• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn là Nhan Hữu, là tổng giám đốc công ty ô tô Khóa Quốc thế kỷ hai mươi mốt, cũng là công tử Nhan Hữu nhà phú hào đệ nhất thành Tương Dương ở Vân Trạch.

Cho dù hắn cảm thấy thật vớ vẩn, cho dù hắn cảm thấy rất khó tin, nhưng sự thật quả thật là như thế. Hắn giống nhân vật chính trong mấy bộ tiểu thuyết huyền ảo - xuyên qua, xuyên đến một thời đại không biết tên, xuyên vào một người có bộ dạng giống hệt hắn mà ngay cả tên cũng giống y hắn lúc trước.

Công tử Nhan Hữu nhà họ Nhan lúc đầu là một thằng ngốc.

Ba tuổi chưa biết đi, năm tuổi chưa biết nói, bảy tuổi chưa biết chữ...... Mặc dù tướng mạo trông cũng được, nhưng hắn thật sự là một thằng ngốc, một thằng ngốc chính gốc.

Nhưng vào năm mười bảy tuổi, công tử nhà họ Nhan đột nhiên tâm trí có biến đổi lớn. Không chỉ không hề si ngốc, còn trở thành một người thông minh cơ trí, một mặt thái độ khéo léo ứng phó với mọi người, một mặt tiếp nhận sản nghiệp nhà mình phát triển một cách trật tự hợp lý. Vì thế cả nhà họ Nhan sôi trào, thành Tương Dương sôi trào, mà Nhan Hữu...... mê mang.

Hắn rõ ràng là một người bình thường thời hiện đại, mất đi người con gái mình yêu nhất, tuyệt vọng cưới một người con gái khác, sau đó ngay lúc người phụ nữ kia sinh non nằm trong bệnh viện, hắn chết lặng về nhà uống rượu một mình, trong lúc say men rượu lại nghĩ về người mình yêu.

Lúc mở mắt ra lần nữa, tất cả đều thay đổi.

Dung nhan người trong gương hoàn toàn không thay đổi, cũng là tóc đen dùng một cây trâm ngọc búi lên, một thân trường bào cẩm y đẹp đẽ quý giá, đôi dày đen bó sát, đây rõ ràng là trang phục của người xưa.

Vì thế ngay tại thời khắc đó, hắn không còn là kim quy Nhan Hữu nữa, mà là con của phú thương - Nhan Hữu.

Hắn thay đổi thân phận thay đổi hoàn cảnh, bắt đầu dần dần làm quen với thời không này, làm quen với mọi người xa lạ. Tất cả dường như đều thuận lợi, nhưng chỉ có mình hắn biết, bóng ma trong lòng hắn càng lúc càng lớn, chỉ vì người con gái hắn yêu.

Người con gái hắn yêu không phải người xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn cùng nụ cười thản nhiên, nhưng chỉ thế thôi cũng làm cho hắn từ từ nghiện đến mê muội.

Người con gái hắn yêu không phải người ưu tú, gia đình bình thường và một cô em gái xuất sắc, nhưng chỉ thế thôi cũng khiến mắt hắn chỉ nhìn thấy cô ấy, không còn ai khác.

Người con gái hắn yêu không phải người khỏe mạnh, thường xuyên bị chóng mặt ngất đi, nhưng chỉ thế thôi cũng làm cho hắn kiên định quyết định cùng cô ấy cả đời.

Hắn tin tưởng mình yêu cô ấy, nhưng lúc cô ấy bị bệnh nặng hắn lại phạm vào sai lầm mà bất cứ người đàn ông nào cũng dễ dàng phạm phải, hơn nữa không thể cứu vãn.

Hắn không dám nói sự thật cho cô ấy, đúng vậy, không dám.

Không dám nhìn khuôn mặt tái nhợt vì bị bệnh nặng của cô ấy hiện lên tia oán hận cùng chán ghét, không dám tưởng tượng khi cô ấy biết được sự thật sẽ đau rất nhiều tuyệt vọng rất nhiều, không dám hy vọng xa vời cô ấy sẽ tha thứ hoặc làm gì khác. Điều hắn chỉ có thể làm chính là nhìn khuôn mặt cô ấy đang cười nhợt nhạt, một lần lại một lần nói cho cô ấy biết, hắn yêu cô ấy.

Cuối cùng hắn cũng phải chịu trách nhiệm với sai lầm ngày ấy. Hắn phải cưới người vốn phải là em vợ của hắn. Hắn nhớ lại vẻ tươi cười của mình lúc đồng ý phụ trách, nhớ lại hắn đã gằn từng chữ từng chữ nói với cô ta: “Cho dù tôi cưới cô, nhưng người tôi yêu vĩnh viễn chỉ có mình An Nhiên.” Hắn nhìn ý cười vỡ nát trong mắt cô ta mà cảm thấy trong lòng có một trận thoải mái cùng đau thương. Trong mắt hắn, đau thương của cô ta đâu tính là cái gì, người hắn để ý chỉ có người hắn yêu, cho dù là người nọ hơi hơi nhíu mày thôi, cũng làm cho trái tim hắn cảm thấy đau đớn.

Chẳng qua bây giờ, hắn có tư cách nào để vì cô ấy mà đau lòng? Điều hắn làm chỉ có thể là  đợi đến ngày cô ấy khỏi hẳn, sau đó chặt đứt suy nghĩ của mình, nhìn cô ấy vùi vào vòng tay của người khác, để người khác thay hắn mang đến hạnh phúc cho cô ấy.

Nhưng vì sao cô ấy lại xuất hiện trong hôn lễ của hắn, vì sao lại nói cho cô ấy biết sự thật không thể chấp nhận nổi như vậy, vì sao cô ấy lại ngã xuống ngay trước mặt hắn?

Người hắn yêu đến như vậy, cuối cùng bởi vì hắn phản bội mà chết.

Hắn không suy sụp giống những người khác hay là bị bệnh tâm thần, chẳng qua nơi trái tim giống như có một khoảng không rất lớn, không suy nghĩ, không cảm xúc. Hắn chết lặng cưới cô gái hắn chán ghét kia, chết lặng đi làm rồi về nhà, chết lặng trở về nơi người hắn yêu, chết lặng nhớ lại hương vị của cô ấy.

Cuộc sống, một mảnh chết lặng.

Sau đó, người vợ trên danh nghĩa của hắn sinh non, sau đó hắn uống rượu, sau đó hắn xuyên qua, sau đó, hắn có một cuộc sống mới.

Ở đây dường như hắn có được tất cả, cha mẹ thương hắn tận xương tủy, sản nghiệp khổng lồ nằm trong lòng bàn tay hắn, nha hoàn xinh đẹp động lòng người, vài gã sai vặt hết lòng nghe lời bên cạnh hắn...... Tất cả những thứ người khác mong muốn hắn đều có.

Nhưng nơi này không có người hắn yêu, không có.

Đôi khi hắn cũng hi vọng, nếu hắn có thể tới nơi này, như vậy, cô ấy có phải cũng có khả năng đến nơi này, đúng không? Đối với loại phán đoán này, hắn cảm thấy vô cùng kích động. Hắn bắt đầu tiêu phí một lực lượng lớn để đi tìm người, nhưng mỗi lần lại chỉ có thể thất vọng mà về. Hắn vẫn vui vẻ, lần lượt tìm những cô gái có một chút điểm tương tự giống cô ấy, sau đó để tại bên người. Lúc nhớ cô ấy, hắn sẽ im lặng nhìn người kia, xuyên qua khuôn mặt người nọ nhớ lại khuôn mặt người hắn yêu.

Thẳng cho đến một ngày, lúc hắn đi xã giao tại một kỹ viện, ở nơi đó hắn thấy được cô ấy -hắn nghĩ mình nhìn lầm rồi, nhưng cảm xúc ấm áp nói cho hắn không phải, cô ấy là người sống. Hắn kích động ôm chặt cô ấy, gọi tên cô ấy, nhưng lại nghe cô ấy ôn nhu nói: “Vị công tử này, ta là Lục Tâm.”

Hắn bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện cô gái tên là Lục Tâm này không giống An Nhiên, hai người chỉ có bảy phần tương tự...... Nhưng là bảy phần, so với bất cứ người nào hắn tìm được thì càng giống, mà chỉ cần nàng ta giống An Nhiên, hắn sẽ không để nàng ta chịu khổ.

Hắn chuộp Lục Tâm ra, để nàng ta trở thành nha hoàn bên người hắn. Hắn có thể mặc sức nhìn gương mặt tương tự kia, đáy lòng thỏa mãn tham lam vô cùng tận nhớ lại, nhưng dưới đáy lòng lại rõ ràng có giọng nói lạnh lùng vang lên, Lục Tâm không phải An Nhiên, An Nhiên không phải là người mà Lục Tâm có thể thay thế được. Nhưng không sao cả, hắn đã bị bệnh nguy kịch -- càng lâu ngày, hắn càng nhớ lại rõ ràng tất cả mọi thứ của bọn họ.

Thời gian nháy mắt trôi qua, hắn tiếp tục tìm cô gái tên là An Nhiên trong tưởng tượng, mà Lục Tâm đã đợi bên người hắn ba năm. Hắn không phải không nhìn thấy tình ý trong mắt Lục Tâm, không phải không nhìn thấy chờ mong dưới đáy mắt nàng, nhưng người hắn muốn không phải nàng, mà hắn cũng không muốn phạm sai lầm một lần nữa.

Nhưng mà mọi chuyện đều có ngoài ý muốn, bị người bỏ thuốc kê đơn, trong mật thất không có lối ra, kiều nữ xinh đẹp yêu mị......

Hắn dường như trốn không thoát khỏi ma chướng kia, cuối cùng lại giẫm lên vết xe đổ.

Hôm sau lúc hắn tỉnh lại, nhìn Lục Tâm thẹn thùng mà cảm thấy vớ vẩn buồn cười, buồn cười nhưng lại thành than khóc, hắn cứ như vậy….

Buồn, rất buồn, buồn đến mức làm cho người ta bật cười.

Lục Tâm nhìn hắn nói: “Công tử, Lục Tâm không cầu danh phận, không dám có vọng tưởng gì, chỉ cầu được làm bạn bên người công tử, lúc công tử muốn nhìn khuôn mặt này sẽ xuất hiện.”

Hắn chỉ thản nhiên cười cười,“Vậy ở lại đi.”

Nếu nơi này không có An Nhiên, như vậy mặc kệ thế nào, đều không sao cả.

Lại hai năm trôi qua, Nhan gia trong tay Nhan Hữu càng ngày càng hưng thịnh. Hắn bôn ba mọi đất nước, phát triển sản nghiệp từ nhỏ đến lớn, trở thành thương gia hẹp hòi nổi tiếng nhất Vân Trạch. Cha mẹ họ Nhan đương nhiên là vui đến cười toe tóe, không ngờ đứa con trai độc nhất này khi còn nhỏ ngu si nhưng bây giờ đúng là có bản lĩnh, chỉ duy nhất một chuyện khiến bọn họ phát sầu – người con trai độc nhất này đã hai mươi hai tuổi, sớm qua tuổi cưới vợ, nhưng làm người ta bực ở chỗ, mặc dù hắn hiếu thuận với cha mẹ, nhưng khi nói về chuyện này lại cực kỳ không kiên nhẫn. Hai lão vốn cho rằng nguyên nhân là do nữ tử thanh lâu bên người Nhan Hữu, nhưng cho dù nói hắn nạp Lục Tâm làm thiếp hắn cũng không có phản ứng gì...... Chuyện này tốt thế nào được cơ chứ!

Hai lão dứt khoát đến chỗ Lục Tâm nói chuyện, nhưng Lục Tâm cũng chỉ cười khổ mà nói: “Tâm tư công tử...... Lão gia, phu nhân, nô tỳ không dám đoán nhiều.”

Hai lão không thể làm gì, chỉ có thể từ bỏ.

Nhan Hữu đương nhiên biết chuyện giữa cha mẹ và Lục Tâm, nhưng chuyện này một chút cũng chẳng liên quan đến hắn, bây giờ hắn chỉ có hứng thú với sản nghiệp của nhà họ Nhan, chứ không phải đàn bà. Hai năm nay, Lục Tâm vẫn một tấc cũng không rời hắn, chẳng qua thái độ của hắn đối với nàng không vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn lần đó mà thay đổi. Hắn thừa nhận bây giờ mình càng ngày càng lạnh lùng, nhưng đối với sự lạnh lùng của mình, hắn không cảm thấy có gì bất mãn -- Đúng vậy, như vậy đã tốt lắm rồi, tâm như mặt hồ lặng sóng, chỉ cần nhớ rõ mình từng yêu một người đến như vậy, thế là đủ.

Hôm đó là ngày cuối thu, hắn ngồi trong xe ngựa từ ngoại ô chạy vào thành, dọc theo con đường nhìn rừng phong rực đỏ, lá phong theo gió bay lên, đáy lòng chợt có chút vui sướng hiếm gặp. Ban đêm, lúc cha mẹ lại nhắc tới chuyện kết hôn với hắn, lần này là con gái của Thượng Thư đang có thế trong kinh thành, cưới nàng có thể hỗ trợ rất lớn đối với sự nghiệp của Nhan gia. Hắn chỉ suy tư một lúc rồi đồng ý, sau đó để hai lão nhân đang vui vẻ khôn xiết kia lo mọi chuyện.

Lục Tâm ở một bên rơi lệ, hắn chỉ vô tâm không gợn sóng. Đối với hắn mà nói, hắn cưới là tài sản cùng thế lực cực đại, chứ không phải là một nữ nhân.

Tối ngày hôm sau, hắn cùng một người nổi tiếng ở phương bắc hẹn gặp nhau ở “Trúc các” để bàn chuyện làm ăn. Đợi một khắc sau, tùy tùng của người nọ đến thông báo với hắn nhà chủ tử có một số chuyện xảy ra nên không thể không thất hẹn. Hắn nhìn dáng vẻ xin lỗi của tùng tuy kia không kiêu ngạo không siểm nịnh, tướng mạo cũng anh tuấn quang minh, vừa nhìn liền biết không phải là người bình thường. Hắn nghĩ, tùy tùng đã có phong thái như vậy, chủ tử sẽ có bộ dạng thế nào? Vì thế, hắn cũng khiêm tốn trả lời, ngày mai bàn lại.

Lúc ra ngoài, hắn nhìn ngã tư đường vô cùng náo nhiệt mà hoảng hốt nhớ tới phiên chợ đêm mà hắn đã từng sóng vai cùng An Nhiên dạo chơi. Hắn cười nhạt, cùng Lục Tâm thản nhiên dạo đi. Lục Tâm lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày hôm nay, ôn nhu nói: “Dạ vâng, công tử.”

Hắn cùng Lục Tâm dạo bước trên ngã tư đường náo nhiệt, tiểu thương kia rao hàng, đồ chơi lung linh nhiều màu, mùi thức ăn vặt mê người...... Đã bao lâu hắn không chú ý tới những thứ này? Hắn đi ngang qua một quán bán bánh trẻo, nhớ tới trước kia An Nhiên lầu bầu nói mình yêu nhất chính là bánh trẻo, cảm giác ngọt ngào cùng mất mát lần lượt dâng lên, cảm xúc hỗn độn.

Lục Tâm hỏi: “Công tử có muốn ăn chén bánh trẻo hay không?”

Hắn lắc đầu, bật cười nói: “Đi thôi.” Trước giờ hắn không ăn bánh trẻo, trừ lúc cùng An Nhiên, bây giờ An Nhiên không ở đây, vì sao hắn lại ăn bánh trẻo?

Hắn xoay người, vừa mới chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy một giọng nữ thanh thúy vang lên từ phía sau, “Ông chủ, cho một chén bánh trẻo.”

Đây vốn là một câu nói rất bình thường, lúc mua bánh trẻo mọi người sẽ nói như vậy, nhưng hắn không biết vì sao mình lại quay đầu, quay đầu xem thử ai nói những lời này. Sau đó, hắn thấy cô ấy, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô ấy vẫn thanh tú trong sáng như vậy, vẫn điềm tĩnh như nước như vậy, vẫn hấp dẫn tầm mắt của hắn như vậy.

Lúc hắn nhìn thấy cô gái kia lập tức bỗng nhiên trợn to mắt, tràn đầy kinh ngạc cùng không dám tin. Hắn cảm thấy trái tim mình tại một khắc ấy liền ngừng đập, một giây sau lại đập mãnh liệt mừng như điên.

An Nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK