Nếu không phải anh cứ quấn lấy cô làm đi làm lại thì bây giờ cô có khó chịu như vậy không? Chân thì mềm nhũn, cơ thể cũng từng hồi khó chịu. Rất lạ là trên mặt Cố Học Võ lại hơi mất tự nhiên, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Nếu em mệt thì chợp mắt trước đi. Đến Kiều gia anh sẽ gọi em.”
Kiều Tâm Uyển vốn tính mỉa mai anh mấy câu nhưng nhìn thấy ánh mắt thâm thúy và vẻ chân thành trong đó thì lại không thể nào nói nổi. Cô mất tự nhiên quay mặt đi, dựa vào ghế mà ngủ một giấc.
Cố Học Võ nhìn gương mặt nhìn nghiêng của cô mà khóe môi giương lên, các đường nét trên mặt đều nhu hòa đi rất nhiều. Anh khởi động xe, đi về hướng Kiều gia. Xe chạy rất êm nên Kiều Tâm Uyển vốn đã quá mệt cứ thế ngủ thiếp đi. Đến lúc xe dừng lại ở Kiều gia, Cố Học Võ mới nhìn Kiều Tâm Uyển đang nhắm mắt, ngủ rất say.
Cố Học Võ không đánh thức cô mà xuống xe, nhẹ nhàng mở cửa xe, bế cô lên, mùi hương quen thuộc trong lồng ngực anh khiến cho Kiều Tâm Uyển dịu mặt vào ngực anh rồi lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Bế cô vào cửa, bà Kiều đi lên đang muốn nói chuyện, thấy ánh mắt Cố Học Võ bà liền dừng lại, nhìn anh bế Kiều Tâm Uyển lên lầu, đưa cô về phòng mình nghỉ ngơi. Đuổi theo lên lầu, bà Kiều nhìn thấy Cố Học Võ đắp kín mền cho Kiều Tâm Uyển, sau đó ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt Kiều Tâm Uyển một lát. Lúc đứng lên, Cố Học Võ liền thấy bà Kiều đang nhìn chằm chằm vào mình. Anh chỉ chỉ bên ngoài phòng, rồi theo bà Kiều ra khỏi phòng.
“Học Võ. Con, con với Tâm Uyển. . . . . .”
“Cô Kiều, con với Tâm Uyển có thể sẽ tái hợp lại.” Cố Học Võ cũng không sợ bà Kiều biết quyết định của mình.
“Vậy Tâm Uyển, nó…”
“Cô ấy đồng ý rồi ạ.” Cố Học Võ tin Kiều Tâm Uyển đã chấp nhận mình.
“. . . . . .” Bà Kiều im lặng, lúc này bà cũng chẳng biết nói gì, nhìn Cố Học Võ gật đầu với mình rồi xoay người đi đến phòng Bối Nhi ở bên cạnh. Con bé mới vừa được bà vú cho ăn cháo, giờ đang nằm ở trên giường nhỏ chơi đùa với bà vú.
Ánh mắt anh dịu đi mấy phần, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, anh vươn tay giữ lấy đôi tay nhỏ bé của Bối Nhi. Bối Nhi thấy Cố Học Võ liền quay mặt đi không nhìn anh, vậy mà thấy bà vú thì lại cười.
Cái dáng vẻ đó khiến Cố Học Võ buồn bực một hồi, cũng không dám ôm Bối Nhi nữa, muốn chơi với con bé một lát mà nó lại hoàn toàn không nề mặt anh. Cố Học Võ mím môi, xoay người bỏ đi. Dù sao sau này vẫn còn cơ hội. Từ từ rồi mọi việc sẽ thay đổi…
Kiều Tâm Uyển ngủ một giấc, nghe thấy tiếng Bối Nhi khóc mới sực tỉnh, mở mắt ra mới thấy đã xế chiều, Bối Nhi khóc rất hăng, cô vội vàng cho Bối Nhi bú. Rồi lại ôm con gái chơi một lát, nhìn Bối Nhi rốt cuộc cũng chịu nín khóc, cô mới thở phào nhẹ nhỏm, nhìn khuôn mặt giống Cố Học Võ đến sáu phần của con bé.
Trong đầu cô lại hiện lên lời Cố Học Võ đã nói sáng nay, anh nói, anh thích cô, anh nói, anh muốn cùng cô bắt đầu lại một lần nữa. Tim cô lại đập nhanh hơn, cô không biết lời Cố Học Võ nói là thật hay giả. Thức dậy thấy mình đang ở trong phòng, cô biết chắc là Cố Học Võ đã bế cô lên. Anh gần đây, quả thật thay đổi rất nhiều.
“Cô thật hiểu lão đại sao?”
Lời của Đỗ Lợi Tân lại hiện lên trong đầu cô. Kiều Tâm Uyển mím môi, nghĩ tới Cố Học Võ lúc này nói thích cô, muốn cùng cô tái hợp, cô nên tin mới phải. Nhưng cô lại không muốn cứ như vậy tha thứ cho anh, ở bên anh.
Cuộc hôn nhân ba năm trước đã làm cô mất hết ý chí. Đã hao tổn hết toàn bộ nhiệt tình mà Cố Học Võ vẫn không thích cô, thậm chí còn ghét cô. Đột nhiên sau khi con gái chào đời, anh lại nói thích cô, muốn ở bên cô… Cô làm sao cũng không thể tin được, cô chỉ có thể xem việc anh thích là do liên quan đến con gái mà thôi.
Tái hợp lại với cô đối với anh mà nói, chỉ có lợi mà không có hại. Con gái hiện tại không ưa anh, lại còn đang trong thời kỳ bú sữa mẹ, anh nói một câu thích, cô tin, ngu ngốc tái hợp cùng anh, anh nghiễm nhiên thành công đưa con gái về Cố gia, lại có thêm một bảo mẫu miễn phí, còn có chuyện gì tiết kiệm được thời gian và sức lực hơn chuyện này không?
Kiều Tâm Uyển lại bực bội, đứng bật dậy, Bối Nhi trong lòng cô cũng bị giật mình, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo cô, lúc này mới nhớ Bối Nhi còn đang ở trong lòng mình.
Bế Bối Nhi ra giao cho bà vú, cô trở lại phòng mình, cơ thể vẫn còn hơi mệt, cô bất lực ngồi ở trên giường, nghĩ tới sự điên cuồng của Cố Học Võ hôm qua. Anh quả thực không phải là người, khi dễ cô như vậy, buộc cô nói thích hết lần này đến lần khác, nếu như không phải là cuối cùng cô chịu không nổi, gần như sắp ngất đi thì cô chắc chắn Cố Học Võ sẽ vẫn tiếp tục khi dễ cô.
Thích? Cô đương nhiên thích Cố Học Võ, nhưng bây giờ cô đã thay đổi, đã thông minh hơn, cô tuyệt đối sẽ không để sự yêu thích cô trở thành cái cớ để Cố Học Võ tổn thương cô, càng không để cho anh dùng nó mà có được con gái.
Nhất là, nghĩ tới cảnh ngày hôm qua anh xuất hiện cùng Chu Oánh, tay trong tay rất tình cảm. Rõ ràng đã có người khác, còn muốn tới trêu chọc cô. Chẳng lẽ thấy cô dễ ăn hiếp lắm sao? Hay là, nghĩ cô yêu anh nên cô sẽ chiều theo anh? Nếu anh có Chu Oánh, vậy thì ở trong lòng anh cô là cái gì?
Đúng rồi, anh nói cô, nhưng người anh yêu e cũng chỉ có Chu Oánh? Kiều Tâm Uyển nghĩ tới đây, cũng đã có thể hiểu được toàn bộ. Chu Oánh không thể sanh con, mà cô lại sinh được Bối Nhi. Nói toạc ra. Nếu như Cố Học Võ tái hợp với cô, cô sẽ lại sinh đứa nữa. Đến lúc đó, anh sẽ lại một cước đá cô đi, rồi sánh vai cùng Chu Oánh đưa con đxi.
Cố Học Võ ơi Cố Học Võ, anh tính kỹ thật đấy. Anh nghĩ tôi sẽ cho anh như ý sao? Anh đừng mơ. Kiều Tâm Uyển trong lòng đã có quyết định, cô nghĩ thông suốt rồi. Kế hoạch sẽ không thay đổi, cô sẽ mang con gái sang Đan Mạch, cô không tin, cách muôn sông nghìn núi, Cố Học Võ vẫn có thể đuổi đến Đan Mạch ức hiếp cô?
. . . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . .
Sau giờ làm việc, Cố Học Võ ngay lập tức xuất hiện ở Kiều gia. Nhìn thấy anh, bà Kiều không nói gì. Sauk hi chào hỏi ông bà Kiều, anh đi lên lầu gặp Kiều Tâm Uyển và Bối Nhi. Bối Nhi mới vừa bú xong, đang chơi với bà vú, nhìn tâm trạng con gái có vẻ không tệ. Cố Học Võ vươn tay muốn bế con nhưng lại không muốn con gái vừa đụng đến anh là lại khóc.
Anh hết sức bất đắc dĩ, chân tay luống cuống trả Bối Nhi lại cho bà vú, vẻ mặt 冏 nhìn Kiều Tâm Uyển. Cô ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng, trên bàn trà bày la liệt rất nhiều tư liệu. Đưa lưng về phía cửa nên cô không nhìn thấy Cố Học Võ vào cửa.
Cố Học Võ tiến lên, phát hiện Kiều Tâm Uyển đang đọc cuốn sổ tay hướng dẫn định cư Đan Mạch lần trước. Giật cuốn sách trên tay cô, sắc mặt Cố Học Võ thoáng cái lạnh lùng hẳn lên: “Em còn muốn di dân sang Đan Mạch?”
“Mắc mớ gì tới anh?” Dùng sức rút cuốn sách trên tay anh xuống, sắc mặt Kiều Tâm Uyển rất khó coi. Cố Học Võ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Kiều Tâm Uyển.
“Anh nghĩ hôm qua anh đã nói rất rõ rồi mà.”
“Tôi nghĩ thái độ của tôi cũng rất rõ ràng.” Kiều Tâm Uyển nhìn anh, vẻ mặt có mấy phần kiêu ngạo: “Cố Học Võ, tôi nói rồi, chúng ta không nên tái hợp. Tôi không muốn sống với anh.”
“Kiều Tâm Uyển.” Hôm nay Kiều Tâm Uyển không giống với hôm qua, đã lại đề phòng như mỗi lần anh tới gặp con gái. Cố Học Võ không rõ đã có chuyện gì xảy ra.
“Em làm sao vậy?”
“Tôi đâu có sao. Tôi rất khỏe.” Kiều Tâm Uyển buông tay, nhìn Cố Học Võ: “Trái lại tôi cảm thấy bây giờ anh mới là người có vấn đề về thần kinh đấy?”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ bị lời của cô chọc tức: “Em có ý gì?”
“Không có ý gì hết.” Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ tay đứng lên, chống lại hai tròng mắt Cố Học Võ đang nheo lại, vẻ mặt mang theo một tia khiêu khích.
“Ý của tôi là, anh là một tên khốn kiếp, lưu manh, vô liêm sỉ, hạ lưu, tiểu nhân hèn hạ. Tôi, tuyệt đối sẽ không tái hợp lại với anh.”
Cả một chuỗi dài những câu mắng người mà cô nói không vấp lấy một từ. Cố Học Võ giật mình, nhất thời không có cách nào kịp phản ứng. Nhìn nét mặt dửng dưng của Kiều Tâm Uyển, anh nheo hai tròng mắt, nhích tới gần cô hơn: “Em có ý gì?”
“Chính là ý mà anh nghe đó.” Anh thích nói lại nhưng cô đây không thích: “Cố Học Võ. Cửa ở bên kia, không tiễn ~”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhích tới gần, dùng sức cầm tay cô: “Hôm qua em còn nói thích anh.”
“Nực cười. Đó mà là thích?” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt mang theo vài phần lạnh lùng: “Đó là do anh ỷ mạnh ép buộc tôi, anh tưởng tôi thích anh thật sao?”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ duỗi tay ra, kéo eo cô vào trong lòng, nhìn chằm chằm vào vẻ quật cường trong mắt cô, ánh mắt tối sầm đi: “Nói cho anh biết. Em bị cái gì kích thích vậy?”
“Anh mới bị kích thích ấy.” Kiều Tâm Uyển đập tay anh, muốn anh buông cô ra: “Cố Học Võ, đầu óc anh nhất định không bình thường rồi, nói thích là thích, nói không thích là không thích. Anh nghĩ tôi là đồ ngốc à?”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ bị cô chọc tức, cắn mạnh lên môi cô một cái: “Anh chưa bao giờ lấy chuyện này ra đùa.”
“Thật làm cho người khó tin.” Cơn đau trên môi khiến Kiều Tâm Uyển càng tỉnh táo, nhìn gương mặt Cố Học Võ, lên tiếng mỉa mai: “Chu Oánh mà anh thương thương nhớ nhớ mấy năm nay không phải là anh yêu nhất sao? Yêu một người phụ nữ nhưng lại phát sinh quan hệ với một người phụ nữ khác. Anh không cảm thấy hàng động của anh rất vô liêm sỉ sao?”
“Kiều Tâm Uyển.” Cằm Cố Học Võ siết chặt, bàn tay nắm tay Kiều Tâm Uyển bắt đầu dùng sức, cơn thịnh nộ rõ ràng tản ra khắp người anh. Kiều Tâm Uyển cũng không sợ. Con người khi đã quá sợ rồi thì sẽ không còn thấy sợ nữa. Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt. Cô đã yêu người đàn ông này đến tận xương tủy, nhưng lúc này lại chỉ còn sự khinh bỉ, mãnh liệt khinh bỉ.
“Anh không có yêu một người, lại phát sinh quan hệ với một người khác.” Cố Học Võ nheo mắt lại, không biết giải thích ra sao: “Anh đối với Chu Oánh đã không còn như em nghĩ.”
“Vậy thì sao?” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh, căn bản không muốn nghe Cố Học Võ nói: “Cố Học Võ. Tôi thấy ghê tởm thay cho anh.”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nắm tay cô, vẻ mặt lạnh lẻo, đôi mắt nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng lại chỉ còn dư lại một chút bất lực, nhìn vẻ quật cường trong mắt Kiều Tâm Uyển. Anh vươn tay, ôm cô vào lòng, thì thầm ở bên tai cô, giọng nói hơi khàn khàn.