• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong cánh cửa đang khép hờ, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng ho khan. Hứa Tông chờ ở bên ngoài, qua một lúc lâu, bác sĩ Lâm xách theo một cái rương từ bên trong bước ra.

Ông ấy khẽ ra hiệu bằng tay: “Thưa bà, ngài ấy đang nghỉ ngơi.”

Cửa phòng ngủ đóng chặt, Hứa Tông liếc mắt nhìn một cái rồi nhỏ giọng hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”

Bác sĩ Lâm cân nhắc nói: “Theo lý thuyết, sử dụng đơn thuốc Trung y nên là bốc thuốc đúng bệnh mới đúng, nhưng lại không có khởi sắc nào.” Ông ấy hơi ngừng lại một chút: “Tôi nghĩ là nên quan sát một khoảng thời gian nữa.”

Hứa Tông hít sâu một hơi, không nói gì. Không biết bà ấy đang suy nghĩ đến gì mà biểu cảm hơi trầm mặc.

Bác sĩ Lâm thử thăm dò: “Thưa bà?”

Lúc này, Hứa Tông mới a lên một tiếng, nghiêm túc gật đầu nói: “Vất vả cho ông rồi.”

Đợi bác sĩ Lâm đi, dáng vẻ đoan trang của Hứa Tông không còn giữ nữa, bà ấy vô cảm ngồi xuống chiếc ghế bà chủ của mình.

Sức khỏe của Phan Tấn Nhạc càng ngày càng kém. Thật sự nói không chừng là một ngày nào đó sẽ qua đời, nhưng điều làm cho bà ấy bất an chính là bản di chúc vẫn luôn được bảo mật và chẳng ai có thể xem được kia.

Chuyện Úc Thừa đính hôn với nhà họ Tạ đã hỗ trợ rất nhiều cho nhà họ Phan. Phan Tấn Nhạc không thể không có suy tính mới ở trong lòng, nhưng thái độ trước mắt của ông ấy đối với người thừa kế vẫn mơ hồ.

Hứa Tông biết Phan Tấn Nhạc cẩn thận như thế nào. Về chuyện quỹ Úc Thừa đúng là đuối lý. Lúc bà ấy biết được cũng rất tức giận. Nhưng theo quan điểm của Hứa Tông, phân lượng của nhà họ Tạ cũng đủ nặng nên có thể xem như lấy công chuộc tội.

Chỉ cần một ngày chưa nhìn tới bản di chúc kia, Hứa Tông khó có thể yên lòng được. Bà ấy cũng chẳng còn có cách nào khác, chỉ có thể không ngừng thúc giục Úc Thừa nhanh chóng loại bỏ những thứ không nghe lời và gây cản đường ở trong tập đoàn.

Hứa Tông khoác áo lông chồn dựa lưng về phía sau, cẩn thận xem xét các phe phái khác nhau ở trong công ty.

Phan Duệ và Phan Tuyển đều thuộc về phe của bà ấy. Phan Tấn Sùng cũng không cần lo lắng, ông ấy là em trai của Phan Tấn Nhạc. Hứa Tông biết ông ấy không phải là một người có dã tâm. Nếu không thì ông ấy cũng sẽ không bảo vệ lãnh thổ khách sạn của mình suốt mười mấy năm trời như thế.

Vấn đề chủ yếu vẫn nằm ở Cừu Minh Phàm bên này.

Thủ đoạn của anh ta tàn nhẫn, làm một bước tính mười bước, lòng dạ lại thâm sâu khó lường. Hứa Tông cau mày, ấn huyệt thái dương, suy nghĩ một lúc đã nghĩ đến mẹ của anh ta, sắc mặt khó che giấu vẻ u sầu.

Đến tận bây giờ, Phan Tấn Nhạc và Cừu Tĩnh Dung vẫn còn liên lạc nhau. Hứa Tông đã lâu rồi không ở cùng phòng với Phan Tấn Nhạc nữa. Ngày đó, lúc trong bệnh viện, bà ấy vô tình liếc nhìn thấy cuộc gọi đến của đối phương.

Nhà của Cừu Tĩnh Dung làm nghề dệt vân thổ cẩm, bà ta là một mỹ nhân mặc sườn xám. Năm đó, bà ta cũng xinh đẹp không kém, đáng tiếc là bà ta đến sau Hứa Tông cũng không thể lay động vị trí vợ cả của bà ấy.

Không đợi kịp hai người ly hôn, bà ta đã gả cho người khác rồi. Nghe nói cho tới tận bây giờ, bà ta cũng chưa sinh được một đứa con nào cho người chồng mới.

Tuy nhiên, cho dù như thế, Hứa Tông cũng không bao giờ quên được tình cảnh lúc đó.

Khi ấy bà ấy vẫn là một học sinh, tuổi trẻ nông tính lại còn được cưng chiều nữa nên khó tránh khỏi có chút tùy hứng. Ban đầu, Phan Tấn Nhạc từng rất chiều chuộng bà ấy. Trong một lần nọ đi công tác ở Thượng Hải - Chiết Giang quay về, ông ấy đã trở nên lãnh đạm hơn rất nhiều.

Hứa Tông hao tâm tổn trí hỏi thăm qua những người ở bên cạnh ông ấy mới biết hóa ra ông ấy đã quen biết người mới ở đó rồi.

Chỉ nghe thấy người mới cười, đâu nghe thấy người xưa khóc.

Phan Tấn Nhạc dần dần giảm bớt số lần gặp bà ấy, cho dù bà ấy có khóc lóc cầu xin như thế nào thì ông ấy vẫn lòng dạ sắt đá. Dù bà ấy có sinh con ra cũng không sử dụng cách này được, Phan Tấn Nhạc không nhận con. Trong một đêm mưa ngày đông, rốt cuộc bà ấy cũng đã không gọi được cho ông ấy nữa rồi.

Ngoại trừ, một bất động sản ban đầu ông ấy tặng cho bà ấy, Phan Tấn Nhạc chẳng để lại gì cho bà ấy cả. Chỉ có một đứa trẻ sơ sinh vẫn còn quấn tã lót. Hứa Tông quan sát đứa bé đang khóc ê a kia mà trong lòng chỉ còn nỗi oán hận.

Nhiều năm về sau, bà ấy mang theo Úc Thừa quay về nhà đúng lúc gặp được Phan Tấn Nhạc, đây là cơ hội tốt để Phan Tấn Nhạc và bà Phan ly hôn. Tính cách của Hứa Tông đã khiêm tốn hơn rất nhiều, trở nên dịu dàng và săn sóc hơn. Bà ấy từ từ tiếp xúc và dần dần gợi lên một ít hồi ức tốt đẹp ở trong lòng Phan Tấn Nhạc. Cộng thêm nỗi hổ thẹn đối với bà ấy, ông ấy chấp nhận bà ấy thêm một lần nữa.

Tuy nói là người chiến thắng cuối cùng là bà ấy, nhưng Hứa Tông chưa bao giờ quên được cảm giác cô đơn và bất lực của mình trong đêm mưa hôm đó.

Lấy sắc đẹp ra để phục vụ cho người khác, một khi sắc đẹp suy tàn thì tình yêu cũng tan biến. Giữa bà ấy và Phan Tấn Nhạc đã không còn tình cảm vợ chồng gì từ lâu rồi, chỉ có từng câu chuyện cũ trong quá khứ lần lượt hiện lên, là nỗi sỉ nhục ở trong lòng mà bà ấy mà chẳng vứt đi được.

Hứa Tông bỏ hết mọi vốn liếng để bò lên được vị trí này, sao có thể chịu khoang nhượng những người thèm thuồng ông ấy chứ? Từ trước đến nay, hai mẹ con Cừu Minh Phàm và Cừu Tĩnh Dung luôn là cái gai trong thịt bà ấy.

Mặc dù bà ấy không muốn thừa nhận, nhưng bà ấy biết Cừu Minh Phàm nổi tiếng ở trong tập đoàn như vậy cũng là vì nhận được sự ngấm ngầm đồng ý và ủng hộ của Phan Tấn Nhạc.

Trước nay, ông ấy luôn dành một phần tình cảm cho Cừu Tĩnh Dung.

Đây là ưu thế của Cừu Minh Phàm và anh ta cũng có thể dựa vào đó. Bây giờ, Hứa Tông hy vọng rằng phe phái của Úc Thừa có thể ổn định và đừng xảy ra thêm bất cứ vấn đề nào nữa.

Bà ấy lại liếc nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, nặng nề nhìn chăm chú một lát, rồi khép áo khoác lại rồi xoay người đi xuống lầu.

Trên sân gôn đầy nắng, Úc Thừa đang chơi goft với cậu cả nhà họ Tạ - Tạ Tuấn.

Hai người thi đấu, gậy sau so với gậy trước còn xa hơn, tùy ý vung gậy đã đánh xa tận 200 yard, mọi người xung quanh đều kinh ngạc cảm thán.

Tạ Tuấn cong khóe miệng lên, anh ấy cười nói trước đây bản thân không có đi đánh goft với anh chính là một sự tổn thất của mình.

Úc Thừa cũng mỉm cười: “Không có việc gì, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Đánh goft hơn một giờ đồng hồ, Tạ Tuấn đề nghị đi đến trại nuôi ngựa ở bên cạnh để cưỡi ngựa hai vòng. Hai người thống nhất cùng nhau đi đến đó và đúng lúc thấy Phan Duệ.

Lần này là chính anh ta muốn đi theo tới đây, dù sao cũng không có vấn đề gì nên Úc Thừa đồng ý.

Phan Duệ khách khí chào bọn họ: “Cậu Tạ, anh hai.”

Đây là trại nuôi ngựa thuộc quyền sở hữu của nhà họ Phan. Úc Thừa và Phan Duệ đều có ngựa của riêng mình. Tạ Tuấn chọn một con ngựa Akhal Tejin, bộ lông trắng tinh của nó mịn màng và mượt mà, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng tính nết khó thuần hóa nên đi chưa được vài bước nó đã không chịu nổi mà mở rộng vó chân rồi chạy đi. Úc Thừa cười một cái rồi cưỡi ngựa rảo bước chậm rãi, người đi trước kẻ theo sau với Phan Duệ.

Từ sau khi Phan Duệ đến đây, Úc Thừa cũng không có bạc đãi anh ta. Anh giao một ít việc râu ria cho anh ta làm. Tuy rằng không thể so với quá khứ, nhưng ít ra làm cho tình cảnh của Phan Duệ không còn khó khăn như trước nữa.

Phan Duệ liên tiếp nhìn về phía anh, Úc Thừa liền hỏi anh ta gần đây thế nào, mọi chuyện có ổn không.

Lông mi của Phan Duệ giật giật, mất tự nhiên gật đầu.

Úc Thừa nói: “Ừm. Em có vấn đề gì cũng có thể nói với anh.”

Phan Duệ nhìn anh một cái, một lát sau mới nói: “Cảm ơn anh hai.”

Ở trên đường chân trời cách đó không xa, ánh nắng dần dần chuyển sang sắc hoàng hôn màu vàng cam, chiếu xuống những ngọn núi non chập chùng, tầng mây đan xen sáng và tối. Hai người nhìn qua đó đều không tự chủ được mà kéo ngựa lại.

Sau khi trầm mặc chăm chú nhìn trong chốc lát, bọn họ quay đầu ngựa lại, từ từ quay trở về.

Tạ Tuấn vừa mới chạy xong một vòng về, đang ở đằng trước cách mấy chục mét chờ bọn họ tới đây. Phan Duệ nhìn sang, anh ta đột nhiên hỏi: “Khi nào thì anh hai và cô Tạ kết hôn?”

Úc Thừa nhàn nhạt nói: “Có lẽ cũng sớm thôi, còn phải xem ý tứ của nhà họ Tạ nữa.”

“Anh hai, sau này anh có kế hoạch nào nhắm vào anh ba không?”

Úc Thừa nghiêng mắt nhìn anh ta, Phan Duệ vội vàng bổ sung nói: “Em lo anh ta sẽ gây rối ở thời khắc mấu chốt.”

“Không có kế hoạch.”

“Không có kế hoạch sao?”

Cuối thu có một cơn gió lạnh thổi qua, bờm ngựa bị gió thổi ngược. Úc Thừa túm dây cương điều khiển ngựa, bình tĩnh nhìn anh ta: “Binh tới tướng đỡ. Đợi đến khi anh thật sự liên hôn với nhà họ Tạ, Cừu Minh Phàm sẽ chẳng thể làm được gì nữa.”

Phan Duệ còn chưa kịp đáp lời, cậu Tạ đã vẫy tay với bọn họ từ phía xa, hai người đồng loạt nhìn sang.

Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, Phan Duệ cũng không tiếp tục hỏi nữa. Úc Thừa lại nói: “Chiều ngày kia, anh định đi Viễn Phong một chuyến, em có đi cùng anh không?”

Đó đã từng là công ty trên danh nghĩa của anh ta. Hiện tại, nó đã bị Úc Thừa thu mua rồi. Phan Duệ ngừng lại chớp mắt một cái: “Không được, anh hai. Tập đoàn còn một cuộc họp nữa, đúng lúc tổ chức vào buổi chiều, em phải tham gia.”

“Được rồi.” Úc Thừa cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi cùng ăn cơm tối với Tạ Tuấn xong, Úc Thừa quay trở lại Vịnh Thiển Thủy.

Nơi này là một biệt thự riêng khác trong nhà họ Phan. Thông thường chẳng có ai lui tới đây cả, ngay cả người giúp việc cũng không có, im ắng và lạnh lẽo. Úc Thừa đứng bên cửa sổ sát đất ở trong sảnh, nhìn ra màn đêm tĩnh lặng ở bên ngoài cửa sổ, không khỏi nhớ đến cái đêm mà anh uống say quay về biệt thự ở ngoại ô Bắc Kinh, Hoài Hâm đến tìm anh rồi ở lại qua đêm.

Cô sử dụng cơ thể mềm mại của mình để ôm anh, cầm khăn lông ấm áp để lau mặt cho anh.

Khi đó, trong lòng anh tràn ngập sự an ủi hóa thành một cốc nước ấm, nhưng anh lại chỉ nói nhớ cô. Rất nhớ cô.

Lớn lên ở trong con ngõ lớn ở Giang Chiết và bị đưa đi Hồng Kông chỉ trong một đêm, cuộc đời của Úc Thừa bị thu nhỏ lại. Cho dù đắm chìm trong những thứ xa hoa đồi truỵ thế nào, vẫn nhớ rõ cảm giác được mẹ ôm vào trong ngực thời niên thiếu.

Không phải là anh không hiểu tình yêu là gì. Ngược lại, bởi vì anh quá hiểu rõ tình cảm là gì nên mới chẳng dễ dàng mở miệng nói ra được từ này.

Từ này quý giá như ngàn vàng, là lời tỏ tình và cũng là lời hứa hẹn một tình yêu đến chết cũng không phai.

Thật ra, anh cũng rất sợ, sợ rằng sau này bản thân sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên anh chỉ kìm chế mà để lại cho cô một bức thư.

Nhưng chuyện mà Úc Thừa hối hận nhất lúc này chính là vào cái đêm nói lời chia tay đó đã không nhìn vào đôi mắt của Hoài Hâm, hôn lên những giọt nước mắt của cô và một lần chính miệng nói yêu cô trong cái ôm đau đớn.

Cuốn sổ da dê tự tay Hoài Hâm làm tặng anh trong ngày sinh nhật lẳng lặng nằm trong tay anh. Trước khi cơn bão táp ập đến, Úc Thừa đã thu dọn hành lý và anh ngồi xe lửa suốt đêm để tới trấn nhỏ.

Bên này cũng đang cử người đang âm thầm bảo vệ, Úc Thừa cực kỳ cẩn thận. Sáng sớm ngày mới, anh tính toán thời gian vào viện điều dưỡng. Trên giường bệnh, bà cụ vẫn ngủ say, toàn bộ tóc gần như đều đã bạc trắng. Trên chiếc bàn cao trong góc ở bên cạnh lại chất đầy khăn quàng cổ và bao tay đủ màu sắc.

Còn có một đĩa việt quất nữa, anh biết đây là loại hoa quả mà mẹ thích nhất.

Tủ đầu giường rải rác chồng chất một ít ảnh chụp đã được rửa ra. Úc Thừa cầm lên xem, nhìn thấy ảnh cưới của Úc Vệ Đông và bà ấy. Anh nhìn thấy ảnh chụp một nhà ba người bọn họ, lật qua mấy tấm ảnh lại nhìn thấy tấm ảnh cũ chụp mình đang thi chạy trong đại hội thể thao của trường cấp hai.

Người già bị lão thị nên nhìn thấy không rõ, cầm bút cũng khó khăn. Dùng bút đen khoanh tròn thật đậm ở bên cạnh và vẽ một cái mũi tên, viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

[Con trai.]

Nét bút rất đậm, các nét bút được đồ đi đồ lại nhiều lần đến nỗi có thể cảm nhận được dấu vết gồ ghề từ mặt trái tấm ảnh.

Ánh nắng ở bên ngoài đã gắt hơn, Úc Thừa ngồi ở đó từ buổi sáng cho tới giữa trưa mà cũng không có ai tới quấy rầy.

Bọn họ nói là bà ấy trở nên rất dễ giận, rất khó khống chế cảm xúc của bản thân. Có thứ gì đó đang dần dần thiếu hụt, trôi khỏi những khe hở của thời gian.

Không biết đã trôi qua bao lâu, từ trong tiếng ồn ào hỗn loạn truyền đến một tiếng xào xạc, bà cụ nằm ở trên giường đã tỉnh lại.

Hầu Tố Hinh nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đang cầm ở trong tay tấm ảnh của mình, phản ứng đầu tiên của bà ấy là giật lấy tấm ảnh lại: “Trả lại cho tôi!”

Úc Thừa đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị lưỡi dao sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay, một vết máu lập tức xuất hiện.

Anh hơi hé miệng, nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào cả.

Hầu Tố Hinh không nhìn anh nữa, bà ấy ôm ảnh chụp ở trước ngực như bảo bối, thì thào nói: “Rất quan trọng, không thể, ngàn vạn lần không thể làm mất được.”

Những ngón tay của bà ấy đang run rẩy, bà ấy quý trọng những bức ảnh cũ này đến nhường nào. Bà ấy tự mình lầm bầm lầu bầu, nhiều lần cúi đầu giở hình ra xem.

Người ngồi ở mép giường bất động giống như một bức tượng điêu khắc.

Hầu Tố Hinh nhận ra được cái gì đó, bà ấy lại ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh.

Bà ấy cảnh giác và nghi ngờ mở miệng: “Trông cậu rất giống một người mà tôi quen biết.”

Ngón tay cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay, khi ấn lên miệng vết thương, từng giọt máu chảy ra. Yết hầu của Úc Thừa rung lên, anh hỏi: "Giống ai vậy ạ?”

Bà cụ hơi ngơ ngẩn, rõ ràng khi nãy là bà ấy đang hồi tưởng lại, nhưng biểu cảm lại rõ ràng mờ mịt.

Bà ấy nhớ không ra.

Hầu Tố Hinh lắc đầu, hỏi anh: “Cậu tên là gì?”

“… A Thừa.”

“A Trình?”

Đôi mắt của Hầu Tố Hinh sáng lên, dáng vẻ như muốn nói gì đó. Bà ấy nhìn vào mắt với anh, mỉm cười vui vẻ, lấy bức ảnh chụp đại hội thể thao cho anh xem: “Tôi có đứa con trai cũng gọi là A Trình.”

Úc Thừa mỉm cười nói: "Mẹ hãy nhìn lại đi.”

Tấm ảnh ở trong tay bà ấy bay phấp phới trong gió như một tờ giấy, Hầu Tố Hinh ngơ ngẩn mà nhìn anh, lòng bàn tay sờ đến hai chữ gồ ghề kia.

“... Con trai.”

Một chồng ảnh chụp thật dày, bà ấy thở dồn dập. Đầu ngón tay run rẩy cứng đờ, bà ấy lật từng tấm ảnh chụp, những tấm ảnh rơi rải rác khắp nơi ở trên giường. Hầu Tố Hinh giống như nổi điên vậy. Bà ấy biết có thứ gì đó đã rơi rớt, nó ở đây mà, rõ ràng là hôm qua nó còn ở đây mà!

Trong lúc điên cuồng tìm kiếm, bà ấy nôn nóng bất an, vung tay loạn xạ. Một cái chén sứ ở bên kia bị quơ trúng rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Hầu Tố Hinh thở phì phò, ánh mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh có góc gấp lại, bà ấy nhớ rõ, chắc chắn bà ấy nhớ rõ mà.

Gió thổi qua mép giường khiến căn phòng trở nên nặng nề và lặng im. Bức màn tung bay lên, rồi lại bỗng nhiên rơi xuống.

Trong lúc mọi thứ trở nên hỗn loạn, ánh mắt của Hầu Tố Hinh đột nhiên dừng lại.

Là một bức ảnh chụp chung bốn người bọn họ lần trước khi Úc Thừa đưa Hoài Hâm về nhà.

Hầu Tố Hinh run rẩy giơ tấm ảnh lên, tầm mắt lướt qua giường bệnh. Gương mặt này hoàn toàn trùng hợp với khuôn mặt ở trong ảnh, vẫn là hai chữ được viết xiêu vẹo kia.

Con trai.

Tấm ảnh bị buông ra, nó nhẹ nhàng chậm chạp rơi xuống mặt đất theo gió.

Hầu Tố Hinh gian nan vươn tay ra, vuốt ve sườn mặt của anh. Khi cảm nhận được độ ấm ở tay, bà ấy không dám tin tưởng mà thử hỏi: “A Trình?”

Úc Thừa nhắm mắt lại, nâng bàn tay bị thương lên, bao lại mu bàn tay của bà ấy. Một lát sau, anh mới nhẹ giọng đáp: “Là con đây mẹ.”

Bóng đêm dần dần tối hơn. Hầu Tố Hinh lại ngủ say, trong tay bà ấy còn nắm chặt mấy tấm ảnh cũ. Úc Thừa cúi người chỉnh lại góc chăn cho bà ấy, anh đi vòng sang bên kia, cúi người xuống nhặt từng mảnh chén sứ do bà ấy làm vỡ lúc nãy.

Úc Thừa ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt Hầu Tố Hinh.

Anh cầm cuốn sổ tay bằng da dê ở trên tay. Lòng bàn tay vuốt ve phong bì tựa như trên đó còn còn sót lại độ ấm vậy.

Mỗi lần anh cần cô, cô đều sẽ có mặt ở bên cạnh anh.

Trang lót bị mở ra, bên trong là từng kỷ niệm giữa cô và anh từ lúc mới gặp cho đến bây giờ. Có đôi khi là một đoạn văn bản, có khi lại là vài nét vẽ đơn giản, có đôi khi lại là ảnh chụp… chụp anh, hoặc là ảnh chụp chung của bọn họ. Toàn bộ ảnh đều được rửa ra rồi dán lên trên sổ để lưu lại làm kỷ niệm.

Ở Printer.

[You had me at hello.] và theo sau là một trái tim thật lớn.

Ở hiện trường rung chuông.

[Anh là một người có năng lực chuyên nghiệp cực kỳ mạnh mẽ, uyên bác và giàu có quyến rũ.] tình yêu, tình yêu ~ ở Đạo Thành Tuyết Sơn.

[Một mình tới đây. Trên con đường núi gập ghềnh khó đi, nhưng không ngờ là mình lại gặp được anh ấy. Lúc anh ấy khoác áo khoác lên trên vai mình, anh ấy thật ga lăng và săn sóc. Khi anh ấy áp bình dưỡng khí vào gò má, cảm giác hít thở không thông được giảm bớt, mình cũng có một cảm giác được cứu rỗi.]

[Có lẽ đó là cảnh đẹp khó có thể quên được cả đời này.] Đặc biệt dán bức ảnh Úc Thừa chụp cho cô.

Ở thị trấn nhỏ cúp điện Tân Đô Kiều.

[Dưới cơn mưa thật lớn, trong bóng đêm mình ngã vào trong lồng ngực của anh ấy. Mỗi một cái nháy mắt đều chân thật như thế.]

Cuộc gọi đến sau khi rời khỏi quán bar giữa chừng.

[Anh ấy nói với mình, có ai đã từng nói với em rằng có đôi khi không cần phải hiểu chuyện như vậy hay không. Mình có cảm giác trái tim của mình đã bị anh bao bọc rất cẩn thận và sưởi ấm bằng nhiệt độ.]

Đêm biểu diễn "Nghệ sĩ dương cầm ở trên biển”.

[Anh ấy thật dịu dàng.]

Lần thứ hai quay trở lại quán bar.

[Anh ấy ôm mình thật chặt đến nỗi sắp hít thở không thông, mình có cảm giác rất an tâm.]

Gặp phải kẻ bám đuôi ở trên đường đi.

[Dưới ngọn đèn đường thật dài, anh ấy vẫn không cúp máy mà đi theo mình suốt chặng đường như vậy. Mình rất thích việc anh ấy đối xử với mình như trẻ con.]

Lần đầu tiên cùng nhau đi xem phim sau khi chuyển nhà.

[Mình rất thích lãnh đạo của chúng ta.] Sau đó vẽ một nụ hôn lớn.

Hình ở Ma Cao.

[Là bạn trai của mình!] Trái tim Trái tim Trái tim!

[Thật sự rất tò mò vì sao trên thế giới có người lớn thành thành dáng vẻ mà mình thích nhất. Thời gian ở bên cạnh anh ấy rất vui vẻ.]

[Có người ảm đạm không sáng sủa, có người thuận lợi như tơ lụa, có người lại rực rỡ lấp lánh. Có một ngày nào đó, bạn sẽ gặp được một người sáng rực rỡ như cầu vồng. Sau khi bạn gặp người đó, bạn sẽ cảm thấy tất cả những người khác đều chỉ là mây bay mà thôi.]

Cùng anh ấy đi về nhà.

[Những bức thư này rất đáng yêu, chữ viết của anh cũng thật xinh đẹp. Dường như mình càng hiểu biết hơn về quá khứ của anh ấy rồi.]

[Bác trai và bác gái đều là những người rất tốt, rất tốt. Ở trong một gia đình như vậy rất ấm áp. Ôm anh trai em một cái.]



Cuối cùng, dường như có một tờ giấy bị gấp lại, Úc Thừa từ từ mở ra, ở trên là nét chữ nhỏ nhắn xinh đẹp của Hoài Hâm.

[Nếu anh ấy cũng đồng ý, mình sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.]

Động tác lật trang của Úc Thừa ngừng lại. Bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ.

Một lúc lâu sau, có thứ chất lỏng ấm áp nào đó rơi xuống trang giấy làm nhòe nét mực.

Cả đời người phải có món đồ vật nào đó mà bản thân thề sống thề chết phải bảo vệ, ví dụ như tình thân, tình yêu. Người không có gì cả mới là người đáng thương nhất.

Úc Thừa quay trở lại Bắc Kinh. Sau khi đi ra khỏi Viễn Phong vào buổi chiều, anh nghe thấy tiếng còi cảnh sát gào gú.

Có người đi lên ngăn cản anh và người ở phía sau. Người đó khách sáo nói: "Ngài Úc, chúng tôi nhận được đơn tố giác là ngài bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án rửa tiền và chuyển nhượng trái phép tài sản lớn ở trong nước. Xin mời phối hợp điều tra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK