Tuy là giọng Nam Cung Quyết rất nhẹ nhưng lực xuyên thấu vẫn rất mạnh. Cho dù đứng ở góc nào trong phòng, đều có thể nghe rõ ràng.
Lâm Huyền Sương đứng trước cửa bỗng nhiên sửng sốt. Bước chân đang muốn lặng lẽ rời khỏi phòng chậm rãi thu về. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên hai mảng hồng hồng.
“Làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái.” Mặc dù cơ thể Nam Cung Quyết rất yếu, nhưng thính giác vô cùng nhạy bé. Lâm Huyền Sương đứng bất động ở cửa, Nam Cung Quyết tự nhiên cũng biết.
Lâm Huyền Sương không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên. Do dự một lát rồi chậm rãi đi vào nội thất, hướng đến giường lớn.
Nam Cung Quyết thích màu trắng, nên y phục trong tủ đều thuần một màu trắng. Tẩm y đặt trên giường cũng là màu trắng nốt, làm từ lụa tơ tằm, chất lụa bóng nhẵn, mềm mại. Cầm trong tay, mềm mại như không. Lâm Huyền Sương nhẹ nhàng cầm tẩm y màu trắng, chậm rãi bước đến sau bình phong. Bước một bước, cũng không đè được tiếng tim đập nhanh.
Hơi nóng lượn lờ sau bình phong, mùi thuốc như có như không xen lẫn mùi đàn hương phả vào mặt. Không biết là do quá nóng, hay vì nguyên nhân khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Huyền Sương càng hồng hơn. Bước tiếp vào bên trong, Nam Cung Quyết đang đứng bên thùng tắm, đưa lưng về phía nàng ta, dùng một cái khăn lớn nhẹ nhàng lau những bọt nước dính trên người. Thân hình thon dài, cường tráng, da thịt trắng nõn theo động tác của Nam Cung Quyết mà lúc ẩn lúc hiện. Lâm Huyền Sương nhìn thấy liền mặt đỏ tim đập. (*hắc hắc* đến ta còn thèm nữa là pà HS àđề nghị bạn Kun’ mau thưởng mĩ nam tiếp sức nha B-]. Kun’: Thấy kho mỹ nam trong nhà ta ko, tùy nàng chọn, thjk bao nhiu thì cứ lấy J )
Tuy Nam Cung Quyết cầm khăn lau bọt nước, nhưng thân hình thon dài, hoàn mỹ của hắn vẫn làm cho Lâm Huyền Sương nhìn không xót gì. Sợi tóc đen nhánh như điểm xuyết xõa sau lưng. Khăn lớn bao lấy thân hình phía dưới, khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.
Tuy rằng Lâm Huyền Sương đã hành nghề y nhiều năm, nhưng nhìn cơ thể nam tử như thế này, thật là lần đầu tiên của nàng ta. Mặc dù Nam Cung Quyết đưa lưng về phía Lâm Huyền Sương, còn dùng khăn tắm che đi phần lớn da thịt. Nàng ta chỉ có thể thấy đến một khoảng da lộ ra bên ngoài, nhưng Nam Cung Quyết có dáng người hoàn mỹ không sứt mẻ, vẫn làm cho Lâm Huyền Sương cúi đầu ngượng ngùng.
“Phủ thêm quần áo cho bổn vương.” Lâm Huyền Sương đi đến chỗ cách Nam Cung Quyết ba, bốn thước thì dừng lại, không bước lên nữa. Sau khi Nam Cung Quyết lau khô hết bọt nước trên người, nàng cũng không như mọi khi giúp hắn khoác y phục, Nam Cung Quyết nghi hoặc: Mộng Khê hôm nay làm sao vậy? Dường như hơi lơ đãng ……
Lâm Huyền Sương tiếp tục không nói gì, bước nhanh lên trước. Theo Lâm Huyền Sương tới gần, mùi thuốc nhàn nhạt bay vào trong mũi, Nam Cung Quyết vốn đang nghi hoặc, đáy mắt bỗng chốc trở nên sắc bén: Người tới không phải Mộng Khê …… Bàn tay to khẽ vung lên, y phục đặt trên ghế cách ba thước nháy mắt bay vào trong tay. Cổ tay khẽ lật, y phục đã mặc lên người. Khi Lâm Huyền Sương còn chưa kịp phản ứng, Nam Cung Quyết bỗng quay người lại. Đáy mắt thâm thúy hiện lên sắc bén và lạnh như băng: “Lâm cô nương, sao cô lại ở đây?” Nam Cung Quyết vốn định tắm xong sẽ đến thư phòng xử lý một việc. Do đó, đã chuẩn bị quần áo sạch bên cạnh thùng tắm. Vừa rồi hắn bị hơi nóng xông rất khó chịu, liền đánh mất ý niệm đến thư phòng trong đầu, định mặc tẩm y rồi đi ngủ.
Vì thế, hắn mới gọi Lạc Mộng Khê giúp hắn đem tẩm y vào, lại không nghĩ rằng người đứng bên ngoài không phải Lạc Mộng Khê, mà là Lâm Huyền Sương.
“Ta …… Vội tới đưa phương thuốc cho Vương phi …… Nàng ấy không có ở đây. Mà Vương gia lại đang gọi người, cho nên ……” Ta liền vào giúp! Nam Cung Quyết không mặc y phục nàng ta mang vào, Lâm Huyền Sương có chút xấu hổ. Tay cầm y phục, hơi cúi đầu, không thể đối mặt với Nam Cung Quyết. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, càng đỏ hơn.
Biết chuyện này không thể trách Lâm Huyền Sương, nhưng nghĩ đến việc nàng ta chưa được cho phép đã vào nơi tắm rửa của mình và Mộng Khê, còn nhìn thấy thân thể của hắn (tuy rằng chỉ nhìn một phần nhỏ da thịt) Nam Cung Quyết vẫn tức giận khó nhịn. Nhưng, hắn rất đúng mực, cố nén không để mình nổi giận: “Làm phiền Lâm cô nương rồi, bây giờ Bổn vương đã xong việc, đêm cũng đã khuya, mời Lâm cô nương về cho.”
Vừa nói xong, không đợi Lâm Huyền Sương nói gì, Nam Cung Quyết lập tức lướt qua nàng ta, đi đến bình phong.
Lâm Huyền Sương vẫn đắm chìm trong suy nghĩ khó xử của mình. Hơn nữa, biểu hiện tức giận của Nam Cung Quyết cũng không quá rõ ràng, Lâm Huyền Sương lại không nhận thấy sự tức giận trong ngữ khí của Nam Cung Quyết. Lúc Nam Cung Quyết đi qua người nàng ta, bởi vì bước quá nhanh, mang theo một cơn gió mát, mùi đàn hương nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi, làm cho tâm thần an bình. Nam Cung Quyết đi ra bình phong, đương nhiên Lâm Huyền Sương cũng không cần phải tiếp tục đứng đó, liền theo sát phía sau Nam Cung Quyết mà đi ra. Nhìn khoảng không lay động, căn phòng ấm áp, Lâm Huyền Sương lại không muốn rời đi sớm như vậy, tìm đề tài để nói: “Vương gia, tẩm y này…..”
Nam Cung Quyết liếc mắt nhìn tẩm y trắng trong tay Lâm Huyền Sương, lạnh lùng trả lời: “Đặt ở trên ghế.”
Vốn tưởng sau khi Lâm Huyền Sương cầm y phục để xuống sẽ rời đi, nhưng không ngờ, nàng ta lại không hề có ý rời đi:
“Vương gia, khi Huyền Sương đến, Vương phi đã không ở đây. Không biết nàng ấy đã đi đâu?” Lâm Huyền Sương biết Nam Cung Quyết thích Lạc Mộng Khê, chỉ cần là vấn đề có liên quan đến Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết đều sẵn lòng giải đáp. Cũng không biết vì sao, vấn đề này dùng trong hôm nay, lại tính sai: “Vừa rồi bổn vương đang tắm, cũng không biết Mộng Khê ở đâu, chắc có việc gấp nên ra ngoài.”
Nam Cung Quyết có võ công cao cường, tài hoa xuất chúng, cầm kì thi họa tinh thông mọi thứ. Trên bàn bày Thuần Dương cầm, bàn cờ vây, họa bút tinh xảo cùng với giấy thượng hạng. Nhưng mấy thứ này cũng chỉ để trưng bày, hình như đã lâu rồi không có chạm qua.
Nam Cung Quyết thích mấy thứ này, nhưng Lạc Mộng Khê đối với chúng lại không thong thạo. Hai vợ chồng không có cùng sở thích, những thứ quý giá đặt trong phòng, cũng chỉ để bài trí: “Lạc Vương gia, người và Vương phi, thật sự không có sở thích chung.”
“Mông Khê rất thông minh, chờ lần danh y hội chẩn này xong. Bổn vương có thời gian, tỉ mỉ dạy Mộng Khê là được.”
Mộng Khê có khí chất cao quý, xuất trần, cũng không phải nữ tử thô tục. Hơn nữa, đáy mắt của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đầy trí tuệ. Hiểu biết của nàng, chỉ sợ không kém gì bổn vương: Đến lúc đó, hai người chúng ta có thể luận bàn với nhau……
“Vương gia, thứ cho Huyền Sương nói thẳng. Căn bệnh của người, đều là bị Vương phi làm liên lụy. Nếu không có nàng ấy, thời gian của người sẽ tăng hơn nửa……” Lâm Huyền Sương nói đều là sự thực, Nam Cung Quyết vì cứu Lạc Mộng Khê mà dụng công hết lần này đến lần khác, mới dẫn đến bệnh tình chuyển biến xấu rất nhanh.
“Mộng Khê là thê tử của bổn vương, bổn vương bảo vệ nàng là đạo lý hiển nhiên. Cho dù vì thế mà bị trọng thương, bổn vương cũng cam tâm tình nguyện. Là một nam nhân, nếu ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được, vậy hắn làm nam nhân cũng uổng phí.”
Đời này kiếp này, Lạc Mộng Khê là người duy nhất hắn quan tâm. Cho dù vì nàng mà chết, hắn một câu cũng không hề oán hận. Lâm Huyền Sương còn chưa từ bỏ ý định, đáy mắt hơi lóe, cắn răng hạ quyết tâm: “Lạc Vương gia, thật ra, bệnh của người vẫn còn cách cứu chữa ……”
“Lúc trước không phải Lâm cô nương đã nói thời gian của bổn vương không còn nhiều sao?” Đối với câu nói khẳng định của Lâm Huyền Sương, Nam Cung Quyết nhiều ít cũng có chút nghi hoặc:
Bệnh của ta, cốc chủ đều nói là không có thuốc chữa. Y thuật của Lâm Huyền Sương và Cốc chủ là ngang nhau. Trong một thời gian ngắn, không thể tìm được phương pháp chữa trị, nhưng vừa rồi nàng ta lại nói khẳng định như thế …….
“Y thuật của Dược Vương cốc bác đại tinh thâm, trong cốc còn cất chứa rất nhiều sách cổ y dược. Cả Huyền Sương và phụ thân, cũng mới chỉ đọc qua một phần ba mà thôi. Bệnh của người, còn có phương pháp chữa trị. Tuy rằng bây giờ Huyền Sương và phụ thân còn chưa tìm được hướng chữa trị cho Vương gia. Nhưng không có nghĩa là về sau sẽ không tìm thấy ……”
Nam Cung Quyết không nói gì, trầm hạ đáy mắt, hình như đang chăm chú lắng nghe. Lâm Huyền Sương vui vẻ trong lòng, càng tỉ mỉ giải thích: “Trong Dược Vương cốc dược liệu hiếm quý chiếm đa số, có rất nhiều dược liệu để hái, để sắc, để uống. Hiệu quả rất tốt ……”
“Ý của Lâm cô nương, là muốn để bổn vương đến Dược Vương cốc?” Lâm Huyền Sương nói vòng vo như vậy, rốt cuộc Nam Cung Quyết cũng nghe hiểu được mục đích thật sự của nàng ta.
“Đúng vậy.” Nam Cung Quyết là người thông minh, nói chuyện với người thông minh, vẫn là thích nhất: “Vương gia, là vì Vương phi nên tình trạng thân thể mới chuyển biến xấu nhanh như vậy. Nếu Vương gia muốn hồi phục, tốt nhất nên rời khỏi Vương phi một khoảng thời gian ……”
“Kẻ thủ của Mộng Khê rất nhiều. Nếu bổn vương rời đi, để một mình nàng ở lại kinh thành. nàng sẽ sớm mất mạng.”
Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương, Đại phu nhân đều đối với Mộng Khê như hổ rình mồi. Nếu bổn vương đi rồi, Mộng Khê mất đi thế lực bảo vệ của Lạc vương phủ, chắc chắn sẽ phải chết.
“Nếu Lạc vương gia ở lại kinh thành, tuyệt đối sẽ không có hy vọng hồi phục.” Nếu kẻ thù của Lạc Mộng Khê nhiều như vậy, người cứ ở bên cạnh nàng ta, thì việc bị thương, phát bệnh đều như cơm bữa. Thân thể sẽ càng yếu, thời gian của ngươi, sẽ càng ít đi.
“Bổn vương sẽ không rời xa Mộng Khê!” Nam Cung Quyết bỗng nhiên nói, vô tình dập tắt hy vọng vừa mới dấy lên trong long Lâm Huyền Sương.
“Vương gia thật sự là ……” Thời gian không còn nhiều ……
“Vừa rồi Lâm cô nương cũng nói, cho dù bổn vương đến Dược Vương cốc thì bệnh tình cũng chỉ có thể tốt hơn mà thôi ……” Cho dù đến Dược Vương cốc có thể khiến bệnh của ta tốt hơn, ta cũng không rời xa Mộng Khê.
Lâm Huyền Sương cúi đầu, ánh mắt chuyển nhanh: “Nếu…… Nếu ta nói, chỉ cần Vương gia theo Huyền Sương quay về Dược vương cốc, bệnh tình sẽ chuyển biến tốt, Vương gia có bằng lòng rời khỏi nơi này, cùng Huyền Sương trở về hay không?” (=.= mơ đi )
Nam Cung Quyết là Vương gia của Thanh Tiêu, thân phận tôn quý. Nhưng Lâm Huyền Sương nhìn ra, hắn không ham công danh lợi lộc. Lấy khí chất và tính cách của hắn, hắn sẽ thích hợp với cuộc sống điền viên phóng khoáng, tùy ý hơn.
Sau khi nói ra câu hỏi mình muốn hỏi nhất, cũng là vấn đề quan tâm nhất, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Huyền Sương hiện lên nồng đậm ái mộ và chờ mong, yên lặng chờ Nam Cung Quyết trả lời.
Nam Cung Quyết mỉm cười, ánh mắt thâm thúy càng ngưng càng sâu: “Bệnh của bổn vương bệnh đã tới giai đoạn cuối, căn bản không còn thuốc chữa. Bổn vương không muốn kéo dài thời gian của Lâm cô nương nữa, mời Lâm cô nương quay về cốc, chữa trị cho những bệnh nhân khác đi.”
Nói xong, Nam Cung Quyết chậm rãi đi đến giường lớn: “Bổn vương mệt rồi, muốn nghỉ ngơi……” Mời Lâm cô nương về cho!
Đáy mắt chất chứa ái mộ và chờ mong của Lâm Huyền Sương lộ ra nồng đậm đau xót: Cho tới nay, ta luôn được người khác nuông chiều, chưa bao giờ từng động tình với bất kỳ kẻ nào. Nam Cung Quyết, là người đầu tiên nàng muốn dụng tâm để yêu. Chỉ có điều, cho dù nàng làm như thế nào, hắn vẫn thủy chung không có cảm giác gì. Trong lòng hắn đã có người khác, sớm đã không có vị trí của nàng ……
“Huyền Sương, cáo từ!” Không muốn để Nam Cung Quyết nhìn thấy bộ dạng bi thương của nàng ta, Lâm Huyền Sương chào Nam Cung Quyết một tiếng, xoay người, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Nước mắt, rơi vào không trung ……
Sau khi Lâm Huyền Sương chạy ra khỏi phòng, lao ra khỏi tiểu viện,Lạc Mộng Khê bưng một chén tuyết lê đường phèn đi tới cửa viện, vừa vặn đụng phải Lâm Huyền Sương: “Lâm cô nương.”
Lâm Huyền Sương không nói gì, cố nén đau xót trong lòng, lách người, chạy nhanh về phía trước …… Nhìn bóng Lâm Huyền Sương rất nhanh đã chạy xa, Lạc Mộng Khê sinh lòng nghi hoặc: Lâm Huyền Sương ở đây lúc này, nàng ta tới đây làm gì. Hơn nữa, vừa rồi nàng ta giống như đang khóc……
Trong nội thất, Nam Cung Quyết đang ngồi trên giường, đắp chăn đọc sách. Sau khi nghe thấy tiếng Lạc Mộng Khê bước vào phòng, Nam Cung Quyết vẫn chưa quay đầu lại: “Vừa rồi ngươi đi đâu?”
“Nam Cung Quyết, mới đó mà đã tắm xong rồi sao.” Lạc Mộng Khê bưng tuyết lê ướp lạnh, vén màn trúc đi vào nội thất, nhẹ nhàng đặt cái khay đang cầm trong tay lên bàn.
Nhìn Nam Cung Quyết ngồi ở trên giường, ngưng thần đọc sách, vẫn chưa nói câu nào: “Vừa rồi ngươi tắm, ta nghe ngươi thấy ho, liền đến phòng bếp làm tuyết lê đường phèn cho ngươi.” Lạc Mộng Khê cầm bát tới bên giường, đưa cho Nam Cung Quyết. Nam Cung Quyết buông quyển sách trên tay xuống, đưa tay đón nhận: “Vừa rồi Lâm cô nương tới đây?”
“Đúng vậy. Nàng ta tới đây.” Toàn bộ tâm tư của Nam Cung Quyết đều đặt trên bát tuyết lê đường phèn, đối với câu hỏi của Lạc Mộng Khê, giống như thờ ở mà trả lời:
Nam Cung Quyết không muốn để Lạc Mộng Khê biết nội dung nói chuyện của hắn cùng với Lâm Huyền Sương. Song, Lâm Huyền Sương đã tới đây là sự thật, cho dù hắn phải nói dối, cũng không thể xóa đi sự thật này. Nếu không, Lạc Mộng Khê chắc chắn sẽ nghi ngờ. Nói dối cao minh, là ở trên sự thật mà thay đổi chi tiết …… “Đã trễ thế này, nàng ta tìm ngươi có việc gì? Vừa rồi ta gặp được nàng ở cửa, nàng ta giống như đang khóc ……” Lạc Mộng Khê nói bóng nói gió:
Lạc Mộng Khê biết Lâm Huyền Sương thích Nam Cung Quyết, vừa rồi nàng ta thừa lúc Lạc Mộng Khê không có ở đây, liền tới tìm Nam Cung Quyết, có phải là muốn thổ lộ tình yêu với hắn hay không.
Vừa rồi nàng ta vừa khóc sướt mướt vừa chạy đi, rất có khả năng là bị Nam Cung Quyết cự tuyệt …… “Dược liệu tắm ngày mai thay đổi, nàng ta tới đưa phương thuốc.” Sắc mặc Nam Cung Quyết vẫn như thường, ăn một muỗng nhỏ tuyết lê, chỉ vào tẩm y trên ghế cách đó không xa: “Phương thuốc để ở đó.”
Tuy Lạc Mộng Khê nghi ngờ mục đích tới đây của Lâm Huyền Sương, đều không đơn giản như Nam Cung Quyết nói, nhưng nàng lại không moi thêm được gì từ Nam Cung Quyết, rơi vào đường cùng, đành phải từ bỏ. Dược liệu tắm của Nam Cung Quyết đã thay đổi phương thuốc, đổi một vị thuốc mới cần phải hái và sắc lại. Sáng sớm, dược sư phụ trách chuẩn bị thuốc cho Nam Cung Quyết, phải lên núi ở vùng ngoại thành để hái thuốc, Lạc Mộng Khê nhàn rỗi không có gì làm, liền theo đám người Nhạc Thu, Lưu Phong và dược sư cùng lên núi hái thuốc…
Bầu trời trong xanh như được gột rửa, ánh nắng tươi sáng, ngàn dặm không mây, là một ngày đẹp trời để ra ngoài xem cảnh, du ngoạn. Trước cổng Lạc Vương phủ dừng một chiếc xe ngựa hoa lệ, liên tục có nha hoàn từ trong phủ mang các thứ linh tinh bỏ vào trong xe.
Xe ngựa này không phải của Nam Cung Quyết dùng để du ngoạn sơn thủy, mà là của Lâm Huyền Sương chuẩn bị quay về Dược Vương cốc.
Khi Lâm Huyền Sương đến Lạc vương phủ không mang theo nhiều thứ, hiện giờ phải quay về lại mang theo một xe đầy vật phẩm quý giá. Lâm Huyền Sương không muốn nhận, nhưng Bắc Đường Diệp nói là Nam Cung Quyết đưa cho Cốc chủ, nàng ta cũng không tiện từ chối nữa.
“Lâm cô nương, cô thật sự phải đi sao?” Bắc Đường Diệp theo sát phía sau Lâm Huyền Sương ra khỏi cổng Lạc Vương phủ: Trăm y hội chẩn gần trong gang tấc, vì sao Lâm Huyền Sương không đợi cho qua chuyện này rồi mới đi……
“Gia phụ dùng bồ câu đưa tin, bên Dược Vương cốc có chút chuyện. Lâm Huyền Sương phải mau chóng quay về!” Lâm Huyền Sương thản nhiên có lệ: “Về phần trăm y hội chẩn mấy ngày sau, Huyền Sương đã thu xếp việc này với Vu sư thúc. Ông ấy sẽ xử lý tốt mọi việc, không để Lạc vương gia lộ ra chỗ sơ hở ……”
Tuy rằng Nam Cung Quyết cự tuyệt nàng ta, nhưng nàng ta vẫn muốn làm chút việc cho hắn, chỉ muốn hắn có thể chậm quên mình……
Lâm Huyền Sương ôm sách thuốc mà mình thích nhất, giống như lơ đãng quay đầu lại nhìn: Phía sau trống trơn, không thấy người mình muốn gặp ……
Trong ánh mắt lạnh lùng lan ra chút ý cười chua xót không thể gọi tên: Có lẽ chàng sẽ không đến tiễn biệt mình đâu……
Lơ đãng liếc mắt, thấy Bắc Đường Diệp đang nhìn mình khó hiểu, Lâm Huyền Sương khẽ cười, nụ cười có chút chua xót: “Vương phi, không ở trong phủ sao?”
Thật ra, người nàng ta muốn gặp là người ở bên cạnh Lạc Vương phi. “Nàng ấy đã xuất phát đi hai thuốc cho Nam Cung Quyết. Không thì, nàng ấy nhất định sẽ đến tiễn biệt cô. Nhưng mà, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê đôi vợ chồng nhỏ này, thật đúng là đằm thắm ……”
Tuổi của Lạc Mộng Khê và Lâm Huyền Sương xấp xỉ nhau. Hơn nữa, Lâm Huyền Sương luôn luôn tâm cao khí ngạo, tính tình không giống người thường. Nhìn khắp Lạc vương phủ, người có thể khiến nàng ta để trong mắt, sợ là chỉ có một mình Nam Cung Quyết.
Hiện giờ Lâm Huyền Sương phải rời đi, Nam Cung Quyết không tới tiễn biệt nàng ta, trong lòng nàng ta mới khổ sở. Người luôn tự xưng là thông minh như Bắc Đường Diệp đã tưởng là như thế. Cho nên, vì không muốn Lâm Huyền Sương tiếp tục bi thương, hắn mới nhanh chóng chuyển đề tài. Lại không nghĩ, lời của hắn chẳng những không an ủi được Lâm Huyền Sương, mà ngược lại, còn chạm vào đề tài nhạy cảm nhất của Lâm Huyền Sương.
Bắc Đường Diệp cười tươi như hoa nói với Lâm Huyền Sương về việc Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê xứng đôi cỡ nào. Sự kết hợp của hai người bọn họ khó tin cỡ nào. Sau khi thành thân, quan hệ giữa hai người tốt đẹp biết bao, xem nhẹ ánh mắt bất đắc dĩ càng ngày càng chua xót của Lâm Huyền Sương.
“Thời gian không còn sớm, Huyền Sương cáo từ tại đây. Tứ Hoàng tử bảo trọng!” Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ân ái tình thâm, lọt vào tai Lâm Huyền Sương lại giống như một thanh kiếm sắc, cắm sâu vào lòng nàng ta. Cho nên nàng ta không muốn tiếp tục nghe nữa.
Lễ độ cáo biệt với Bắc Đường Diệp, Lâm Huyền Sương xoay người bước nhanh lên xe ngựa. Chỉ vì không muốn để người khác nhìn thấy nước mắt nàng tràn mi……
“Lâm cô nương, xin bảo trọng !” Xe ngựa nhanh chóng xuất phát. Bắc Đường Diệp ở phía sau lớn tiếng chào từ biệt Lâm Huyền Sương. Bên trong xe ngựa, nước mắt Lâm Huyền Sương đã lã chã rơi…… Đi được một khoảng, Lâm Huyền Sương giống như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên xốc một bên màn xe lên nhìn về hướng Lạc vương phủ. Chỉ thấy trước phủ là khoảng không trống rỗng: Chàng thật sự không tới tiễn mình, thậm chí ngay cả gặp mặt lần cuối trước khi ly biệt, chàng cũng không tới ……
Bệnh của Nam Cung Quyết đã tới giai đoạn cuối, cho dù có thể giấu được các quan lại trong hội chẩn mấy ngày sau, cũng không thể gạt được bọn họ mãi. Lâm Huyền Sương ta đi rồi chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại chàng ……
Khoảng thời gian cuối cùng của chàng, chàng hy vọng người có thể ở bên cạnh chàng không phải ai khác, mà là Lạc Mộng Khê. Có lẽ, chỉ có người có tính cách vui tươi, không tinh thông cầm kỳ thi họa, không âm trầm và thống khổ giống Lạc Mộng Khê, mới có thể khiến chàng thả lỏng tâm tình, hài lòng với cuộc sống hiện tại ……
Song, kiếp này gặp qua một Nam Cung Quyết xuất sắc như thế, sợ là nam tử thế nào cũng rất khó lọt vào mắt nàng ……
Ánh tà dương phía Tây nhuộm đỏ hơn nửa bầu trời. Đám người Lạc Mộng Khê, Nhạc Thu, Lưu phong mang theo thảo dược mới hái đã trở về.
Nhạc Thu tùy tiện gọi một nha hoàn lại, giao thảo dược mới hái cho nàng ta: “Cái này, giao cho Lâm cô nương, để cô ấy điều chế thuốc ngâm mới cho Vương gia.”
Nhạc Thu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tướng mạo tuấn mỹ, tiểu nha hoàn lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, không dám đưa mắt nhìn hắn: “ Bẩm Nhạc quản gia, sáng sớm hôm nay, lúc người và Vương phi xuất môn, Lâm cô nương đã lên xe quay về Dược Vương cốc rồi…..” Lạc Mộng Khê đang muốn trở về phòng nghe vậy, liền dừng bước quay đầu lại: “Lâm cô nương có nói vì sao trở về hay không?” Vài ngày nữa chính là trăm y hội chuẩn, sao Lâm Huyền Sương lại rời Lạc vương phủ vào thời khắc mấu chốt chứ….. “Bẩm Vương phi, hình như là Cốc chủ Dược Vương cốc dùng bồ câu truyền tin, tìm Lâm cô nương gấp rút quay về……” Bắc Đường Diệp nói với bọn họ như vậy, hẳn là như vậy.
Mấy ngày trước, Dược Vương cốc dùng bồ câu đưa tin khẩn cấp cho Lâm Huyền Sương, nói Dược Vương cốc xảy ra chuyện. Nam Cung Quyết là người có đại ân với nơi đó, Cốc chủ bảo nàng tới đây là để trả ơn Nam Cung Quyết. Lần này dùng bồ câu đưa tin vội tìm Lâm Huyền Sương trở về, lại có chuyện gì……
Nếu đúng như vậy, Lâm Huyền Sương chẳng qua chỉ là một nữ tử. Mặc dù võ công của của nàng ta không tồi, nhưng khi đối địch, thiếu nàng ta cũng không ít đi, mà thêm nàng ta cũng không nhiều hơn. Nếu là có người bệnh nặng cần nàng ta chữa trị, thì Cốc chủ Dược Vương cốc ở đâu, y thuật của ông ta cũng ngang với Lâm Huyền Sương, không nhất thiết phải gọi Lâm Huyền Sương về ……
Lạc Mộng Khê trăm suy nghĩ không có đáp án: Nam Cung Quyết là chủ nhân của Lạc vương phủ. Lâm Huyền Sương rời đi, hẳn là phải nói qua với hắn. Đứng ở đây suy đoán lung tung, không bằng trực tiếp đi hỏi Nam Cung Quyết……
Lạc Mộng Khê mới từ trên núi trở về, toàn thân đổ mổ hôi đầm đìa, định tắm rửa xong mới đến thư phòng hỏi Nam Cung Quyết việc này. Không nghĩ tới, Nam Cung Quyết lại đang ngồi trước cửa sổ trong phòng ngủ đọc sách.
Nắng chiều phía Tây khiến quanh người Nam Cung Quyết vấn vít một tầng màu vàng nhạt, tóc đen, áo trắng, làm nổi bật cảnh đẹp trong viện, giống như chân nhân tiên cung trong tranh.
“Nam Cung Quyết, sao Lâm cô nương trở về Dược Vương cốc sớm vậy?” Biết Nam Cung Quyết ưa sạch sẽ, ghét ngửi mùi mồ hôi. Lạc Mộng Khê bước nhanh đến trước tủ lấy y phục, chuẩn bị ra sau bình phong tắm rửa. Nam Cung Quyết lật giở sách, ánh mắt vẫn dừng trên trang sách: “Dược Vương cốc dùng bồ câu đưa tin, nói có chuyện gấp bảo Lâm Huyền Sương trở về. Cụ thể là chuyện gì thì bổn vương không hỏi. Lâm Huyền Sương vội vã trở về cũng không nói……”
Thì ra thế! Mồ hôi khắp người, toàn thân dính nhớp. Lạc Mộng Khê cảm thấy rất khó chịu, không hỏi nhiều nữa, cầm quần áo sạch sẽ bước nhanh đến bình phong ……
Lúc phía sau bình phong truyền đến tiếng tắm rửa của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết ngẩng đầu, không dấu vết nhẹ nhàng thở ra. Ánh mắt thâm thúy lóe lên ý cười cưng chiều: Có đôi lúc, Mộng Khê thật sự rất dễ lừa ……
Sau khi Băng Lam theo Lạc Mộng Khê vào Vương phủ, ăn ngon, ngủ tốt, bởi vì nàng ta là nha hoàn bên cạnh Lạc Mộng Khê. Nha hoàn, nô bộc trong Vương phủ đều nhún nhường nàng ấy ba phần, cuộc sống của của nàng ấy cũng vô cùng thoải mái.
Bình thường nàng ấy chỉ cần đi theo bên cạnh Lạc Mộng Khê, cái gì cũng không phải làm, vui vẻ thanh nhàn. Nhưng mà, Lạc Mộng Khê thật sự thích ăn điểm tâm do nàng ấy làm. Vì thế dùng thời gian rảnh rỗi làm các loại điểm tâm cho Lạc Mộng Khê đã thành sở thích lớn nhất của Băng Lam.
Như mọi khi, Lạc Mộng Khê dùng xong cơm chiều, tắm rửa, rửa mặt chải đầu sẽ đọc sách đến khi đi ngủ. Cho nên, Băng Lam không cần theo hầu hạ, có thể quay về tiểu viện của mình để nghỉ ngơi.
Có điều, lúc này thời gian còn sớm, ban ngày Băng Lam lại không phải lao động cực nhọc, nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại nhưng ngủ không được.
Nhàm chán, Băng Lam đứng dậy mặc quần áo, chậm rãi hướng đến phòng bếp: Dù sao cũng không có việc gì làm, không bằng ta lại nghiên cứu mấy món điểm tâm để tiểu thư nếm thử……
Bọn hạ nhân dùng xong bữa tối, đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Cả phòng bếp im ắng, không một bóng người. Băng Lam thích loại yên tĩnh ở đây nhất, không ai quấy rầy, chú tâm nghiên cứu thực đơn. Trong phòng bếp có rất nhiều nguyên liệu, cần cái gì có cái có. Băng Lam khí thế hừng hực, trộn nguyên liệu: “Xem ra ngươi ở Lạc Vương phủ thật không tồi. Đêm hôm khuya khoắt, lại có hứng thú làm điểm tâm.”
Giọng nữ trung niên âm lãnh vang trong bóng tối mang theo trào phúng. Một trận gió lạnh thổi tới trước mặt, một nữ tử trung niên mặc y phục quái dị xuất hiện ở trước mặt Băng Lam. Ánh mắt nhìn phía Băng Lam đầy lãnh liệt và cao ngạo.
“Băng Lam tham kiến hữu hộ pháp.” Băng Lam lập tức bỏ qua khuôn mặt hòa hảo: “Phịch” Một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Băng Lam, không phải ngươi an nhàn quá lâu nên quên luôn nhiệm vụ của mình chứ ……” Nữ tử trung niên không phải ai khác, đúng là hữu hộ pháp của Tuyệt Tình cung.
Đối với quỳ gối của Băng Lam làm như không thấy, hữu hộ pháp lập tức đi lên, đến trước mặt, đưa tay nắm lấy cằm Băng Lam, tinh tế thưởng thức. Ánh mắt lãnh liệt và cao ngạo càng đậm. “Băng Lam không dám, cho tới nay, Băng lam đều cẩn thận vâng theo lời dạy bảo của hữu hộ pháp. Một bước cũng không rời thánh nữ, bảo vệ thánh nữ ……”
“Việc này ta tin.” Nếu không thánh nữ tuyệt đối sẽ không thể sống đến bây giờ. Nhìn nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị tinh tế bởi Băng Lam, ánh mắt hữu hộ pháp hơi trầm xuống: “Băng Lam, ngươi làm điểm tâm, là cho thánh nữ ăn?”
“Đúng vậy ạ!” Ở Tuyệt Tình cung, Băng Lam chỉ là một cung nhân bình thường. Nhưng ngoài Cung chủ ra thì tả hữu hộ pháp là người có địa vị cao nhất. Cho nên nàng không thể không tuân theo bọn họ. “Thiếu chủ vừa mới truyền lệnh, bảo ngươi nghĩ cách đưa thánh nữ đến chỗ của người. Ngươi săn sóc thánh nữ cũng lâu rồi, cùng nàng ấy tình như tỷ muội. Ngươi động thủ với nàng ấy, nàng khẳng định sẽ không phòng bị. Ngươi chắc chắn sẽ một kích thành công……”
Đáy mắt hữu hộ pháp không ngừng thoáng hiện tia khoái trá, gian xảo: “Chờ chuyện của thiếu chủ và thánh nữ thành công, ngươi lập được công lớn, là công thần của Tuyệt Tình cung chúng ta, Thiếu chủ tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi……”
Băng Lam cả kinh: Hữu hộ pháp lại kêu nàng tính kế tiểu thư…… “Việc này……Hữu hộ pháp, thánh nữ có võ công cao cường, Băng Lam không phải đối thủ của người, chỉ sợ……” Không thể mang nàng ấy đến gặp Thiếu chủ. Đây là lời từ chối của Băng Lam, bởi vì nàng không muốn tính kế Lạc Mộng Khê. Nhưng hôm nay hữu hộ pháp đến đây chính là muốn Băng Lam ra tay, Băng Lam liền lấy cớ: “Việc này bổn hộ pháp đã sớm nghĩ tới.” Hơn nữa, đã nghĩ ra đối sách.
Một bình sứ tinh xảo rơi xuống trước mặt Băng Lam, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Băng Lam, hữu hộ pháp nhẹ giọng giải thích: “Hạ nó trong thức ăn của thánh nữ, thánh nữ sẽ bị hôn mê. Đến lúc đó, ngươi sẽ có cơ hội mang nàng ấy đến cho thiếu chủ……”
Tuy rằng thuốc này là do hộ pháp đưa đến, nhưng phụ trách dùng thứ này để làm Lạc Mộng Khê hôn mê là Băng Lam. Cứu cả Tuyệt Tình cung sẽ lập công lớn, cùng với vinh dự được nhiều thế hệ cung nhân kính ngưỡng, toàn bộ dành cho ngươi…… Băng Lam không thể cự tuyệt, cũng không có cách nào cự tuyệt, bởi vì nàng cũng là người của Tuyệt Tình cung, liền theo bản năng nhận lấy bình sứ. Thầm suy tư trong lòng: Bây giờ ta phải làm sao đây, nếu hạ thứ này vào thức ăn của tiểu thư, là phản bội tiểu thư. Mà không làm, chính là phản bội cả Tuyệt Tình cung …… Băng Lam không phản kháng, điều này khiến hữu hộ pháp rất là tán thưởng. Thân ảnh yểu điệu nháy mắt đã lẻn ra ngoài cửa sổ. Trên không, truyền tới tiếng cảnh cáo rất nghiêm khắc của bà ta:
“Băng Lam, thành bại là ở lúc này đây. Số phận của toàn bộ Tuyệt Tình cung do ngươi nắm giữ trong tay, hy vọng ngươi không làm chúng ta thất vọng……”
Hữu hộ pháp đã đi, nhưng lời nói của bà ta vẫn quanh quẫn bên tai Băng Lam thật lâu. Băng Lam đứng lên, nhìn trên bàn, nguyên liệu đã bị hữu hộ pháp làm thay đổi hình dạng, trong đầu lại hiện ra những lúc nàng và Lạc Mộng Khê ở cạnh nhau.
Bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt bình sứ kia, Băng Lam âm thầm hạ quyết tâm: Nếu nhất định phải phụ một bên, như vậy, ta chọn, phụ hắn (nàng)……
Thời gian còn sớm, Lạc Mộng Khê dùng xong bữa tối, lại rửa mặt chải đầu, ngồi ở trước gương trang điểm, nhẹ nhàng chải mái tóc đen nhánh mềm mượt của mình
Vừa rồi Nam Cung Quyết có việc phải đến thư phòng, khi trở về mới có thể tắm thuốc ngâm, nước tắm, thuốc ngâm đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Nam Cung Quyết về sẽ ngâm thuốc.
Sau khi tắm xong, những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị tốt. Cho nên, Lạc Mộng Khê tạm thời không còn việc gì làm, đang muốn lên giường nằm chờ Nam Cung Quyết về, nàng sẽ dậy. Bất thình lình, tiếng đập cửa rất nhỏ cùng với giọng nữ trong trẻo, quen thuộc truyền vào tai: “Tiểu thư, người đã ngủ chưa?” “Còn chưa, vào đi.” Được cho phép, Băng Lam bưng điểm tâm vào phòng: “Tiểu thư, nô tỳ mới làm vài món điểm tâm, người nếm thử xem.”
Trong phòng chỉ có một mình Lạc Mộng Khê, không có bóng dáng của Nam Cung Quyết. Sau bình phong cũng im lặng khác thường, không có động tĩnh: Kỳ quái. Giờ này hang ngày, Lạc vương gia không phải nên ở sau bình phong ngâm thuốc sao, vì sao hôm nay không có……
Dù sao người của Tuyệt Tình đều đã được huấn luyện, sau khi thất thần một lúc, Băng Lam đã khôi phục như bình thường, lặng lẽ giấu đi nghi hoặc trong lòng, chậm rãi đến bên bàn, đặt từng đĩa điểm tâm trong khay lên bàn tròn. Từng mùi thơm bay vào trong mũi, đã ăn cơm rồi nhưng Lạc Mộng Khê lại rất muốn ăn tiếp, buông lược trong tay, bước nhanh tới bàn tròn: “Thơm quá, Băng Lam, thủ nghệ của em càng ngày càng tốt……” “Đa tạ tiểu thư khích lệ” Băng Lam lấy lệ, quan sát khắp nơi, trong lòng âm thầm lo lắng: “Tiểu thư, sao chỉ có mình người, Lạc vương gia đâu?” Nếu Lạc vương gia không có ở đây, sự việc liền nguy rồi……
“Bắc Đường Diệp có việc tìm hắn, hai người đến thư phòng bàn việc rồi.” Lạc Mộng Khê thờ ơ trả lời, lấy điểm tâm trong khay, nhẹ nhàng đưa vào miệng……
“Tiểu thư.” Lạc Mộng Khê vừa đưa điểm tâm đến bên miệng, Băng Lam nhịn không được kinh hô ra tiếng. Lạc Mộng Khê dừng động tác, nghi hoặc khó hiểu nhìn thần sắc khẩn trương của Băng Lam: “Chuyện gì mà khẩn trương như vậy.”
“Không…… không có việc gì!” Băng Lam mất tự nhiên cười cười: “Tiểu thư, cái này đã hơi nguội, nô tỳ đi làm cho người khay mới.” Nói xong không đợi Lạc Mộng Khê nói gì, Băng Lam đã bưng điểm tâm lên, bước nhanh ra bên ngoài, thần sắc ngưng trọng.
“Băng Lam, không phải em đã bỏ cái gì vào trong điểm tâm chứ?” Câu nói tùy ý của Lạc Mông Khê truyền đến từ phía sau, toàn than Băng Lam chấn động, đột nhiên dừng bước chậm rãi xoay người nhìn phía Lạc Mộng Khê. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lung của Lạc Mộng Khê là bình tĩnh chứ không sắc bén lẫn oán hận như Băng Lam tưởng tượng: “Băng Lam, em không tính nói thân phận thật sự cho ta biết sao? Hay là, em muốn ta tự tra ra?” Một câu cuối cùng, Lạc Mộng Khê tăng thêm ngữ khí: Tuy rằng Băng Lam không động tới nàng, nhưng dù sao đã có ý muốn hãm hại. Nếu không, điểm tâm kia, sao lại khác thường……
“Tiểu thư!” Cái mũi Băng Lam đau xót, “Phịch” Một tiếng quỳ trên mặt đất, đáy mắt trong trẻo chứa đầy nước mắt: “Nô tỳ không cố ý lừa dối người, chính là …… Thân phận Băng Lam thấp kém, không thể làm chủ, chỉ có thể nghe lệnh làm việc!……”
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Lạc Mộng Khê ngữ khí lạnh lùng, trong đầu hiện ra những lời Mậu Thanh từng nói với nàng:
“Nha hoàn bên cạnh cô rất trung thành với cô, võ công cũng không tệ, càng hiểu cách quan sát tình thế. Lúc trước khi ta kiềm ép nàng ta, nàng ta không có phản kháng. Bằng không, ngay lúc đó nàng ta đã sớm trở thành vong hồn dưới kiếm của ta rồi……”
“Song, cô nên vui mừng, bởi vì có người vì cứu cô mà không hề để ý tới tính mạng của bản than. Thực ra, nàng ta cũng có thể vui mừng, bởi cô vẫn xem nàng ta như tỷ muội. Bằng không, lúc ta dung nàng để ép cô, cô cũng sẽ không bị ta uy hiếp……”
Đối với lời nói của Mậu Thanh, Lạc Mộng Khê cũng nửa tin nửa ngờ: Mỗi khi Băng Lam ở cạnh ta, đều mang bộ dạng nha hoàn yếu ớt, sao nàng ta có thể có võ công……
Mậu Thanh chết, Lạc Mộng Khê trở về phủ, bởi vì câu nói của Mậu Thanh, Lạc Mộng Khê âm thầm quan sát cẩn thận Băng Lam, đúng như Mậu Thanh nói: Băng Lam, quả thật có võ công.
Nhưng, cũng vì câu kia của Mậu Thanh “Nha hoàn bên cạnh cô rất trung thành với cô”, hơn nữa Lạc Mộng Khê rất hiểu Băng Lam, nàng biết Băng Lam sẽ không phản bội nàng. Cho nên, khi vừa rồi chất vấn Băng Lam, trong mắt của nàng không có phẫn nộ và cừu hận, có chăng chỉ là nghi hoặc và khó hiểu:
Rốt cuộc Băng Lam là ai? Lại phụng mệnh của ai đến phủ ẩn mình hai năm, chịu mọi đau khổ. Nhưng vẫn ở bên cạnh ta, chiếu cố ta, bảo vệ ta, phần ẩn nhẫn và nghị lực kiên cường này, không phải bất kỳ kẻ nào cũng có……
“Tiểu thư, người ngoài thân phận Đại tiểu thư, còn có thân phận khác.” Dù sao việc này sớm muộn gì Lạc Mộng Khê cũng sẽ biết. Cho nên, Băng Lam cũng không tính giấu Lạc Mộng Khê: “Mẫu thân của người là thánh nữ tiền nhiệm của Tuyệt Tình cung. Người một mình rời khỏi cung, gặp gỡ Lạc lão gia, gả cho Lạc lão gia làm vợ, khiến trăm năm cơ nghiệp của Tuyệt Tình cung bị hủy hoại trong chốc lát. Vì không muốn Tuyệt Tình cung bị hủy diệt trong chốn giang hồ, cho nên Tuyệt Tình cung chủ, Lãnh Tuyệt tình, phải lấy người làm vợ. Bởi vì ông trời chọn người làm thánh nữ……”
Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy ầm một tiếng, đại não nhất thời trống rỗng. Bên tai, chỉ còn câu nói của Băng Lam không ngừng quanh quẩn: “Người là thánh nữ đương nhiệm của Tuyệt Tình cung, phải làm vợ Lãnh Tuyệt Tình ……”
“Tiểu thư, tiểu thư……” Băng Lam gấp giọng gọi, kéo Lạc Mộng Khê trở về hiện thực. Ánh mắt nhìn Lạc Mộng Khê đầy lo lắng: “Tiểu thư, người không sao chứ?” Việc này cũng không thể trách Lạc Mộng Khê, lấy một thân phận sinh sống hơn chục năm, nay lại được biết, mình còn có thân phận đặc biệt, đổi lại là người khác, cũng sẽ khiếp sợ như vậy…… Ánh mắt mất tự nhiên của Lạc Mộng Khê dao động: “Ta không sao, em nói tiếp đi”
Thấy Lạc sắc mặt Mộng Khê vẫn như thường, Băng Lam thoáng yên tâm: “Tuần nhũ mẫu cũng là người của Tuyệt Tình cung. Hai năm trước, bà biết thời gian của mình không còn nhiều, lại không yên tâm về tiểu thư, liền dùng bồ câu đưa tin cho Tuyệt Tình cung. Vì thế, Thiếu chủ liền phái nô tỳ đến bảo vệ tiểu thư……”
Tuyệt Tình cung là một chốn đặc biệt, Tuần nhũ mẫu không muốn tiểu thư lại đến đó. Nhưng mà, đây là vận mệnh của tiểu thư, ai cũng không thay đổi được……
“Nói vậy, em bán mình chôn cha trên đường, Tuần nhũ mẫu mua em về, đều là do hai người một tay bày ra. Mục đích, chính là để em danh chính ngôn thuận, có thể ở lại bên cạnh ta, bảo vệ ta.”
Thông minh như Lạc Mộng Khê, thông qua những manh mối này, đương nhiên đoán được nguyên nhân hệ quả. “Đúng vậy!” Băng Lam hơi cúi đầu: Đây là sự thật, chuyện tới bây giờ, ta cũng không muốn giấu giếm nữa.
“Thánh nữ của Tuyệt Tình cung, nhất định phải gả cho thiếu chủ sao?” Đối với điểm này, Lạc Mộng Khê hết sức khó hiểu: Vì sao Tuyệt Tình cung lại có quy định kì quái như vậy.
“Nếu thánh nữ không lấy thiếu chủ, Tuyệt Tình cung sẽ xảy ra chuyện. Mẫu thân của tiểu thư mẫu thân, chính là ví dụ tốt nhất.” Khuôn mặt Băng Lam ngưng trọng: “Hơn nữa, thánh nữ và thiếu chủ cùng chung vận mệnh, một người tổn hại cả hai đều tổn hại, một người vinh quang cả hai được vinh quang……”
Ta đã thắc mặc, sao tên nam tử thần bí kia lại lợi hại như vậy, có thể tra ra được việc đại phu nhân hại chết Cung chủ của Tuyệt Tình cung, thì ra là vì mệnh của nhị phu nhân và mệnh của Cung chủ Tuyệt Tình cung gắn liền với nhau. Người vừa chết, Cung chủ của Tuyệt Tình cung liền không thể sống.
“Tiểu thư hai lần trúng mê hương, thật ra, đều là em làm.” Sự tình đều thông suốt, Băng Lam tính nói ra toàn bộ mọi việc:
“Lần Tiểu thư ở Túy Tiên lâu dùng bữa, đuổi theo người thần bí kia, là nô tỳ báo tin cho tả hữu hộ pháp, bọn họ làm ký hiệu khác với hướng tiểu thư đi, dẫn Lạc vương gia cách xa tiểu thư, sau đó báo tin cho thiếu chủ đến đường đó để tìm tiểu thư……”
Khó trách mỗi lần ta xuất phủ đều gặp Lãnh Tuyệt Tình, thì ra là Băng Lam mật báo cho hắn. “Về sau, Vương gia mang tiểu thư trở về, vì phòng Vương gia nghi ngờ nô tỳ. Nô tỳ đã dùng huân hương, muốn khiến Vương gia không nghi ngờ nô tỳ nữa……”
“Lần thứ hai, tiểu thư đến phòng nghỉ của nô tỳ. Nô tỳ báo thiếu chủ đến đón tiểu thư……” Không ngờ khi thiếu chủ vào, Vương gia cũng đến……
“Tiểu thư, em chưa bao giờ nghĩ muốn hại người, chẳng qua, Băng Lam là người của Tuyệt Tình cung, cho dù làm chuyện gì, đều là thân bất do kỷ (không làm chủ được bản thân)……”
“Nói như vậy, thứ lần đó em sử dung, là Hôn Mê dược, muốn sau khi ta hôn mê, lại để Lãnh Tuyệt Tình đến mang ta rời đi……” Giong nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê vô cùng bình tĩnh, không chút gợn sóng, khiến cho người ta không nghe ra ý tứ thật sự trong lời nói.
“Em muốn làm ta hôn mê, vì sao vừa rồi lại ngăn cản ta ăn điểm tâm?”
“Bởi vì…… Bởi vì……” Băng Lam do dự một lúc lâu, vẫn quyết định nói thật: “Nô tỳ thấy, tiểu thư thích Lạc vương gia, Lạc vương gia cũng rất thích tiểu thư. Lạc vương gia mang bệnh nặng, thời gian không nhiều, thời gian hai người bên nhau đã không còn nhiều nữa. Cho nên, nô tỳ, không đành lòng lại chia rẽ hai người……”
Lạc Mộng Khê im lặng cười, là cười khổ: Xem ra, ta mới là người ngốc nghếch, tất cả mọi người đều nhìn ra Nam Cung Quyết thích ta, chỉ có ta là u mê không thấy tâm hắn…… “Thuốc này, không phải em tự nguyện hạ.” Nếu không, em sẽ không ngăn cản ta ăn điểm tâm, có thể hạ dược
“Là hữu hộ pháp bức nô tỳ ……” Băng Lam nhỏ giọng trả lời: Tuy rằng nàng là bị bức, nhưng nàng thật sự đã bỏ thuốc nào, coi như là đồng lõa……
“Nếu nhiệm vụ của em không hoàn thành, có thể bị trừng phạt hay không?” Đối với môn phái trên giang hồ, Lạc Mộng Khê cũng không quá hiểu rõ. Nhưng cũng biết, mỗi phái đều có quy củ, thưởng phạt rõ rang. Băng Lam không có hoàn thành nhiệm vụ mà hữu hộ pháp giao cho, khẳng định sẽ bị phạt.
“Nô tỳ đã theo tiểu thư, cho dù bọn họ muốn phạt nô tỳ, cũng sẽ không phạt nặng. Nếu không, tiểu thư nhìn ra manh mối, kế hoạch của bọn họ sẽ không thể thực thi ……”
Lạc Mộng Khê rất thông minh, nói chuyện với nàng, không cần che giấu, có thể nói thật thì nói thật. Nếu không, ngươi sẽ rất giả dối.
Lạc Mộng Khê không nói gì, đôi mắt hơi trầm xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Băng Lam đã nói ra toàn bộ sự tình, trong lòng thư thái hơn rất nhiều, không cần mỗi ngày lại sống trong sợ hãi, rất khó xử. Băng Lam theo bên cạnh Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê cũng biết chân tướng sự việc. Nếu hữu hộ pháp lại đến tìm nàng gây phiền phức, nàng sẽ không e ngại nữa. Còn có, lấy tính tình của Lạc Mộng Khê, nàng sẽ không thể ngồi yên thờ ơ với việc này.
Nghĩ đến sau này, bản thân không cần phải chồng chất tâm sự, lén lút làm chuyện ít thương tổn đến Lạc Mộng Khê nữa, Băng Lam lập tức thoải mái, hít sâu một hơi, trong đầu đột nhiên hiện lên một đạo linh quang “Tiểu thư, Long thảo có phải có thể giảm bớt bệnh tình của Lạc vương gia hay không?”
“Đúng, sao vậy, em có Long thảo?” Long thảo thế gian hiếm có, Lạc vương phủ phái ra rất nhiều người nhưng vẫn chưa tìm thấy, Băng Lam không thể có, Lạc Mộng Khê cũng chỉ hỏi theo bản năng. “Nô tỳ không có Long thảo, nhưng mà, chỗ hữu hộ pháp có sử dụng Long thảo chế thành thuốc……”
Lạc Mộng Khê phút chốc hoàn hồn: “Em nói thật sao?” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện ra một chút khiếp sợ.
“Nô tỳ không dám lừa gạt tiểu thư, hữu hộ pháp thích luyện đan, lần trước nô tỳ đến khách điếm tìm bà ta. Trong lúc vô tình nghe được bà ta nói với tả hộ pháp, dùng Long thảo luyện thành bốn viên thuốc bảo mệnh……” Nếu thật sự là như vậy, ta không ngại mạo hiểm thử một phen! Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng Lạc Mộng Khê hiện lên kiên định: Cho tới nay, đều là Nam Cung Quyết giúp ta. Lần này, để ta giúp lại ngươi đi……
“Băng Lam, ta có cách vẹn cả đôi đường, vừa có thể giúp em hoàn thành nhiệm vụ, lại có thể lấy Long thảo để cứu Nam Cung Quyết!”
Bóng đêm dần sâu, sau khi Nam Cung Quyết trở về từ thư phòng, liền ngâm thuốc như mọi ngày. Phương thuốc Lâm Huyền Sương mới đổi xác thực không tồi, sau khi Nam Cung Quyết tắm rửa ngâm thuốc xong, khí sắc so với mọi khi tốt hơn rất nhiều. Khí lực cũng nhiều hơn trước không ít, Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng giúp hắn nằm trên giường, liền đắp chăn cho hắn, đứng dậy muốn đi.
“Mộng Khê, đã trễ thế này, ngươi định đi đâu?” Trước kia, sau khi Lạc Mộng Khê đỡ Nam Cung Quyết nằm trên giường, bản thân cũng lên giường nghỉ ngơi. Nàng hôm nay, hình như có chút khang khác.
“Ta…… Đi tắm……” Lạc Mộng Khê tùy tiện tìm lý do. “Không phải ngươi vừa mới tắm rửa trước cơm chiều sao?” Vì sao bây giờ còn muốn tắm nữa.
“Trời nóng quá, lúc ta ăn cơm có đổ mồ hôi. Trên người có mùi mồ hôi…… Không nói nữa, ta đi tắm……”
Lạc Mộng Khê đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ y phục sạch sẽ, đi nhanh đến bình phong. Từng cơn gió mát mang theo hơi lạnh, xuyên qua cửa sổ đang mở thổi vào phòng. Nam Cung Quyết cảm thấy hơi lạnh, bất giác nắm thật chặt chăn trên người, trong lòng khó hiểu: Hiện tại đã là cuối thu, cho dù cơm nóng, ăn cơm nhanh đi nữa, cũng không thể đổ mồ hôi được……
Sau bình phong truyền đến tiếng nước, Lạc Mộng Khê đang tắm. Nam Cung Quyết bất đắc dĩ cười yếu ớt: Chắc Mộng Khê thích tắm trước khi ngủ……
Sau khi tắm xong, thân thể Nam Cung Quyết suy yếu, nằm trên giường không lâu thì chìm vào giấc ngủ. Lạc Mộng Khê ngâm mình trong thùng tắm đầy hoa tươi, ngưng thần lắng nghe động tĩnh trong nội thất.
Chắc chắn Nam Cung Quyết đã ngủ, Lạc Mộng Khê cẩn thận ra ngoài, nhanh chóng lau khô bọt nước trên người. Sau khi mặc quần áo xong, liền nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra. Nhìn khắp nơi không một bong người, Lạc Mộng Khê yên lặng không tiếng động nhảy ra ngoài……
“Tiểu thư, em ở trong này!” Băng Lam đứng trong bụi hoa ở cách đó không xa, nhỏ giọng gọi Lạc Mộng Khê: “Vương gia đang ngủ ạ?”
“Đang ngủ, việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi nhanh thôi. Trước khi hắn thức dậy phải mang Long thảo về.”
Khách điếm, Băng Lam cõng Lạc Mông Khê “hôn mê bất tỉnh” xuất hiện trong phòng hữu hộ pháp: “Hữu hộ pháp, nô tỳ đã mang thánh nữ đến.”
Nhìn Lạc Mộng Khê đang hôn mê, hai mắt nhắm chặt. Hữu hộ pháp liên tục tán thưởng: “Không tệ, làm không tệ, mang thánh nữ đưa đến phòng thiếu chủ. Ta sẽ đi mời thiếu chủ……”
“Hữu hộ pháp, khách điếm này an toàn không? Thế lực của Lạc vương phủ trải rộng khắp kinh thành. Ngộ nhỡ bọn họ phát hiện thánh nữ mất tích, phái người đến đây tìm kiếm, chúng ta chẳng phải là……”
“Ngươi sợ Nam Cung Quyết biết ngươi bắt thánh nữ đi, sẽ phái người đuổi giết ngươi?” Nhìn Băng Lam đang lo sợ bất an, hữu hộ pháp cất giọng mỉa mai:
“Yên tâm, toàn bộ tiểu nhị trong khách điếm này đều là người của Tuyệt Tình cung chúng ta. Nam Cung Quyết muốn chạy vào đây bắt người cũng không đơn giản như vậy, Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất không nên ra ngoài. Ở trong này, tuyệt đối an toàn!”
“Đừng nói nhiều nữa, giúp thánh nữ tắm rửa thay quần áo, đưa đến phòng thiếu chủ. Ta đi mời thiếu chủ!”
Băng Lam cõng Lạc Mộng Khê, liên tục đáp ứng. Khi bóng dáng hữu hộ pháp biến mất ở chỗ rẽ, ánh mắt Băng Lam khẽ biến, nhanh chóng đặt Lạc Mộng Khê lên ghế, lấy ra một cái bình sứ nhỏ đưa đến gần mũi Lạc Mộng Khê.
Lạc Mộng Khê nhíu mày, bỗng chốc tỉnh táo lại, tay ôm mũi: “Mùi này thật khó ngửi, vừa rồi hữu hộ pháp kia cũng thật sự quá kiêu ngạo……”
Hữu hộ pháp của Tuyệt Tình cung, không phải người bình thường. Nếu muốn lừa gạt bà ta, Lạc Mộng Khê phải thật sự bị hôn mê mới được. Nhưng, Lạc Mộng Khê muốn hiểu thêm chút ít về người của Tuyệt Tình cung, nên bảo Băng Lam cho nàng dùng loại thuốc có thể làm mất cảm giác tứ chi, nhưng ý thức vẫn minh mẫn……
“Tiểu thư, trước đừng nói nhiều như vậy. Hữu hộ pháp đi mời thiếu chủ sẽ sớm trở về, chúng ta nhanh tìm thuốc cho Lạc vương gia thôi.”
Băng Lam đã sớm biết đây là khách điếm do Tuyệt Tình cung mở, người ngoài muốn ẩn vào nơi này không dễ dàng. Nàng và Lạc Mộng Khê chỉ có thể dùng phương pháp này để vào tìm thuốc.
Lạc Mộng Khê đứng lên, nhanh chống đi đến trước tủ thuốc của hữu hộ pháp, nhìn ngăn tủ đầy thuốc, Lạc Mộng Khê im lặng thở dài: “Nhiều thuốc như vậy, cái nào mới phải đây……” “Băng Lam, em ra ngoài canh phòng. Nếu Lãnh Tuyệt Tình đến đây, báo cho ta biết.” Nếu hai người bọn họ đều ở đây, khi Lãnh Tuyệt Tình đến, chắc chắn sẽ bị bắt gặp. Đến lúc đó, trôm gà không thành còn mất nắm gạo, tìm không thấy Long Thảo hoàn (thuốc viên), còn tự nhốt mình vào……
“Vâng, tiểu thư!” Băng Lam cũng nghĩ đến điểm này, không có bất kỳ nghi vấn gì đối với mệnh lệnh của Lạc Mộng Khê, liền chạy nhanh ra ngoài.
Rốt cuộc là lọ nào đây? Lạc Mộng Khê đứng trước tủ thuốc, cẩn thận xem qua mỗi một lọ thuốc……
Đột nhiên, bốn viên thuốc nhỏ trong suốt ở trong một hộp hình vuông hiện ra trước mặt, Lạc Mộng Khê vui vẻ trong lòng: Long Thảo hoàn.
Nhanh chóng mở lọ thuốc ra, Lạc Mộng Khê đang muốn cầm viên thuốc bỏ vào trong lọ thuốc mà mình đã sớm chuẩn, thì bất thình lình “Rầm” một tiếng, cửa phòng bị người ta dung lực rất lớn đá văng ra.
Lạc Mộng Khê biết không ổn, đưa tay cầm hai viên Long Thảo hoàn trong đó, xoay người nhìn phía người tới: “Ta nói là ai, thì ra là hữu hộ pháp.”
Viên thuốc đã tới tay, đương nhiên Lạc Mộng Khê sẽ không bận tâm nữa. Cái chính là, sao vừa rồi Băng Lam không báo cho ta biết, chẳng lẽ đã bị lão vu bà (mụ phù thủy già) này đánh bất tỉnh ……
Đáy mắt hữu hộ pháp vội hiện lên ánh sang lạnh: “Lạc Mộng Khê, lúc Băng Lam cõng ngươi vào, bổn hộ pháp đã biết các ngươi diễn trò. Bổn hộ pháp dùng thuốc quanh năm, ngửi thấy mùi trên người các ngươi, liền biết Băng Lam dùng loại thuốc nào với ngươi……”
“Nói như thế, vừa rồi hữu hộ pháp nói sẽ đi tìm thiếu chủ, chẳng qua chỉ là muốn mượn cơ hội để thử xem ta với Băng Lam rốt cuộc muốn làm cái gì……”
Lạc Mộng Khê thờ ơ phân tích sự việc với hữu hộ pháp, thực ra là đang ngưng thần nghĩ cách giải cứu Băng Lam: Không biết lão vu bà này rốt cuộc đã làm gì Băng Lam…… Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Mộng Khê, hữu hộ pháp hừ lạnh một tiếng: “Lạc Mộng Khê, không phải ngươi đang nghĩ cách giải cứu Băng Lam đấy chứ? Khách điếm này là do Tuyệt Tình cung mở, đã vào đây, các ngươi còn muốn bình yên vô sự mà ra ngoài sao?”
“Còn có, ngươi nghĩ cách giải cứu Băng Lam, chi bằng nên nghĩ cách cứu mình thì hơn……” Đáy mắt trào phúng của hữu hộ pháp hiện ý cười kỳ lạ. Lạc Mộng Khê biết không ổn, đang muốn thử nói thì hữu hộ pháp đã tự trả lời:
“Thứ vừa rồi ngươi lấy, không phải Long Thảo hoàn, mà là……” Ý cười kỳ lạ trong đáy mắt hữu hộ pháp càng đậm:
“Mị dược, Mị dược này không giống với những Mị dược khác. Không nên dùng hoặc hút vào, gặp nhiệt độ cơ thể liền phát tán. Cho dù cách bao nhiêu thứ. Chỉ cần tiếp xúc, liền đi vào trong người……”
Lạc Mộng Khê cả kinh, vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé lên trước mặt, mở bàn tay đang nắm chặt ra, trong tay trống rỗng. Viên thuốc vừa rồi bị nàng nắm chặt trong tay, đã không còn nữa. Lưu lại trong lòng bàn tay chỉ còn hai vệt tròn tròn màu trắng……
Ngay lúc Lạc Mộng Khê đang kinh hãi, dưới thân bốc lên hơi nóng. Lạc Mộng Khê vừa khiếp sợ vừa âm thầm nghĩ cách thoát đi: Mị dược này, cũng thật lợi hại. Lão vu bà này, cũng thật thông minh……
“Rốt cuộc có Long Thảo hoàn hay không?” Chẳng lẽ hữu hộ pháp đã sớm nhìn ra Băng Lam trung thành với ta, sẽ không phản bội ta. Cho nên, lấy Long Thảo hoàn dụ ta mắc câu……
“Long Thảo hoàn, quả thực có. Nhưng mà không phải ở đó, mà ở trong này……” Hữu hộ pháp lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đắc ý quơ quơ trước mặt Lạc Mộng Khê:
“Thứ quý giá như thế, ta tự nhiên mang theo bên người. Sao lại để nó ở nơi mọi người đều có thể đến lấy chứ……”
Lạc Mộng Khê muốn tiến lên đoạt lấy Long Thảo hoàn, song trong người lại bốc lên từng trận từng trận sóng nhiệt. Toàn thân nàng không có chút khí lực, nóng khó chịu. Cửa sổ chỉ cách nàng có sáu, bảy thước, đừng nói là thoát khỏi hữu hộ pháp nhảy khỏi cửa sổ này. Chỉ là động tác đi đến của sổ thôi, nàng cũng không làm được……
“Lạc Mộng Khê, may mà ngươi không tham lam, chỉ lấy hai viên. Nếu lấy cả bốn viên, chỉ sợ hiện tại ngươi đã sớm nằm trên mặt đất, chật vật không chịu nổi……”
Nhưng, sự tự chủ của Lạc Mộng Khê quả thực không phải bàn, người bình thường trúng một viên mị dược này sớm đã nóng như lửa đốt, đầu óc rối loạn, cởi đến không còn mảnh vải che thân, gặp nam nhân sẽ dán đến. Mà nàng trúng hai viên, đến bây giờ vẫn có thể trấn định như vậy. Ngoài sắc mặt điểm đỏ, không có gì dị thường…… “Hữu hộ pháp, tìm bản cung đến là có chuyện gì?” Cùng với giọng hỏi lạnh băng, Lãnh Tuyệt Tình mặc bạch y chậm rãi đi vào……
“Mộng Khê!” Nam Cung Quyết vốn đang ngủ say trên giường bỗng nhiên kinh hô một tiếng, đột ngột ngồi dậy. Trên trán, mồ hôi lạnh túa ra, nhìn trướng mạn quen thuộc, bài trí quen thuộc, Nam Cung Quyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Thì ra là mơ…… Mộng Khê không sao……
Nghĩ đến Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết vội vàng đưa mắt nhìn sang, thì thấy bên cạnh trống trơn, vốn không có hình bóng Lạc Mộng Khê. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã khuya. Chẳng lẽ Mộng Khê còn chưa tắm xong, hoặc là, nàng ngủ quên khi đang tắm……
Nam Cung Quyết nghi hoặc, xốc chăn lên xuống giường, bước nhanh đến hướng bình phong. Sau bình phong trống trơn, căn bản không có bóng dáng Lạc Mộng Khê. Một tầng cánh hoa thật dày dập dờn trong thùng tắm nước đã lạnh tanh, chúng tỏ Lạc Mộng Khê đã rời đi từ lâu……
Lúc này Mộng Khê sẽ đi đâu? Nam Cung Quyết bước nhanh ra khỏi phòng, tùy tiện gọi một tên thị vệ: “Vương phi đâu?”
“Bẩm Vương gia, một canh giờ trước, Vương phi cùng Băng Lam rời vương phủ, đến một khách điếm. Người của chúng ta đã âm thầm đi theo Vương phi, Băng Lam. Các nàng sẽ không gặp nguy hiểm ……”
Năng lực của thị vệ Vương phủ, Nam Cung Quyết biết rõ, có bọn họ, Lạc Mộng Khê sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng không biết vì sao, trong long hắn cứ có dự cảm không tốt, còn có cơn ác mộng vừa rồi của hắn. Hắn càng thêm lo lắng cho Lạc Mộng Khê: “Dẫn bổn vương đến khách điếm kia.”
Khách điếm
“Thiếu chủ, thuộc hạ gọi người đến, là vì thánh nữ đang ở đây.” Sau khi Lãnh Tuyệt Tình vào cửa, liền thấy Lạc Mộng Khê. Nhìn hai mắt mơ mơ màng mang cùng với vầng trán không ngừng toát mồ hôi lạnh của nàng. Thân là Cung chủ Tuyệt Tình cung, hắn sớm biết đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Lãnh Tuyệt Tình nhìn Lạc Mộng Khê, đầy thâm tình và bất đắc dĩ. Đáy mắt hữu hộ pháp loạn chuyển: “Phòng này thuộc hạ chỉ dùng để cất thuốc, vẫn chưa ở qua.” Ngụ ý là, phòng này rất sạch sẽ, hai người có thể tùy ý…… (= = pó tay với lão pà này)
Nhắc nhở xong, nơi này cũng không còn chuyện của bà ta. Hữu hộ pháp cũng không muốn quấy rầy Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê nữa, nên thức thời bước nhanh lui ra ngoài, cũng tiện tay đóng cửa phòng lại.
Lạc Mộng Khê trúng mị dược, khó chịu lạ thường. Nam Cung Quyết lại không ở đây, chỉ có thể để Lãnh Tuyệt Tình giúp nàng giải!
Nghĩ đến việc này là do một tay mình thúc đẩy, hữu hộ pháp không khỏi đắc ý: Lúc này đây, Tuyệt Tình cung đã được cứu, bổn hộ pháp là người lập công lớn. Lão già kia, xem hắn về sau còn dám diễu võ dương oai trước mặt lão nương không…… Trong phòng, khoảng cách giữa Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê là ba, bốn thước. Lạc Mộng Khê bị trúng mị dược, không còn khí lực. Hơn nữa nàng còn đang vận công để chống lại cồn dụng của thuốc. Thân thể vô cùng suy yếu, đầu gối mềm nhũn, đổ qua một bên……
Lãnh Tuyệt Tình nhanh tay lẹ mắt, trước khi Lạc Mộng Khê sắp ngã xuống, thân ảnh thon dài nháy mắt đã đến trước mặt Lạc Mộng Khê, đưa tay đỡ lấy nàng, đồng thời xoay người ôm nàng vào trong ngực, đi nhanh đến bên giường: “Lãnh Tuyệt Tình, ngươi làm gì?” Kinh hô ra tiếng, Lãnh Tuyệt Tình thoạt nhìn là chính nhân quân tử, sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ.
Toàn than Lạc Mộng Khê nóng bức khó chịu, khi Lãnh Tuyệt Tình ôm nàng vào trong ngực, nàng chỉ cảm thấy một dòng suối mát đang chảy trong mình, theo bản năng muốn tới gần hắn hơn.
Nhưng thần trí của Lạc Mộng Khê coi như vẫn tỉnh táo, giãy giụa muốn cách xa. Cái chính là, nàng đã không còn sức lực. Hơn nữa Lãnh Tuyệt Tình có võ công cao cường, nàng giãy giụa căn bản không có tác dụng gì. Lãnh Tuyệt Tình bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, ánh mắt hiện lên nồng đậm chua xót: “Đừng lo, ta sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nàng trúng mị dược, thân thể suy yếu, vẫn nên nằm nghĩ……”
Nghe Lãnh Tuyệt Tình nói như vậy, Lạc Mộng Khê im lặng. Toàn lực chống cự mị dược trong cơ thể, nhưng tác dụng của mị dược này đặc biệt mạnh, Lạc Mộng Khê vô cùng khó chịu, cắn chặt môi, không để mình kêu ra tiếng……
Nhẹ nhàng đặt Lạc Mộng Khê trên giường: “Ta giúp nàng chuẩn bị nước lạnh!” Lạc Mộng Khê không thích hắn, không muốn để hắn chạm vào nàng. Chuyện tới nay, cũng chỉ có nước lạnh mới có thể giúp Lạc Mộng Khê giảm bớt thống khổ……
Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy mạch máu cơ thể sắp nổ tung, toàn thân nóng bức khó chịu. Nhưng nàng vẫn còn một tia lý trí, không thể để Lãnh Tuyệt Tình cởi quần áo trước, đành phải tự kéo tay áo ra, giảm bớt khô nóng trong cơ thể. Lãnh Tuyệt Tình đang muốn đứng dậy lấy nước lạnh cho Lạc Mộng Khê, khóe mắt lại thấy được thủ cung sa trên cánh tay Lạc Mộng Khê. Đáy mắt đầy khiếp sợ: “Nàng…… Nàng vẫn còn là xử nữ……”
Nàng cùng Nam Cung Quyết thành thân lâu như vậy, hắn lại chưa từng chạm vào nàng, chẳng lẽ hắn không thích nàng…… Nhưng sự quan tâm của Nam Cung Quyết đối với Lạc Mộng Khê tất cả mọi người đều thấy. Vì Lạc Mộng Khê, hắn ngay cả mạng cũng không cần, làm sao có thể không thích nàng.
Vậy chỉ có một khả năng, Nam Cung Quyết biết thời gian của mình không nhiều, muốn để nàng mang theo trong sạch tái giá với người khác.
Nghĩ tới điều này, ý cười chua xót trên khóe miệng Lãnh Tuyệt Tình càng đậm: Trên đời này, người Nam Cung Quyết yêu nhất là Lạc Mộng Khê. Nhưng Mộng Khê à, tình yêu của ta đối với nàng, cũng không ít hơn Nam Cung Quyết. Nếu ta là hắn, có lẽ ta cũng sẽ làm như vậy……
Lãnh Tuyệt Tình không rời đi, mà ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê: “Ngươi muốn làm gì?”
Nhìn ánh mắt mơ màng của Lạc Mộng Khê hiện lên đề phòng, trong lòng Lãnh Tuyệt Tình ngoài chua xót vẫn là chua xót: “Mộng Khê, ta biết Nam Cung Quyết mắc bệnh nặng, thời gian không nhiều. Nếu có một ngày, hắn chết đi, có thể để ta tới chăm sóc nàng không?” Tình yêu của ta đối với nàng, tuyệt đối sẽ không ít hơn hắn…… Lạc Mộng Khê há miệng thở dốc, lại cái gì cũng chưa nói ra. Bởi vì nàng không biết mình phải nói cái gì……
“Chỉ cần bổn vương còn sống một ngày, sẽ không tới phiên người khác tới chăm sóc Mộng Khê!” Trong lúc giọng nói truyền đến, bóng dáng thon dài màu trắng của Nam Cung Quyết nháy mắt đã đến bên giường, đưa tay đẩy Lãnh Tuyệt Tình sang một bên, nhanh chóng ôm lấy Lạc Mộng Khê đang nằm trên giường. Đáy mắt thâm thúy, lộ ra nồng đậm lo lắng: “Mộng Khê, ngươi làm sao vậy?”
“Ta…… Rất khó chịu……” Nhiệt độ cơ thể của Nam Cung Quyết vốn thấp, khi hắn ôm Lạc Mộng Khê vào trong ngực, Lạc Mộng Khê giống như rơi vào suối băng, khô nóng trong cơ thể giảm bớt không ít. Hơn nữa, mùi đàn hương trên người Nam Cung Quyết làm cho tâm thần nàng bình ổn. Theo bản năng, Lạc Mộng Khê không ngừng dán vào người Nam Cung Quyết. (O_o Aaa cuối cùng a c này cũng viên mãn *tung bông tung hoa*à Bạn kun’ mở tiệc thôi ta chờ cảnh này lâu lém roài. Kun: Hắc hắc hắc, sắc nữ ta tới đây)
Độ nóng trên người Lạc Mộng Khê xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền vào người Nam Cung Quyết. Nhìn đáy mắt mơ màng cùng với đầu nhỏ không ngừng hướng vào lòng hắn, Nam Cung Quyết biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Lãnh Tuyệt Tình, tức giận, đáy mắt thâm thúy hiện lên lạnh lùng, sắc bén: “Lãnh Tuyệt Tình, ngươi chỉ biết dùng cách này để đối phó với Mộng Khê sao?” (hiểu nhầm ah TT^TT oan cho Tình ca của e)
“Không…… Không liên quan đến hắn…… Là…… Hữu hộ pháp……”, Lạc Mộng Khê tạm thời còn có một tia lý trí, sốt ruột giải thích hộ Lãnh Tuyệt Tình: “Nước…… Giúp ta tìm…… Nước đá……”
Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn Lạc Mộng Khê đang vô cùng khó chịu, giọng nói mềm nhẹ: “Chúng ta về Vương phủ, để người của Dược Vương cốc giải giúp!” Nước đá rất lạnh, không tốt cho thân thể nàng……
Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê muốn rời đi, bất thình lình: “Rầm!” Một tiếng, cửa sổ khép hờ bị người ta phá mở, rất nhiều hắc y nhân cầm trường kiếm trong tay, mắt lộ ra hàn quang nhảy vào, vung kiếm, chém về phía Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê……
Đáy mắt Nam Cung Quyết phát lạnh, đang muốn giơ tay đánh bay bọn chúng. Song, Lãnh Tuyệt Tình đã ra tay trước.
“Phịch!” Vài tên hắc y nhân bị nội lực cường thế của hắn đánh bay. Lãnh Tuyệt Tình phi thân chắn trước mặt Nam Cung Quyết. Ánh mắt lãnh ngạo nhìn phía hắc y nhân, giống như thiên thần: “Mang Mộng Khê đi trước, nơi này giao cho ta.” Dám ở địa bàn của Tuyệt Tình cung ta giương oai, không muốn sống.
Nam Cung Quyết vốn định dạy dỗ đám hắc y nhân này rồi mới đi, nhưng nhiệt độ cơ thể của Lạc Mộng Khê càng ngày càng cao, không thể trì hoãn: “Lãnh Tuyệt Tình, lần này đa tạ ngươi. Bổn vương đi trước, ngươi nhớ cẩn thận.”
Lời nói còn chưa dứt, Nam Cung Quyết đã ôm Lạc Mộng Khê phi thân ra khỏi khách điếm. Hai tên hắc y nhân thừa lúc Lãnh Tuyệt Tình không chú ý, nghĩ gì đó rồi nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo hướng Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê……
Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê bay nhanh về phía trước, phía sau cách đó không xa, rất nhiều hắc y nhân gắt gao đuổi theo. Đám hắc y nhân này không biết là từ đâu tới, giống như từ trông không khí nhảy ra, nháy mắt đã xuất hiện rất nhiều tên. Người Nam Cung Quyết mang theo đã chống lại không ít hắc y nhân, nhưng vẫn có rất nhiều hắc y nhân đuổi theo phía sau không chịu từ bỏ.
Nam Cung Quyết vốn định ra tay đánh lui, nhưng độ nóng trên người Lạc Mộng Khê càng ngày càng cao, thần trí cũng đã không rõ. Hai tay ôm chặt cổ, đầu nhỏ không ngừng cọ loạn trong ngực Nam Cung Quyết, phiền hắn căn bản không thể ngưng thần đối địch.
Rơi vào đường cùng, Nam Cung Quyết đành phải mang theo nàng bay nhanh đi trước: Đợi về Lạc vương phủ, sẽ an toàn ……
Việc Nam Cung Quyết nửa đêm rời phủ, đám người Bắc Đường Diệp, Nhạc Thu tự nhiên biết, thấy hắn đã ra ngoài lâu rồi mà vẫn chưa trở về, hai người nghi hoặc, liền dẫn theo nhiều người ra ngoài tìm kiếm.
Vừa mới xoay người, liền nhìn thấy Nam Cung Quyết bị kẻ khác đuổi theo: “Những người này thật to gan lớn mật, ngay cả Lạc vương Thanh Tiêu cũng dám truy đuổi, thật sự là muốn chết!”
Còn chưa nói xong, đám người Bắc Đường Diệp đã tới trước mặt Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê. Thị vệ hắn mang theo, tự nhiên là tiếp những tên hắc y nhân đuổi theo không chịu từ bỏ.
“Lạc Mộng Khê làm sao vậy?” Biết Nam Cung Quyết xem Lạc Mộng Khê như bảo bối. Nhưng lúc này Nam Cung Quyết lại mang vẻ mặt lo âu, còn Lạc Mộng Khê thì ôm chặt hắn như đứa trẻ. Bắc Đường Diệp ý thức được có chuyện không ổn, câu hỏi cũng thật cẩn thận.
“Mộng Khê trúng mị dược, bổn vương mang nàng hồi vương phủ trước, ở đây giao cho ngươi.” Không đợi Bắc Đường Diệp nói gì, Nam Cung Quyết đã ôm Lạc Mộng Khê, bay nhanh về phía trước.
Nhìn bóng dáng Nam Cung Quyết càng lúc càng xa, Bắc Đường Diệp cười quái dị: “Lúc trước hai người các ngươi mỗi ngày đều ở chung, lần này lại trúng mị dược, ngươi vội vàng như vậy, chẳng qua là, sau lần trúng mị dược này, cùng với lúc trước, có phải khác nhau hay không……”
Hắc y nhân bị ngăn lại, Nam Cung Quyết đã không còn nỗi lo về sau, ôm Lạc Mộng Khê nhanh chóng trở về phủ. Lại không ngờ, ngay lúc bọn họ về Vương phủ, chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Mộng Khê ở dưới mạng che mặt, từ dưới lên trên, nhìn bằng mắt thường liền thấy nó từ từ biến thành màu đen.
Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy có một đôi tay sắc nhọn đang cào loạn khắp lục phủ ngũ tạng của nàng. Nàng hết sức khó chịu. “Mộng Khê…… Mộng Khê…… Ngươi làm sao vậy…… Chúng ta đến Vương phủ rồi…… Người đâu, mời đại phu đến……”
Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê nhanh chóng trở về phòng, sau khi đặt Lạc Mộng Khê trên giường, Lạc Mộng Khê không ngừng lăn lộn, vầng trán, mồ hôi túa ra to bằng hạt đậu: “Mộng Khê…… Mộng Khê…… Đừng sợ…… Đại phu sắp đến rồi……”
Nam Cung Quyết gắt gao ôm Lạc Mộng Khê vào trong ngực, Lạc Mộng Khê hết sức khó chịu, không ngừng giãy giụa. Ngón tay cào canh tay Nam Cung Quyết đến rớm máu. Nam Cung Quyết không kêu một tiếng, tùy ý để Lạc Mộng Khê phát tiết. “Vương gia, Vương gia……” Lão giả ban ngày đi cùng Lạc Mộng Khê lên núi bước nhanh vào nội thất. “Nhanh…… Chẩn trị cho Vương phi……” Nam Cung Quyết bất chấp khác biệt, gấp giọng thúc giục. Lão giả bước nhanh đến bên giường, nhẹ nắm cổ tay Lạc Mộng Khê, nhất thời, sắc mặt đại biến: “Vương gia, Vương phi trúng mị dược đặc biệt, tác dụng thuốc rất mạnh, phá vỡ ngâm châm phong huyệt một năm trước, nói cách khác độc ‘Vật Tử’ của Vương phi, phát tác……”
Nam Cung Quyết chỉ cảm thấy ầm một tiếng, đầu óc nhất thời trống rỗng. Sự lo lắng, trong nháy mắt hạ xuống đến đáy. Trong đầu không ngừng quanh quẩn câu kia: “Độc ‘Vật Tử’ đã phát tác……”
“Vậy nàng còn có thể cứu chữa?” Trong tiềm thức, Nam Cung Quyết hỏi ra những lời này. “Cái này……” Lão giả cúi đầu, mắt lộ ra khó xử.
“Bổn vương hỏi ngươi nàng còn có thể cứu chữa không? Có nói có, không có nói không có, ngươi do dự cái gì?”
Hai mắt Nam Cung Quyết đỏ au, rống giận ra tiếng:
Mộng Khê không cứu được, phải rời xa hắn, không, không thể, điều này sao có thể. Một canh giờ trước, nàng rõ ràng vẫn tốt, còn giúp ta tắm rửa, thay y phục, cùng ta chẩn bị kế hoạch lừa cả trăm danh y….
“Độc ‘Vật Tử’ trong cơ thể Vương phi đã bị mị dược khai giải, cũng hòa hợp làm một với ‘Vật Tử’. Nếu muốn cứu Vương phi, chỉ cần có người cùng Vương phi sinh hoạt vợ chồng, mị dược và ‘Vật Tử’ sẽ bị giải trừ, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Lời nói của đại phu, để Nam Cung Quyết thấy được một tia hy vọng. Nhưng đáp án tiếp theo của ông ta, lại khiến Nam Cung Quyết rơi vào tuyệt vọng:
“Người cùng Vương phi chung phòng, trong cơ thể sẽ phải mang độc ‘Vật Tử’, bởi vì ‘Vật Tử’ này đã ba lần chuyển chủ. Cho nên, khi cùng Vương phi sinh hoạt vợ chồng, độc sẽ từ từ ngấm vào lục phủ ngũ tạng. Sinh hoạt vợ chồng xong, người nọ lập tức phát độc mà chết……”
Thì ra, đây là cái gọi là vận mệnh! Khe khẽ thở dài, khóe miệng Nam Cung Quyết nhếch ý cười chua xót: “Ngươi ra ngoài đi, thông báo với thị vệ. Cho dù phát sinh chuyện gì, thì trước khi trời sáng, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào!”
“Vâng, Vương gia!” Ánh mắt bất đắc dĩ của lão giả lướt qua người Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, thở dài thật mạnh, bước nhanh ra khỏi phòng: Mệnh người, ông trời đã định……
Khi toàn bộ căn phòng chỉ còn lại Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết khe khẽ thở dài, đặt Lạc Mộng Khê trên giường, ánh mắt thâm thúy ánh mắt hiện lên một tia chua xót: Mộng Khê, không ngờ, hai người chúng ta lại gặp phải tình huống như ngày hôm nay……
Đưa tay, mở vạt áo trước ngực của Lạc Mộng Khê……
“Nam Cung Quyết, ngươi làm gì?” Tuy rằng Lạc Mộng Khê hết sức khó chịu, thần trí không phải quá tỉnh táo. Nhưng lời nói của lão giả, nàng cũng nghe thấy, muốn ra tay ngăn cản động tác của Nam Cung Quyết, lại bị Nam Cung Quyết dễ dàng bắt lấy cổ tay, không thể động đậy.
“Mộng Khê, ta…… Muốn cứu nàng……” Mà cách cứu nàng, chỉ có một…… “Nếu cứu ta, ngươi sẽ chết …… Ta đã nợ ngươi rất nhiều……” Lạc Mộng Khê hô hấp dồn dập, mị dược và “Vật Tử” cùng tra tấn khiến nàng khó có thể chịu được.
“Thời gian của ta vốn không còn nhiều, không phải sao?” Nam Cung Quyết ngồi xuống giường, xoay người đặt Lạc Mộng Khê ở dưới thân, đưa tay cởi bỏ từng lớp y phục của Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê muốn ngăn cản, lại lực bất tòng tâm: “Cho dù không cứu nàng, ta cũng không sống được bao lâu……”
“Nhưng ngươi vẫn có thể sống thêm một thời gian …… Đừng hy sinh vì ta nữa…… Ta không đáng……” Khóe mắt, nước mắt chảy xuống, Lạc Mộng Khê muốn chạy trốn, lại bị Nam Cung Quyết gắt gao đặt ở dưới thân…… “Nàng đáng giá…… Bởi vì nàng là nữ tử duy nhất mà cả đời này ta muốn yêu thương……” Nam Cung Quyết biết, sau khi hắn cứu Lạc Mộng Khê, bản thân sẽ chết, vì để Lạc Mộng Khê an tâm sống, những lời này, hắn vốn không nên nói ra. Nhưng, nếu bây giờ hắn không nói, về sau sẽ không còn cơ hội. “Có nàng, thế giới của ta mới trở nên xinh đẹp, mới trở nên muôn màu muôn vẻ, mới trở nên, có ý nghĩa như vậy. Nàng là lý do duy nhất khiến ta chống đỡ mà sống tiếp. Nếu nàng chết, ta cũng không muốn sống……”
Da thịt trắng nõn đập vào mắt, hương thơm trên da thịt cùng với mùi hoa khương dã nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, mơ hồ, còn có vị trong trẻo, rất dễ ngửi. Nụ hôn nhẹ nhàng của Nam Cung Quyết dừng trên cổ Lạc Mộng Khê……
“Nam Cung Quyết…… Nếu chàng chết…… Ta phải làm sao…… Ta phát hiện, bản thân cũng thích chàng ……” Lạc Mộng Khê giãy không ra, lại không muốn Nam Cung Quyết vì nàng mà chết, dưới tình thế cấp bách, nàng thốt ra. “Thật sao?” Nam Cung Quyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt ưu thương hiện lên rực rỡ: “Nàng thật sự thích ta?”
“Đương nhiên là thật.” Lạc Mộng Khê khẽ gật đầu, nước mắt ở khóe mắt vẫn không ngừng chảy xuống: “Vì ta, chàng phải sống tốt……”
“Ta đã bệnh nặng, không còn hy vọng sống tiếp…… Long thảo, cũng chỉ có thể giảm bớt bệnh tình mà thôi……” Màu đen trên mặt Lạc Mộng Khê đã vượt qua mắt, thẳng hướng lên trán. Nam Cung Quyết biết, thời gian của hắn đã không còn nhiều:
Đưa tay chậm rãi tháo mạng che mặt của Lạc Mộng Khê xuống, bởi vì lúc này Lạc Mộng Khê đã trúng mị dược và “Vật Tử”. Hai loại kì độc, khuôn mặt dữ tợn dọa người dưới tác dụng của mị dược đã biến mất không thấy nữa, bây giờ, là một khuôn mặt màu đen bình thường:
“Mộng Khê, đừng cãi nữa, hãy để ta giúp nàng một lần cuối cùng……” Lạc Mộng Khê đang muốn nói gì đó, lại bị Nam Cung Quyết gắt gao che miệng lại, toàn bộ lời nói đến bên miệng, đều bị Nam Cung Quyết nuốt vào trong bụng. Đây chính xác là nụ hôn đầu tiên trên danh nghĩa của bọn họ, nhưng cũng là nụ hôn kết thúc……
Cơ thể nóng bỏng thân thể truyền đến từng cơn lạnh, Lạc Mộng Khê biết quần áo trên người nàng đã bị Nam Cung Quyết cởi hết, nói không nên lời, nước mắt càng rơi nhiều: Giao bản than cho Nam Cung Quyết, nàng cũng không hối hận. Nhưng vì sao, hai người bọn họ phải kết hợp với nhau trong loại tình huống này…… Ngay khi kịch độc màu đen sắp lan lên trán Lạc Mộng Khê, hạ thân truyền đến cơn đau xé rách. Ngay sau đó, màu đen dừng lan ra, yên lặng bất động……
Lạc Mộng Khê lẳng lặng nằm trên đệm gấm, dưới phát tác của mị dược và “Vật Tử”, thân thể của nàng mềm yếu vô lực. Thân thể phía trên, là thân hình tuấn mỹ cao ngất của Nam Cung Quyết.
Môi nàng, khi môi anh đào được buông ra đã bị hắn hôn đến sưng đỏ, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của Lạc Mộng Khê, tinh tế gắn bó, hôn nhẹ lên mi, lên mắt, mỗi một tấc da thịt trên mặt nàng, dịu dàng theo xuống cổ, chậm rãi hôn xuống phía dưới……
Nam Cung Quyết bỗng chốc vung tay lên, ánh nến trong phòng bị dập tắt. Trong bong đêm vô hạn, mang theo thống khổ và ngọt ngàu, cùng Lạc Mộng Khê tận tình triền miên……
Ham muốn trước khi chết, ham muốn đến điên cuồng, khiến một người vốn am hiểu tình huống như Lạc Mộng Khê, trong lòng không khỏi có chút bối rối, một chút ngượng ngùng, bất tri bất giác đắm đuối trong đó……
Đây là lần đầu kết hợp của bọn họ, nhưng cũng là lần cuối cùng. Qua đêm nay, bọn họ sẽ giống như Mâu Thanh và Lăng Tuyết Dao vậy, âm dương hai thế giới…..
Nước mắt, kiềm không được lại chảy xuống: Nam Cung Quyết, ta hy vọng sau bình mình, chàng vẫn còn sống, còn có thể nhìn ta một lần nữa……
Kết thúc triền miên, chờ đợi Nam Cung Quyết là cơn đau nhức trong phổi, khí lạnh và khí nóng trộn vào nhau, tra tấn hắn hết sức thống khổ. Trên trán, giọt mồ hôi to như hạt đậu, cố nén không để mình phát ra tiếng rên vì đau……
Mộng Khê, ta chỉ có thể đi cùng nàng đến đây, đây là lần cuối cùng ta có thể giúp nàng. Tuy rằng ta không muốn rời đi, nhưng, sự thật không phải do ta làm chủ. Con đường sau này, chỉ e nàng phải tự bước đi. Nàng nhớ bảo trọng, ta sẽ nhìn nàng từ trên trời, phù hộ cho nàng được hạnh phúc và vui vẻ……