• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới lòng bàn chân đã bị luồng khí đen quấn quanh, giống như có thứ gì đó lạnh như băng trơn nhẵn dày đặc như cỏ nước quấn lấy hai chân Diêu Thủ Ninh, uốn lượn di chuyển theo mắt cá chân của nàng.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Diêu Thủ Ninh sợ tới mức lớn tiếng kêu cứu, dùng sức dậm chân, lại cảm thấy mắt cá chân kia càng quấn càng chặt, khiến nàng khó có thể thoát ra ngoài.

Hai lần ác mộng đầu tiên, thần không biết quỷ không hay bị nhốt vào trong mộng, rồi lại ở thời khắc mấu chốt kịp thời thanh tỉnh.

Nhưng ác mộng lần này, nàng biết rõ là mộng, nhưng ý thức giống như lại bị ép ở lại nơi này, không cách nào rời đi.

Nàng lớn tiếng kêu cứu, nhưng ai có thể cứu nàng trong giấc mơ đây?

Đúng lúc này, chỉ thấy trên giường dường như có ánh sáng yếu ớt truyền đến, ánh sáng này trong bóng tối có vẻ vạn phần bắt mắt, Diêu Thủ Ninh vừa thấy cảnh này, hai mắt đẫm lệ lảo đảo chạy về phía giường.

Tê -- tê -- "

Tiếng Xi..Xiiii càng ngày càng vang, nàng cố nén sợ hãi, đưa tay mò tới một bên giường.

Trong bóng tối, dường như nàng đυ.ng phải thứ gì đó lành lạnh, "đông" đánh vào trán nàng, khiến nàng sợ tới mức tim đập như đóng băng, theo bản năng giơ tay bắt lấy.

Động tác lần này của nàng thuần túy là hành động bản năng trong lúc nguy cấp, vừa bắt lấy vật kia, liền cảm giác lạnh buốt cứng chắc, không giống vật sống.

Ý niệm này vừa tràn vào trong lòng nàng, sợi dây căng thẳng trong đầu Diêu Thủ Ninh "bụp" một cái bị đứt đoạn, trái tim điên cuồng đập loạn.

Lúc trước nàng bị dọa sợ không nhẹ, lúc này miễn cưỡng trấn định, mới phát hiện đây là một thanh trường kiếm treo ở bên giường, một bên thân kiếm ẩn vào trong màn sương đen, lúc nãy nàng hoảng hốt chạy bừa đυ.ng phải nó, mới đẩy kiếm ra, cho nên mới lầm tưởng là một con rắn.

Trên giường có một bóng người đang nằm, trên người dường như được bao phủ bởi một vầng ánh sáng nhạt, nhưng vầng sáng kia đã vô cùng mờ nhạt.

Trên người hắn trào ra một lượng khói đen lớn, gần như muốn bao trùm toàn bộ khuôn mặt hắn.

Diêu Thủ Ninh chỉ cần tập trung nhìn vào ánh sáng yếu ớt kia, là có thể thấy rõ bộ dáng của người trên giường.

Chỉ thấy người nọ ước chừng hai mươi tuổi, hai mắt nhắm nghiền, đôi lông mày kia như lưỡi dao nhỏ, hơi nghiêng vào tóc mai, tóc dài như mây đen gối dưới thân hắn, dường như đang ngủ.

"Lục Chấp?”

Nàng vừa nhìn thiếu niên xinh đẹp này, nhất thời nhận ra thân phận của hắn.

Chỉ là so sánh với thiếu niên lúc đó thần thái phi dương, lúc này hắn dường như bị luồng khí đen vây khốn, lâm vào trong giấc ngủ say, ở trong bóng tối quỷ dị này, tăng thêm vài phần cảm giác yêu dị.

Diêu Thủ Ninh gọi hắn một tiếng, nhưng cũng không có đánh thức được hắn.

Đúng lúc này, đột nhiên trong phòng bốc lên khói đen, một tiếng la hét sắc bén của lão phụ nhân vang lên:

"Lục Chấp, để mạng lại!”

Giọng nói vừa vang lên, bất ngờ xảy ra chuyện!

Chỉ thấy trong phòng trống không, đột nhiên khí đen cuồn cuộn, tầng tầng bóng đen từ trong khói đen tràn ra, hình thành một bóng núi vô cùng lớn, bao phủ toàn bộ gian phòng vào trong bóng đen kia.

Trong bóng tối, bóng đen lóe lên hai cái, xuất hiện hai cái đèn l*иg đỏ tươi, trong tiếng "tê tê", dường như có thể nhìn thấy một cái lưỡi thật dài đang phun ra nuốt vào giữa những chiếc răng nanh lấp lánh.

"Con trai" của ta ——"

Giọng nói u oán lạnh lẽo của bà lão vang lên trong phòng, Diêu Thủ Ninh nhìn thứ ẩn giấu trong sương đen kia, sợ tới mức ba hồn bảy phách đều muốn tản ra.

Cả đời này của nàng, thoại bản đã xem không ít, cũng từng tưởng tượng qua tình cảnh yêu quái xuất hiện.

Nhưng lúc này mới phát hiện, tưởng tượng căn bản không bằng một phần vạn kh ủng bố mà mình nhìn thấy trước mắt lúc này.

Trong sự hoảng loạn, nàng phi thân trèo lên giường, đẩy thiếu niên đang ngủ say thật mạnh:

"Thế tử, tỉnh!”

"Lục Chấp, tỉnh!”

"Lục Chấp, tỉnh lại!”

Nàng khủng hoảng kêu to, không thể đánh thức mỹ nam đang ngủ trong mộng, ngược lại đánh thức mình dậy.

"Tiểu thư, người lại gặp ác mộng?" giọng nói của Đông Quỳ vang lên, Diêu Thủ Ninh mở to hai mắt, phát hiện trong phòng đã thắp đèn.

"Lục Chấp à!" Diêu Thủ Ninh hô to một tiếng, ra sức mở mí mắt ra.

Ánh sáng chiếu vào mắt nàng, bóng tối trong giấc mơ nhanh chóng bị đẩy lùi.

"Hô... Hô..."

Lần này nàng bị ác mộng dọa đến không nhẹ, căn bản không có cách nào trả lời Đông Quỳ, chỉ là thân thể run rẩy không ngừng.

Sự xuất hiện của bà lão trong mộng kia làm cho nàng cảm nhận được sự uy hϊếp của cái chết, nàng đã từng trải qua hai lần ác mộng, nhưng không có lần nào kinh khủng bằng lần này.

"Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết!"

Diêu Thủ Ninh liều mạng vỗ ngực mình, âm thanh lặp đi lặp lại để tự an ủi mình.

Nhưng cho dù có làm thế nào để trấn an, thì cảm giác bị bóng ma bao phủ này lại như hình với bóng.

"Nhanh rót cho ta một ly nước.”

Cả người nàng đầy mồ hôi, không biết có phải do trong mộng gọi Lục Chấp quá lâu hay không, lúc này miệng khô lưỡi khô, cảm thấy phiền muộn nói không nên lời.

"Mấy giờ rồi?”

"Đã qua giờ mẹo (khoảng 6 giờ).”

Đông Quỳ cầm quần áo đi vào, nói:

"Chuẩn bị gọi ngài thức dậy, liền nghe ngài đang nói chuyện trong mộng, giống như là đang kêu ai tỉnh lại.”

Lúc nói lời này, Đông Quỳ vụиɠ ŧяộʍ nhìn mặt Diêu Thủ Ninh một cái, trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo.

Thực tế nàng ấy nghe rõ tiểu thư nhà mình đang gọi thế tử, ngày đó trên xe ngựa đi phủ tướng quân trở về, Diêu Thủ Ninh nói trong lòng ngưỡng mộ thế tử, lúc ấy chọc giận Liễu thị, Đông Quỳ còn tưởng rằng tính tình nàng ấy quật cường, cố ý chống đối Liễu thị mà thôi.

Lại không ngờ đêm nay nàng nằm mơ, lại không ngừng gọi thế tử, nói vậy tiểu thư nhà mình đúng là để ý đến Thế tử rồi.

Đông Quỳ lúc đầu còn sợ sau khi mình nói ra sẽ khiến nàng thẹn thùng, nào ngờ liếc mắt nhìn lại, lại thấy sắc mặt nàng trắng bệch, sờ sờ thân thể Diêu Thủ Ninh, phát hiện hai tay nàng lạnh lẽo, còn đang run rẩy không ngừng, lúc này ý cười trên mặt trì trệ, giật mình nói:

"Sao lại như vậy? Ngài có gặp ác mộng không?”

Nàng ấy sờ sờ trán Diêu Thủ Ninh, lại sờ đến tay ướt đẫm, tóc đều bị mồ hôi dính lại với nhau, khiến cho khuôn mặt dưới lòng bàn tay hơi lạnh.

Xem ra cho dù nàng mơ thấy Lục Chấp, hiển nhiên cũng không phải là giấc mơ đẹp gì.

"Là vì muốn đi phủ tướng quân sao?”

Hôm qua Phùng Xuân tới nhắc nhở, nói là người của phủ tướng quân truyền đám người Liễu thị, là muốn hỏi vụ án nhân mạng phát sinh trên đường lớn Hồi Thăng ngày đó.

Đông Quỳ hiện tại nghĩ đến, Diêu Thủ Ninh ba lần mơ thấy ác mộng, hình như đều có liên quan đến việc này.

Ác mộng lần đầu tiên, cũng là vào đêm trước khi đi ra ngoài, cho dù nàng ấy bị Liễu thị ảnh hưởng, không tin quỷ thần không tin tà mà, lúc này vẫn cảm thấy có chút quỷ dị, lo lắng nói:

"Không bằng em đi bẩm báo với phu nhân, nói hôm nay thân thể ngài không khỏe, không đi phủ tướng quân.”

Nàng ấy cho rằng Diêu Thủ Ninh là bởi vì nhớ lại sự kiện gϊếŧ người ngày đó mà trong lòng sinh ra sợ hãi, nói xong, liền muốn thả xiêm y xuống xoay người.

"Không được! ”

Diêu Thủ Ninh vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Nghĩ đến cảnh tượng trong ác mộng, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Nhưng chuyện cho tới bây giờ, nàng đã mơ hồ sờ được quy luật ác mộng, cảnh trong mơ xuất hiện không phải vô duyên vô cớ, nhất định có ý nghĩa là một loại nhắc nhở.

Trong mộng Lục Chấp mê man không tỉnh, bà lão kia xuất hiện đòi mạng hắn, rất có thể báo hiệu Lục Chấp có nguy hiểm.

Lục Chấp có ân với Liễu thị, huống chi dưới tình huống vẫn chưa xác định được việc này có liên quan đến Tô Diệu Chân hay không, chuyện này dù sao cũng là bởi vì Diêu gia mà ra, nên cho dù như thế nào, nàng muốn đi phủ tướng quân một chuyến, ít nhất phải nghĩ biện pháp nhắc nhở trưởng công chúa, bảo vệ tốt Lục Chấp, không bị xà yêu kia hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK