• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by Mặc Hàm

Vinh Kinh rón rén đi ra ngoài, khóa cửa phòng lại.

Dựa lưng vào cửa phòng, yên lặng nhìn hư không.

Vinh Kinh cũng không quá thất vọng, câu trả lời của Cố Hi, mới phù hợp nhất với tính cách của cậu.

Vinh Kinh không phải là người có chấp niệm nặng, ngoại trừ diễn xuất ra, anh hầu như không đối với người nào đó, hoặc chuyện nào đó sinh ra cảm xúc mãnh liệt. Nếu đối phương không có ý nghĩ về phương diện này, anh sẽ tận khả năng lui đến vị trí thích hợp, không làm phiền song phương.

Hơn nữa hiện tại trước mắt còn chuyện quan trọng hơn, không thể chậm trễ.

Trước mặt Vinh Kinh là một chồng tư liệu đang chất đống, những tư liệu này là trong khoảng thời gian sáu tiếng giam cầm kia, liền đặt trước mặt. Mặt trên phân tích cơ hội cùng khoảng cách thời gian mỗi lần thiên đạo biến hóa trước đó.

Đã xảy ra bốn lần ảo giác, đại đa số đều vào lúc anh buông lỏng cảnh giác. Lần thứ tư cùng với ba lần trước có khác biệt rõ ràng, có tồn tại khả năng nào khác như anh nghĩ không, ví dụ như có người can thiệp?

Vinh Kinh vẽ thêm một vòng tròn trên chữ ‘Người.’

Nếu như là người, như vậy khả năng lớn nhất là năm tên tra công xuất hiện.

Người có khả năng nhất là ai?

Vinh Kinh ngoại trừ vẫn cố gắng không để mình trở thành hố đen đầu tư, lại đảm bảo tiến độ ở đoàn làm phim. Cũng thủy chung chú ý đến động thái của mấy tên tra công kia.

Phương Giác Liên không nổi lên sóng gió được, trong những bức tranh nhân vật của hắn có không ít dựa vào nguyên mẫu người thật. Chuyện này đã bị Vinh Kinh tìm được, tất cả omega và người nhà sau khi phát hiện mình là nguyên mẫu liền suy sụp. Phương gia bị chèn ép khắp nơi, hiện giờ đã bị Ngô gia thu mua. Nghe nói tiền chữa bệnh mỗi tháng của Phương Giác Liên đều dựa vào Ngô gia.

Tạ Kỷ Thịnh bên này có chứng cứ xác thức, bị kết án chung thân, hắn vẫn đang kháng cáo.

Vì để giảm án, Tạ Kỷ Thịnh đang ngụy trang thành bệnh tâm thần. Vinh Kinh cũng không khách khí, mời chuyên gia tâm thần tốt nhất, mỗi ngày đều đến chỗ Tạ Kỷ Thịnh hỏi thăm, nhất định phải để anh ta được đáp ứng nguyện vọng.

Còn lại người bị Cố Hi bày ra một đạo là Chử Dương, Ngô Phất Dục cùng với Kỷ Quýnh Giới.

Hai vị phía sau có khả năng lớn nhất, trong đó Ngô Phất Dục nguyên là chủ công, là đối tượng quan sát trọng điểm của Vinh Kinh.

Từ sau khi bị giam cầm linh hồn, huyễn liền biến mất. Hai loại thành trừ này có thể chồng lên nhau, hay là mỗi lần chỉ có thể đến một cái.

Như vậy lần sau là khi nào?

Anh không cách nào nói cho người bên cạnh biết, hiện tại biện pháp duy nhất chính là trước khi rời đi, cố gắng hết sức an bài sự tình cho thật tốt.

Vì cậy, vô luận là Chu Du hay mấy vị quản lý chuyên nghiệp khác, đều nhận được một bản kế hoạch vô cùng dài. Tất cả mọi chuyện bên trong đều sắp xếp tốt, các loại chuyện ngoài ý muốn cùng có thể nghĩ đến đều viết lên.

Chu Du sau khi nhân được, hỏi: “Tại sao cậu thậm chí phải sắp xếp việc của ba tháng sau đó?”

Vinh Kinh: “Bởi vì không biết ngày mai chuyện gì sẽ đến đi?”

Sáng hôm sau.

Cố Hi ôm đầu như nổ tung, khó khăn mở mắt ra.

Đầu cậu trên đất, toàn thân trống rỗng, hai chân vẫn còn treo trên giường. Cố Hi biết tướng ngủ của mình không tốt lắm, nhưng không biết mình sau khi uống say có thể phát điên như vậy. Đại khái là nửa đêm không biết từ lúc nào đã lăn xuống.

Uống rượu vướng bận, quá vướng bận rồi!

Cậu thống khổ điều chỉnh tư thế, giống như tang thi trở lại trên giường.

Phát hiện tủ đầu giường không biết lúc nào lại có thêm một thứ, là bình nước nóng. Chỉ lớn hơn bàn tay một chút, trên máy đặt chai nước khoáng một lít. Trên thân chai dính một tờ giấy viết tay, phương pháp sử dụng, chỉ có vài từ ngắn gọn: nhớ uống nước nóng.

Dạ dày Cố Hi không tốt, nhưng cậu rất lười, uống nước chỉ uống nhiệt độ bình thường. Ấm điện trong phòng là trang trí, chưa từng dùng qua.

Điểm này che giấu rất tốt, nhưng sau khi quen biết với Vinh Kinh thì bị phát hiện.

Vinh Kinh cũng không khuyên, trực tiếp hành động.

Cố Hi kéo tờ giấy kia xuống, ở trên hôm một cái, quấn chăn lại, lăn vài vòng trong chăn.

“A —— “

Vì sao lại có một người đàn ông như vậy, cậu ta trưởng thành như thế nào, chỗ nào cũng chọt trúng mình!

Mặc Điềm mở cửa, chuẩn bị gọi cậu rời giường, ngày hôm nay có cảnh diễn buổi sáng, đã nhìn thấy một người trong hình dạng đồ vật bọc thành kén tằm. Ở trên giường không tính là nhỏ, lăn qua lăn lại, cái đầu tinh xảo của Cố Hi, gióng như là nhân bọc bánh nếp.

Mặc Điểm: “…” Mình cho là mình quen rồi.

Phát hiện có người tới, Cố Hi: “…” Cậu cái gì cũng không thấy, hiểu không?

Phát tín hiệu cho Mặc Điềm xong, Cố Hi mở wechat ra. Trước tiên trả lời tin nhắn cho Vinh Kinh biết mình đã tỉnh, nhận được chữ ờ lạnh nhạt của anh. Cậu cũng không nghĩ nhiều, bởi vì Vinh Kinh trên mạng xã hội vẫn luôn ít nói.

Lại thấy Quản Hồng Dật gửi tin nhắn: Chuyện gì, chuyện gì? Một tệ là cái quỷ gì!?

Cố Hi: Thì giống anh thấy đó.

Quản Hồng Dật: Cậu bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái!

Cố Hi: [ mở mắt. jpg]

Quản Hồng Dật: Trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cậu có biết kí hợp đồng này thì A có thể muốn làm gì với cậu thì làm không?

Cố Hi: Ờ.

Quản Hồng Dật: Người không biết rõ sẽ nghĩ đến cậu và hắn không thể.

Cố Hi: Đúng đấy.

Quản Hồng Dật:!!!

Quản Hồng Dật: Ngày hôm qua ở trong xe, hai người hôn nhau, còn nhớ không?

Cố Hi: Ừm, khó chịu.

Quản Hồng Dật: Há há, đây mới là cậu.

Cố Hi: Chỉ có vài giây.

Cố Hi: Hơn nữa chỉ có một ‌ lần, lại an ủi tôi thôi.

Cố Hi: Ở trong mắt hắn, tôi giống như cái sào tre, hắn nhìn tôi không hề gợn sóng.

Cố Hi: Thật vất vả mới nhìn bạn thân xuất quan, dục vọng tâm sự tràn đầy  đang chờ phát động.

Cố Hi: Tại sao không nói chuyện?

Dấu chấm than màu đỏ.

Tiểu Hồng đã bật xác minh bạn bè, bạn không phải là bạn của hắn.

“A, Omega.”

Luôn miệng hy vọng tôi tìm được hạnh phúc, biến thành nam thần của cậu thì cậu sẽ trở mặt à.

Ai quy định omega phải dậm chân tại chỗ, nếu mình cứ luôn đứng tại chỗ, đời này sẽ không đợi được đến khi Vinh Kinh đối xử khác biệt.

Những gì mình muốn, mình sẽ nghĩ cách.

Cố Hi nuốt mấy viên thuốc giảm đau, mơ hồ nhớ tới vấn đề tối hôm qua Vinh Kinh hỏi, cậu đợi lát nữa gặp Vinh Kinh, muốn bổ sung thêm một câu nữa.  

Cậu buồn bực hỏi Cố Phong: Hôm qua sao cậu không nhắc tôi một chút.

Không nhận được lời đáp lại, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thời gian Cố Phong thanh tỉnh càng ngày càng ít.

Đáy lòng Cố Hi có chút khủng hoảng, cậu đã quen với việc có một giọng nói như vậy đi cùng mình.

Cố Hi liên tục hô vài tiếng, mới nhận được lời đáp lại của Cố Phong: Tôi cũng không biết, gần đây cảm thấy rất buồn ngủ.

Nhận được câu trả lời, Cố Hi mới thở phào nhẹ nhõm: Cậu có biến mất không…

Cố Phong: Sẽ không.

Khi hỏi lại, liền không trả lời nữa.

Cố Hi tràn đầy vẻ u sầu đi đến bên ngoài đoàn làm phim. Ngày hôm nay đổi địa điểm khác, những fan nghe tin đến vẫn rất nhiều.

Đặc biệt là sau khi Vinh Kinh bị vạch trần là tiên sinh thần bí độc miệng, hai bên càng nhiều hơn, fan nhiều như thủy triều ùa về.

Còn nhớ ngày đó Vinh Kinh gói bữa sáng cho fan, có fan bày ra tạo hình rất đẹp mắt, đăng lên mạng, lên hot search hơn mười người. Nguyên bản minh tinh tặng đồ ăn cho fan, xem như là thao tác thông thường, muốn lên hot search cũng không dễ dàng. Mà Vinh Kinh tương đương với bạo phát, nhiệt độc quá cao. Gió thổi lá bay gì đều có thể lên hot search.

Cố Hi phát hiện xung quanh cũng không có phóng viên gì, tìm kiếm tin tức về phần giải trí và phần dân sự, phía trên cũng biết đưa tin về vụ cháy ban đêm của một căn hộ cao cấp, nguyên nhân là do rò rỉ khí gas, không có thương vong. Chủ nhà cũng không chỉ đích danh, bản thân Cố Hi không hy vọng bởi vì loại chuyện này mà lên tin tức, lại bị bình luận có  đủ, hoặc là bị đồng tình.  

Ngược lại, cảnh tượng xinh đẹp của hỏa điệp bay múa bị người tốt đăng lên mạng, khiến cho nhiều người vây xem.

Cố Hi muốn gửi tin nhắn cám ơn, nhưng lại cảm giác mấy câu nói khô khốc quá, không có thành ý. Có lẽ đêm nay có thể hẹn ăn cơm, hơn nữa nhà cậu bị thiêu rụi, chỗ ở sau này…

Cố Hi từ xa đã nhìn thấy các nàng, càng nàng cũng nhìn thấy Cố Hi từ trên xe bảo mẫu đi xuống.

Cố Hi chào hỏi các nàng, nhìn thoáng qua: “Các cậu đang chờ Vinh Kinh à, vậy phải đợi một lát nữa.”

Trong đó có một omega nhìn thấy bộ dáng rạng rỡ của Cố Hi, có chút đỏ mặt hỏi: “Cố HI, tôi nghe nói, ở trên tin tức bảo rằng Vinh Kinh với anh có mâu thuận, có thật hay không?”

Một câu hỏi, trong nháy mắt khiến tất cả người hâm mộ nín thở chờ đợi.

Cố Hi lạnh nhạt tao nhã nói: “Cậu ấy là người rất tiến bộ, quay phim cũng rất cố găng, mâu thuẫn từ đầu mà nói?”

“Internet ‌.”

“Đừng tin, ở trong mắt tôi cậu ấy là diễn viên rất có linh khí.”

Chờ Cố Hi rời đi, một đám fan lặng lẽ thảo luận.

“Hình như Cố Hi cũng không lạnh lùng lắm, tại so cứ nói anh ấy siêu khó ở chung?”

“Khí chất có cảm giác xa cách, anh ấy nhìn liền có cảm giác có khoảng cách với người bình thường.”

“Cảm thấy anh ấy và Kinh Kinh chúng ta đích xác là không có mâu thuẫn, có mâu thuẫn không có khả năng hòa bình như vậy. Cố Hi đối với A rất lạnh nhạt, chính là câu trả lời công thức tốt rồi.”

“Công thức hóa mới bình thường chứ, đây không phải là quan hệ đồng nghiệp bình thường sao?”

“Có một chút thất vọng, tôi còn tưởng có gì chuyển biến kinh người.”

“Tuy rằng Fan Hi rất nhiều người khiến người ta chán ghét, nhưng không hiểu sao lại không ghét được.”

Cố Hi rời đi không bao lâu, Vinh Kinh đã đến, rất nhanh đã bị fan vây quanh, anh vẫn ôn hòa, điềm tĩnh kiên nhẫn trả lời câu hỏi của fan, cũng bảo trợ lý đưa trà sữa.  

Cố Hi chỉ nhìn thoáng qua từ xa, có chút hoảng hốt, ngảng đầu nhìn đến khoảng không trên bầu trời, không hiểu sao cảm thấy chói mắt.

Cảnh diễn của ngày hôm nay tương đối quan trọng. Một tòa thành trì xuất hiện ôn dịch diện rộng, Thất Hoàng tử Thiệu Hoa bị mấy thế lực triều đình khác xa lánh, Hoàng đế vì bình ổn sự tình, phái Thiệu Hoa đi cứu viện. Thiệu Hoa vẫn hận Phó Khiên Minh lừa gạt mình như trước. Nhưng đến thời khắc sinh tử, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người trong lòng chịu chết, cho nên vào ngày xuất phát, lặng lẽ hạ dược Phó Khiên Minh. Sau khi thành công đánh gục Phó Khiên Minh, mang theo thái y cùng quân đội của mình xuất phát.  

Sau khi Phó Khiên Minh tỉnh lại phát hiện, một đường chạy như bay tới. Lúc chạy tới, Phó Khiên Minh một thân phong trần mệt mỏi.

Sau khi chất vấn, bỏ Thiệu Hoa lên thân cây vững chắc, một cảnh cưỡng hôn bắt đầu từ đó.

Cố Hi xe mà mặt đỏ tới mang tai. Lúc ấy nhận được kịch bản, cậu nhìn thấy màn này, liền hãi hùng khiếp vía.

Lưu Vũ cố ý tới hỏi thăm trạng thái của Cố Hi, Mỗi lần có cảnh tỉnh cảm, hắn đều phải là người đầu tiên đến tìm Cố Hi nói chuyện: “Cảnh diễn này, so với lúc trước càng thêm hung mãnh, là tình cảm của hai người va chạm kịch liệt. Lúc này cậu hận hắn ta, nhưng càng yêu hắn hơn, cậu muốn hắn còn sống. Phát hiện hắn ta cư nhiên đuổi theo, suy nghĩ đầu tiên của cậu là kháng cự, sau đó chậm rãi bị nhiệt độ của hắn hòa tan. Muốn hôn lưỡi, cảnh này không thể giống như lúc trước, chỉ là dán! Các cậu cũng không phải học sinh tiểu học, dán vào thì làm gì gọi là cảnh hôn!”

Cố Hi bị dạy bảo có chút xấu hổ, ngoài đời, bọn họ cũng chỉ dán vào mà thôi.

“Ít nhất vài phút, tôi sẽ lấy được một đoạn thích hợp…Cậu…có thể không?”

Cố Hi buông kịch bản xuống, cài bộ tóc giả vào: “Có thể, tôi là diễn viên chuyên nghiệp.”

Lưu Vũ giống như hít phải thuốc lắc: “Được, vậy bây giờ bắt đầu! Vinh Kinh đâu, nam chủ khác của chúng ta đây!”

Giọng nói ôn nhã của Vinh Kinh xuất hiện: “Lưu đạo, tôi đây.”

Cố Hi nghe vậy, ánh mắt mỉm cười nhìn qua, nụ cười chậm rãi ngưng đọng.

Nhân viên xung quanh qua lại, Cố Hi lại cảm thấy trời lạnh đất đông.

Hắn không phải Vinh Kinh, cho dù trong mắt tất cả mọi người hắn không thể bình thường hơn được. Nhưng Cố Hi đã đem bất kỳ biểu tình của người đàn ông này, thậm chí ngay cả độ cong của nụ cười cũng nhớ rõ ràng, cậu khắc người này vào trong lòng, tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Bên tai Cố Hi ‘ong ong’ vang vọng, kích thích quá lớn khiến đầu óc cậu trống rỗng.

Cậu nghe mình nói: “Lưu đạo…tôi có chút không thoải mái, chưa muốn quay.”

“Có chuyện gì vậy?” Trong lòng Lưu đạo lộp độp, mấy phó đạo diễn đang chuẩn bị bên cạnh cũng rất kinh ngạc. Đều đã nói xong, sao đột nhiên lại thay đổi. Từ trước đến nay Cố Hi cũng không phải cũng không phải là người tùy hứng như vậy.

Biểu tình Cố Hi lạnh đết mức không còn nhiệt độ, ngoại từ cái liếc mắt ngay từ đầu kia, còn không cho [Vinh Kinh] một ánh mắt: “Tôi không quay được, trước tiên quay cảnh khác đi.”

“Cố Hi! Cậu nghiêm túc?” Làm thế nào mà cậu nói gió thì mưa vậy?

“Nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.” Cố Hi nghiêm túc xin lỗi từng nhân viên bị mình phá vỡ kế hoạch, kỳ thật thái độ bình thường của Cố Hi đều tốt, nhân viên công tác ngược lại có thể lý giải, dù sao nụ hôn lưỡi đối với Cố Hi mà nói, có lẽ vẫn còn khó khăn một chút?

[Vinh Kinh] cũng hỏi: “Tại sao không quay?”

Cố Hi bức bách mình tỉnh táo lại: “Cậu có thể đừng nói gì không?”

Đừng lấy mặt của cậu ta nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy rất buồn nôn.

Cố Hi phát hiện thật sự giống nhau như đúc, ngay cả ngữ khí cũng rất giống nhau, nhưng người này giống như là có chế độ quy định đang biểu diễn vậy.

Lưu đạo tức điên, Cố Hi cậu hay lắm!

Nếu không phải cậu là Bá Nhạc của tôi, năm đó còn giúp tôi nhiều như vậy, điều này khiến tôi nổi giận, rất giận!

Cậu có biết vì cảnh tượng này, chúng ta đã chọn cây đại thụ bao lâu không? Chọn cảnh tượng duy mỹ điểu chỉnh bao lâu, lại nhìn ánh mặt trời hiện tại, loại cảm giác bóng cây chiếu xuống bóng cây loang lổ, có phải vừa vặn hay không?  

Vì để cho tình cảm hai người diễn từng chút một, đầu tiên là ôm sau đó hôn môi, đến khi hai người quen mới đến cưỡng hôn.

Hiện tại cậu nói không cần là không cần!

Được được, cậu cũng là nhà đầu tư, cậu có quyền từ chối, lời cậu nói tính!

Lưu đạo cảm thấy nếu mình lại nhìn Cố Hi, huyết áp cao sẽ tái phát.

Cũng may, vì phòng ngừa Cố Hi không được, hôm nay hắn đề phòng vạn nhất nói hôn thay, Tiền Tiêu vẫn không còn chưa dùng khiến hắn đau nhức nhôi. Vừa lúc, những nụ hôn này có thể cùng Vinh Kinh hôn môi, cho dù là dán ngược cũng phải quay.  

Được, không miễn cưỡng cậu.

Cậu không muốn, nhưng thị trường Kinh Kinh của chúng ta rất hút hàng.

Phó đạo: “Gọi bọn họ đến đây đi, cũng may mà chưa trực tiếp sa thải.”

Cố Hi tự nhủ có lẽ lần này cũng chỉ là mấy tiếng đồng hồ, cậu chỉ cần kiên nhẫn chờ một chút là được rồi.

Vốn tưởng rằng có thể quay một cảnh khác trước, không nghĩ tới đạo diễn Lưu lại là một đạo diễn cẩn thận, hắn chuẩn bị một hai ba bốn năm sáu bảy tám, ước chừng tám thế thân.

Cố Hị quả thực bị nhồi máu cơ tim.

Được rồi, đã sớm chuẩn bị.

“Có ý gì ‌?”

“Cảnh tượng hôm nay đã được dựng xong, vẫn là quay đi. Trạng thái của cậu không có liên quan, bọn họ rất có trạng thái.”

Cố Hi nhìn đám omega sốt ruột này, từng người mong chờ nhìn [Vinh Kinh], hận không thể dán người lên hắn đi.

Cố Hi nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao, so với ban đầu còn nhiều mấy người‌?”

Lưu đạo: “Đây không phải là vừa mới nghe danh tiếng Vinh Kinh, cung không đủ chầu à. Mấy người này đã trải qua chọn lọc rồi.”

Phó đạo ở bên cạnh nhắc nhở: “Dùng sai từ rồi, là tăng đa chúc thiểu.”(người nhiều nhưng vật thì ít, ở đây ý là đến 8 omega nhưng chỉ có một Kinh Kinh thôi)

Lưu đạo: “Không sai biệt lắm, vậy ý này đi‌.”

Tuy rằng Cố Hi cậu không hiếm lạ, nhưng với người khác thì là hiếm lạ nhá.

Nhìn mấy sự nghiệp thế thân đang phát triển bùng nổ đi, chỉ có cậu không nghĩ tới, không có tôi thì họ có mời cũng không tới.

Cố Hi: “…” Tôi cám ơn nhá.

Đạo diễn Lưu đã để cho [Vinh Kinh] lựa chọn mấy thế thân kia, mà [Vinh Kinh] xác thực đang nghiêm túc chọn lựa.

Cố Hi nhìn thân ảnh [Vinh Kinh], lạnh lùng đến cực điểm: “Tôi trả hết tiền công cho việc này, cảnh diễn này, chỉ cần tôi ở đây, không thể quay được.”

Chỉ cần còn sống, muốn hôn cậu ta thì bước qua xác tôi.

Ai cũng đừng nghĩ sẽ chia sẻ cậu ta mà không có sự đồng ý của tôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK