• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


An Cát ở trong phòng nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người, cô không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.
Bằng cách này, Du Quân Diệp đã đem toàn bộ quá khứ của mình đến trước mặt An Cát mà không hề e dè.
Con người chân thành này, An Cát thật sự không biết phải làm sao cho tốt.
Bây giờ không nghe, thì uổng phí công sức Du Quân Diệp sắp xếp tỉ mỉ.

Nhưng mà nghe tiếp, cô không biết nên làm sao.
Trong khi An Cát vẫn còn đang phân vân, giọng nói chuyện bên ngoài lại vang lên.
"Ba năm trước, An Cát chia tay em, là theo ý anh đúng không?" Giọng Du Quân Diệp trầm xuống, mang theo một nỗi đau vô thức.
"Em không thể nói như vậy.

Từ góc độ là tình địch, nếu cô ấy buông tay, đương trong lòng anh nhất định sẽ rất vui." Quách Niên Hồng cau mày nói.
"Vậy cho nên anh có thể uy hiếp cô ấy để cô ấy buông tay, đúng không?" Du Quân Diệp nhìn Quách Niên Hồng bằng đôi mắt sắc bén.
Nhắc đến An Cát, nghĩ đến những đau thương và tổn thương mà An Cát phải gánh chịu, Du Quân Diệp cảm thấy mình tràn đầy tinh thần chiến đấu lúc này.
Quách Niên Hồng điều chỉnh gọng kính của mình, "Anh không có uy hiếp, anh chỉ nói đúng sự thật với cô ấy mà thôi."
Du Quân Diệp kìm nén cơn tức giận trong lòng, bình tĩnh nói: "Vậy thì tại sao anh không nói cho em biết sự thật? Là em dây dưa với cô ấy, vốn dĩ chuyện này không có liên quan đến cô ấy, thế mà anh lại kéo cô ấy xuống nước cùng, như vậy được sao?"
"Không liên quan gì đến cô ấy?" Quách Niên Hồng buồn cười liếc nhìn Du Quân Diệp, nhưng không nói thêm về chủ đề này, mà trả lời câu hỏi của Du Quân Diệp, "Tìm em thì có ích gì? Em có bao giờ chịu suy nghĩ nghiêm túc về tương lai và danh tiếng của em chưa?"
Du Quân Diệp trong lòng có chút rầu, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Làm sao em không suy nghĩ được? Mỗi người đều có nguyện vọng riêng, nhưng không phải ai cũng có cuồng công việc giống như anh.

Cuộc đời này có rất nhiều sự lựa chọn, anh không thể nào yêu cầu họ sống theo cách mà anh muốn."

Quách Niên Hồng nắm chặt cái ly trong tay, "Nhưng mà trước kia em không nghĩ như thế, cho nên em mới có nhiều thành tựu khiến bao người ngưỡng mộ ở tuổi hai mươi như vậy không tốt sao? Có hoa tươi, có tiếng hoan hô, có hy vọng vào tương lai."
Du Quân Diệp lại muốn cười, "Sống một cuộc đời như vậy không có linh hồn.

Cái ngành giải trí này ngày càng có biết bao nhiêu giải thưởng, hàm lượng ngày càng thấp, những cái hư danh đó còn có ý nghĩa sao? Bản thân anh cũng biết rất rõ, ngành giải trí bây giờ đã trở thành một loại công nghiệp, nó không còn thuộc về nghệ thuật nữa, nó là của giới tư bản, không đáng để chúng ta trầm mê vào những thứ hư vô này."
Ngập ngừng một lát, Du Quân Diệp hít một hơi, trầm giọng nói: "Sống cuộc sống mà bản thân muốn không phải tốt nhất sao? Anh hay em đã không còn trẻ nữa, chẳng lẽ anh còn không rõ, con người đều cần nơi để trở về sao?"
"Cho dù hàm lượng thấp đến đâu, nó cũng đại diện cho thành tựu của một người và khẳng định sự nghiệp của em." Quách Niên Hồng nhướng mắt nhìn Du Quân Diệp đầy kiên định.
"Sự nghiệp của em là diễn xuất, đó là công việc, không phải là quân cờ trên bàn cờ của giới tư bản." Sau khi Du Quân Diệp bình tĩnh chống đỡ nói ra câu này, có chút mệt mỏi, cô không muốn tranh luận vấn đề này nữa, nó không có ý nghĩa.
"Quả nhiên, em bây giờ và ngày xưa rất khác." Quách Niên Hồng không khỏi cảm thán.
"Con người rồi cũng sẽ phải trưởng thành, càng lớn sẽ càng khác, nói nhiều cũng vô ích." Du Quân Diệp thở dài một hơi, dừng cái đề tài vốn dĩ không cùng chung hướng này, "Bây giờ, em muốn nói rõ với anh, hãy buông tha cho em đi, cũng buông tha cho chính anh, được không?"
Quách Niên Hồng không nói chuyện, cúi đầu nhìn ly nước trong tay.
"Anh là một doanh nhân, không việc gì phải lãng phí thời gian ở đây." Du Quân Diệp liếc nhìn Quách Niên Hồng và nói một cách nghiêm túc, "Người ta nói rằng đàn ông có bốn mươi mốt hoa, anh vừa đúng lúc, bên ngoài có rất nhiều phụ nữ dâng không cho anh, hà cớ gì anh nhất định cứ bám chết ở nơi em? Chấp nhất vô tình, chúng ta đã đi trên hai còn đường khác nhau."
"Nhưng..." Quách Niên Hồng muốn nói điều gì đó, nhưng anh lại do dự.
"Thật ra, anh có thể cẩn thận suy nghĩ.

Đối với em, anh vẫn không buông tha được vì không chiếm được? Hay là tận tâm tận lực bồi dưỡng mà lại không được như mong muốn cho nên không cam lòng?" Du Quân Diệp nhìn người trước mắt, con người này trên người không thiếu kế trên thương trường, trong lòng có chút không thoải mái.
Anh ta đã từng như một người anh, là một người cha, và anh ta đã cho cô hơi ấm mà cô thiếu trong quá trình trưởng thành.

Nếu như cả đời không có qua lại với nhau, bản thân cô vẫn có chút thẹn lòng.
Nhưng mà cái kiểu sống mà anh ta muốn, Du Quân Diệp không chấp nhận được.
Đây là điểm khác biệt cơ bản, Du Quân Diệp cảm thấy nếu yêu ai đó thì không thể bao dung vô điều kiện, kể cả việc để người đó ra ngoài tìm người khác.

Thực ra, Du Quân Diệp cũng biết rất rõ, lúc trước Quách Niên Hồng thay cô nhận bộ phim , cái này chỉ vì muốn lấy lòng cô, làm cho cô vui, chứ không hề nghĩ hậu quả phía sau vượt tầm kiểm soát.

Có lẽ Quách Niên Hồng đã bỏ qua một điểm.

Là người ai cũng sẽ có cảm tình, một khi thật sự động tình, không thể nói bỏ là bỏ được, mà vừa hay Du Quân Diệp là người như vậy, yêu chính là yêu, không có cách nào ở bên nhau thì nên để đối phương được tự do, khi gặp vấn đề cần phải đối mặt giải quyết, trừ khi đụng đến điểm mấu chốt, không thể nào hoá giải.

Hồi đó, khi nhà họ Quách phản đối người làm trong ngành giải trí bước chân vào nhà họ Quách, Du Quân Diệp không có lời nào để nói, nhà là một cái gì đó rất quan trọng với Du Quân Diệp, cho nên cứ thế buông tay, chuyện đó thật sự không có cách nào để giải quyết.

Nhưng bây giờ với An Cát, những vấn đề mà các cô gặp phải, rõ ràng có thể được giải quyết.
Quách Niên Hồng cúi đầu không nói.
Du Quân Diệp nhẹ giọng, "Nếu anh cảm thấy là vì tận tâm tận lực bồi dưỡng mà lại không được như mong muốn cho nên không cam lòng, cái này rất dễ giải quyết."
Quách Niên Hồng ngẩng đầu lên và liếc nhìn Du Quân Diệp, "Em nói anh nghe xem."
Du Quân Diệp suy nghĩ một chút, hơi nheo mắt lại và mỉm cười nói: "Nếu anh chỉ muốn nhìn thấy thành công trong sự nghiệp của em, và không muốn uổng phí công sức anh bỏ ra trước đó, anh có thể tiếp tục làm người quản lý của em, về chuyện sự nghiệp của em, em sẽ tiếp tục giao cho anh quản lý, anh cứ thế quy hoạch, anh tự vận hành, em hoàn toàn nghe theo sắp xếp của anh."
Quách Niên Hồng cười hỏi: "Còn điều kiện thì sao?"
Lông mày Du Quân Diệp khẽ nhúc nhích, cô nói: "Điều kiện là không được xen vào cuộc sống riêng tư của em, chúng ta chỉ cần quan hệ làm ăn là được, về phần lợi ích thì anh có thể tự mình làm, anh là doanh nhân, anh nghĩ thế nào là phù hợp thì thế đó, em sao cũng được."
Quách Niên Hồng suy nghĩ một chút, rồi lại hỏi: "Nếu là về phương diện cố chấp kia thì sao? Em còn cách giải quyết gì?"
"Cái này không có, bản thân anh tự điều chỉnh đi." Du Quân Diệp lắc đầu, "Thật ra, anh cũng biết rất rõ, nếu không buông tha được, thì anh và em ở bên nhau, cũng không có hạnh phúc, giống như không có tương lai."
Du Quân Diệp suy nghĩ một lúc rồi nói, "Tất cả chúng ta đều là người, không phải đồ vật, chúng ta đều có cảm xúc của riêng mình, và chúng ta không thể phá vỡ nó.


Lúc trước, anh thay em nhận kịch bản phim , em biết ý định ban đầu của anh là muốn tốt cho em.

Nhưng mà chính anh lại không quan tâm đến cảm xúc của em, như anh muốn, em đã thực sự thích An Cát, còn nảy sinh ra tình cảm sâu sắc, với lại em thật sự hạnh phúc, em không có cách nào dứt ra khỏi nó.

Đối với anh, giữa chúng ta đã qua bao nhiêu năm, xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, lẽ ra nên dứt khoát từ lâu."
"Cho nên em không biết cái chấp niệm của anh đến tột cùng là ở đâu? Điều gì làm cho anh cố chấp đến vậy." Du Quân Diệp cười tiếp tục nói, "Cái gì mà từ ánh mắt đầu tiên đã nhận định người, có thể kiên trì nhiều năm như thế? Cái lý do này thật gượng ép, cái suy nghĩ này áp lên bất cứ người nào, cũng thật khó tin, cho nên cho dù thế nào thì em cũng bài trừ quan điểm này."
"Đừng ngạc nhiên, lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em, em rất giống như một người thân của anh, cái cảm giác thân thiết này cả đời anh cũng không quên được".

Quách Niên Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, những mảnh vỡ dâng trào trong tâm trí anh.
"Em có thể biết người thân đó là ai không?" Du Quân Diệp không khỏi tò mò hỏi.
"Bà nội anh!" Quách Niên Hồng trịnh trọng nói, trên mặt có chút bối rối.
"Phốc ~" Du Quân Diệp cười một cách tức giận.
Hoá ra là vậy, Du Quân Diệp đã từng nghe Quách Niên Hồng nói, từ nhỏ bà nội anh ta rất yêu chiều anh ta, trước khi anh ta đi học cơ bản đều ở nhà nội mà sống.
Mức độ quan trọng của bà nội đối với Quách Niên Hồng, Du Quân Diệp cũng cảm thấy như vậy, vì vậy lý do chấp niệm của Quách Niên Hồng, Du Quân Diệp cảm thấy mình có lẽ có thể chấp nhận được, nhưng cô vẫn cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
"Nếu em biết chuyện này, có lẽ em đã không quen anh." Du Quân Diệp đột nhiên thả lỏng.
Du Quân Diệp muốn cười một chút, nhưng mà nó thật lỗi thời.
"Nói đến nước này rồi, em nghĩ chúng ta đã nói rõ rồi? Anh có muốn tiếp tục chạm khắc em cho ra thành phẩm hay không, hy vọng anh suy nghĩ cẩn trọng.

Còn em sau này, sẽ ở bên An Cát, hy vọng anh có thể chúc phúc cho em, rốt cuộc thì anh cũng có phần công lớn trong việc này." Du Quân Diệp nâng mắt nhìn Quách Niên Hồng đầy nghiêm túc.

Quách Niên Hồng hít sâu một hơi, "Nếu đã vậy, anh cũng nói với em một sự thật."
Du Quân Diệp ngơ ngác nhìn Quách Niên Hồng, không biết anh ta còn chuyện gì mà chưa nói thật.


Quách Niên Hồng nhìn Du Quân Diệp, cầm ly nước lên, xoay người nói: "Lúc anh tìm đến An Cát nói chuyện, cũng chỉ là nhất thời nảy lòng tham.

Suy cho cùng việc em với An Cát yêu đương cũng không thể nào giấu được anh, vốn dĩ anh cũng chẳng có ý định gì, chỉ là bỗng nhiên một ngày nhận được xấp ảnh của em và An Cát, cũng vừa hay đúng lúc em tham gia giải thưởng, cho nên mới đột nhiên có quyết định như vậy, dù sao cũng đã lâu rồi em không đạt giải thưởng."
"Ảnh chụp?" Du Quân Diệp vẻ mặt khó hiểu nhìn Quách Niên Hồng, nắm được điểm mấu chốt.
"Đúng vậy! Ảnh hai người ra vào cùng nhau có thời gian khoảng một năm." Quách Niên Hồng cẩn thận nhớ lại, ngẩng đầu nhìn Du Quân Diệp nói.
"Những bức ảnh đến từ đâu? Tại sao nó được gửi đến cho anh?" Du Quân Diệp ngưng mi hỏi.
Không biết lúc đó An Cát có nhận được ảnh không nhỉ? Du Quân Diệp tự nghĩ.
"Vì đảm bảo an toàn, anh đã đi kiểm tra nơi gửi đến.

Một đáp án ngoài dự đoán."
Du Quân Diệp nhìn Quách Niên Hồng đầy mong đợi, chờ đợi câu tiếp theo của anh ta, "Anh có thể nói được không?"
"Đương nhiên! Ảnh là do Mạch Kiếm Hoa, chồng cũ của An Cát gửi cho anh." Quách Niên Hồng cười thầm, "Có lẽ anh ta không cam lòng, cảm thấy hai người bọn anh giống nhau, đều bại dưới tay phụ nữ."
Du Quân Diệp có chút không thể chấp nhận được.
An Cát đã âm thầm chịu đựng sau lưng bao nhiêu? Uy hiếp từ hai người đàn ông?
"Cảm ơn anh đã cho em biết chuyện này, cảm ơn anh cũng đi điều tra kỹ, bảo vệ em và cả An Cát." Du Quân Diệp chân thành cảm ơn.
"Không cần cảm ơn, chuyện nên làm anh sẽ làm.

Mặc dù chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng trong lòng anh em vẫn là người thân của anh." Quách Niên Hồng cười nói.
Du Quân Diệp:...
Còn tôi thì không muốn đột nhiên có một đứa cháu trai lớn thế này.

Du Quân Diệp chửi thầm trong lòng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK