Thấm thoát, Tiêu Tân Hằng được một tuổi. Tiêu Tân Thâm và Sầm Niệm thương lượng với nhau, ở nhà tổ chức sinh nhật một tuổi cho cậu bé.
Sau khi Tiểu Hằng sinh ra, Minh Nhược Lan vẫn ở lại thành phố Giang. Ninh Ngưng phải theo đoàn phim đi quay hai tháng, Minh Nhược Lan cũng đón Tiểu Quỳ tới thành phố Giang.
Tiêu Tân Quỳ sắp hai tuổi, đã biết nói chuyện.
“Bánh ngọt của em trai, bánh ngọt.” Vào buổi trưa, khách khứa còn chưa tới, Quỳ Quỳ đã chạy khắp nhà tìm bánh ngọt ăn.
Khi bánh ngọt được đặt trước đưa tới, Tiêu Tân Quỳ nhìn chằm chằm cái bánh ngọt thật to kia, cơm trưa cũng chẳng ăn bao nhiêu. Dì giúp việc luôn đi theo phía sau cô bé, chỉ sợ bà cô nhỏ bất cẩn bị ngã.
Tiểu Hằng đang ở khu vực chơi đùa của mình, im lặng chơi đồ chơi xếp gỗ mà Sầm Niệm mới mua cho bé.
Sầm Niệm bận rộn trang trí trong nhà, đợi khi bố trí xong, cô rất hài lòng nhìn bức tường ảnh chụp do mình thiết kế.
Tiêu Tân Thâm đã làm xong công việc, anh từ phòng sách tới phòng ăn, nhìn thấy Sầm Niệm đang ngắm nghía ảnh chụp của Tiểu Hằng trên bức tường.
“Ông xã, anh mau đến xem ảnh tường em thiết kế cho Tiểu Hằng này, đẹp không?” Sầm Niệm kiêu ngạo nhìn ảnh chụp đầy tường, trên mặt là vẻ đắc ý.
Con trai mình sinh đẹp trai đáng yêu quá đi. Bây giờ mới một tuổi đã đẹp vậy, nhìn mắt này, mũi này, gò má mũm mĩm này.
Tiêu Tân Thâm đứng bên cạnh Sầm Niệm, ôm bờ vai cô, anh nghiêm túc quan sát một lúc rồi nói: “Em có thể gỡ ra tấm ảnh ở giữa trông rất giống con khỉ không?”
Đó là ngày Tiểu Hằng mới chào đời, Minh Nhược Lan chụp ảnh chính diện cho bé. Tuy rằng chưa nẩy nở, nhưng không thể nói con mình như vậy chứ.
Sầm Niệm quay đầu, lông mày thanh tú nhíu lại, hung dữ trợn mắt nhìn anh, nói: “Sao anh có thể nói Tiểu Hằng như vậy hả?”
Tầm mắt cô hướng về phía Tiểu Hằng cách đây không xa, may mà cậu nhóc đang chuyên tâm chơi xếp gỗ, không nghe được lời nói của bọn họ.
Tiêu Tân Thâm cũng không phải thật sự chê con trai mình, dù sao Tiểu Hằng vẫn rất hăng hái, hiện tại ai bế bé cũng sẽ nói một câu “Đứa nhỏ này đẹp trai y như ba nó vậy”.
“Ngoan, đừng giận.” Tiêu Tân Thâm mượn cơ hội hôn sau tai Sầm Niệm, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai cô, làm cô đỏ mặt, “Buổi tối anh nhận lỗi với em.”
“Anh tránh ra.” Sầm Niệm đẩy ra lồng ngực Tiêu Tân Thâm, “Em đi xem Tiểu Hằng.”
“Được.” Tiêu Tân Thâm cười nói.
Tiểu Hằng rất ngoan, dì giúp việc ở bên cạnh trông chừng bé, sau khi dì kia đưa đồ chơi cho bé thì bé vẫn tự mình chơi. Thỉnh thoảng bé bất cẩn ném đồ chơi ra xa, bé cũng không quấy phá, chờ sau khi dì giúp việc giúp nhặt về thì chơi tiếp.
“Tiểu Hằng, con đang chơi xếp gỗ à?” Sầm Niệm mở ra rào chắn xung quanh tấm đệm êm, bước vào khu chơi đùa của Tiểu Hằng.
Khu vực chơi đùa rất lớn, mấy người ngồi vẫn còn nhiều chỗ trống.
Tiêu Tân Thâm bảo dì giúp việc nghỉ ngơi trước, để cho bọn họ trông con là được rồi.
Hôm nay Tiêu Tân Hằng mặc áo sơ mi và quần yếm, ngoại trừ khuôn mặt hơi mũm mĩm thì quả thực là một phiên bản khác của Tiêu Tân Thâm.
Bé đã biết đi, tuy rằng còn chưa vững vàng, nhưng sau khi được Sầm Niệm giúp đỡ một tí, bé run run đi được hai bước nhỏ rồi ôm lấy chân Sầm Niệm.
“Mẹ.” Tiểu Hằng gọi Sầm Niệm một tiếng, cô nghe được giọng nói non nớt kia trái tim liền mềm xuống.
Cô mừng rỡ không thôi, đang muốn bế con mình thì Tiểu Hằng lại chủ động buông tay ra.
“Ba.” Tuy rằng Tiểu Hằng không hiểu, nhưng mỗi lần bé ôm mẹ, hay là được mẹ ôm lâu thì ba sẽ không vui cho lắm. Thế nên bé vội vàng buông mẹ ra, đi qua ôm ba.
Tiêu Tân Thâm bế lên con trai, nâng bé lên cao: “Tiểu Hằng lại cao rồi.”
Tiểu Hằng thấy ba rất vui vẻ, cậu bé cũng rất vui cười tươi lộ ra mấy cái răng nhỏ xíu mới nhú trắng bóng.
Tiêu Tân Thâm còn chưa biết con trai mình chỉ là sợ anh, bởi vì cậu bé thích mẹ nhiều hơn nên ba sẽ ghen tị. Cậu bé cố gắng xây dựng một ảo giác thực ra bé rất thích ba để giữ gìn “tình cha con ngoài mặt” này.
Hai người cùng Tiểu Hằng chơi một lúc, Sầm Niệm nhìn thấy con trai xếp gỗ rất giỏi, cô hết sức vui mừng nói: “Điểm này con trai giống em, di truyền thiên phú của em.”
Tiêu Tân Thâm cũng không yếu thế: “Anh cảm thấy sau này con trai sẽ càng giống anh hơn.”
Sầm Niệm trợn mắt nhìn anh: “Giống con rùa thối anh hả?”
Tiểu Hằng không biết vì sao mẹ nói ba là con rùa thối: “Thối, thối.” Cậu còn chưa nói được ba chữ phức tạp, bắt chước lời mẹ vừa nói.
Sầm Niệm vội vàng che miệng cậu lại: “Suỵt.” Sau này nhất định không thể nói những lời này trước mặt con trai, lỡ như dạy hư đứa con thì làm sao?
Sáu giờ chiều, khách mời lần lượt tới nơi.
Anh trai của Quý Dao là Quý Du đưa vợ con ra ngoài du lịch, em trai Quý Ngôn sống tạm ở nhà cô. Con trai của Quý Dao và bác sĩ Thẩm đã lên nhà trẻ, con gái thì mới sinh ra cuối năm ngoái, bây giờ còn bế trong lòng, mới có chín tháng.
Bởi vì Thẩm Lễ và Tiêu Tân Hằng xấp xỉ tuổi nhau, Sầm Niệm thường cùng Quý Dao đưa bọn trẻ sang chơi cùng.
“Em gái.” Tiểu Hằng thấy Thẩm Tiểu Lễ được Thẩm Tứ Hành bế, cậu vui vẻ vẫy tay chào.
Sau khi Quỳ Quỳ tìm khắp nhà vẫn không thấy bánh ngọt, dưới sự cam đoan nhiều lần của Minh Nhược Lan, ăn xong bữa chiều mới ăn bánh ngọt, cô bé mới được dỗ dành đi tới phòng ăn.
Bữa chiều đã làm xong, mọi người cùng ngồi vào chỗ.
“Con muốn ngồi cùng anh kia!” Giọng Quỳ Quỳ êm ái, chỉ vào Quý Ngôn nói.
Minh Nhược Lan bế cô bé qua đó ngồi.
Quỳ Quỳ nhìn anh trai xinh đẹp ngồi bên cạnh, thế mà ngoan ngoãn ăn bữa chiều, đã quên chuyện ồn ào đòi ăn bánh ngọt. Sau khi ăn xong, bánh ngọt được đẩy tới phòng ăn, mấy đứa trẻ đều thích ăn những thứ ngọt, Sầm Niệm còn đội lên cái nón sinh nhật nhỏ cho Tiểu Hằng.
Kết thúc phần ăn uống thì đến phần chọn đồ vật đoán tương lai quan trọng nhất.
Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm đã chuẩn bị rất nhiều thứ, cũng may khu chơi đùa của Tiểu Hằng rất lớn, mới có thể bày ra hết đồ đạc.
Mọi người cùng nhau chứng kiến giờ phút này.
Quỳ Quỳ ngồi trên tấm đệm êm, Quý Dao cũng đặt Tiểu Lễ ngồi trên đó. Tiểu Lễ mặc chiếc váy tutu màu hồng, tròng mắt đen láy xoay vòng, tò mò quan sát đồ chơi đầy đất.
“Tiểu Hằng, đi chọn cái con thích đi.” Tiêu Tân Thâm đem con trai con trong lòng đặt xuống dưới đất, nói với cậu bé.
Tiểu Hằng có lẽ nghe hiểu ý của Tiêu Tân Thâm. Cậu bé còn chưa đi vững, Tiêu Tân Thâm luôn đi theo che chở con trai.
Đồ chơi đầy đất, Tiểu Hằng không biết nên chọn cái gì. Cậu bé thích đồ chơi xếp gỗ xây nhà, cũng thích đàn dương cầm nhỏ. Hơn nữa người lớn xung quanh đều rất kỳ lạ, vì sao cậu chơi đồ chơi cũng muốn nhìn cậu như vậy?
Cuối cùng, dưới ánh mắt không thể tưởng tượng của mọi người, Tiểu Hằng sải bước chân nhỏ, Tiêu Tân Thâm luôn ở phía sau coi chừng con trai, cậu bé đi tới trước mặt Thẩm Tiểu Lễ.
“……”
“???”
“!!!”
Thẩm Tứ Hành phản ứng nhanh nhất, anh ta trực tiếp bế con gái mình lên, bảo vệ trong lòng.
Tiêu Tân Hằng sức nhỏ, vất vả lắm mới túm được bàn tay em gái, nhưng không nắm chắc lại bị ép tách ra.
Tiểu Hằng nghi hoặc nhìn ba, rồi lại nhìn mẹ. Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hiện trường im lặng vài giây, Thẩm Tứ Hành loáng thoáng có dự cảm không tốt. Tiểu Hằng quật cường giơ lên bàn tay nhỏ bé, tiếc là Tiểu Lễ được bồng lên rất cao, không bắt được tay em gái.
Trong lòng Tiểu Hằng có rất nhiều điều khó hiểu, đáng tiếc cậu bé vẫn chưa biết nói những lời phức tạp, chút nghi hoặc chỉ có thể giữ lại trong lòng.
Đợi khi cậu lớn một tí, sau này mỗi lần sinh nhật ba mẹ đều sẽ nhắc tới chuyện này, cơ mà chuyện đó về sau hãy bàn.
Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai lần này cuối cùng chấm dứt khi Tiêu Tân Hằng túm lấy Thẩm Lễ.