Vốn dĩ, Quân Khởi La định giữ Phương Thiên Khuyết lại ở Hiểu Nguyệt Kính Hồ, biết được y chỉ cần tới Đông Lăng, thì ở trong chỗ bên Tây Sơn, ngày nào cũng đến trò chuyện trước mộ phần của Quân Như Sơ, gió kệ gió, mưa kệ mưa, rất kiên trì.
Vậy, Quân Khởi La cũng không nên níu giữ y lại, ra khỏi Hiểu Nguyệt Kính Hồ, lưu luyến không rời, mỗi người một ngả.
Quân Khởi La nhìn màu trời đã không còn sớm, thì nói: “Hôm nay, hai ngươi cũng mệt rồi, chúng ta dùng bữa tối bên ngoài đi.”
“Được đó!” Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu vô cùng hứng khởi: “Tiểu thư, chúng ta đến Nhất Phẩm Lâu đi.”
Quân Khởi La nhớ rằng hôm trước đã đồng ý đi Nhất Phẩm Lâu với các nàng, do đụng phải dì Cận Thư mới hoãn lại, thế nên gật gật đầu.
Không lâu sau, ba người đã đến đường lớn Chu Tước.
Phố Chu Tước không hổ danh là con phố phồn hoa nhất trong kinh thành, trên đường người trao đổi nhốn nháo, những quán nhỏ được dựng lên đầy ắp hai bên đường, để ăn để uống hay là vui chơi, rất nhiều thứ, muốn cái gì thì có cái đó. Vì chỉ còn hai ngày nữa là tới lễ hội Trung thu, nên người đang bán hoa bán đèn rất nhiều ở trên đường.
Chọn cái vừa ý, Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu càng vui vẻ, mỗi người mua một chiếc.
Ba người thong dong điềm tĩnh, sau chừng nửa canh giờ mới tới Nhất Phẩm Lâu.
Nhất Phẩm Lâu là một tòa kiến trúc có ba tầng sơn đỏ, diên tích khá lớn, là tửu lâu đứng nhất nhì trong kinh thành, mùi vị dĩ nhiên là ngon nhất, tất nhiên là chi phí cũng đắt nhất rồi. Thường ngày dùng bữa ở chỗ này, không phải là đại phú thì cũng là đại quý.
Nhạc Tiêu thấy thiểu nhị ra đón, #[email protected] tiến lên trước hỏi: “Tiểu nhị ca, có còn nhã gian không?”
Tiểu nhị cũng không hề xem thương mấy người Quân Khởi La vì trang phục va trang sức vô cùng tầm thường, hơi cúi người nói: “Các vị tiểu thư, thật không may, lầu hai đã đầy ắp khách khứa, lầu ba được quý nhân bao rồi, bên trong đại sảnh chỉ còn lại một cái bàn, không biết các vị có thấy phiền không?”
Vừa nói thì quay đầu lại nhìn ngó tới cái bàn vuông còn trống ở đối diện cửa lớn.
Mặc dù ở Đông Lăng, nam nữ đại phòng không có quá nhiều chú trọng, nhưng mà trường hợp danh gia nữ tử ra ngoài dùng bữa không nhiều, vậy nên tiểu nhị mới hỏi trước rồi an bài tiếp.
Mặc dù quan hệ Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu với Quân Khởi La nói trắng ra chỉ là hầu hạ, nhưng mà Quân Khởi La đối xử lại không hề phân chia theo cấp bậc tiểu thư nha đầu, ngày thường hiếm khi đối đãi với hai người như nha đầu, còn quần áo trang sức của các nàng sử dụng cũng giống hệt như Quân Khởi La. Tiểu nhị thấy các nàng nhìn tiểu thư cũng không thấy lạ.
Đối với Quân Khởi La, ngồi chỗ nào cũng không quan trọng, nhìn Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, dùng ánh mắt thăm dò ý kiến của các nàng.
Nhạc Sênh đã sớm bị mùi thơm của thức ăn bên trong lầu bay ra làm cho không biết trời trăng gì, hơn nữa các nàng đi với tiểu thư nhà mình vào nam ra bắc nhiều năm, ngay cả tình huống qua đêm trong ngôi miếu đổ nát với nam nhân không quen biết cũng có rồi, cho nên làm gì còn có thể để tâm tới những thứ này? Vì vậy, đáng thương nói: “Tiểu thư, ta đói.”
“Ngươi đó!” Nhạc Tiêu ấn cái trán của Nhạc Sênh một cái, nói với Quân Khởi La: “Tiểu thư, hay là chúng ta……”
Nàng còn chưa nói xong, Quân Khởi La đã thoải mái nền nã cất bước ngồi vào.
Ngồi vào chỗ của mình, Nhạc Tiêu móc hai tờ ngân phiếu hai trăm lượng trong hầu bao, hào sảng nói: “Tiểu nhị ca, mang bảy tám món ngon nhất của các ngươi lên trước đi, làm mau mau chút.”
Vốn dĩ tiểu nhị còn lo lắng các nàng ăn không trả nổi, nhưng nhìn thấy Nhạc Sênh không hề chớp mắt móc ngân phiếu hai trăm lượng ra, nở nụ cười tươi như hoa: “Các vị tiểu thư chờ một chút.”
Món ăn được mang lên rất nhanh.
Vịt nướng rượu, gà nướng bơ, cua chiên hạt bắp, bồ câu non hầm cách thủy…… bốn mặn ba nhạt xếp thành hình hoa sen quanh canh cá bạc.
Mặn nhạt tương xứng, mặc dù không được xem là thức ăn ngon nhất các nàng từng ăn, nhưng cũng coi như tốt rồi.
“Tiểu thư.”
Trong lúc mấy người sắp ăn, đột nhiên [Vũ]|q>d Nhạc Tiêu khẽ gọi một tiếng, cũng kéo kéo xuống dưới, ý bảo các nàng nhìn ra ngoài.
Quân Khởi La dõi mắt nhìn qua, chỉ thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đứng ở cửa lớn.
Dung mạo của hắn khôi ngô sáng sủa, nhìn qua có vẻ chắc khỏe, tóc bù xù, tóc được thắt lại thành một chùm quấn lại ngay giữa trán, một bộ áo đen cũ kỹ, vác một thanh đao lớn trên lưng, cả người là khí chất khát máu.
Liếc sơ qua, Quân Khởi La đã chắc chắn rằng hắn là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ khá giỏi!
Nhưng mà hắn lại có một đôi mắt không nhiễm bụi trần không hề tương xứng với khí chất trên người hắn, giống như đôi mắt của trẻ sơ sinh.
Đúng là người mâu thuẫn!
Uổng cho Quân Khởi La tự nhận đôi mắt của mình trong suốt như sao trời, cũng ít hơn hắn tới hai phần.
Nếu như hắn thu lại khí chất tàn ác, dựa vào đôi mắt này, không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu đối thủ.