Nhiệt độ trong phòng phát sóng trực tiếp không ngừng tăng lên, hơn nữa có người qua đường vô tình tiến vào nhìn thấy hôn lễ long trọng như thế, cô dâu chú rể có vẻ còn đẹp hơn nhiều minh tinh, cũng nhịn không được dừng lại làm khán giả, hiện tại độ hot đã có thể so với các streamer nổi tiếng khác.
Cố Quyết nói những lời này, không bao lâu sau trên diễn đàn đại học C xuất hiện một bài viết mới.
——
【 Chủ đề 】# chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, nhờ mọi người chứng kiến. #
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lầu 1[ chủ thớt ]: Tôi chỉ là nhân viên chuyển giao lời nới âu yếm, xin mời mọi người thưởng thức lời tỏ tình của bạn học Cố ——
“Gặp được cô ấy, tôi mới đột nhiên hiểu thế nào gọi là thích.”
“Tôi nhìn thấy cô ấy phảng phất như thấy được quãng đời còn lại của mình.”
“Chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời, nhờ mọi người chứng kiến.”
……
Cố Thần thật sự quá tuyệt QAQ!!!
——
Mà ở hiện trường, dưới sân khấu đầu tiên là lặng im, rồi sau đó tiếng vỗ tay cùng tiếng ồn ào đồng thời vang lên.
Thời điểm người dẫn chương trình trở lại sân khấu, Nguyễn An An vẫn đang xuất thần.
Từ đầu tới cuối cô đều không nghĩ tới Cố Quyết sẽ nói ra lời cuối cùng kia.
Ngay từ lúc anh đoạt lấy microphone của người dẫn chương trình, trong nháy mắt cô đã đoán được ý đồ của anh, muốn ngăn cũng không thể ngăn được. Nhưng những lời trước đó của anh cô đều đoán được, hơn nữa còn thành công ngăn cản. Chỉ là câu nói cuối cùng kia …… quả thực không giống với phong cách của anh.
Lời tuyên thệ và trao nhẫn trong hôn lễ dường như không xúc động lòng người bằng hành động đoạt microphone của người dẫn chương trình.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, người này bình thường làm việc không đáng tin cậy, nhưng mỗi lần tới thời khắc mấu chốt đều chưa từng đứt dây.
Khi tỏ tình, khi cầu hôn và cả khi lãnh chứng.
Lại ví dụ như hôm nay…… tổ chức hôn lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc bước từ trên sân khấu xuống, Cố Quyết hạ giọng nói bên tai cô: “Có phải em đang cảm thấy gả cho anh là lựa chọn chính xác nhất đời này hay không?”
“…………”
Một câu này đã phá vỡ toàn bộ bầu không khí lúc trước.
Nguyễn An An nhịn không được trợn trắng mắt.
Sự đứng đắn của Cố Quyết, khả năng hi hữu giống như sao băng trên trời, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Một trong những phong tục của tiệc cưới chính là cô dâu chú rể đi mời rượu.
Tửu lượng của Nguyễn An An không tốt, người lớn trong nhà bao gồm cả Cố Quyết cũng không muốn cô uống. Chính cô cũng sợ mình làm xấu mặt trong hôn lễ, cho nên đành để Cố Quyết gánh cả.
Đây cũng là lần đầu tiên cô lãnh hội tửu lượng của Cố Quyết.
Bình thường Cố Quyết rất ít khi xã giao, hình như cũng không thích uống rượu, ngoại trừ có đôi khi phải uống cùng Lâm Tùng Bách hoặc Tiết Chiêu khốn khổ vì tình ra thì anh không có dục vọng quá lớn với rượu.
Trước đó Nguyễn An An đã cho Cố Quyết uống thuốc giải rượu, không biết là thuốc này có tác dụng hay tửu lượng của anh ngàn chén không say. Tiệc cưới lần này anh gần như uống hết phần của cả hai người, thế nhưng tới cuối cùng cũng không khác bình thường là bao.
Tiệc cưới kéo dài tới gần ba giờ chiều, buổi tối còn ăn 1 bữa cùng người lớn trong nhà, cuối cùng hơn 9 giờ tối mới về đến nhà. Trong nháy mắt khi Nguyễn An An đạp rớt giày cao gót dẫm chân đất lên thảm, cô thở dài một hơi thoải mái, đau đớn ở cẳng chân và mắt cá chân đồng thời đánh úp lại, cả người cô hận không thể ngã gục xuống mặt đất.
Cố Quyết đỡ phía sau cô “Đúng rồi, vừa rồi chuyện ông ngoại nói, có phải chúng ta nên suy nghĩ thật kỹ hay không.”
“…… Hả?” Nguyễn An An thong thả quay đầu lại “Chuyện gì?”
“……”
Cố Quyết không nói chuyện, chỉ chỉ Bổn Bổn trong lòng?
Nguyễn An An càng mê mang: “Ông ngoại nói chuyện Bổn Bổn khi nào?”
Cố Quyết: “Ông không nói Bổn Bổn, nhưng ông cảm thấy Bổn Bổn hẳn là nên có thêm một cô em gái.”
Nguyễn An An: “……”
Hình như trên bàn cơm, Lâm Tùng Bách có mịt mờ nhắc tới một lần, tuy rằng hai người còn trẻ, nhưng đã kết hôn được hơn một năm, cũng có thể bắt đầu suy xét đến chuyện sinh con.
Cô không trả lời, Cố Quyết khom lưng thả Bổn Bổn xuống đất, nửa ôm nửa đỡ cô vào phòng ngủ, trên đường lẩm nhẩm nói: “Bổn Bổn thật sự quá cô độc, em có biết hiện tại những đứa trẻ ở gia đình con một đều muốn có em trai em gái không? Chúng ta nên cho nó một người bạn……”
Beep Beep Beep Bab Bab Bab Bab Bab lý do gì cũng nói ra được.
Cuối cùng Nguyễn An An nhịn không được, trực tiếp duỗi tay lấp kín miệng anh, thế giới trở lại trạng thái yên tĩnh.
Vào phòng, đóng cửa lại, cô nói: “Kỳ thật em rất thích trẻ con…… nhưng mà chưa từng tiếp xúc với chúng bao giờ, chúng ta cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
Cố Quyết chớp mắt, lông mi vừa dài vừa cong, bởi vì mới uống rượu xong, khóe mắt có chút đỏ lên.
Lúc người này không nói lời nào đẹp tựa chàng trai bước ra từ thế giới giả tưởng, vừa mở miệng nói chuyện thì từ ngữ bất phàm: “Vợ anh quả nhiên rất anh minh.”
“……”
Mệt mỏi cả ngày, Nguyễn An An tẩy trang thay quần áo tắm rửa, sau khi ngâm mình trong bồn tắm cô mới cảm thấy mình thật sự sống lại.
Tuy rằng các phòng khác cũng có phòng tắm, nhưng hai người đều thích nhất phòng tắm trong phòng ngủ, vẫn quy tắc cũ cô tắm trước anh tắm sau.
Nguyễn An An tắm xong, đổi thành Cố Quyết đi vào, thời điểm vừa bước chân ra khỏi phòng tắm, vừa lúc đụng phải Cố Quyết đẩy cửa vào phòng.
“Tắm xong rồi?” Cố Quyết thuận miệng hỏi một câu, trong tay cầm thứ gì đó trực tiếp ném vào mép giường, rồi sau đó đi đến trước mặt cô xoa mái tóc cô “Anh vừa đi tìm quà tặng cho em, chậm rãi xem.” Nói xong liền đi vào phòng tắm.
“……”
Nguyễn An An không nghĩ tới buổi tối còn có “Quà tặng” chờ mình.
Sửng sốt hai giây, sau đó cô nhanh chóng chạy chậm đến mép giường.
Trên mép giường đặt một quyển sổ.
Trang bìa khá bình thường, bên ngoài viết “Notebook”, có thể nhìn ra được đây không phải quyển sổ mới, nhưng cũng không tới mức quá cũ.
Nguyễn An An lòng đầy tò mò, lập tức ghé vào trên giường, bắt đầu mở nội dung bên trong ra.
Mở đầu bằng tiếng Anh.
Ghi chép hơi hỗn loạn, giống như nhật ký lưu lại kí ức……
Cô sửng sốt, mãi cho đến khi hai trang sau xuất hiện tiếng Trung, cô mới phân biệt được kiểu chữ viết quen thuộc.
Đây…… hóa ra là nhật ký của Cố Quyết.
Nguyễn An An nghẹn họng nhìn trân trối.
Thứ nhất, Cố Quyết và cuốn nhật ký này căn bản không nên liên quan tới nhau.
Thứ hai…… cho dù liên quan cũng thôi đi, người này thế nhưng lại nguyện ý đưa nhật ký cho cô xem.
Nguyễn An An vừa cảm khái vừa cúi xuống đọc, lại phát hiện câu chuyện mối tình đầu mà anh kể trong hỗn lễ được miêu tả chân thật trong cuốn nhật ký này.
Từ việc tự chất vấn chính mình “Vì sao mỗi ngày tôi đều nằm mơ thấy cô ấy” đến cuối cùng không thể không thừa nhận “Hình như tôi thích cô ấy thật rồi”…… Nguyễn An An vui sướng không thôi, cảm thấy thật dễ thương, cô răng rắc răng rắc chụp vài tấm ảnh.
Anh không viết nhiều, đọc từ đầu đến cuối cũng không mất quá nhiều thời gian, hầu hết đều là những ký ức rời rạc, đứt quãng, ví dụ như ——
— Lại mơ thấy.
— Lần đó.
— Cô ấy nói cô ấy không cần tiền của ba mình, mẹ cô ấy không còn nữa…… Gia đình phức tạp, khóc.
— Nếu có thể gặp lại cô ấy……
Lật sang trang tiếp thao.
— Hôm nay gặp được một nữ sinh có bóng dáng rất giống cô ấy.
— Cũng không phải quá giống, chỉ là dáng người và kiểu tóc mà thôi.
— Không nên đi hỏi, hiện tại tất cả mọi người đều nói đùa, bọn họ nói tôi thích con gái có mái tóc đen thẳng.
—……
— Ông đây không thèm thích mái tóc đen thẳng.
— Chỉ bởi vì mãi tóc của cô ấy đen thẳng mà thôi.
Lại lật sang trang khác.
— Nguyễn An An.
— Hình như chỉ cần gọi tên cô ấy, gương mặt tôi lại bất giác mỉm cười.
—……
— Dễ nghe.
……
— Phải về nước.
—…… Sẽ gặp được, Thanh Thành rộng lớn như vậy, cùng lắm thì mình sẽ lật tung thành phố lên tìm người.
— Nếu cô ấy không còn độc thân…… Sẽ không, chắc chắn cô ấy vẫn độc thân.
— Ừ.
Nguyễn An An: “…………”
Cố Quyết đang tắm rửa, bằng không cô khẳng định sẽ chất vấn anh vì sao lại chắc chắn cô còn độc thân như vậy.
Độ dài nhật ký của Cố Quyết quá ít, cô nhanh chóng xem xong, chủ yếu là nội dung tương đối có ý nghĩa.
Nguyễn An An xem hết hai lần rồi nhưng tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa dừng.
Cô suy tư một chút, xoay người xuống giường, đến phòng chứa đồ bên cạnh tìm chiếc vali mà cô mang đến, tìm rất lâu mới tìm được một cuốn sổ hơi cũ.
Phảng phất như một sự tình cờ được sắp đặt, thời điểm cô về phòng, đúng lúc Cố Quyết đang lau tóc đi ra khỏi phòng tắm.
Hai người đối diện nhau một lúc lâu, Nguyễn An An giơ đồ vật trong tay lên: “Anh cho rằng chỉ mình anh có sao?”
Cố Quyết sửng sốt: “…… Hả?”
Cô tự nhiên vuốt vuốt tóc, đem cuốn sổ cho anh “Này, có qua có lại, em cũng có quà tặng anh.”
“……”
Cố Quyết tiếp nhận, Nguyễn An An đi vào đắp mặt nạ, anh chăm chú nhìn bìa cuốn sổ nửa ngày.
Đây có phải…… niềm vui bất ngờ không? -
……
— Hôm nay, tôi thiếu chút nữa bị cướp, nhưng sau đó được một nam sinh…… Cứu?
— Không biết dùng từ “Cứu” này có quá kỳ quái hay không, bởi vì vốn dĩ bọn họ cũng sẽ không thực hiện được, bên cạnh chính là xe của chú Lý, tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được rồi.
—……
—Thế nhưng cậu ấy lại tự xưng là “Ông đây”, chậc chậc chậc
— Tuy nhiên, hình như cậu ấy khá đẹp trai
— Giọng nói cũng khá hay
……
—XX lại tỏ tình với tôi.
— Đây không phải là trọng điểm.
— Trọng điểm là! Vì sao! Mỗi lần người khác tỏ tình với tôi! Tôi đều lấy bọn họ ra so sánh với người kia……
— Rõ ràng mới chỉ gặp nhau một lần! Một lần thôi mà!
— Thích?
— Nhưng ngay cả tên của cậu ấy tôi cũng không biết…… Không có khả năng, tôi coi trọng gương mặt của cậu ấy như vậy sao? O-O
— Không đúng …… ngay cả mặt cậu ấy tôi cũng chưa nhìn thấy.
—…………
— a a a a a a a a a a a a a a a a a a a bệnh tâm thần, nghĩ những chuyện này làm gì, chơi trò chơi đi hừ!
……
— Ngày hôm nay có một ý nghĩa trọng đại, phá án, hơn nữa là hai án tử.
— Án thứ nhất, hình như tôi thật sự thích anh trai khẩu trang rồi.
— Một án khác chính là…… thì ra cậu ấy đã tốt nghiệp từ lâu, theo như lời bạn cùng trường của cậu ấy nói thì cậu ấy không còn ở Thanh Thành.
— ha hả.
— Xin chào mối tình đầu, hẹn gặp lại mối tình đầu:)
……
Cố Quyết nhớ tới cuốn sổ nhật ký kia bởi vì hôm nay khi đứng trên sân khấu phát biểu, kể đến đoạn thời gian đó anh đột nhiên nhớ tới cuốn sổ, vì thế vừa rồi mới bộc phát ý tưởng muốn đưa cho cô.
Lúc này nhận được quà đáp lễ, Cố Quyết thật sự không nhịn được.
Phong cách hai cuốn nhật ký này khác nhau hoàn toàn, vừa ngọt ngào lại đáng yêu, càng xem càng cảm thấy sao con mẹ nó có thể đáng yêu đến vậy.
Người vợ đáng yêu của anh bởi vì thẹn thùng nên vẫn tránh trong buồng vệ sinh không chịu ra, Cố Quyết cười xong, giương giọng nói “Vợ ơi ——”
Nguyễn An An đắp mặt nạ, từ phòng vệ sinh thăm dò ra ngoài: “Làm gì ——?”
Cố Quyết ngồi ở mép giường, cười một cái “Quà em tặng, anh có thể sao chép một bản được không?”
“……?” Nguyễn An An không dám tin tưởng, tiếng nói chợt cất cao, “Anh nói cái gì???!!!”
Cố Quyết không biết xấu hổ lặp lại: “Anh nói, anh có thể sao chép một bản được không? Cái này cứ coi như……”
“Sao chép cái rắm!” Nguyễn An An lập tức dậm chân, trong nháy mắt não bộ cô tự động dựng nên hình ảnh Cố Quyết tay cầm mấy tờ giấy trắng nhỏ, tuyên truyền với người khác “Đây là nhật ký yêu thầm của vợ tôi, cậu có muốn sao chép một bản không”.
Tuyệt đối! Không có khả năng!!!
Nguyễn An An lập tức chạy đến bên người Cố Quyết duỗi tay cướp lại cuốn sổ nhật ký, nhưng lại chụp vào hư không, cô phẫn nộ ngẩng đầu: “Anh trả lại cho em! Cố Quyết, em nói cho anh biết, nếu anh dám sao chép, em sẽ ——”
“Được được được” Cố Quyết ngắt lời cô, một tay ôm cô một tay đặt cuốn sổ nhật ký ra phía sau, thỏa hiệp nói “Không cần nữa, anh nói giỡn thôi.”
“Đồ chồng thối!” Nguyễn An An mắng xong trừng mắt nhìn anh một cái, xoay người đi rửa mặt.
Cố Quyết chỉ cười không nói.
Không sao chép nữa, nhưng ghi nhớ cũng giống nhau.
……
Đêm nay khác với ngày trước, tình huống có chút đặc thù.
Không chỉ vì đêm nay là đêm động phòng hoa chúc chân chính, hơn nữa hai người còn quyết định “Thuận theo tự nhiên”.
Bởi vì thời điểm vận động thiếu mất một thứ, khiến cho cảm giác của người nào đó tăng vọt…… Vì thế thời gian vận động kéo dài hơn mọi khi.
Nguyễn An An được anh ôm đi tắm rửa sau đó trở lại giường, trong lúc buồn ngủ không mở nổi mắt, bỗng cô hốt hoảng nghe được lời anh nói bên tai mình.
Ba chữ.
“Cảm ơn em.”
“……” Nguyễn An An cực kỳ buồn ngủ, mắt buồn mông lung hàm hồ hỏi một câu “…… Hả? Cảm ơn cái gì?”
Cố Quyết hôn lên lỗ tai cô.
“Cảm ơn em…… đã thích anh sớm như vậy.”
Sớm giống như anh, thời gian thích cũng dài như anh.
Đây là một may mắn lớn lao.
Lâm gia liên hôn với Cố gia tạo nên ảnh hưởng không nhỏ tại Thanh Thành.
Vốn dĩ vị trí của hai nhà này đã rất khó để lay động, từ cái nhìn của người ngoài, mối tương giao của bọn họ hoàn toàn không sâu sắc, chính là loại cạnh tranh hoà bình, không thuốc súng, cho phép đối phương tồn tại. Nhưng một khi liên hôn liền phá vỡ loại quan hệ này, trực tiếp biểu lộ thái độ hai bên.
Hai nhà song kiếm hợp bích, sau này thị trường hoàn toàn bị khống chế.
Tháng sáu, mùa tốt nghiệp.
Năm nay là lễ tốt nghiệp của đám bạn học cùng lớp với bọn họ, vừa lúc là thứ bảy, hai người Nguyễn An An và Cố Quyết cùng trở về đại học C.
Buổi phát sóng trực tiếp hôn lễ vừa rồi về cơ bản đã xong xuôi, thân phận của hai người cũng được công khai. Lúc ấy linh cảm của nhóm tài nữ hệ tiếng Trung dâng trào, trên diễn đàn xuất hiện vô vàn các phiên bản của câu chuyện《 Vợ chồng đoạt giải Oscar 》.
Vốn dĩ hai người chỉ tới để chúc mừng bạn học, nhưng không nghĩ tới, sau khi tham dự xong buổi lễ, tới phân đoạn chụp ảnh, bọn họ lại trở thành linh vật. Một đợt lại tiếp một đợt những bạn học quen mắt thậm chí cả những cô gái không thân cũng muốn chụp ảnh chung với hai người.
“Cọ cọ chút tiên khí từ vợ chồng xương sụn để nhanh thoát kiếp cô đơn!”
“Tôi không cần thoát kiếp cô đơn, tôi chỉ muốn cọ cọ hơi thở của tiền tài, càng nhanh có tiền càng tốt.”
“Tôi cũng muốn cọ ô ô ô ô! Mẹ nó, không riêng gì tình yêu, hai người còn đều là học bá!”
“……”
Trong ngày vui như hôm nay, Nguyễn An An đương nhiên sẽ không cự tuyệt một yêu cầu đơn giản như vậy.
Mà Cố Quyết cho rằng đây là một phương thức khoe ân ái, vì vậy anh lại càng không có lý do gì để cự tuyệt.
Chờ hai người nhiệt tình chụp ảnh cùng nhóm sinh viên tốt nghiệp xong, trên diễn đàn có người nghe nói vợ chồng xương sụn trở về trường học, nhóm sinh viên thứ hai lại kéo nhau ra trước lễ đường xin chụp ảnh.
Nguyễn An An nhịn không được cảm khái: “Hôm nay là ngày chụp ảnh nhiều nhất trong cuộc đời em.”
Cố Quyết: “Anh cũng vậy.”
Cố Quyết không phải người thích chụp ảnh, nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể cùng Nguyễn An An lưu lại trong điện thoại người khác, cảm giác kia…… quả thực không tồi.
Cử hành xong lễ tốt nghiệp, không ít người còn muốn đi tới những địa điểm khác trong trường mặc đồng phục cử nhân chụp ảnh kỷ niệm tại sân trường hoặc cùng các giáo sư …… cuối cùng Nguyễn An An đáp ứng cán bộ thể thao buổi tối sẽ cùng Cố Quyết tham dự buổi liên hoan của lớp, sau đó rời đi trước.
Còn vài tiếng đồng hồ nữa mới tới thời gian liên hoan buổi tối. Hai người lên xe, thời điểm Cố Quyết lái xe ngang qua khu nhà cấp ba, trong đầu thoảng qua cái gì đó, đột nhiên anh quay đầu sang nhìn Nguyễn An An ở ghế phụ.
“Bằng không hôm nay chúng ta trở về thăm trường cấp ba chút đi.”
“……”
Nguyễn An An sửng sốt.
Hôm nay là thứ bảy, không có chuyện gì đặc biệt, hơn nữa cô nghĩ tới đã nhiều năm rồi không trở lại trường học cũ. Vì thế cô lập tức gật đầu “Được.”
Khoảng cách từ đại học C đến trường cao trung của bọn họ không tính là quá xa, lái xe hai mươi phút là tới nơi.
Trường trung học số 1 và trường trung học số 7 vẫn nằm đối diện nhau như cũ, lối đi ở giữa dường như đã được sửa lại, thoạt nhìn so trước kia càng bằng phẳng rộng lớn hơn, cây cối xung quanh cũng càng thêm gọn gàng thẳng lối hơn so với nhiều năm trước. Sau khi hai người đăng ký với bảo vệ xong liền thuận lợi tiến vào trường trung học số 1.
Hiện tại là thứ bảy, trong trường học gần như không có người.
Hai người tay trong tay lang thang bước chậm không có mục tiêu trong sân trường, nơi này bình luận hai câu, chỗ đó hồi ức hai câu. Đi tới ngã ba, Nguyễn An An dẫn anh rẽ sang trái “Em đưa anh đến căn cứ bí mật của em, không biết ngôi nhà nhỏ mà em làm cho Bổn Bổn còn ở đây không……”
Cố Quyết cười “Thật trùng hợp, anh cũng muốn đến xem nơi đó.”
Bọn họ đi dọc theo con đường trong trí nhớ tìm được cái góc kia.
—— ý tưởng tốt đẹp, hiện thực tàn khốc.
Đại khái là vì muốn sửa sang làm đẹp cho khuôn viên trường học nên một góc hỗn độn có chút thần bí kia đã hoàn toàn biến mất. Hiện tại vách tường mới tinh, hàng cây đều tăm tắp, đừng nói tới rêu xanh dây leo mà ngay cả một vết nhơ cũng khó tìm.
Càng miễn bàn tới chiếc chuồng mèo thô sơ của Nguyễn An An.
“Haiz……” Nguyễn An An thở dài “Không còn.”
Cố Quyết nhéo nhéo lòng bàn tay cô, ngữ khí cà lơ phất phơ “Không còn cũng không sao, em nên nghĩ rằng cái góc nhỏ này đã hoàn thành nhiệm vụ của nó, chết cũng không hối tiếc.”
“……”
Dù sao anh luôn có lý.
“Hôm nay em đột nhiên cảm thấy, cuộc sống……” Nguyễn An An nhìn trời, nghĩ đến chuồng mèo bị biến mất, cùng với lễ tốt nghiệp vừa tham gia, nhịn không được có chút cảm khái “Có vẻ như, luôn phải nói lời từ biệt.”
“Rời khỏi trường học, tạm biệt thầy cô bạn bè, rời khỏi công ty, tạm biệt đồng nghiệp, rời khỏi nhà, tạm biệt cha mẹ người thân……”
Có đôi khi sẽ gặp lại, nhưng có đôi khi, một lần tạm biệt chính là cả đời.
Trời nam biển bắc, ai đi đường nấy.
Hôm nay bạn nói sau này tớ về quê cậu chơi, cậu nhất định phải đưa tớ đi chơi.
Nhưng hai từ “Tương lai” này lại bao hàm rất nhiều thứ không xác định, ai cũng không biết trước.
Đương nhiên khi nói đến đây, Nguyễn An An quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Cố Quyết, cô gằn từng chữ một, nghiêm túc nói: “Nhưng em vĩnh viễn không muốn nói lời tạm biệt với anh.”
Dường như Cố Quyết không nghĩ cô sẽ đột nhiên chuyển sang chủ đề này, sau khi cảm giác kinh ngạc qua đi, anh cong môi cười “Suy nghĩ nhiều quá, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Nguyễn An An chớp chớp mắt, lại thở dài.
“Haiz…… anh không nên cảm thấy em làm ra vẻ, rốt cuộc tâm tình của thai phụ vô cùng phập phồng bất ổn, anh không hiểu đâu.”
“Ừ, anh sẽ cố gắng, anh không hiểu em……” Cố Quyết trả lời được một nửa, đột nhiên ý thức được mình vừa nghe thấy cái gì.
Anh dừng lại câu chuyện, thanh âm nhẹ nhàng hỏi lại một lần “…… Vừa rồi em nói, cái gì?”
Nguyễn An An rung đùi đắc ý: “Hừ, anh quá nghễnh ngãng, thai phụ em đây rất quý giá, lời hay không nói lần thứ hai —— ưm!”
Cô mới nói được một nửa, đột nhiên bị anh ôm vào trong ngực, sức lực không đủ để làm đau cô, nhưng cũng không có cách nào tránh thoát.
Nguyễn An An nghĩ tới rất nhiều kiểu phản ứng của anh, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới anh sẽ phản ứng như vậy.
—— Thế nhưng không nói hai lời liền ôm cô vào lòng bắt đầu hôn môi!
Sau một phen hôn sâu, Nguyễn An An vừa vội vàng hít thở không khí mới mẻ vừa giáo huấn anh: “Cố Quyết…… em thấy lá gan của anh càng lúc càng lớn, sao anh có thể hôn một cách thô lỗ với thai phụ như vậy!”
“Xin lỗi xin lỗi” Cố Quyết bị cô chọc cười “Ngay cả thần thánh cũng có lúc không khống chế được cảm xúc …… anh rất vui, em thông cảm cho anh một chút.”
“……” Hứ, đúng là không biết xấu hổ, còn tự so sánh mình với thần thánh.
Nguyễn An An lại quở trách anh một hồi, cuối cùng thời điểm nắm tay nhau rời khỏi nơi này, cô thở dài “Haiz” một tiếng.
“Anh nói xem, lúc trước nếu không có Bổn Bổn…… có phải chúng ta sẽ không gặp nhau hay không?”
“Sẽ không.” Cố Quyết nói “Không có Bổn Bổn thì còn có nhiều khả năng hơn nữa.”
“……”
“Anh lang thang trên đường sau giờ học, đánh nhau ở trường em xong đi siêu thị mua nước, hoặc tùy tiện dạo một chút trên diễn đàn trường em…… Đừng nghĩ phức tạp như vậy, anh đã sớm nói rồi, không phải bởi vì Bổn Bổn mà anh mới thích em.”
Nguyễn An An dừng bước chân.
“Em chỉ cần đứng ở nơi đó, không cần làm gì cả.”
Cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng lướt qua, Cố Quyết vén lọn tóc dài ra sau tai cô, hơi rũ mí mắt xuống nhìn cô, sau đó anh cười rộ lên, từ khóe mắt đuôi lông mày đều đặc biệt kinh diễm.
“Mà anh chỉ cần nhìn thấy em là sẽ thích em.”
“……”
Nguyễn An An chớp chớp mắt, hốc mắt chua xót.
Cô đột nhiên nhớ một buổi sáng mấy tháng trước, Cố Quyết tỉnh lại sớm hơn cô, không biết anh đã nhìn chằm chằm cô bao lâu.
Dưới con mắt buồn ngủ mông lung của Nguyễn An An, bộ dáng anh đẹp tới mức kỳ cục, anh chống một tay lên má, cười nói: “Anh đột nhiên nghĩ đến một câu, muốn in lên thiệp cưới của chúng ta.”
Nguyễn An An mơ mơ màng màng đồng ý “Vậy anh nói với mẹ đi.”
Lúc ấy cô không hỏi thêm, sau này anh cũng không nhắc lại. Mãi tới khi cô nhàm chán lật xem thiệp mời, mới bỗng dưng phát hiện ra dòng chữ kia. Nó giống như một quả trứng phục sinh mà anh cố ý giấu đi, chỉ chờ cô tự mình phát hiện.
Phông chữ được mạ vàng, đó là một dòng thư tình mà anh muốn gửi tới cô:
Em là tình yêu tuổi trẻ, cũng là tình cảm chân thành trong quãng đời còn lại của anh.
——HOÀN CHÍNH VĂN——