• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những cành cây khô phát ra tiếng lạo xạo, nó trông đặc biệt kỳ lạ trong khu rừng yên tĩnh.

Tôi cuộn người lại, dùng tay che miệng.

Có người dừng lại ở phía bên kia ngôi mộ.

Giọng nói chói tai: “Tôi thấy rồi, ra đây đi.”

Là Ngô Hạo.

Anh ta đã tìm ra tôi rồi.

Da đầu tôi tê tê, trong tiềm thức tôi phải đứng dậy và chạy ra ngoài.

Giọng nói trầm thấp của Tân Di vang lên từ tai nghe: “Đừng cử động, hắn đang lừa cô.”

Tôi hít một hơi sâu và không cử động nữa.

Lúc này, trên trời vang lên sấm sét.

Ngô Hạo ngẩng đầu lên nhìn trời, xoay người rời đi.

“Ba, trời sắp mưa rồi, chúng ta phải tranh thủ nhanh lên.”

 

“Vừa rồi chắc là sóc hay mèo hoang thôi, không cần để ý.”

Họ không nói một lời nào quay người đi lên núi.

Chờ cho đến khi tiếng bước chân của họ biến mất, bên tai tôi lại vang lên tiếng ríu rít của côn trùng và chim chóc trong rừng.

Tôi bỏ tay che miệng xuống, ngã xuống đất.

Không mất nhiều thời gian, tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, trở về theo lộ trình ban đầu.

Trở về nơi ở, tôi tranh thủ xem điện thoại.

Phòng phát sóng trực tiếp đầy bình luận, toàn bộ đều bảo tôi nhanh chạy đi.

Lúc này, không ai nghi ngờ tính xác thực những gì Tân Di nói.

Suy cho cùng mọi người đều chứng kiến sự kỳ lạ của hai cha con Ngô Hạo.

 

Tôi luôn lắng nghe lời khuyên.

Không một lời nói, bắt đầu thu dọn đồ đạc, mang theo CMND, bóp tiền. sạc dự phòng nhét vào túi áo và những thứ khác tôi không còn đủ sức để đem theo.

Tôi phải chạy khi trời đang tối.

Đã gần 3 giờ sáng, tôi cầm điện thoại trên tay, mở cửa phòng.

Nhưng không ngờ trước của phòng xuất hiện một bóng đen.

Tôi giật mình gần như hét lên.

“Nana? Cậu đang đi đâu vậy?”

Đây là giọng của Châu Châu.

Tôi bật đèn trong phòng với đôi tay run rẩy.

Tôi thấy Châu Châu đứng cách cánh cửa phòng tôi mấy bước, đang nhìn tôi.

Lúc này, cậu ta không còn là cô bạn thân dịu dàng, ngọt ngào trong ấn tượng của tôi nữa, nhưng là một con quỷ có ý định xấu xa.

Tôi nuốt nước bọt, căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi.

“Mình...mình....”

Tân Di nhắc nhở tôi trong tai nghe: “Trời sắp mưa.”

Tôi buộc miệng: “Vừa rồi nghe thấy tiếng sấm, mình có treo một đôi giày ở ban công, mình đang chuẩn bị ra lấy nó vào.”

Châu Châu bất động nhìn tôi, đôi mắt cứ nhìn tôi.

3 giây sau, cậu ta mỉm cười: “Mình đã cất dùm cho cậu rồi.”

“Nghe thấy trên lầu có tiếng động, mình liền lên xem.”

“Không sao, cậu đi ngủ đi.”

Ánh mắt của Châu Châu quét qua căn phòng phía sau tôi, sau đó quay người xuống lầu.

Tôi cứng ngắc quay về phòng đóng cửa lại tắt đèn.

Dưới lầu có tiếng ồn, giọng nói đàn ông vang lên.

Bọn họ cố ý đè giọng thấp xuống trong đem yên tĩnh.

Là cha con Ngô Hạo quay về.

Họ đang nói chuyện với Châu Châu.

Tôi nhận ra, kế hoạch trốn thóat của tôi tối nay thất bại rồi.

Nằm trên giường rất lâu nhưng tôi không thể ngủ được.

Nhưng Tân Di lại buồn ngủ trước.

Cô ấy ngáp: “Buổi phát sóng trực tiếp đến đây thôi, tôi đi ngủ một lát đây.”

Khi nghe thấy điều này, tôi có chút hoảng sợ.

Vừa định nói, Tân Di lại lên tiếng: “Đừng sợ, an tâm ngủ đi, vẫn chưa đến lúc cô biến thành tiên nhân sống đâu.”

“Ngày mai tôi sẽ bắt chuyến xe sớm nhất để đến đó, cần khoảng một ngày, cô tự bảo vệ bản thân mình nha.”

Trái tim tôi đã treo lơ lửng rất lâu, cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Mặc dù tôi không biết chủ phòng này, nhưng cô ấy lại đem đến một cảm giác khó tả.

Tôi đặt điện thoại lên ngực, hít thở thật sâu, buộc bản thân phải nghỉ ngơi.

Sáu giờ sáng, gà trống bắt đầu gáy.

Gia đình họ Ngô này thức dậy rất sớm, khi tôi xuống lầu, họ đã làm xong bữa sáng rồi.

Ở làng Vương Nhạc không có phong tục rằng các cặp đôi sắp cưới không thể gặp nhau, Châu Châu luôn ở đây.

Cậu ta bước đến chỗ tôi cầm cốc nước: “Nana, nè, nước sương sớm.”

Châu Châu mỉm cười với tôi: “Ngô Hạo và bố chồng mình đã thu thập nó sáng sớm nay, rất ngọt.”

Tôi nhìn ly nước, nhận nó một cách bình tĩnh.

“Thật sự làm phiền họ rồi.”

“Cậu là khách quý.” Châu Châu nói xong câu này cũng không rời đi, đứng ở đó, dường như cậu ta muốn tận mắt nhìn tôi uống ly nước này.

Trái tim tôi trùng xuống, uống hết ly nước trong một ngụm.

Châu Châu cầm ly nước rỗng: “Bữa sáng đã làm xong rồi, cậu nhanh đến đây ăn đi.”

Sau khi ăn xong, tôi lấy cớ muốn tiêu cơm, chuẩn bị đi dạo một vòng quanh làng.

Trên thực tế, tôi đang tìm cơ hội để liên lạc với Tân Di.

Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, Châu Châu hôm nay đặc biệt chú ý đến tôi.

Vừa nghe tôi muốn đi ra ngoài, cậu ta lập tức đặt đồ trong tay mình xuống: “Mình đi với cậu.”

“Cậu chưa quen ở đây, mình sợ cậu bị lạc đường.”

Cậu ta vừa nắm tay tôi trìu mến, vừa trêu đùa: “Khả năng định hướng của cậu không tốt, dù đã học được một học kỳ rồi nhưng cậu vẫn đi nhầm phòng học.”

Tôi cười và không nói gì nữa.

Châu Châu đưa tôi đi khắp làng.

Trên đường về, chúng tôi gặp một nhóm dân làng đang chơi cồng chiên.

Họ cột những dải ruy băng đỏ quanh eo, manh theo thứ gì đó và đang hướng đến một ngôi nhà.

Châu Châu mỉm cười nói: “Hôm nay gia đình đó lấy vợ.”

“Cậu đoán thử họ đang mang theo cái gì?”

Nhóm người đó chầm chậm đi qua trước mặt chúng tôi.

Đồ đạc trên kiệu được che kín bằng vải đỏ.

Một cơn gió thổi qua, một góc của tấm vải đỏ bị thổi lên.

Tôi nhìn thấy bức tượng đất sét lộ ra ngoài, đồng tử của tôi đột nhiên co lại.

“Thứ họ đang mang, là tiên nhân sống.”

Giọng Châu Châu vang lên bên tai tôi: “Lúc kết hôn mỗi cặp đôi đêu phải mời một vị tiên nhân sống về nhà.”

Giọng tôi khô khan cứng nhắc: “Cậu cũng có đúng không?”

Châu Châu nháy mắt với tôi: “Mình cũng có, nhưng tiên nhân sống của mình so với họ tốt hơn nhiều.”

Tân Di liên lạc không được.

Không chỉ Tân Di, mà những người khác tôi cũng không liên lạc được.

Điện thoại của tôi bị Châu Châu “vô tình” làm rơi xuống ao, đã không thể bật lên được nữa.

Gia đình họ đã bắt đầu nghi ngờ tôi.

Chỉ còn 3 ngày nữa là đến đám cưới của Châu Châu và Ngô Hạo.

Cho nên, nhanh nhất là ngày mai, chậm nhất là ngày kia, họ sẽ bắt đầu động thủ với tôi.

Rất nhanh đã đến đêm khuya.

Châu Châu lên lầu nhìn tôi bôi kem làm đẹp lên người.

Cậu ta đưa cho tôi một ly nước: “Nana, mấy ngày hôm nay vất vả cho cậu rồi.”

Tôi mỉm cười nói: “Không sao đâu.”

 

Đang nói chuyện, dưới sân truyền đến tiếng mài dao.

Tôi bước đến cửa sổ và nhìn xuống.

Là Ngô Hạo đang mài d.a.o bằng đá mài.

Nhận thức được tôi đang nhìn, hắn ta nhìn lên, khi thấy tôi đứng phía sau cửa sổ, hắn ta khóe miệng về phía tôi cười.

Châu Châu không biết từ lúc nào đã đi tới phía sau lưng tôi.

“Ngày mai phải g.i.ế.c gà rồi.” Cậu ta nói: “Mài d.a.o nhanh hơn, g.i.ế.c gà nhanh hơn.”

“Mình đã lãng phí nhiều thời gian để nuôi những con gà đó, mình không muốn thấy chúng nó c.h.ế.t quá đau đớn.”

 

Những điều cậu ta nói rất kỳ lạ.

Hình như đang nói về gà, nhưng tôi cảm thấy rằng cậu ta có ý gì đó.

Lập tức có cảm giác lạnh toàn thân.

Sau khi Châu Châu rời đi, tôi đi đến cánh cửa, đưa tay ấn vào tay nắm cửa.

Không có gì ngạc nhiên, cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Ngay cả cửa sổ kính duy nhất cũng bị khóa bên ngoài.

Tôi buông tay, quay người chạy đến thùng rác, ra sức móc họng ra.

Cho đến khi tôi nhổ hết chỗ nước tôi vừa uống, tôi mới trở lại bình thường.

Đến lúc này, suy nghĩ của tôi bình tĩnh đến không ngờ.

Chỉ còn một đêm, tôi nhất định phải trốn thoát.....

Nếu không, cái c.h.ế.t là điều chắc chắn.

Trong đêm khuya, gia đình Ngô gia cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Tôi nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là một giờ sáng.

Tôi nhắm mắt lại, không ngủ, chỉ là đang nghỉ ngơi lấy sức.

Không biết mất bao lâu, cho đến khi con gà trống gáy, tôi mở mắt ra.

Châu Châu từng nói với tôi về quy củ trong làng Vọng Nhạc, người mới kết hôn, người nhà cô dâu sẽ ở nhà chồng một đêm, sáng hôm sau lại khua chiêng gõ trống đưa đi để tỏ sự tôn trọng.

Ngôi nhà hôm qua tôi nhìn thấy đã bắt đầu đốt pháo.

Tiếng pháo nổ rất lớn, tôi nhanh chóng ta khỏi giường, nhấc chiếc ghế lên đập nó vào cửa kính.

Kính ở đây rất bền, chất lượng không tốt, mất một chút sức lực, cửa kính liền bị đập vỡ.

Âm thanh được che bởi tiếng pháo nổ.

Tôi thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ họ có phát hiện ra không, chỉ cần nắm bắt thời gian, tôi nhảy ra ban công bên ngoài cửa sổ.

Nhà họ Ngô vẫn chưa dậy.

Tôi bước cẩn thận lên mép tường, nhảy mạnh về phía đống rơm ngoài sân.

Đống rơm không lớn, nhưng tôi có thể nhảy chính xác.

Ngã xuống đống rơm, sau đó lăn ra đất.

Có một cơn đau ở mắc cá chân trái của tôi, có lẽ bị thương rồi.

Tôi khập khiễng đứng dậy, leo ra khỏi bức tường sân, vội vã chạy về ngôi nhà kết hôn ngày hôm qua trong ký ức.

Tiếng pháo tiếp tục vang lên, một số người trong số họ vẫn chưa rời đi.

Tôi cần đi cùng họ, rời khỏi làng Vọng Nhạc.

Tôi thật may mắn, khi tôi đi ngang qua, nhà gái còn sót lại một chiếc xe địa hình.

Sau khi lẻn vào cốp xe địa hình, tôi nín thở, nghe thấy tiếng ai đó bước lên xe.

Đó là một cặp đôi, là anh trai và chị dâu của cô dâu.

Người phụ nữ duỗi người: “Hôm nay tôi phải vội về thành phố, buổi chiều có hẹn đi chơi mạt chược.”

“Đêm hôm qua tôi nhìn thấy tiên nhân sống đó, tiên nhân sống mà em gái anh chọn còn quá nhỏ.”

Người đàn ông mỉm cười: “Nghe nói là học sinh trung học, rất sạch sẽ, bỏ nhà đi được em gái đưa về.”

Người phụ nữ: “Chậc.” một tiếng: “Thật là may mắn.”

Chiếc xe khởi động, chậm chậm về phía cổng làng.

Trong lúc lắc lư, tôi dường như nghe thấy tiếng ai đó hét lên cách đó không xa.

“Chạy rồi, cô ta chạy rồi.”

Chiếc xe lắc lư tôi không biết đi được bao lâu.

Tôi không dám thiếu cảnh giác, luôn luôn cảnh giác.

Cho đến khi chiếc xe gập ghềnh trở nên ổn định hơn.

Người phụ nữ trong xe thở dài: “Cuối cùng cũng đến được con đường xi măng, đường vào làng khó đi quá.”

Đường xi măng....

Điều này có nghĩa tôi đã rời khỏi làng Vọng Nhạc.

Kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn phía trên.

Hai bên đường có cậy cối, có thể nhìn thấy dây điện cao cao.

Còn có chim sẻ nhảy trên dây.

Nó cho tôi ảo tưởng rằng tôi đã hoàn toàn thoát khỏi làng Vọng Nhạc.

Tôi bắt đầu suy nghĩ, bây giờ tôi làm cách nào để thoát khỏi chiếc xe địa hình này?

Xe chạy được gần nửa tiếng.

Tôi nghe người đàn ông nói: “Phía trước có nhà vệ sinh công cộng anh muốn dừng một chút.”

Người phụ nữ trả lời: “Em cũng muốn đi.”

   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK