Nhánh hồng thứ tám mươi hai
"Dám có ý định đánh phủ đầu ông nội anh sao?"
⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙
"Này này! Kỷ Trùng Trùng, sao cậu lại uống như thế hả? Trời đất ơi tôi đã dặn cậu thế nào rồi?" Hàn Lược nhìn Kỷ Tòng Kiêu đã uống say, đang gục xuống bàn làu bàu.
Lễ trao giải Ngân Nhạn đã kết thúc cách đây không lâu.
Lần này Kỷ Tòng Kiêu vô duyên với ngôi vị ảnh đế, giải thưởng cao nhất của Ngân Nhạn bị Cố Đình bỏ vào túi. Nhưng đoàn làm phim "Thay mận đổi đào" lại bội thu, liên tục giành được giải thưởng Biên tập xuất sắc nhất, Đạo diễn xuất sắc nhất, cuối cùng còn thành công giành được cả giải Bộ phim hay nhất của năm, trở thành đoàn thắng lớn trong liên hoan phim Ngân Nhạn mùa này.
Hàn Lược mừng như điên, kéo cả đoàn làm phim ra ngoài liên hoan, chỉ là mới không chú ý một cái đã để Kỷ Tòng Kiêu uống đến gục.
"Trợ lý của cậu đâu? Tôi bảo cô ấy đưa cậu về phòng." Hàn Lược nỗ lực nói chuyện với tên say Kỷ Tòng Kiêu, nhưng Kỷ Tòng Kiêu chỉ mở to đôi mắt mơ màng nhìn hắn, không nói gì.
Hàn Lược hết cách, hắn vừa không có số điện thoại của Cố Ương Ương, vừa không mở được khóa vân tay điện thoại của Kỷ Tòng Kiêu, chính hắn còn không thoát thân nổi đám quần ma loạn vũ đang say bí tỉ cần chăm sóc ở đây... Hắn đau đầu, lấy điện thoại ra định gọi cho Thịnh Hoài. Chỉ là còn chưa mở được danh bạ thì đã có một người đi tới.
"Đạo diễn Hàn, dạ dày tôi không thoải mái, tôi về trước đây." Diễn viên đóng vai nam thứ Hứa Từ trong đoàn vừa ấn dạ dày, vừa chật vật cười.
Hàn Lược gật đầu, đồng ý ngay.
"Anh Kỷ say rồi à? Cần tôi đưa anh ấy về không? Công ty sắp xếp phòng hai bọn tôi một người tầng trên một người tầng dưới." Hứa Từ hỏi.
Hàn Lược nhìn cậu ta, còn đang do dự thì không ngờ Kỷ Tòng Kiêu vốn ngồi còn chẳng vững, cũng không nói năng gì giờ lại kéo vạt áo Hứa Từ, "Đi!"
Hàn Lược: "..."
"Đàn, đàn em Hứa... Đi nào..." Kỷ Tòng Kiêu đứng lên, khoác bả vai Hứa Từ, bày ra dáng vẻ hai anh em chí cốt, kéo người đi về phía trước.
Hàn Lược: "..."
"Đạo diễn Hàn, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa anh Kỷ về cẩn thận." Hứa Từ cười.
Hàn Lược thấy Kỷ Tòng Kiêu thân thiết với Hứa Từ trông có vẻ không giống là giả, nghĩ đi nghĩ lại, hai người này cùng công ty, vừa rồi còn tụ tập chè chén đến sôi nổi, thoạt nhìn quan hệ hình như cũng không đến nỗi. Còn Hứa Từ từ khi đóng phim tới nay đều thể hiện rất tốt, con người cũng được, lại rất nhiệt tình... Sau khi cân nhắc, hắn bèn thả lỏng, để cho Hứa Từ đưa, à không, để cho Kỷ Tòng Kiêu kéo chặt Hứa Từ đi ra ngoài.
Nhưng dù sao hắn vẫn để tâm, sau khi ra khỏi phòng bèn gọi điện cho Thịnh Hoài.
Cuộc gọi kết nối, bên kia cũng ầm ĩ không kém.
Thịnh Hoài tham gia đóng phim "Trúc Mộng", nhưng do anh không được phép tham gia tranh tài hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất nữa nên cuối cùng đoàn làm phim chỉ gặt hái được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và Biên kịch giỏi nhất, nhưng như thế cũng không tệ chút nào. Cả đoàn làm phim đang tụ tập với nhau.
"Kỷ Trùng Trùng uống say, vai nam thứ trong đoàn làm phim của tôi đưa cậu ấy về, cũng là nghệ sĩ của Cảnh Hoàn. Ông qua xem thử đi, nếu như không đi được thì gửi số điện thoại của trợ lý cậu ấy cho tôi."
...
Kỷ Tòng Kiêu không hề hay biết Hàn Lược đã báo tin cho Thịnh Hoài, cậu đang được Hứa Từ dìu vào thang máy, đi xuyên qua hành lang, tới trước cửa một căn phòng không xa phòng cậu lắm.
Hứa Từ gõ cửa, ngay sau đó có một người đàn ông giận dữ ra mở cửa, "Cuối cùng cũng đến!"
Nếu như Cố Ương Ương ở đây, nhất định cô sẽ nhận ra đây chính là sếp Trần bị Kỷ Tòng Kiêu đá một cước.
"Sao lại say đến mức này? Tôi còn chơi kiểu gì nữa?" Sếp Trần bất mãn.
"Không say thì tôi đưa người đến kiểu gì?" Hứa Từ ngó nghiêng xung quanh, nhỏ giọng nói, sau đó đẩy người vào phòng, "Mau vào đi, đừng để ai nhìn thấy. Tôi đi trước đây."
Cậu ta nói xong, còn không quên đóng cửa phòng lại.
Sếp Trần dè chừng khóa trái cửa phòng, ngăn cản tất cả những người có ý định đột nhập cắt ngang từ bên ngoài, sau đó mới cẩn thận đỡ Kỷ Tòng Kiêu về giường. Từ lần gặp nhau hồi đầu năm mới ở Cảnh Hoàn trước đây, hắn đã cảm thấy râm ran trong người, tiếc thay khi đó Đỗ Minh Cảnh bảo vệ Kỷ Tòng Kiêu quá kín kẽ, hắn không tìm được cơ hội ra tay. Còn về những tin đồn chàng trai này đánh tơi bời những kẻ dám chơi quy tắc ngầm với mình, hắn hoàn toàn không để vào lòng, đánh được thì cứ đánh, không thì cứ giày vò người ta đến kiệt sức không phải là được rồi sao? Sếp Trần bĩu môi, giễu cợt những kẻ trước đây loan tin, mắt nhìn xuống dưới, vẫn chưa nghĩ ra nên giày vò Kỷ Tòng Kiêu kiểu gì.
Hắn đặt Kỷ Tòng Kiêu lên giường, hưng phấn xoa đôi bàn tay.
"Cục cưng à——"
Hắn cau mày nhìn xuống bụng mình, nghĩ đến cú đạp mình lãnh trọn mấy hôm trước, mặt mũi sa sầm ngay tức khắc, "Hừ! Xem hôm nay ông đây có hành hạ chết cưng không! Không khiến cưng xin tha thì ông đây sẽ——"
"Sẽ làm sao?"
Giọng điệu uể oải vang lên từ trên giường, sếp Trần khựng lại, ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy chàng thanh niên vừa rồi còn say khướt không biết đã mở mắt từ khi nào. Cậu ngồi dậy, dựa lưng lên giường xoay cổ tay. Đôi mắt trong trẻo tỉnh táo, không hề còn vẻ mơ màng chút nào!
Sếp Trần phát hiện ra ngay sự bất thường, nơi bị đạp lần trước lại âm ỉ đau, hắn đưa ra quyết định rất nhanh, lập tức chạy ra cửa.
Nhưng Kỷ Tòng Kiêu sao có thể để hắn ta chạy dễ dàng như vậy? Cậu chạy đuổi theo, lôi gã đàn ông đang run lập cập mở khóa cửa phòng về, sau đó đấm một cú vào bụng hắn.
"Anh chạy à? Tôi xem anh chạy đi đâu!" Cậu nghiến răng nghiến lợi thúc đầu gối vào người hắn, lại giáng một cú đấm vào mặt hắn, "Dám có ý định đánh phủ đầu ông nội anh sao?"
Sếp Trần là một người đàn ông trung niên, bình thường không chịu rèn luyện, cơ thể lại bị suy kiệt vì tửu sắc, sao có thể chịu được tràng liên hoàn đấm của một thanh niên khỏe mạnh dồi dào tinh lực như Kỷ Tòng Kiêu? Chưa được vài cú hắn đã đầu hàng xin tha.
Kỷ Tòng Kiêu dừng động tác, cười như không cười nhìn hắn, "Nói đi, anh và Cảnh Hoàn có giao dịch gì?"
Cậu đâu có bị đần, đương nhiên sẽ không tin hai người này vô duyên vô cớ nhắm vào mình, điểm duy nhất liên quan cũng chỉ còn một, đó là bọn họ đều là nghệ sĩ của Cảnh Hoàn.
Trước đây cậu không chắc chắn sếp Trần và Cảnh Hoàn có liên quan gì không, cho nên mới đạp một phát rồi bỏ đi, bỏ lỡ chân tướng. Cậu vốn dĩ muốn tìm cơ hội để hỏi cho rõ, không ngờ tên này lại nóng lòng như thế, chủ động đưa tới cửa.
Rất nhiều người đều biết tửu lượng của cậu không tốt. Bình thường Hứa Từ và cậu chỉ quen biết qua loa, nhưng tối nay cậu ta lại có thái độ khác thường, tỉnh bơ rót rượu cho cậu, mặc dù lý do cũng hợp lý nhưng dù sao hành động này cũng khác hẳn mọi khi. Kỷ Tòng Kiêu vốn đã cảnh giác, sao có thể bỏ qua được sự khác thường nhỏ nhặt này? Thế là cậu tương kế tựu kế, thuận theo con đường mà bọn họ bày sẵn.
Sếp Trần úp úp mở mở, còn định nghĩ ra lý do để lươn lẹo, nhưng nhìn lên thấy Kỷ Tòng Kiêu giơ nắm đấm thì tâm tư không dám nghĩ ngợi gì nữa, bèn khai ra tất cả, chỉ sợ mình nói chậm quá sẽ bị tẩn thêm liên hoàn đấm buộc phải bật chữ ra khỏi miệng——
"Ưu Đỗ muốn tìm đối tác cho dự án phim trường mới, còn Cảnh Hoàn thì muốn được chia miếng bánh. Người phụ trách trước đó không đồng ý nên đã đến tìm tôi, nói rằng sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của tôi. Tôi nói với họ rằng nếu tặng cậu cho tôi chơi thì tôi sẽ đồng ý. Cả hai lần đều do bọn họ thông báo cho tôi, không phải tôi chủ động liên lạc!"
Kỷ Tòng Kiêu sầm mặt, hỏi tiếp: "Ai liên lạc với anh?"
Sếp Trần nói ra một cái tên.
Đó là một lãnh đạo cấp cao của Cảnh Hoàn, cũng là tay chân thân tín của Đỗ Minh Cảnh, nội tình trong đó không cần nói cũng biết.
Kỷ Tòng Kiêu lại hỏi thêm mấy câu, sau khi nhận được thông tin thì không nán lại lâu nữa, xách áo vest lên rời đi.
Sếp Trần chật vật thoát khỏi sự cưỡng chế, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Kỷ Tòng Kiêu, nhất thời cơn giận bùng lên, hắn ta vung cái ghế con Kỷ Tòng Kiêu vừa mới ngồi phang tới!
Kỷ Tòng Kiêu liếc thấy động tác của hắn bèn né sang bên cạnh, ngay sau đó đá một phát lên cổ tay hắn, hất văng cái ghế, túm cổ áo hắn ghì xuống đất hung hăng đấm thêm vài phát. Cuối cùng cậu mới sầm mặt lấy điện thoại ra, giơ giao diện ghi âm đến trước mặt hắn.
"Tôi nói cho anh biết, tốt nhất đừng để tôi biết anh giở trò sau lưng, nếu không đoạn ghi âm này sẽ nằm trong tay của vợ anh!"
Không quan tâm kẻ đang nằm trên đất còn động đậy không, Kỷ Tòng Kiêu cất điện thoại đi, tiện tay cài lại khuy áo bị tuột ra do động tác lôi kéo ban nãy, cậu vừa mở cửa phòng thì khựng lại——
Thịnh Hoài đang bước tới từ cách đó không xa, sau khi nhìn thấy cậu thì anh cũng ngẩn ra, dừng lại tại chỗ.
Kỷ Tòng Kiêu nhanh chóng đảo mắt nhìn lại tình trạng của mình——Bước ra từ phòng khác, áo quần xộc xệch, trong phòng còn có một gã đàn ông đang rên rỉ. Nhìn kiểu gì cũng thấy rất tế nhị.
Cậu đờ ra vài giây, sau đó nhanh chóng lên tiếng, "Em có thể giải thích——"
"Em cần giúp gì không?" Thịnh Hoài nhướng mày cười, không hề nghĩ nhiều chút nào.
Kỷ Tòng Kiêu cong môi cười, tiện tay đóng cửa lại, đi về phía anh, "Tay em đau, anh xoa cho em nhé?"
Danh Sách Chương: