Hai đạo lưu quan chật vật dìu nhau đáp xuống, thở dốc nặng nề, sắ mặt tái nhợt.
Một người toàn thân quần áo có phần lôi thôi rách nát, một còn lại máu me đầy mình một cánh tay cũng không còn.
Một người gương mặt có phần mang lầm lỗi hỏi người cụt cánh tay kia.
- Ngủ Đệ. Vẩn còn ổn chứ..?
Người bị cụt cánh tay kia lắc đầu kiêu khổ. Giọng nói khàn đặt khó khăn cùng gương mặt vặn vẹo lên tiếng.
- Vẩn còn trụ được. Nhưng...
Hắn vô thức giơ cánh tay phải vuốt về cánh tay trái đã không còn của mình gương mặt càng hiện lên vẻ khổ sở. Bị mất một cánh tay, trong giới tu luyện này hiển nhiên chiến lực sẽ đại giảm và rất bất tiện.
Nhìn thấy huynh đệ mình bị người đoạn mất một cánh tay, trung niên còn lại sắc mặt hung ác nghiến răng rằng từng chử.
- Võ Thừa... tên hổn đoãn này nhất định ta sẽ tự tay chặc đứt tứ chi của hắn để rửa mối hận này.
Người kia nghe xong lại lắc đầu thần than cũng không nói gì. Chỉ là họ chủ động triêu chọc người không nên triêu chọc. Kết cuộc hôm nay là một hồi chuôn cảnh tỉnh vậy mà sư huynh mình còn muốn không chết không thôi. Hắn thở dài một hơi.
Chợt sắc mặt hai người kịch biến, nhìn nhau một cái rồi lại nhanh chóng hóa thành hai đạo lưu quang phóng đi xa xa.
Qua khoảng 10 phút sau có một bóng người còn nhanh hơn hai đạo lưu quang lúc nảy đáp xuống ngọn cô phong này sắc mặt âm trầm quang sát xung quanh.
Trên vai người này có một con hồ ly màu trắng lúc này nó từ trên vai người này nhảy xuống, đưa cái mũi nhỏ nhắn ngửi ngửi rồi kêu lên một tiếng lại phóng lên vai người này nó nhìn về đúng phía hai người kia vừa rời đi.
Người này không chút chậm trể nhún người tiếp tục đuổi theo.
Cảnh tượng như vậy diễn ra đã hơn 4 ngày, người ngoài nhìn thấy liền hiểu rỏ hai người kia bị người này đuổi giết không buông.
Hai người kia không ai khác là Triệu Cảnh Triệu gia đã bị Võ Thừa truy đuổi hơn 4 ngày. Trải qua bốn ngày này hai người bọn họ thật sự cảm thấy ấp lực cùng sợ hảy vô cùng. Hai người thật không nghĩ đường đường trưởng lão Triệu gia lại chật vật bị người đuổi giết phải chạy trốn như chó nhà có tang như vậy. Tuy khuất nhục nhưng họ buộc phải chạy bởi vì phía sau người kia giống như một con dao kề cổ bọn họ. Nếu chậm một chút có lẽ ngay cả hối hận cũng không kịp.
- Mẹ kiếp đúng là âm hồn bất tán.
Triệu cảnh không ngừng thúc dục linh lực đang dần khô kiệt của mình nắm theo người còn lại vừa bay đi vừa mở miệng chưởi mắn. Hắn có nằm mơ cũng không nghỉ người kia không biết dùng cách gì chỉ trong hai ngày đã tìm ra nơi họ ẩn núp trị thương. Sau một phen giao thủ hắn phải chật vật cùng người còn lại phải dìu nhau chạy trốn.
- Tam Ca. Phía trước là doanh trại của Thái gia chúng ta có thể...
Triệu Cảnh ánh mắt lóe u quang sau đó hai người nhanh chóng phóng đi đến một danh trại phía xa xa.
Rất nhanh bọn họ đã đến doanh trại của Thái Gia. Gia chủ thái Gia tộc trưởng Thái Nghiêm khi phát hiện khí tức người Triệu gia lập tức cung kính đi ra nghên đón nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh chật vật của hai người này thần sắc chở nên kịch biến.
- Hai vị trưởng lão. Địch nhân thế nào phải khiến hai vị ra nông nổi như vậy.
Triệu Cảnh giơ tay cũng không trả lời Thái Nghiêm mà lạnh nhạt nói một câu.
- Kìm chân người phía sau bằng mọi giá, nếu có thể hạ sát người kia sẽ có trọng thưởng. Nói xong hắn cũng không dừng lại mà trực tiếp phóng đi.
Thái nghiêm tộc trưởng gương mặt âm trầm, thân là gia tộc phụ thuộc về mặt lễ nghĩa phải chấp nhận cuối mình trước người Triệu gia đặc biệt là trưởng lão. Hắn hừ lạnh một tiếng định xoay người vào trong liều trại nhưng tại thời khắc hắn định xoay người sắc mặt kịch biến nhìn lên không trung phía xa.
Chỉ thấy một đạo bạch quang mờ nhạt nhanh chóng tiếng đến.
Khoảng khoắc nhìn thấy thân ảnh kia con ngươi Thái Nghiên co rụt lại hắn hít sâu một hơi.
- luồn khí tức này...
Võ Thừa rất nhanh đã dừng lại phía trên nơi đóng quân thái gia. Gương mặt lạnh băng quét mắt xuống phía dưới lạnh lùng mở miệng.
- Các ngươi quang hệ thế nào với Triệu Gia..
Tuy có hơi giật mình vì khí tức trên người Võ Thừa phát ra nhưng dù sao Thái Nghiên vẩn là tộc trưởng một gia tộc hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh mở miệng.
- Các hạ là ai..?
Võ Thừa đôi lông mài nhíu lại, từ khi truy sát hai người Triệu Gia hắn cũng không dốc toàn lực truy đuổi mục đích là để hai người kia trực tiếp chạy về nơi xào huyệt để một lần ra tay khiến cho Triệu gia nguyên khí đại thương. Muốn làm được chuyện đó thì kể cả những đồng minh của Triệu gia cũng phải nhổ cỏ.
- Các ngươi là chó săn của Triệu Gia sao..?
Nghe đến lời này Thái Nghiêm gương mặt co giật hắn gét phải mang thân phận phụ thuộc như thế này, mà người trước mặt còn thẳng thừng gọi nói.
- Hừ.. không biết ngươi là người nào lại cuồng vọng như vậy để ta xem bổn sự của ngươi thế nào mà dám truy sát hai trưởng lão Triệu gia.
Nói xong linh lực cuồn cuộn vận chuyển thân hình từ từ bay lên không biểu hiện của một cường giả thái ất ngủ trọng.
Võ Thừa cũng không nhiều lời thời gian 1 năm trong chiến địa chỉ còn không quá 10 ngày hắn phải làm việc này, đánh cho triệu gia và bè lũ có chúng đại thương nguyên khí.
Nắm chặc nắm đấm lấy tư thế lôi đình một quyền đánh ra.
Ong...
Tiếng kiêu trầm thấp của một đàu cự kình vang lên cùng lúc đó một đầu cá voi to hơn 50m ầm ầm xong thẳng về phía Thái Nghiêm. Thái Ngiêm sắc mặt ngưng trọng củng một quyền đánh ra không khí vặng vẹo hóa thành một đạo cuồn phong cũng ầm ầm xong lên.
Khoảng khắc va chạm không gian xung quanh gợn xóng kịch liệt chỉ thấy đầu cá voi có dấu hiệu vị hút vào vòng xoáy tiêu tán mất một nửa.
- Hừ linh lực yếu nhược như vậy cũng có năng lực đánh với trưởng lão triệu gia. Hóa ra là một linh hồn đại sư.
Thái nghiêm cười lạnh. Hắn nhanh chóng lấy ra một thanh trường kiếm xong thẳng hướng Võ Thừa lao lên.
Linh hồn giả rất kị cận chiến vì linh lực cùng cơ thế khá bạt nhược. Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hầu hết mọi người. Cảnh tượng diễn ra sao đó mới khiến cho Thái Ngiêm này thấy được hắn sai lầm cùng thiểm cận cở nào.
Chỉ thấy Võ Thừa khóe miệng nhếch lên. Trên người ngoài da hắn hiện lên một tầng màu huyết sắt. Huyết Sắt Bì. Những đường vân màu đỏ giống lỏi của một cây cổ thụ chậm rảy mờ nhạt ẩn hiện sau đó tay phải Võ Thừa hung hăn kéo cây búa trên cánh tay trái xuống, một búa chém ngan, âm thanh vung vút bị cắt của không khí chỉ để lại một vệt dài khoảng một mét trước người cùng lúc đó một đạo kình khí chứa sự sắc bén cùng hủy diệt ầm ầm chém thẳng về phía Thái nghiêm. Sắc mặt thái nghiêm kịch biến con ngươi cu gụt lại hắn cắn răng bổ ra một kiếm.
ẦM...
Âm thanh của linh lực va chạm cùng sự sắc bén của binh khí vang lên Thái Ngiêm chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn giống như thủy tinh keng một tiếng đứt đoạn. Dư lực đánh thẳng lên ngực hắn
Phóc xuy....
Máu tươi bắn ra thành vòi thân hình Thái Ngiêm như một viên đạn pháo bắn mạnh xuống lòng đất, khói bụi cùng đất đá văng lên tứ phía. Võ thừa phất tay một luồng gió thổi qua chỉ thấy một cái hố sâu rộng khoảng 2m, Thái Nghiêm chật vật bò dậy từ dưới hố gương mặt trắng nhợt liên tục phung ra vài ngụm máu tươi thần sắc kinh hãi nhìn Võ Thừa.
Hân có chết cũng không dám tin chỉ một búa vừa rồi hắn có cảm giác mình đã thân tử đạo tiêu vẫn lạc tại đương trường.
Võ thừa liếc nhìn Thái Nghiêm một cái cùng lúc quét mắt một vòng quanh nơi đóng quân thái gia ánh mắt màu đỏ của hắn tản ra một loại uy áp đến từ linh hồn khó diển tả.
Phịch.. phịch... phịch...
Liên tiếp các âm thanh hoặc quỳ gạp xuống hoặc tròng mắt trắng giả ngã xuống không rõ sống chết.
Làm xong hắn liếc nhìn Thái Nghiêm nói.
- Cơ hội để các ngươi sống tiếp đó là rời bỏ Triệu Gia.
Thái Nghiêm từ trong kinh hải gật đầu như gà mổ thóc.
- Đa tạ các hạ đã nương tay tha mạng...
Võ Thừa cũng không nhiều lời hắn nhanh chóng hóa thành một đạo bạch quang đuổi theo hai người Triệu gia. Chỉ để lại Thái Ngiêm với gương mặt ngẩn ngơ nhìn về phía Võ Thừa rời đi miệng lẩm bẩm.
- Thành Ngan Bạc sấp có biến.