Tay cậu vụt đè lên chuôi kiếm, nín thở nhìn nhìn, thầm hô: "Quỷ..."
Kim Lăng trong khoang thuyền nghe thấy, cầm kiếm vọt ra, nói: "Có quỷ? Đâu, ta giúp ngươi giết!"
Lam Tư Truy nói: "Không phải quỷ, là Quỷ tướng quân!"
Đám thiếu niên vội vã phóng hết tới mạn thuyền, nhìn theo hướng Lam Tư Truy chỉ. Quả nhiên, bám vào dưới mạn thuyền, thân ảnh đen tuyền đang ngước nhìn từ dưới lên chính là Quỷ tướng quân Ôn Ninh.
Khi bọn họ xuống khỏi Loạn Táng Cương Ôn Ninh liền mất tăm không thấy đâu, ai biết giờ hắn lại vô thanh vô tức bám lên con thuyền đánh cá này, cũng không biết đã bám được bao lâu rồi.
Đám thiếu niên bị dọa đến nhất thời câm nín. Mắt to trừng mắt nhỏ, trừng nhau một hồi, có đứa nói: "Không phải chúng ta nên gọi người tới à?"
Mặc dù mọi người đều bày tỏ tán thành, lại không người nào động đậy.
Ngoài lo lắng vừa mở miệng kêu người Ôn Ninh sẽ bạo khởi ra, còn vì lũ trẻ thấy Quỷ tướng quân chính mình mắt thấy tai nghe và Quỷ tướng quân trong lời đồn tuyệt không giống nhau. Tuổi trẻ bản tính không biết sợ, nên chúng cũng chẳng sợ tí nào, thậm chí còn có đứa còn nghĩ Ôn Ninh tuy rằng dáng dấp quỷ dị nhưng nhìn qua cũng không mấy đe dọa, bị phát hiện vẫn không nhúc nhích, như một con rùa biển ngây ngô, bộ dạng này dễ thương hết sức. Cứ mắt to trừng mắt nhỏ như thế, ba phần mạo hiểm, bảy phần kích thích, chơi vui hết sức.
Lại một thiếu niên thì thầm: "Trách sao thấy thuyền này đi chậm quá, thì ra là dôi ra một người bám theo, chìm mất chìm mất."
"Hắn... Bám ở đó làm gì thế?"
"Chắc không phải muốn giết chúng ta đi. Muốn giết đã giết từ lâu, trên Loạn Táng Cương đã giết được rồi."
Lam Tư Truy lại nói ra cái suy đoán cậu giấu trong lòng đã lâu kia: "Có phải là muốn bảo vệ chúng ta không?"
Tiếng cậu vọng xuống, ánh mắt Ôn Ninh dời qua mặt cậu, chăm chú nhìn thiếu niên văn nhã này một hồi, khuôn mặt trắng bệch cứng đờ kia bỗng nhiên giật giật.
Đứa con cháu thế gia bên cạnh Lam Tư Truy kia sợ đến trượt ếch một cái, kinh hô: "Hắn đi lên kìa!"
Quả vậy, thân thể Ôn Ninh rẽ nước mà tới, hai tay nắm một sợi thừng chão* thả xuống từ boong thuyền bắt đầu chầm chậm trèo lên!
(*thừng chão: Dây thừng thô to, xù xì, dùng trên tàu để giăng buồm)
Mấy đứa choai choai lao nhao tản ra, vội vội vàng vàng mà chạy nháo nhào, làm rầm rầm trên boong thuyền, nói loạn lên: "Hắn lên hắn lên! Quỷ tướng quân tới rồi!"
đọc truyệN với //tr
uyEncuatui.net/ "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Hắn lên đây là muốn làm gì?!"
"Gọi người! Mau gọi người đến!"
"Ngươi đi gọi người, ta ta ta đi chặt dây thừng!"
Thiếu niên kia rút kiếm chạy qua chém sợi dây thừng kia, nhưng Ôn Ninh đã bò lên đến nơi, * mà trèo qua mạn thuyền, nặng nề rơi vào trên boong, cả cái thuyền đánh cá như cũng theo lúc hắn rơi xuống mà thoáng lung lay một cái.
(* chỗ này nguyên gốc đã bị thiếu, có thể là bị kiểm duyệt rồi)
Đám thiếu niên rối rít rút kiếm, dồn sang phía bên kia boong thuyền. Ôn Ninh chăm chú nhìn mặt Lam Tư Truy, đi về phía cậu, cả đám lập tức đồng loạt chĩa mười mấy mũi kiếm vào hắn, lòng cuồng loạn, nghiêm phòng giới bị*
(*cảnh giác đề phòng cao độ)
Lam Tư Truy phát hiện ra hắn đi về hướng mình, cố gắng trấn tĩnh, Ôn Ninh hỏi cậu: "Ngươi, ngươi tên là gì?"
Lam Tư Truy có chút sững sờ, đứng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đáp: "Vãn bối là đệ tử Cô Tô Lam thị, tên là Lam Nguyện."
Ôn Ninh nói: "Lam Uyển?"
(Nguyện (yuan) và Uyển (yuàn) phát âm giống nhau)
Lam Tư Truy gật gật đầu. Ôn Ninh nói: "Ngươi... Ngươi có biết, danh tự này là ai đặt cho ngươi không?"
Người chết rõ ràng không có thần thái và biểu cảm, nhưng Lam Tư Truy lại như có ảo giác, mắt Ôn Ninh, dường như bừng sáng.
Hắn còn cảm thấy lúc này trong lòng Ôn Ninh rất xúc động, xúc động đến nói năng cũng lập cập, thậm chí thắt lưng cũng mơ hồ run rẩy, tựa như sắp tiết lộ bí mật nào đó.
Lam Tư Truy nói: "Tên dĩ nhiên là do cha mẹ đặt."
Ôn Ninh nói: "Vậy, cha mẹ ngươi vẫn khỏe mạnh chứ?"
Lam Tư Truy nói: "Cha mẹ ta đã mất từ lúc ta còn rất nhỏ rồi."
Một thiếu niên bên cạnh kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: "Tư Truy đừng nhiều lời như vậy, cẩn thận có chuyện
Ôn Ninh giật mình nói: "Tư Truy? Tư Truy là tự của ngươi?"
Lam Tư Truy nói: "Đúng vậy."
Ôn Ninh nói: "Là ai đặt cho ngươi?"
Lam Tư Truy nói: "Hàm Quang Quân."
Ôn Ninh cúi đầu, yên lặng đem hai chữ "Tư Truy" niệm hai lần. Lam Tư Truy nói: "Tướng..." Cậu vốn, muốn gọi Tướng quân nhưng lại cảm thấy hơi kỳ, đổi lại: "Ôn tiên sinh? Tên của ta làm sao?"
"A." Ôn Ninh ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn mặt cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Ngươi, dáng dấp ngươi, rất giống, rất giống một vị biểu huynh của ta."
Câu này nghe thật giống mấy câu sáo rỗng tu sĩ hạ cấp dùng kết thân với môn sinh khác họ, đám thiếu niên càng nghe càng như lọt vào sương mù, u u mê mê, bất tri sở vị. Lam Tư Truy cũng không biết nên trả lời sao, nói: "Thật, có thật không?"
Ôn Ninh nói: "Thật!"
Hắn cố gắng kéo khối cơ hai bên khóe miệng lê, như là muốn nặn ra một nụ cười. Nhìn dáng vẻ ấy của "Quỷ tướng quân", chẳng hiểu tại sao trong lòng Lam Tư Truy bỗng dâng lên một cảm giác thân thương mang theo chua xót nồng đậm.
Chính là cảm giác thân thương. Như thể cậu đã từng thấy khung cảnh này ở đâu đó. Có một cái tên hình như cũng sắp phá tan chướng ngại gì đó mà bật ra rồi. Chỉ cần thốt lên cái tên kia, vô vàn những thứ khác cũng sẽ lập tức tuôn trào, khiến cậu tường tận thông suốt*. Nhưng đúng lúc đó Lam Tư Truy lại thấy Kim Lăng bên kia.
(*gốc Khoát nhiên khai lãng)
Sắc mặt Kim Lăng sầm sì cực kỳ khó coi, tay cầm kiếm lúc siết lúc buông, gân xanh trên mu bàn tay cũng lúc ẩn lúc hiện.
Lúc ấy cậu mới nhớ ra, Quỷ tướng quân Ôn Ninh trông vô hại trước mặt là kẻ thù giết cha Kim Lăng.
Theo ánh mắt cậu, Ôn Ninh chậm rãi quay sang Kim Lăng, nói: "Kim Như Lan công tử?"
(Vãi Kim Như Lan tôi không thấy buồn cười gì đâu... Ha ha hahhahahahaha)
Kim Lăng lạnh lùng nói: "Ai cơ."
Trầm mặc một chút, Ôn Ninh sửa lại: "Kim Lăng tiểu công tử."
Kim Lăng gắt gao theo dõi hắn, mấy thiếu niên khác thì lại căng thẳng nhìn chằm chằm Kim Lăng, chỉ sợ cậu ta hành sự lỗ mãng. Lam Tư Truy nói: "Kim công tử..."
Kim Lăng nói: "Ngươi tránh ra, chuyện không liên quan tới ngươi."
Lam Tư Truy lại mơ hồ cảm thấy chuyện này nhất định sẽ không có không liên quan tới cậu, bước lên chắn trước mặt Kim Lăng, nói: "Kim Lăng, trước tiên ngươi thu kiếm lại..."
Kim Lăng lòng vốn đã căng thẳng, tầm nhìn bị cậu chắn mất, không kìm được quát lên: "Đừng cản ta!"
Hắn đưa tay đẩy một cái, Lam Tư Truy vốn đã say sóng nhũn cả chân, bị hắn đẩy một cái dính mạn thuyền, suýt nữa lộn cổ xuống sông đêm tối đen, may sao được Ôn Ninh túm được lôi trở về. Một đám thiếu niên lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ hắn: "Tư Truy huynh!"
"Lam công tử, ngươi không sao chứ? Bị đẩy thôi mà sao cũng không chịu được thế này?"
Ôn Ninh nói với Kim Lăng: "Kim công tử, ngươi nhắm vào ta, Ôn Ninh nhất định không phản kháng, nhưng mà... Lam Uyển công tử..."
Một tên thiếu niên trách cứ: "Kim Lăng ngươi sao lại thế được nhỉ!"
Một thiếu niên khác cũng nói: "Tư Truy huynh là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, sao còn đẩy người ta?"
Vốn giây phút bản thân lỡ tay Kim Lăng cũng kinh ngạc, thấy được bạn cùng trang lứa đều qua đỡ cậu, đều chỉ trích mình, khung cảnh này với đủ loại sự việc đã qua chất chồng cùng một chỗ. Những năm gần đây trên Kim Lân đài cậu vẫn cứ cùng một tình cảnh lúng túng như vậy.
Không có cha mẹ, thời gian ở Vân Mộng Giang thị còn nhiều hơn so với thời gian ở Lan Lăng Kim thị. Không người quản giáo, tính khí không tốt, người người đều nói cậu bị chiều hư, khó mà ở chung được. Rõ ràng thân phận cao quý, khi còn bé không có đệ tử thế gia nào muốn chơi đùa cùng hắn, lớn hơn thì không có đệ tử thế gia nào nguyện ý theo cậu. Ở Kim Lân đài không ai thật sự tin tưởng hắn có ngày mai.
Cậu viền mắt mỗi lúc một hồng, lớn tiếng: "Phải! Đều là lỗi của ta! Ta chính là một người kém cỏi như vậy đó! Thế nào?! Các ngươi quản ta?! Đến lượt các ngươi tới quản giáo ta?!"
Bỗng một vệt sáng xanh cắt ngang bầu trời đêm trên mặt sông, áp sát chiếc thuyền đánh cá này mà tới.
Hai bóng người song song rơi lên boong thuyền, lam quang thu vào vỏ kiếm.
Vừa thấy hai người này, Lam Tư Truy cả một lòng bỗng thả lỏng, mừng rơn nói: "Hàm Quang Quân! Ngụy tiền bối!"
Cái người máu me nhầy nhụa khắp người bên phải kia ha ha cười một tiếng, đúng lúc một con sóng đánh tới, thân thuyền lay động, thân thể hắn đảo một cái suýt nữa ngã chổng vó, vị bên trái kia thản nhiên đỡ hắn một cú, lúc này mới đứng vững.
Ngụy Vô Tiện thì thôi đi, đây là lần đầu tiên tất cả mọi người nhìn thấy Hàm Quang Quân bộ dáng không chỉnh tề kiểu này. Bạch y trên người cả hai đã bị nhuộm thành các mức đỏ sậm khác nhau, cả người đều tản ra mùi máu tanh. Lam Vong Cơ hơi chỉnh tề một chút, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới cũng chỉ có cái băng trán mạt ngạch* quan trọng kia là coi như sạch sẽ.
(* ngạch là băng trán, mạt là hoa văn hình mây uốn lượn trên cái băng trán của anh)
Thế nhưng, miếng băng vải do Ngụy Vô Tiện xé tay áo xuống quấn một vết thương nhỏ cho hắn kia, vẫn còn ngay ngắn mà thắt nút, thắt trên tay trái hắn.