôi.
Thẩm Quyến vẫn im lặng, cô đang suy nghĩ.
Chị đang nghĩ ác niệm đi đâu sao? Cố Thụ Ca suy đoán, rồi bỗng dưng lại thấy khó chịu. Cô muốn ngăn Thẩm Quyến lại, hỏi một câu có phải chị đang nhớ đến ác niệm hay không, nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh. Đó là một gian phòng rất lớn, cô ngồi trên sô pha gần cửa sổ, tay cầm một quyển sách. Thẩm Quyến đang xem văn kiện cách đó không xa. Cô rất muốn nói chuyện với chị, nhưng chị đang bận, không thể quấy rầy. Thế nên cô đành nín nhịn, chỉ thi thoảng vài phút lại ngẩng mặt nhìn một lần xem chị đã bận xong chưa. Hình ảnh rất ngắn ngủi, chỉ vài ba giây, nhoáng cái đã lặn mất.
Đó là các cô lúc trước sao? Cố Thụ Ca nghĩ. Hình ảnh rất ngắn, nhưng Cố Thụ Ca phát hiện những khi Thẩm Quyến bận, cô sẽ không đi quấy rầy. Vì thế, cô lại nuốt vào những lời sắp nói, chờ chị bận xong.
Chừng năm phút trôi qua, Thẩm Quyến đã sắp xếp đâu vào đấy, lại gọi một tiếng: “Đi thôi.”
Cố Thụ Ca theo sau.
“Cứ ở nhà mãi có buồn không?” Thẩm Quyến hỏi. Cô đã không còn vẻ trầm tư mới rồi mà cười nhìn Cố Thụ Ca, thần thái cũng sinh động hơn hẳn. Nhưng Cố Thụ Ca thì vẫn rầu rĩ. Cô còn đang nghĩ có phải Thẩm Quyến nhớ đến ác niệm hay không.
Ác niệm cũng là cô. Nói thẳng ra thì ác niệm không có làm chuyện gì xấu, ác niệm cũng rất thích Thẩm Quyến. Quan trọng nhất chính là ác niệm có ký ức. Nó nhớ rõ quá khứ của các cô, có thể thoải mái ở bên Thẩm Quyến, không như cô. Đối với chuyện Thẩm Quyến là bạn gái, Cố Thụ Ca thấy mình hệt như một tiểu tử nghèo đột nhiên trúng độc đắc năm vạn. Một mặt cảm thấy hẳn đã dùng hết vận may của cả cuộc đời, mặt khác lại không thể tin đó là sự thật.
Thẩm Quyến không nghe được câu trả lời, bèn dừng bước. Cố Thụ Ca phát hiện, lập tức hồi thần, đáp: “Sao cũng tốt. Chỉ cần ở bên chị là được.”
Thẩm Quyến cười lắc đầu. Nếu Tiểu Ca có ký ức, em chắc chắn sẽ trả lời muốn ra ngoài hẹn hò.
Thẩm Quyến không nói, nhưng Cố Thụ Ca lại cảm ra được điều gì đó từ cái lắc đầu ấy. Có phải các cô đã từng trải qua tình huống tương tự hay không?
Sắc mặt Cố Thụ Ca thoáng trở nên tái nhợt, cô nghĩ đến một vấn đề. Ký ức là thứ rất quan trọng. Tính cách của một người chính là được hình thành qua từng chuyện nối tiếp nhau, mà những chuyện ấy, lắng đọng lại theo thời gian sẽ thành ký ức. Như vậy, không có ký ức, cô vẫn là cô sao?
Đây không phải lần đầu tiên Cố Thụ Ca suy xét đến vấn đề này. Dạo gần đây, Thẩm Quyến hay xem sách vở về phương diện ấy, cũng hỏi qua một vài bác sĩ những vấn đề liên quan đến mất trí nhớ. Cố Thụ Ca đã sớm quan tâm, chỉ là lần này, cô nghĩ đặc biệt sâu.
Hai người tiến lên vài bước, đến cuối hành lang. Nơi đó có một ô cửa sổ, trông ra mặt bên vườn hoa. Cửa sổ đang mở, có gió nhẹ trong lành, thoải mái len lỏi tiến vào, mang theo hương hoa thoang thoảng.
Thẩm Quyến phát hiện Cố Thụ Ca quá mức im lặng, bèn quan tâm hỏi: “Em sao vậy?”
Nếu Thẩm Quyến không hỏi, Cố Thụ Ca sẽ tự khó chịu trong chốc lát, rồi lại tự an ủi một trận, sau đó thông qua những hành động quan tâm của Thẩm Quyến mà tìm được sự ủng hộ, như vậy tâm trạng sẽ tự động điều tiết. Cô sẽ lại vui vẻ mà nói chuyện với Thẩm Quyến, vấn đề này cũng cứ thế trôi qua. Nhưng Thẩm Quyến vừa hỏi, Cố Thụ Ca liền trào dâng một cảm giác ấm ức. Cô nhìn Thẩm Quyến, hỏi: “Có phải vừa rồi chị nghĩ đến ác niệm không?”
Thẩm Quyến sửng sốt: “Sao lại hỏi vậy?”
Cố Thụ Ca không đáp, chỉ im lặng nhìn.
Muốn dỗi.
Nhớ đến quả chanh to lớn không gì sánh bằng vừa nãy, Thẩm Quyến hiểu ngay, lại không khỏi buồn cười. Cô vươn lòng bàn tay hướng Cố Thụ Ca. Đây là động tác vừa rồi Kính Vân đã thực hiện, Cố Thụ Ca còn nhớ. Vì thế, cô cũng đặt tay mình lên đó hệt như mới rồi. Nhưng lần này, tay cô lại xuyên qua lòng bàn tay Thẩm Quyến, hai người không cách nào tiếp xúc.
Cho dù là chuyện nằm trong dự kiến nhưng Cố Thụ Ca vẫn cảm thấy khó chịu.
“Vừa rồi chị nghĩ nếu tụi mình thất bại, vậy chị sẽ theo Kính Vân đại sư học Phật hiệu, học pháp thuật. Như vậy, chị sẽ có thể chạm đến em.” Đây là ý tưởng Thẩm Quyến vừa nảy ra. Nếu Tiểu Ca trước sau vẫn không ngưng ra được thực thể, vậy cô sẽ đi học cách để chạm đến em.
Cố Thụ Ca không ngờ Thẩm Quyến lại suy xét đến vấn đề ấy, nhất thời nói không nên lời.
Có điều cách này là hạ sách trong hạ sách. Bởi vì như vậy, Cố Thụ Ca vẫn không thể được nhìn đến, không thể tiếp xúc với ai khác. Thế giới của em vẫn chỉ có mỗi mình cô, như vậy khó tránh khỏi sự đơn điệu.
Thật ra nghĩ đến việc thế giới của Tiểu Ca chỉ có mình, bụng Thẩm Quyến có chút vui. Nhưng cô biết như vậy là quá bất công với Tiểu Ca, thế nên lại dằn nỗi vui mừng ấy xuống.
Cố Thụ Ca lại chẳng quan tâm có công bằng, đơn điệu hay không mà chỉ cảm thấy đặc biệt vui vẻ, bởi vì Thẩm Quyến chỉ nghĩ tới cô.
“Vậy đến lúc đó, mỗi ngày chị đều ôm em một chút, có được không?” Cố Thụ Ca đã bắt đầu suy xét nếu thật sự làm như vậy thì phải thế nào.
Vẻ mặt cô nàng không có lấy một chút thất vọng mà ngược lại còn rất chờ mong.
Thẩm Quyến ứng tiếng: “Được.”
Ánh mắt Cố Thụ Ca lập tức sáng rỡ, cảm thấy nếu mỗi ngày đều được ôm một cái, vậy quá tuyệt vời.
Hai người cùng nhau xuống lầu. Kính Vân còn đang nghiên cứu Phật ngọc trong vườn. Thấy các cô trở lại, ông ta cười vuốt râu, nói: “Tôi biết vì sao tiểu quỷ có thể ở lại dương gian rồi.”
Vấn đề này, Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca nghiên cứu đã lâu. Hòa thượng trụ trì chùa Quảng Bình cũng không nói ra được nguyên cớ. Không ngờ mới chỉ chốc lát mà Kính Vân đại sư đã giải đáp được.
“Vì sao?” Thẩm Quyến hỏi.
Kính Vân trả lời: “Chấp niệm. Nhưng không phải chấp niệm của một mình tiểu quỷ mà là chấp niệm của cả hai người các cô.”
_____________
Danh Sách Chương: