• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 83


Lăng Hạ căn bản không nghe Ngự Chi Tuyệt đang nói cái gì, lưng của hắn không ngừng run rẩy, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Đau đớn lại dâng lên, tâm lý bị đả kích quá lớn.

Khi hắn phát hiện đối phương ôm mình vào trong ngực, lập tức hỏng mất bắt đầu giãy dụa, một hồi lâu sau cổ họng mới phát ra được một ít lời nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Đi con mẹ ngươi, chết đi tên biến thái! Có gan ngươi giết chết ta đi! Nếu không một ngày nào đó ông đây chém chết ngươi! . . . . . .”



Mặc kệ hắn giãy giụa thế nào, lại mắng lại đánh lại đạp, đối phương vẫn cố chết ôm hắn, dù thế nào cũng không buông tay.



Lăng Hạ vì tức giận mà mở mắt thật to, nước mắt như đứa bé từng giọt từng giọt theo khóe mắt rớt xuống, tâm Ngự Chi Tuyệt đau thành từng mảnh từng mảnh rồi. Tay chân y luống cuống mút những giọt nước mắt kia, nhưng dù hôn thế nào khóe mắt Lăng Hạ vẫn ướt nhẹp.



Ngự Chi Tuyệt không thể làm gì khác hơn là dùng một tay không ngừng vuốt lưng Lăng Hạ an ủi, lại dùng một tay khác đưa lên khóe miệng hắn: “Ngươi đừng khóc a, tức giận liền cắn ta một cái cho hả giận có được không?”



Lăng Hạ bây giờ không thèm để ý mặt mũi nam nhân nữa rồi, bây giờ đầu óc hắn hỗn loạn hỏng bét, không chút nghĩ ngợi liền hung hăng cắn xuống, lúc hàm răng tiếp xúc với da thịt căng đầy của nam nhân thần bí thì trong đầu lại có một âm thanh như tiếng sấm ầm ầm vang lên, tại sao hắn cảm thấy trường hợp này rất quen thuộc?



Miệng truyền đến mùi máu tươi, Lăng Hạ đột nhiên lấy lại tinh thần. Hắn mở to miệng thở hổn hển, xấu hổ hận không thể độn thổ, mới vừa rồi. . . . . . Thật không còn mặt mũi!



Hắn nín thở không nhúc nhích, lý trí hỏng mất cũng dần dần hội tụ lại. Vừa rồi y nói yêu hắn, hắn cảm thấy điều đó không thể nào, nhưng biểu hiện của nam nhân thần bí lại làm cho hắn nghi ngờ, nếu là biến thái bình thường sẽ không. . . . . . dừng lại lúc gì kia? Cũng không an ủi người bị hại nhỉ?



Hơn nữa không biết vì sao, đối phương càng dỗ hắn, ngữ điệu càng dịu dàng, uất ức lại càng tăng gấp bội. . . . . . Loại cảm xúc mềm yếu quá mức này từ trước đến nay chưa từng có. Hắn cũng cảm có chút khó tin vì mình lại khóc, kể từ khi cha mẹ ly dị hồi trung học hắn đã không khóc nữa. . . . . .



Ngự Chi Tuyệt không phát hiện Lăng Hạ biến hóa, như cũ không ngừng hôn nhẹ lên mặt hắn an ủi. Khi y cảm thấy lưng Lăng Hạ ngưng run rẩy bình tĩnh lại, lúc này mới chậm rãi cẩn thận nói: “Mới vừa rồi làm đau ngươi? Ta giúp ngươi bôi thuốc có được không?”



Mặt Lăng Hạ liền đỏ bừng, giùng giằng lui về phía sau, lắp bắp nói: “Không cần, ta không sao. Ta còn muốn cứu người. Ngươi nhanh trả A Tuyệt lại cho ta, thả ta ra ngoài. . . . . .”



Hắn khó chịu khép lại chân, nơi đó còn lưu lại cảm giác sưng đau kỳ dị, nhưng không có chảy máu.



Ngự Chi Tuyệt làm sao cũng không thể yên tâm, chủ yếu là vì sắc mặt Lăng Hạ vừa rồi trắng bệch hỏng mất làm cho y sợ hãi.



Y dùng pháp chú trói buộc cố định tay chân Lăng Hạ, dịu dàng giải thích: “Yên tâm, không động vào ngươi, ta chỉ xem thử có bị thương không thôi.”



Toàn thân Lăng Hạ không thể động rồi, khi hắn phát hiện một chân của mình bị đối phương nắm lậi, trái tim sợ hãi co rụt lại, chỗ kia sao có thể để người khác nhìn? Thanh âm hắn khàn khàn nói: “Ngươi đừng nhìn, ta không sao. . . . . .”



Nhưng chân đã bị nhấc lên, Lăng Hạ xấu hổ cắn môi.



Mẹ ngươi cặn bả! Biến thái! Bại hoại!



Một ngày nào đó khi nam nhân này biến thành miếng thịt nằm trên thớt thì hắn muốn trả thù gấp bội a a a!



Ngự Chi Tuyệt quan sát cẩn thận, vừa rồi mặc dù động tác y rất càn rỡ, nhưng chỗ kia chưa bị mở ra, thật ra thì chỉ cắm vào phần đầu, cho nên chỉ hơi hơi sưng đỏ. Lăng Hạ cũng không phải loại hơi đau một chút sẽ rơi lệ, đoán chừng là tâm lý tiếp thụ không nổi thôi.



Nhưng y vẫn lấy một chai thuốc chữa thương tỉ mỉ thoa lên, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa an ủi: “Không chảy máu, xức thuốc sẽ tốt nhanh thôi.”



Lăng Hạ cắn chặt môi coi mình như người chết, dù thế nào đi nữa hắn cũng không ngăn cản được động tác của đối phương. Chỉ là, động tác của nam nhân thần bí như mang theo mấy phần đùa giỡn, cảm giác tê liệt theo ngón tay đối phương như có như không chạm vào từ từ nhộn nhạo lên, hắn sợ mình sẽ phát ra âm thanh gì không thích hợp.



Khi hắn phát hiện ngón tay đối phương muốn đưa thuốc vào trong bôi thì thần kinh liền căng thẳng, quát lên: “Bên trong không bị thương! Ngươi đừng đi vào!” Thanh âm của hắn run rẩy quá lợi hại, không có một chút uy lực.



Ngự Chi Tuyệt nhìn hắn kinh sợ lắp bắp cứ muốn nói lại thôi, cảm thấy tâm nóng lên, trái tim phập phập phập liền trúng vài tên, vẫn ngừng tay nói: “Được, không đi vào.”



Chỉ nói không đi vào, y lại nhịn không được hôn đôi môi cùng gương mặt Lăng Hạ một cái, sau đó là cổ, ***g ngực. . . . . . Lăng Hạ vừa nóng vừa giận, lại nâng không nổi chân để đạp, tức giận nói: “Con mẹ nó, ngươi xong chưa?”



Hắn rất ít khi nói lời thô tục với người khác, ở trước mặt người khắc đều văn văn vẻ vẻ, nhưng bây giờ lại không nhịn được muốn phun một vòi máu chó lên mặt nam nhân thần bí kia.



Thấy một mặt trẻ con thường ngày khó gặp của Lăng Hạ, thân thể Ngự Chi Tuyệt càng ngày càng nóng. Dù sao Lăng Hạ cũng sẽ càng tức giận hơn. . . . . . Có lẽ nhiều lần sẽ quen đi?



Ngự Chi Tuyệt liền khe khẽ cắn yết hầu Lăng Hạ, dùng tay nắm lấy nơi đó của hai người bắt đầu xoa nắn, khó nhịn hôn cọ, tiếng thở dốc càng ngày càng gấp rút rồi.



Lăng Hạ như cá chết nằm đó, thân thể dần dần thoát khỏi sự khống chế của hắn, tần suất hô hấp của hai người dần dần đồng bộ. Hắn chỉ có thể tràn ngập bi phẫn nhắm mắt lại, mặt đỏ tới mang tai chờ nam nhân thần bí kết thúc sớm một chút.



Không biết qua bao lâu rốt cuộc cũng xong chuyện, hai người chơi đùa một thân toàn mồ hôi. Ngự Chi Tuyệt lại ôm Lăng Hạ vào trong hồ nước rửa sạch một hồi, Lăng Hạ vậy mà lại để cho y tắm, đến mắng cũng lười mắng.



Ngự Chi Tuyệt như cũ đổi một bộ y phục sạch cho Lăng Hạ, hôn đôi môi hắn một cái nói: “Đừng giận nữa, vừa rồi thoải mái sao?”



Thoải mái em gái ngươi! Lăng Hạ lạnh mặt, nhưng trên mặt vẫn ửng hồng chưa lui, eo chân vẫn có chút nhũn ra, làm thế nào cũng không có thuyết phục.



Ngự Chi Tuyệt khẽ cười một cái nói: “Không phải mới vừa muốn giết ta sao? Lực tinh thần cùng năng lượng nguyên tố của ngươi mặc dù rất mạnh nhưng ngươi lại không biết sử dụng. Về sau ta dạy cho ngươi có được không?”



“Không cần!” Lăng Hạ cắn răng nghiến lợi, “Sớm muộn gì ta cũng tìm ngươi báo thù!”



Mẹ nó, mỗi lần đều nói “Có được không”, trên thực tế lại xem lời nói ông đây như gió thổi bên tai được chứ?



Ngự Chi Tuyệt bật cười, cúi đầu hôn mạnh lên môi Lăng Hạ một cái nói: “Tùy thời hoan nghênh ngươi đến tìm ta. . . . . . Thiếu niên kia ta đưa tới chỗ con ưng trụi lông kia rồi, ngươi tới nơi đó tìm là được.”



Y vừa nói vừa nhét vào tay Lăng Hạ một cái bình nhỏ nói: “Cái bình này để bọn họ ngửi là có thể giải nhuyễn cân tán trên người—— không nên chạm vào nữ nhân, còn có những nam nhân khác, nếu không lần sau ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”



Lăng Hạ bị y nửa uy hiếp giận đến mặt đỏ tới mang tai, chẳng lẽ sau này tên khốn kiếp này còn đến tìm mình? Hơn nữa hắn vốn không muốn đụng vào nam nhân gì gì đó a sá!



Trước mắt chợt xuất hiện ánh sáng, Lăng Hạ nhanh chóng che mắt, chờ thích ứng với ánh sáng mới thả tay xuống. Lúc này hắn mới phát hiện mình đã đứng trên thạch bích lần nữa, nam nhân thần bí đó đã mất tung tích, nếu không phải y phục trên người đã bị đổi, tất cả quả thật như một giấc mộng.



Hắn vội vàng nhìn xuống dưới, lúc này mới phát hiện ra hộ vệ đều nằm một chỗ, ***g sắt cũng bị người mở ra.



Mặc dù trong lòng hắn nhớ thương Lăng Tuyệt, nhưng căn cứ theo lời người đeo mặt nạ nói, đứa bé hẳn là an toàn đi?



Nhìn cái bình trong tay một chút, Lăng Hạ tìm điểm đặt chân nhảy xuống, rất nhanh tới gần ***g sắt.



Lòng hắn run sợ mà để tay dưới mũi những hộ vệ kia, xác định bọn họ còn hô hấp, liền ném những hộ vệ kia lên ma thú, dùng roi vỗ vỗ mông ma thú để chúng nó mang những người kia đi, lúc này mới đi tới ***g sắt.



Lăng Hạ đem bình đặt dưới mũi cô nương kia trước, sau một lúc lâu, quả nhiên nàng chậm rãi tỉnh lại. Hắn vội vàng cười cười nói: “Nàng không sao chứ?”



Con ngươi Thủy Vũ từ từ lấy lại tiêu cự, đợi cho nàng thấy rõ ràng mặt của Lăng Hạ, đồng tử hơi co lại, sau đó liền thất vọng cúi đầu xuống. Dung mạo và khí chất giống nhau mấy phần mà thôi, quả nhiên, không phải là người kia sao? Cũng đúng, người kia đã chết thật lâu rồi. . . . . .



Lăng Hạ nhìn nét mặt nàng biến hóa, liền châm chước nói: “Cô nương, nàng. . . . . . Trước kia biết ta sao?”



Thủy Vũ lạnh nhạt nói: “Không biết, là huynh đã cứu ta sao? Đa tạ.”



Nàng nói rồi cố gắng chống lấy thân thể, muốn đi đánh thức những sư huynh đệ khác.



Lăng Hạ im lặng, rõ ràng hắn nghe thấy cô nương này gọi mình là “Lăng Hạ”, chẳng lẽ là mình nghe lầm? Hơn nữa biểu cảm của đối phương rất khả nghi.



Thủy Vũ lảo đảo một cái, Lăng Hạ vội vàng vịn nàng nói: “Độc mới giải, nàng nghỉ ngơi trước một chút đi —— ta đi giải độc cho những người khác.”



Lăng Hạ theo thứ tự giải độc cho những người khác, những người đó quả nhiên đều tỉnh lại, miệng luôn mắng to người ma tu đạo hèn hạ ác độc.



Hắn nghĩ nghĩ, quyết định hay là cứ thử dò hỏi, liền nói với Thủy Vũ: “Bây giờ vẫn đang ở địa bàn ma tu đạo, cô nương vẫn nên cùng những người khác đổi quần áo rời đi thôi —— tại hạ Lăng Hạ, xin hỏi quý tính phương danh của cô nương?”



Vẻ mặt Thủy Vũ vốn lãnh đạm, nghe Lăng Hạ nói vẻ mặt liền thay đổi, bờ môi run rẩy hỏi: “Huynh cũng tên là Lăng Hạ?”



Từ “cũng” này nhất thời khiến Lăng Hạ cảnh giác, hắn gật gật đầu nói: “Đúng vậy, tên họ của tại hạ có gì không ổn sao?”



Thủy Vũ cẩn thận ngắm khuôn mặt của hắn, lần cuối nàng nhìn thấy Lăng Hạ là hơn tám năm trước, cũng có khi tướng mạo thay đổi. . . . . . Nhưng mà, Tống Tiểu Hổ đã nói, hắn tận mắt nhìn thấy Lăng Hạ chết rồi, thi cốt ở trong Càn Khôn giáo, vạn vạn sẽ không sai. Hơn nữa mặc dù tướng mạo người này chỉ có năm phần tương tự, nhưng thần thái cùng ngữ điệu, cách nói chuyện lại giống người trong trí nhớ đến bảy tám phần. . . . . .



Ánh mắt nàng hoảng hốt một hồi, liền hôn mê bất tỉnh, những người khác đều là kêu lên: “Sư tỷ, sư tỷ!”



Lăng Hạ theo bản năng đỡ nàng, nói với mấy người khác: “Các ngươi mau mau trốn đi, đừng đi đường lớn.”



Đột nhiên hắn nhớ tới lời nam nhân thần bí đeo mặt nạ kia, vội vàng buông tay để người khác đỡ Thủy Vũ —— ai biết tên biến thái này có núp ở gần đây hay không?



Một nam đệ tử trong đó nói: “Đa tạ huynh đài trượng nghĩa cứu giúp! Bọn ta chính là đệ tử thành Vân Tiêu, ngày sau huynh đài có gì cần giúp, muôn lần chết cũng không chối từ!”



Thành Vân Tiêu? Lăng Hạ mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chút quen tai, ngay cả khi bây giờ đầy bụng nghi ngờ, nhưng trong trí nhớ quả thật không có sự tồn tại của những người này, cộng thêm hắn còn băn khoăn Đại Bạch cùng Lăng Tuyệt, liền gật đầu với những người đó một cái nói: “Các ngươi mọi sự cẩn thận!”



Lúc hắn chạy trở về, suýt nữa thì bị hù chết, Đại Bạch thật tốt, nhưng Lăng Tuyệt lại nằm dưới đất hôn mê bất tỉnh, y phục trên người dính vết máu lấm tấm, bị bụi gai cào rách từng vệt.



Lăng Hạ đau lòng ôm y cẩn thận kiểm tra, đứa nhỏ này quá ngốc rồi. . . . . . Hắn đều không đành lòng nhìn những vết thương này, mặc dù đều là vết thương nhẹ, nhưng ở trên da thịt như bạch ngọc của thiếu niên lại quá mức chói mắt.



Hắn vỗ nhẹ nhẹ mặt thiếu niên nói: “A Tuyệt, A Tuyệt.”



Lăng Tuyệt cố gắng mở mắt ra, hiển nhiên vẫn nửa hôn mê. Lăng Hạ cẩn thận xoa xoa bụi bậm trên mặt y, nói: “A Tuyệt, trên người có nơi nào đau không?”



“Chân. . . . . .” Lăng Hạ không chớp mắt theo dõi hắn, nói: “Ca, huynh đừng tức giận, ta sợ huynh không trở lại, những người đó huynh cứu được sao?”



Lăng Hạ cảm thấy hốc mắt không hiểu sao lại cay cay, cố cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, ta sao lại không trở lại? Những người đó đều đã đi, ta dẫn đệ về trước.”



Đại Bạch đưa hai người đến gần phòng ở, Lăng Hạ cõng thiếu niên vội vàng đi về, gặp phải người chỉ nói Lăng Tuyệt không cẩn thận lăn từ trên vách núi xuống. Dù sao đi nữa, thường ngày chỉ cần bọn họ hoàn thành nhiệm vụ chăn nuôi là có thể tự do chi phối thời gian nên không có ai hoài nghi.



Lăng Hạ đặt Lăng Tuyệt lên giường, nhanh chóng đi bưng nước nóng, lĩnh một chút thuốc trị thương và băng gạc ….



Hắn cẩn thận cởi quần áo cho Lăng Tuyệt, dùng nước ấm lau sạch sẽ vết thương, tỉ mỉ đắp thuốc cho y. Lăng Tuyệt không nói tiếng nào mặc hắn hành động, cũng không kêu đau.



“Muốn ăn cái gì?” Lăng Hạ vuốt tóc của thiếu niên dịu dàng hỏi, “Ta gọi người đem tới cho đệ.”



Thiếu niên níu ống tay áo của hắn nói: “Đều không muốn, ca, huynh ngồi với ta một hồi là tốt.” Y nói rồi tựa đầu lên đùi Lăng Hạ, nũng nịu như đứa bé ngã bệnh.



Lăng Hạ bất đắc dĩ cười cười, để y tựa vào ngực mình, làm y thoải mái hơn một chút.



Lăng Tuyệt đột nhiên nói: “Ca, y phục của huynh sao lại đổi thế?”



Lăng Hạ cả kinh, mặt trong nháy mắt đỏ lên, không biết trả lời làm sao. Cảnh tượng xấu hổ mất thể diện vừa rồi rành rọt xông lên đại não, nơi khó nói cũng mơ hồ đau nhức, hắn không được tự nhiên đổi tư thế ngồi.



Y phục nam nhân thần bí thay cho hắn mặc dù cũng là màu xanh dương đậm, kiểu dáng chất lượng lại tốt hơi y phục gia định trước kia nhiều, mới vừa rồi bận rộn hắn đều quên.



Hắn lắp bắp nói: “Chính là, làm dơ, đổi một bộ.”



May mà Lăng Tuyệt không hỏi tiếp, Lăng Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, hắn xấu hổ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lóng lánh long lanh tinh khiết của thiếu niên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK