Edit: Ry
Cốc Nghi ý loạn tình mê khẽ gật đầu.
Ngón tay tiến vào vạt áo, trước hết chạm lên vòng eo mềm mại.
Cơ thể của con người thật nóng, Kỷ Trạch không nhịn được cám dỗ dần vuốt ve lên trên.
Phản ứng của cơ thể thẳng thắn hơn so với lời nói nhiều.
Cốc Nghi bị mơn trớn khẽ thở dốc.
Ngoài cửa sổ là màn sương dày đặc, không có ánh sáng, đèn trong phòng cũng không bật.
Bọn họ lắng nghe tiếng thở của nhau trong bóng đêm, cảm nhận sự biến hóa của thể xác đối phương.
"Thả em xuống! "
Tư thế này quá xấu hổ, Cốc Nghi có thể cảm nhận được rõ ràng chỗ nào đó của Kỷ Trạch nhô lên, cùng với sự thay đổi ở phần dưới của mình.
"Muộn rồi Cốc Nghi.
"
Kỷ Trạch cởi cúc áo của Cốc Nghi: "Con người đã dâng tới miệng rồi nào có đạo lý không ăn?"
Cốc Nghi bị gã chọc cười, anh vừa cười vừa hổn hển nói: "Anh lại được đằng chân lân đằng đầu rồi Kỷ Trạch.
"
"Vậy người yêu dấu, em có thể cho anh một lần được đằng chân lân đằng đầu không?"
Tiếng Kỷ Trạch trầm thấp, âm cuối vì lẫn tình dục mà hơi rung lên.
Máu trong các mạch dưới lớp da dường như bắt đầu sôi lên, chúng kêu gào yêu cầu Cốc Nghi tìm cách giải quyết.
Cốc Nghi chớp chớp mắt: "Để! "
Kỷ Trạch khóa lại môi anh, đầu lưỡi thăm dò vào lãnh địa của đối phương, đồng thời tay trút bỏ áo Cốc Nghi.
Dáng vẻ trần truồng của con người gã yêu mỹ lệ lại động lòng người.
Cốc Nghi không muốn chỉ có mình khỏa thân, cũng vươn tay bắt đầu cởi cúc áo Kỷ Trạch.
Nhưng trong bóng đêm, anh không thể xác định được vị trí của cúc áo đối phương.
"Con người.
" Kỷ Trạch nồng nàn gọi: "Tiểu Cốc.
"
"Ừm! "
"Em có biết là vì em.
" Tay Kỷ Trạch phủ lên đầu vai trơn bóng của Cốc Nghi: "Mà vô số lần anh muốn vứt bỏ thân phận quái vật.
"
"Kỷ Trạch ngốc.
"
Kỷ Trạch ngồi dậy, dùng tư thế này để Cốc Nghi dựa đầu vào vai gã.
Quần áo trên người bọn họ bị ném xuống dưới giường, Kỷ Trạch ôm Cốc Nghi thật chặt, như thể muốn khảm anh vào sâu trong da thịt.
"Kỷ Trạch! "
Lòng bàn tay ôm lấy phần gáy Cốc Nghi, Kỷ Trạch khống chế dục vọng, để phòng ngừa mình sẽ quá đà làm Cốc Nghi bị thương.
"Anh yêu em.
Con người.
"
Kỷ Trạch ngốc nghếch thổ lộ những yêu thương: "Thật lòng yêu em.
"
"Em biết rồi.
"
"Em phải mãi mãi ở bên cạnh anh.
" Kỷ Trạch như người bạn đời cần cảm giác an toàn: "Không được phép thay lòng.
"
Kỷ Trạch đã tìm hiểu về chút thường thức ở Trái Đất, ví dụ như ở bên nhau rồi thì vẫn có thể chia tay, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn.
Và chuyện cảm giác mới mẻ của con người trôi đi rất nhanh.
Thỉnh thoảng Kỷ Trạch cũng hay nghĩ linh tinh.
Đại khái Cốc Nghi hiểu được tại sao Kỷ Trạch lại nói vậy.
Trái tim của quái vật không mạnh mẽ tới vậy.
Gã cũng sẽ vì không có được sự tha thứ thấu hiểu của người yêu mà mắt đỏ hoe, gã cũng sẽ vì không thấy nụ cười của người yêu mà hoài nghi bản thân, gã cũng sẽ vì bản thân không đủ hoàn mỹ mà trốn tránh không xuất hiện trước mặt người yêu.
Gã luôn nỗ lực thể hiện một mặt hoàn hảo nhất cho người yêu xem.
Trong sự kiêu ngạo ấy cũng cất giấu tự ti.
"Đã từng nghe chuyện vĩnh viễn dài lâu chưa?"
Kỷ Trạch lắc đầu: "Chưa.
"
"Vậy thì tốt.
"
Cốc Nghi nhéo vành tai Kỷ Trạch như đang nắn bóp cơ thể 003: "Câu chuyện vĩnh viễn dài lâu này sẽ dùng tên của anh và em, nó sẽ được kể cho đến ngày em không thể mở mắt ra nữa.
"
Kỷ Trạch rũ mắt hôn lên xương quai xanh của Cốc Nghi, mỗi nơi đầu lưỡi lướt qua đều trở nên ngứa ngáy: "Không có ngày em không thể mở mắt ra đó.
"
Cốc Nghi mang theo ý cười gọi gã: "Kỷ Trạch ngốc.
"
Lần này Kỷ Trạch lại không giận, bắt lấy cánh tay Cốc Nghi, xoay người đè anh xuống.
Xúc cảm lạnh buốt chạm chạm lên ngón tay, giống như một kiểu thăm dò cẩn thận từng li từng tí.
Nó thấy Cốc Nghi không kháng cự, bèn khẽ khàng quấn quanh ngón tay, bò dần lên cánh tay.
Xúc tu vuốt ve gan bàn tay, Kỷ Trạch hôn lên cổ Cốc Nghi.
"Chết mất! "
Cốc Nghi ngửa đầu, nhắm mắt lại, thỏa hiệp mà cười.
.
Danh Sách Chương: