Phó Cảnh Hồng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân phải trực tiếp đối mặt với tình huống này, hắn cũng không phải loại người chưa trải qua chuyện tình cảm như Tạ Nguyên Gia, cũng do hắn đang sống ở thời đại có nhiều mặt hạn chế, nên cũng chẳng có ai dám lớn mật nói thẳng ra những lời này như Tạ Nguyên Gia.
Nhưng mà, hắn vô cùng vui mừng.
Tạ Nguyên Gia nói rất nhiều nhưng cũng lộn xộn, rõ ràng trước đó y đã suy nghĩ rất nhiều lời âu yếm ngọt ngào, nhưng khi đến thời khắc mấu chốt, đầu óc y hoàn toàn trống rỗng, không nói được lời nào.
Y có chút chán nản cúi đầu, cảm thấy Phó Cảnh Hồng chắc không hiểu được những gì mình đang nói, nói một hồi rồi cũng chả biết mình đang nói gì.
"Sao không nói nữa?" Phó Cảnh Hồng vươn tay khẽ chạm vào gò má y, "Lúc nãy không phải rất can đảm sao?"
Tạ Nguyên Gia giương mắt nhìn hắn, nhịn không được cọ cọ vào bàn tay của hắn, thấp giọng nói: "Nói xong rồi."
Phó Cảnh Hồng cười khẽ, "Cho nên, sau này em chính là phu nhân của ta?"
"Đừng có nói bậy." Sắc mặt Tạ Nguyên Gia đỏ bừng, y với khuôn mặt đỏ chót lớn mật nói: "Sao anh dám chắc, lỡ đâu, anh là phu nhân của em thì sao?"
Phó Cảnh Hồng cười như không cười, "Dù sao thì, giữa hai người chúng ta, thì trông có vẻ ta mạnh hơn chút, chắc không có ai sẽ bảo sai đi?"
Lỗ tai Tạ Nguyên Gia giật giật, liền không biết xấu hổ méc Lý thượng thư lén lút ở trước mặt mình mắng hắn là "Hồ ly tinh" ngàn năm, "Em nói xong rồi, không phải anh nên có biểu hiện gì sao?"
"Biểu hiện gì?" Phó Cảnh Hồng sáp lại gần, hôn lên môi y một cái, cười nhẹ hỏi: "Sao hả? Đã đủ thành ý chưa?"
Tạ Nguyên Gia vuốt ve đôi môi mình, làm bộ bình tĩnh gật đầu: "Tạm được."
"Chúng ta bây giờ, có phải đã chính thức xác định quan hệ rồi không?" Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu lên, trong mắt sáng lấp lánh, "Sau này, em sẽ đối tốt với anh."
Phó Cảnh Hồng sửng sốt, bị thái độ nghiêm túc đứng đắn của Tạ Nguyên Gia chọc cười, hắn nhịn không được hôn y, nhẹ giọng nói: "Phải là ta đối tốt với em mới đúng."
Tạ Nguyên Gia do dự trong chốc lát, cuối cùng vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay của Phó Cảnh Hồng, nghiêm túc nói: "Tuy, em bây giờ không thể cho anh một danh phận đường đường chính chính, nhưng em sẽ cố gắng tranh đấu, anh có nguyện ý chờ thêm một chút không?"
Phó Cảnh Hồng cúi người ôm lấy y, "Nguyên Gia thật là...... Rất biết cách làm người khác yêu thương."
"Những việc này không cần em phải lo lắng, em chỉ cần nhớ kỹ, ta sẽ bảo vệ em cả đời, em không cần phải phiền muộn thứ gì hết. Danh phận cũng chỉ là thứ hư danh không có giá trị, ta không quan tâm, thậm chí nếu chúng ta có ngủ chung, cũng chả có ai dám nói gì?"
Tạ Nguyên Gia cũng cảm thấy trách nhiệm và gánh nặng trong tình yêu đều không nên thuộc về một người, nếu hai người đã quyết tâm bên nhau, đương nhiên phải cùng nhau gánh chịu mọi giông bão, nếu chỉ có một người gánh vác một người trốn tránh, thì đến cuối cùng chỉ càng lúc càng xa nhau, chỉ có những người sóng vai cùng nhau trưởng thành mới có thể lâu dài.
"Ta không có yếu đuối như vậy, ta cũng muốn đứng chung một chỗ với em." Tạ Nguyên Gia xoay lại vòng tay ôm lấy Phó Cảnh Hồng, nhẹ nhàng dựa đầu trên vai của hắn, "Chúng ta cùng nhau cố gắng, em cũng sẽ bảo vệ anh."
Chưa từng có ai nói như vậy với Phó Cảnh Hồng, tất cả mọi người đều nhận định hắn là người vô cùng cường hãn, kể cả đối thủ, bọn họ đều cảm thấy không có gì ngăn cản được hắn, bao gồm cả hắn cũng cho rằng như vậy, chưa từng có ai muốn bảo vệ một con rắn độc chỉ biết ăn thịt người không nhả xương như Phó Cảnh Hồng.
Nhưng Tạ Nguyên Gia lại "Không biết tự lượng sức mình" chịu đứng ra, tuy Phó Cảnh Hồng cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng trong lòng vẫn không khỏi ấm áp, trên đời này làm gì có ai không yêu một người tình bé bỏng đáng yêu như vậy?
Đêm hôm đó, Phó Cảnh Hồng không có rời khỏi Cảnh Doanh Cung.
Còn việc có xảy ra chuyện gì không, thì không ai biết được.
Hơn nữa, từ đó về sau, Phó Cảnh Hồng cũng chưa từng rời khỏi Cảnh Doanh Cung, nghênh ngang dọn hết gia sản của mình từ Tê Hoàng Cung qua, dự định ở lại Cảnh Doanh Cung trong thời gian dài.
Đối với chuyện này, người vui mừng nhất chính là Lăng Sương, vậy là mỗi ngày hắn đều có thể đi chơi với Mục Chiến, không cần phải chạy qua chạy lại.
Mà người không vui nhất...... Theo đánh giá sơ bộ thì toàn triều không có ai vui mừng cả, từ Hoàng Hậu đến quan viên tiền triều, tất cả đều có dáng vẻ như núi lửa phun trào, Lý thượng thư lúc thượng triều thậm chí đã tức đến bật khóc, tất cả mọi người đều cảm thấy Hoàng Thượng ngoan ngoãn trắng trẻo non mềm, còn chăm chỉ hiếu học nhân ái khiêm tốn như vậy, thế quái nào lại bị tên Phó Cảnh Hồng bắt mất, bọn họ làm sao đối mặt được với Tiên đế đây!
Ngay cả đám vây cánh của Phó Cảnh Hồng cũng thầm cảm thấy Vương gia cùng Hoàng Thượng không phải một đôi, nam nhân muốn xứng với Hoàng Thượng, cũng nên là Thừa tướng đại nhân ôn tồn lễ độ, tính cách Vương gia nhà mình bá đạo, e là Hoàng Thượng phải chịu thiệt thòi rồi.
Đối với tình hình này, Tạ Nguyên Gia đã có chuẩn bị, cho nên khi những người này lần lượt chạy đến Cảnh Doanh Cung, y đều từng bước kiên nhẫn khuyên nhủ từng người.
Tuy trong khoảng thời gian dậy thì cha mẹ chưa từng quan tâm đến y, nhưng Tạ Nguyên Gia hiện giờ cũng từng trải nghiệm đủ mùi đau thương, giờ cứ như y đang ra mắt người yêu, họ hàng cả nhà đều không đồng ý, cả nhà cùng mấy cô mấy dì đều nhiệt tình tận tâm khuyên bảo nên chia tay.
"Thần thiếp đã sớm biết! Tên khốn Phó Cảnh Hồng kia làm gì có ý tốt!" Hàn Dao phẫn nộ đập bàn, tức giận đến nỗi lay động châu ngọc trên đầu, "Hoàng Thượng sao có thể ở bên cạnh hắn được!?"
Nhữ Tân ở bên cạnh thấy nàng nổi giận lôi đình, vội cầm quạt tròn quạt nhẹ vài cái, thấp giọng nói: "Nương nương bớt giận."
"A Dao bình tĩnh chút đã." Tạ Nguyên Gia khi đối phó với Lý thượng thư thì chỉ dùng có một biện pháp, đối với người già chỉ cần dỗ ngọt, thì lão sẽ nguyện ý lờ đi, nhưng Hàn Dao lại là tiểu cô nương, y có chút đau đầu.
"Thần thiếp không thể trơ mắt nhìn Hoàng Thượng lầm đường lạc lối!" Hàn Dao đẩy cây quạt của Nhữ Tân ra, tiếp tục nói: "Loại người như Phó Cảnh Hồng không thể tin! Người đã quên hắn đối phó với kẻ thù của mình ra sao ư? Ai biết được hắn là thật lòng hay giả ý? Lỡ đâu một ngày nào đó hắn muốn trở mặt, ai sẽ tới bảo vệ Hoàng Thượng?"
"Trẫm hiểu ý của nàng." Tạ Nguyên Gia tự mình bưng chén trà đưa đến cho nàng, trấn an nói: "Nàng lo lắng cho trẫm cũng tốt, những thứ như tình yêu không phải thứ ta có thể chọn lựa, Phó Cảnh Hồng thực sự rất tốt, ta tin tưởng hắn."
"Hoàng Thượng quá dễ lừa!" Hàn Dao bĩu môi không vui, "Tuy thần thiếp là nữ tử có kiến thức thiển bạc, nhưng cũng biết Phó Cảnh Hồng không phải người tốt, càng không xứng đôi với Hoàng Thượng."
"Thu Dương, muội nói xem có phải không?" Nói xong, nàng còn cố ý kéo theo Thu Dương sang trận doanh của mình.
Thu Dương đang uống trà bỗng nhiên bị Hàn Dao hỏi một câu, ngơ ngác ngẩng đầu suy nghĩ một lúc, có chút do dự nói: "Thật ra...... Con người của Hoàng thúc cũng khá tốt."
Trong những năm Phó Cảnh Hồng có danh tiếng tồi tệ nhất, Thu Dương còn chưa đến mười tuổi, căn bản không hiểu được chỗ đáng sợ của Phó Cảnh Hồng, hiện giờ bởi vì đang có quan hệ với Tạ Nguyên Gia, tuy Phó Cảnh Hồng không nói nhiều lời với nàng, nhưng đôi lúc cũng sẽ chiếu cố vài câu, cho nên ở trong nhận thức của Thu Dương, Phó Cảnh Hồng chính là vị trưởng bối không quá tệ.
Thấy nàng không đáp ứng được kỳ vọng, Hàn Dao phồng má giận dữ, "Huynh muội các ngươi, chỉ biết phụ lòng người khác!"
Thu Dương thấy nàng thật sự nổi giận, nhẹ nhàng an ủi nàng: "Hoàng tẩu bớt giận, trà này ngon lắm, tới uống một chén đi."
Không thể chống lại sự dịu dàng của hai huynh muội bọn họ, Hàn Dao sau một lúc liền tước vũ khí đầu hàng, bất đắc dĩ thở dài uống trà.
Biết được sự lo lắng trong lòng nàng, Tạ Nguyên Gia khuyên nhủ: "A Dao yên tâm, trong lòng trẫm tự biết."
Hàn Dao mở miệng muốn nói, sau vài lần liền từ bỏ, "Hoàng Thượng nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng thật ra cũng rất cố chấp, đã quyết định chuyện gì thì không bao giờ thay đổi."
"A Dao như vậy là đang khen trẫm sao?" Tạ Nguyên Gia mỉm cười nhìn nàng.
Hàn Dao hừ một tiếng, cúi đầu nhìn chén trà hồi lâu, "Dù sao thần thiếp cũng chẳng nói thêm được gì, nếu Phó Cảnh Hồng thật sự ức hiếp người, người nhớ phải nói một tiếng, tuy thần thiếp không trị được hắn, nhưng cũng có thể làm hắn khó ở vài ngày."
Tạ Nguyên Gia biết Hàn Dao khẩu thị tâm phi, kỳ thật con tim nàng yếu đuối hơn bất kỳ ai, y biết chuyện của mình và Phó Cảnh Hồng không được nhiều người ủng hộ, chính y cũng không tự tin, nhưng khi sự thật đã bày ở trước mặt, con người không thể cứ luôn sợ hãi trốn tránh, lỡ đâu sẽ bỏ lỡ mất?
Huống chi, mọi người đều là người trưởng thành, cho dù thực sự có một ngày như vậy, y cũng không sợ, dù gì cũng còn hơn không có gì hết.
"Tâm ý của A Dao đối với trẫm, trẫm vĩnh viễn sẽ ghi nhớ." Tạ Nguyên Gia trịnh trọng nói, "Nàng yên tâm, nếu thực sự có ngày như vậy, trẫm nhất định sẽ không khiến nàng lo lắng."
Hàn Dao lại hừ hai tiếng, không nói chuyện nữa. Thu Dương ở bên cạnh ngồi nghe cả buổi, cũng buông chén trà xuống hỏi: "Hoàng huynh, huynh thật sự muốn ở bên Hoàng thúc ư?"
Nàng còn nhỏ, thêm mấy tháng nữa mới vừa tròn 14 tuổi, đối với chuyện tình cảm vẫn còn ngây ngô, thêm việc từ nhỏ được nuôi dạy trong hoàng cung chưa từng gặp qua nam nhân bên ngoài, hiện giờ thấy ca ca nàng có người ái mộ, nên không khỏi có chút tò mò.
"Đương nhiên là thật." Tạ Nguyên Gia gật đầu nói, "Thu Dương cũng không đồng ý sao?"
"Thần muội sao lại không đồng ý chứ?" Thu Dương có chút buồn bực, "Đây là người do Hoàng huynh chọn, Hoàng huynh tốt như vậy, chọn người cũng sẽ không sai, thần muội tin vào Hoàng huynh."
Nè, sao trên đời này lại có một muội muội đáng yêu như vậy? Một lòng tin tưởng huynh trưởng của mình, cho dù y làm gì thì cũng có lý, bất luận y làm gì thì cũng không sai, ai mà không muốn có một muội tử (em gái) như vậy chứ?
"Nếu mai sau Thu Dương cũng có người ái mộ, thì có thể đến trò chuyện với Hoàng huynh, Hoàng huynh sẽ làm chủ cho muội."
Thu Dương bỗng nhiên nhớ về một ngày đã xa, lúc đó mình đã gặp Đại tướng quân ở bên ngoài Triều Tịch Điện, khi đó bản thân mặt đỏ tai hồng còn bị Đại Nhu tỷ tỷ trêu ghẹo, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một thiếu niên lang [1] anh tuấn tiêu sái đến thế, thiếu chút nữa đã làm nàng quên một cử chỉ đoan trang mà một Công chúa nên có.
[1] - Thiếu niên lang: chàng trai trẻ tuổi.
Thu Dương không biết cái đó có tính là ái mộ không, chỉ biết đôi lúc sẽ nhớ lại ngày đó, nàng vẫn còn nhớ rõ giữa mày thiếu niên kia rực sáng như ánh mặt trời, đặc biệt thu hút người khác.
Tạ Nguyên Gia thấy nàng im lặng hồi lâu, còn mang theo dáng vẻ thất thần, tự hiểu có chuyện không ổn, thần thái này, chẳng lẽ Thu Dương thật sự có người trong lòng?
Không thể nào, nàng mỗi ngày đều ở trong cung cũng không đi đâu, làm gì có cơ hội nhìn mặt nam tử khác, kiếm đâu ra đối tượng để ái mộ? Huống chi, nàng còn nhỏ như vậy!
Nói cho muội biết nha, ca ca đây không đồng ý!
Tạ Nguyên Gia hợp tình hợp lý mà suy ngẫm, tiểu muội muội của mình còn nuôi chưa đủ lớn, làm sao có thể cứ vậy mà gả ra ngoài được!