“Trời ơi, cái ca ca vừa nãy, cũng quá soái đi!!!”
“Tớ biết cậu lâu như vậy, cũng không biết trong tay cậu có tài nguyên tốt như thế nha, lúc trước kêu cậu giới thiệu soái ca, cậu còn nói không có!”
“Cậu ấy còn mua sách cho cô, đối với cậu thật tốt!”
Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ mà nói: “Tớ cùng cậu ấy… Chỉ là quen biết trong nhà, thật sự không quá quen.”
“Đó chính là thanh mai trúc mã!”
“Ách…”
Nếu dựa theo quỹ đạo nhân sinh của nguyên chủ Ôn Niệm Niệm, cô cùng Giang Dữ thật sự là không thân, tuy rằng quen, nhưng quan hệ vẫn luôn nhàn nhạt.
Chỉ có một thời không khác, quan hệ bọn họ mới kiên cố hữu nghị……
Mặc dù hôm nay nhìn thấy Giang Dữ, Ôn Niệm Niệm vẫn cảm thấy thân thiết, không hề có sự xa lạ cùng xa cách.
Có thể là bởi vì, những người bạn trưởng thành theo năm tháng, mỗi một phân mỗi một giây, đều khắc cốt ghi tâm.
……
Ánh chiều tà hoàng hôn bao phủ sân bóng rổ, Giang Dữ mặc đồ thể thao
màu trắng, đang điên cuồng ném bóng vào rổ.
Quý Trì ngồi ở đó, sợ cậu làm một ẩu mạnh, trực tiếp mang rổ tới trước mặt.
“Ai? Hôm nay sao lại thế này, đã lâu không gặp cậu chơi bóng liều mạng vậy à.”
Giang Dữ lần thứ hai ném bóng vào rổ, rơi xuống, gương mặt ửng đỏ, hô hấp bất bình ――
“Gặp được một em gái, sau đó…”
Sau đó vẫn luôn nghĩ tới cô ấy.
“Không phải chứ!” Quý Trì ngồi thẳng thân mình, hưng phấn mà hỏi: “Giang đại thiếu gia, rốt cuộc muốn hết FA, phi, rốt cuộc động tình?!”
Mấy năm nay trong trường học không ít nữ sinh thích cậu ta, cậu đối với ai cũng không có ý tưởng, ngồi trong lòng rồi mà vẫn không loạn, giống như mấy ông đô đốc trong xưởng phát trêи TV.
“Là ai?”
Giang Dữ cùng Quý Trì cao trung đã là bạn, bởi vậy cũng không giấu, nói: “Một em gái nhỏ…”
Trước kia cũng không phải chưa thấy, nhưng cô giống như không có cảm giác tồn tại, Giang Dữ cũng không chú ý tới.
Không biết vì cái gì, hôm nay gặp, bỗng nhiên liền…
Đôi tay Quý Trì chống mặt đất, nhìn hoàng hôn vô hạn,cảm khái: “Thật là mùa xuân sắp tới rồi sao, tớ gần đây cũng thích một nữ sinh, cậu ấy có tài hoa, quả thực chính là nữ thần trong lòng tớ……”
Giang Dữ quay đầu lại nhìn nhìn: “Ai.”
“Ở viện cách vách, lúc tái chiến thơ cổ, cậu ấy cầm quán quân, tớ còn thêm WeChat với cậu ấy, kêu Ôn Niệm Niệm, a, tớ nhất định phải theo đuổi.”
“Bang” một tiếng, một quả bóng rổ trực tiếp đụng vào cánh tay Quý Trì, Quý Trì ăn đau, ôm cánh tay lui ra sau vài bước, hô lớn: “Cậu làm gì vậy!”
Giang Dữ nhìn, lạnh giọng uy hϊế͙p͙: “Cậu dám.”
*
Trong phòng tự học, lúc hai vị Ngu Tiểu Ngọc cùng Chu Manh Manh biết được Ôn Niệm Niệm không tính thi nghiên cứu sinh trong trường, ngược lại chiến đấu hăng hái làm nghiên cứu sinh trường cách vách, đều trợn mắt há mồm, cảm thấy cô chẳng lẽ điên rồi.
Nhưng mà các cô ấy tiến thêm một bước biết được, Ôn Niệm Niệm không chỉ muốn thi nghiên cứu sinh trường học cách vách, còn muốn làm nghiên cứu sinh hệ số lý, các cô quả thực… Cả kinh cằm cũng phải rớt.
Đây tuyệt đối là điên rồi!
Ôn Niệm Niệm dưới ánh mắt của hai vị “bằng hữu”, cực kỳ bình tĩnh mà thu lại sách văn sử cổ và văn sử ngoại, sau đó đem mấy quyển số lý dày nặng ra.
Các cô đã bắt đầu phỏng đoán, tâm Ôn Niệm Niệm có phải bị thay đổi hay không.
Lúc cái nữ sinh lúc trước đau đầu khi dính khoa học tự nhiên, cư nhiên muốn bắt đầu học tự toán cao đẳng?
Đúng lúc này, có cái nữ sinh hưng phấn đi vào phòng tự học, đối Ôn Niệm Niệm thấp giọng nói: “Ngoài cửa, cái người rất tuấn tú ở trường học cách vách… Cái đại tài tử đó đó, tìm cậu nha!”
Ôn Niệm Niệm tò mò mà quay đầu lại, nhìn thẩy Quý Trì đứng ở cửa sổ sát đất, vẫy vẫy tay với Ôn Niệm Niệm, trong tay còn cầm một bó hoa cúc non.
Không phải chứ!
Cô ra khỏi phòng tự học, không ít nữ sinh nhìn bọn họ bằng ánh mắt tò mò, thậm chí ngay cả phòng tự học lầu hai cũng có nữ sinh nhô đầu ra, nhìn hai người.
Nam thần cầm hoa vừa cao từa tài hoa của trường học cách vách, nhìn trang phục là biết đặc có tiền, lại tới tìm Ôn Niệm Niệm, có thể không làm cho oanh động sao.
Ôn Niệm Niệm đối với bà dì Quý Trì quá hiểu biết, vừa thấy cậu ngượng ngùng không ngừng nhấp miệng, biểu tình nhỏ muốn cười lại muốn rụt rè, là trong hồ lô bán thuốc gì.
“Đồng học Ôn Niệm Niệm, chuyện này…”
Lời còn chưa xuất khẩu, Ôn Niệm Niệm kịp thời ngừng: “Thông báo gì đó thì miễn đi, tôi và cậu không tia lửa, nhưng mà tôi có chính sự muốn nói, tìm chỗ nào an tĩnh đi, tôi biết gần đây có tiệm nướng móng heo đặc biệt ngon, muốn đi không?”
Quý Trì:……
Mạc danh có cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng.
Bên ngoài cửa hàng nướng BBQ bày mấy cái bàn gỗ, hai người ngồi ở bên, tay đeo bao tay trong suốt, miệng đầy dầu mỡ mà gặm móng heo.
Thương cảm của Quý Trị bị cự tuyệt còn không có kịp tiêu hóa, đã bị cửa hàng nướng móng heo chinh phục.
“Ăn ngon không.”
“Thật sự ăn rất ngon.”
Phẩm vị đầu lưỡi vào miệng là tan, hoàn toàn không suy xét tới hình tượng áo sơ mi quần tây ngày hôm nay.
Vốn dĩ đã nghĩ kỹ, nếu tỏ tình thành công, sẽ mang Ôn Niệm Niệm tới tiệm cơm Tây ngon nhất Nam thành, một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Không nghĩ tới… Phong cách lại sai biệt thật lớn.
Miệng Quý Trì đầy dầu mỡ cùng hành thái, ngẩng đầu hỏi Ôn Niệm Niệm: “Đây là lần đầu tiên chúng ta ăn cơm sao?”
Ôn Niệm Niệm ném một cái xương heo, ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, nói: “Cái này phải xem cậu lý giải thế nào, ở một cái thế giới song song khác, chúng ta là tình cơm hữu, ở cái thời không này, cậu không quen tôi. Nhưng… Hai thời không giống như ảnh hưởng lẫn nhau, bởi vậy, cậu sẽ có nghi ngờ.”
“Ha?”
Làm một người khoa văn chính tông, vẻ mặt Quý Trì mộng bức mà nhìn Ôn Niệm Niệm: “Cậu đang kể chuyện xưa sao?”
Ôn Niệm Niệm lắc đầu, dùng ngữ điệu bình tĩnh điệu hỏi: “Cậu có phải cảm thấy tôi rất quen thuộc hay không?”
“Đúng vậy.”
“Cậu có phải có cảm giác sùng bái tôi đến thể hiện lòng tôn kính nhất?”
“Đúng vậy!”
“Cậu có phải cảm thấy sắp yêu tôi?”
“Phải… Khụ khụ…”
Rụt rè.
Ôn Niệm Niệm cầm lên một cái móng heo khác, giải thích: “Bởi vì ở một thời không khác, Quý Trì cậu nói phải làm vật trang sức trêи chân của tôi, kêu tôi mang theo cậu.”
Mà trêи thực tế, cô cũng làm tới rồi.
Quý Trì bị Ôn Niệm Niệm hù đến sửng sốt, có vài phần tin tưởng, lại có vài phần hoài nghi: “Cậu… Thật sự không kể chuyện xưa?”
Ôn Niệm Niệm nhún nhún vai: “Có một số việc, chính tôi cũng không thể xác định, cho nên muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu thi đậu đại học Duyên Tân như thế nào?”
Nhắc tới chuyện này, biểu tình Quý Trì trở nên có chút cao thâm khó đoán: “Cái này sao…”
“Mau nói đi, dựa vào chính cậu thi đậu sao.”
Quý Trì vội vàng nói: “Đương nhiên là tôi tự mình thi đậu, chẳng qua … đề toán học và vật lý năm đó là đề lựa chọn, không biết vì sao, đặc biệt khó.”
“Đặc biệt khó?”
Quý Trì gật gật đầu, ngượng ngùng mà nói: “Cho nên luac chọn đáp án, tôi… khoanh lung tung.”
“Sau đó, lại đúng hết?”
“Đúng vậy!”
Hiện tại Quý Trì hồi tưởng, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng: “Ngay cả cậu bạn Giang Dữ, no.1 ở trường, cậu ấy cũng không có vận khí tốt như vậy.”
Ôn Niệm Niệm:……
Không đúng, như vậy xác suất phát sinh vận tốt quá nhỏ, chắc chắn có sự quỷ dị.
Hiện tại Ôn Niệm Niệm đã bắt đầu hoài nghi, thật sự tồn tại không gian song song, mà hai từ trường không gian ảnh hưởng lẫn nhau.
Cho nên Quý Trì ở một thế giới khác, dưới sự trợ giúp của cô, thuận lợi thi đậu đại học Duyên Tân, mà Quý Trì thế giới này, cũng vì bị ảnh hưởng, không thể hiểu được thi ra điểm cao.
Không chỉ có như thế, mỗi một thế giới đều có ảnh hưởng đối với bản thân cô, thí dụ như tư duy nhạy bén về số lý dần dần sống lại. Một học sinh chuyên văn, muốn tự mình học toán cao đẳng, cơ hồ là chuyện không có khả năng.
Giấc mơ kia, thật sự không chỉ là mơ, rất có khả năng là từng xuất hiện……
Học cho đến này, một lòng Ôn Niệm Niệm cuối cùng hạ xuống.
Thứ cô sợ hãi nhất… Không gì hơn tất cả nỗ lực, kết quả đều là giỏ tre múc nước công dã tràng.
Mặc kệ là cái thế giới nào, chỉ cần cô chân chân thật thật mà tồn tại, vậy không tính là uổng phí.
“Cho nên làm một học sinh hấp hối trong khoa học tự nhiên, cậu rốt cuộc làm sao trở thành tài tử văn học của Duyên Tân?” Ôn Niệm Niệm tò mò hỏi.
Nói đến đề tài này, trêи mặt Quý Trì rốt cuộc hiện lên biểu tình kiêu ngạo, lại cầm một phần khoai tây chiên, nói: “Ngay từ đầu, chọn hệ toán học lung tung, nhưng mà… năm thứ nhất vào trường, bài chuyên ngành gặp toàn đèn đỏ, chủ nhiệm đưa ra hai lựa chọn, hoặc là… thôi học, hoặc là chuyển khoa.”
“Cho nên, cậu qua khoa văn?”
“May mắn sang khoa văn, mới phát hiện bản thân có thiên phú văn học, nếu cứ liều mạng ở toán học, hiện tại hơn phân nửa bị cưỡng chế thôi học.”
Quý Trì bất đắc dĩ mà xua xua tay: “Thứ đó, thật sự học không hiểu.”
Ôn Niệm Niệm lại hỏi: “Căn Di cùng Ôn Loan đâu, bọn họ có khỏe không?”
“Cậu… cậu cũng quen bọn họ?”
“Vô nghĩa, Ôn Loan vẫn là anh họ tôi, mau nói chuyện của bọn họ một chút.”
Quý Trì tiếp tục giảng thuật: “Hai người bọn họ đều ở trường chúng ta, Căn Di học y, Ôn Loan học máy tính.”
“Vậy bọn họ… Ở bên nhau không?”
Đến tận đây, Quý Trì mới rốt cuộc tin tưởng, Ôn Niệm Niệm thật sự biết rất nhiều chuyện của bọn họ.
“Năm cao trung năm ấy, ý tứ Căn Di đã rất rõ ràng, thích người ta muốn chết, mà người nọ, chó má thật sự, vẫn không nhả ra, có khả năng… vì tự ti. Sau bởi vì bệnh viện bên kia có quan hệ hợp tác với trường, bọn Căn Di học y bị phái qua thực tập, thời điểm Ôn Loan cùng chúng tôi chơi bóng, đều không quên thời thời khắc khắc xoát tin tức bên kia…”
Quý Trì buông tay: “Chỉ kém đâm thủng cửa sổ.”
Ôn Niệm Niệm nâng quai hàm, nghe Quý Trì chậm rãi giảng chuyện cũ cao trung của bọn họ.
Những thời gian thanh xuân đó, tuy rằng cô không tham dự, nhưng giống như quan hệ cô không thoát được.
……
Biết Ôn Niệm Niệm muốn thi nghiên cứu sinh đại học Duyên Tân, Quý Trì thật nhiệt tình đem tấm thẻ đọc sâch của mình cho cô mượn. Nếu có cần gì, có thể dùng tấm thẻ này tiến vào thư viện Duyên Tân, tìm tư liệu đọc.
Ôn Niệm Niệm lấy được thẻ, sáng sớm ngày hôm sau, gấp không chờ nổi tới thư viện cách vách.
Đối với bốc cục trường, cô đã sớm quen cửa quen nẻo. Rốt cuộc cô đã từng sinh hoạt một tháng ở chỗ này, nhà ăn, khu dạy học, ký túc xá, thư viện ở nơi nào, cô đều rõ ràng.
Cũng càng làm Ôn Niệm Niệm thêm chắc chắn, những sự việc phát sinh lúc trước, đều chân thật tồn tại.
Ôn Niệm Niệm cầm thẻ của Quý Trì vào thư viện, thời điểm quét thẻ gặp chướng ngại, lúc quét hiện lên đánh dấu “Không thể tiến vào”.
Một dì đứng canh ở cạnh cửa lười biếng mà nói: “Đồng học, tấm thẻ của em đã bị hủy, lại đây đăng ký một chút mới có thể vào.”
Ôn Niệm Niệm có điểm vô ngữ, cái tên hố hóa Quý Trì … Lấy một tấm card hủy cho cô, là nháo loại nào.
Trước máy tính, dì hỏi: “Đồng học, em học ở viện nào, tên gọi là gì?”
Ôn Niệm Niệm nhìn sang các bạn học đang chờ ở phía sau, nhỏ giọng nói: “Chào dì, em không phải học sinh trong trường, đây là tấm card của bạn em.”
“Không phải học sinh trong trường không thể vào thư viện.” Mặt dìnghiêm túc mà đánh giá cô một cái, thấy tuổi cô còn rất nhỏ, lại hỏi: “Là trường học cách vách?”
“Vâng.”
“Học sinh ngoài trường không thể vào thư viện, đây là quy định.”
Các bạn học bên người nghe dì nói, ánh mắt sôi nổi hướng vào Ôn Niệm Niệm.
Hai trường tuy rằng cách nhau một con phố, nhưng trình độ lại đi khá xa, không kỳ thị là không có khả năng.
Bọn họ nhỏ giọng nghị luận ――
“Cô ta tới thư viện trường chúng ta làm gì.”
“Tài nguyên thư viện chúng ta càng phong phú, đúng rồi, trường bọn họ không có thư viện sao.”
Kế tiếp chính là một trận cười đùa chói tai.
Ôn Niệm Niệm là người học tới tiên sĩ ở Harvard, sóng gió gì mà chưa thấy qua, đối với kỳ thị như vậy không hề để trong lòng, lễ phép nói xin lỗi với dì, xoay người rời đi.
Đúng lúc này, cổ áo cô bị người ta xách lên, một lực lớn trực tiếp kéo cô qua, nhấc tới phía trước.
“Tích” một tiếng, cửa mở.
Giang Dữ cười nói với dì bên người: “Tôn lão sư, nha đầu này… Lại đây bồi em ôn tập, có thể để cậu ấy vào không.”
Tôn lão sư vừa rồi còn bày poker nghiêm túc, vừa thấy Giang Dữ đến, trêи mặt chất đầy ý cười, liên thanh nói: “Ai da, là bạn gái của đồng học Giang Dữ, sao lại không nói sớm, có thể vào có thể vào.”
“Không phải… em…”
Ôn Niệm Niệm còn không kịp biện giải, Giang Dữ coi Ôn Niệm Niệm như gà con, xách cô vào thư viện.
Lưu lại một đống quần chúng ăn dưa, trợn tròn mắt.