“Mẫu phi, là phụ vương không nghĩ cùng ngài... hòa hảo?” Nghĩ nửa ngày, Tiết U Nhiễm vẫn là dùng hai chữ ‘hòa hảo’. Từ khi nàng biết chuyện đến nay, quan hệ giữa phụ vương và mẫu phi luôn luôn không tốt cũng không xấu. Lúc nãi nãi còn sống, mỗi lần mẫu phi đến thỉnh an đều sẽ bị nãi nãi lôi kéo nói chuyện nạp thiếp cho phụ vương. Mỗi lần mẫu phi đều im lặng không nói, chỉ ngồi nghe. Nhiều lần bị phụ vương gặp được, sắc mặt phụ vương sẽ âm trầm sai người gọi Nhị phu nhân đến thỉnh an. Sau đó nãi nãi không nói gì nữa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Kiếp trước, Tiết U Nhiễm cảm thấy nạp thiếp cũng không tính là chuyện lớn. Nếu gả cho Tần Trạch Dật, không thể thiếu tam cung lục viện. Cho dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng không thể không nhận mệnh. Chỉ cần lòng Tần Trạch Dật ở chỗ nàng, nàng không thèm để ý. Sau này gả cho Sở Lăng Húc, nàng thậm chí còn giúp hắn nạp ba phòng tiểu thiếp. Nhưng một đời này, sau khi gả cho người trong lòng rồi nàng mới phát giác chuyện nạp thiếp cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của nàng. Nàng bắt đầu dần dần hiểu rõ kiếp trước mẫu phi ở trước mặt nãi nãi chịu ủy khuất, cũng bắt đầu chậm rãi phát hiện phụ vương như có như không che chở mẫu phi.
“Nhiều năm như vậy, có cái gì mà hòa hảo hay không hòa hảo chứ? Còn không phải là ngày trôi qua giống nhau.” Trên mặt Tiết Vương phi nhìn không ra buồn vui, dường như không phải đang nói chuyện của mình.
“Mẫu phi, ngài hận phụ vương sao?” Nếu đời này Sở ngốc tử dám nạp thiếp, nàng chắc chắn sẽ làm ầm ĩ cho Sở gia gà chó không yên. Nhưng nhà quan không thể so với nhà thương. Có quý phủ nào mà không có một hai thứ tử thứ nữ? Càng không cần phải nói Hoàng thất. Trừ Tần Trạch Dật, các hoàng tử công chúa khác đều là thứ tử thứ nữ. Dù là Cố Luân Trưởng công chúa thân phận tôn quý, cũng là Trắc phi của Thái tử năm đó sinh ra. Mẫu phi cũng sống trong nhà quan, loại chuyện này thấy không ít hơn nàng.
“Đã từng hận. Không phải hận ông ấy nạp thiếp, mà hận thiếp này đến không đúng lúc. Ngắm nhìn bốn phía, nhà ai không có một hai người thiếp? Phụ vương ngươi có thể kiên trì chỉ có một Nhị phu nhân, kỳ thật đã là khó có được. Chính là, vẫn sẽ để ý, vẫn sẽ không buông được.” Thanh âm nhẹ nhàng mang theo cảm giác như có như không, ký ức đó có ngọt có khổ, đúng sai trong đó đã khó phân biệt.
“Mẫu phi...” Tiết U Nhiễm đi qua, cách Sở Quân Ức ôm Tiết Vương phi. Mặc kệ thế nào, nàng vẫn đứng bên phía mẫu phi.
“Cẩn thận cẩn thận, đừng đẩy Tiểu Quân Ức. Mẫu phi đã một bó tuổi, cái gì nhìn chưa thấu? Còn cần con đến an ủi? Thật tốt sống cuộc sống của mình, đừng để người không dài mắt chạm đến người, là mẫu phi đã được an ủi rồi.” Kéo suy nghĩ về, Tiết Vương phi cười nói. Người đến già, nửa đời cứ trôi qua như vậy. Cũng không biết có thể sống thêm được mấy năm, còn có cái gì để so đo? Mắt thấy một đôi nhi nữ đều đã thành thân, cũng đều hòa thuận mĩ mãn, với bà mà nói đã cảm thấy mỹ mãn.
“Chuyện này cũng phải nhìn những người đó có dám hay không! Ngài thực cho rằng nữ nhi của ngài dễ bắt nạt?” Tiết U Nhiễm vẻ mặt tự tin, rõ ràng là bộ dáng đắc ý lại làm người nhìn cảm thấy vui vẻ. Trên mặt Tiết Vương phi lập tức tràn đầy ý cười, có lệ nói: “Được được được, con lợi hại nhất!” Thật ra trong lòng cũng không lo lắng lắm. U Nhiễm là công chúa đại vị cao quý lại gả cho Sở gia, Sở gia nào dám làm nàng tức giận? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Huống chi cho đến bây giờ U Nhiễm cũng không phả người biết nén giận, nếu thật sự có chuyện gì người thứ nhất không hay ho chính là Sở gia. Đã hơn một năm trôi qua, bà xem như thấy rõ ràng, Sở Lăng Húc cũng biết đau người, hoàn toàn sẽ không để U Nhiễm chịu một chút ủy khuất. Bây giờ U Nhiễm lại giúp Sở gia sinh một đứa bé mập mạp, có thể nói không thể bỏ qua công lao. Tiếp qua một đoạn thời gian nữa, Kỳ Văn từ trên chiến trường trở về, công huân chức quan nhất định là không thể thiếu, càng có thêm người lo lắng cho U Nhiễm. Cho dù bà bà Vương gia sau trăm tuổi, cũng không sợ U Nhiễm không có chỗ dựa vững chắc.
“Dù sao người một nhà chúng ta đều phải thật tốt. Phụ vương khỏe mạnh, mẫu phi khỏe mạnh, ca ca khỏe mạnh, đại tẩu khỏe mạnh, ta và Tiểu Quân Ức cũng phải thật tốt.” Tiết U Nhiễm nhắc đến mỗi người xong, dưới ánh mắt trêu đùa của Tiết Vương phi đỏ mặt bỏ thêm một câu, “Sở ngốc tử nhà ta cũng phải thật tốt.”
“Chỉ có con thích lảm nhảm. Nào có ai gọi phu quân mình là ‘ngốc tử’? Cũng không sợ người khác chê cười.” Đặt Sở Quân Ức vào nôi ở bên cạnh, Tiết Vương phi vươn tay chỉ chỉ cái trán của Tiết U Nhiễm, cười khẽ oán trách. Nhất thời sơ ý nói lỡ miệng, Tiết U Nhiễm ngượng ngùng le lưỡi, giải thích: “Cũng chỉ nói trước mặt ngài, trước mặt người ngoài sao dám không có cấp bậc lễ nghĩa như vậy?”
“Biết cấp bậc lễ nghĩa con còn luôn luôn về nhà mẹ đẻ? Sở nãi nãi và bà bà con đều là người tốt tính, không so đo với con. Con làm nàng dâu không cần đắn đo cấp bậc lễ nghĩa?” Nhắc tới việc này, Tiết Vương phi sẽ niệm Tiết U Nhiễm vài câu. Người Sở gia cho Tiết Vương phủ mặt mũi, Tiết Vương phủ tự nhiên cũng không thể ỷ thế ức hiếp người. Làm chu toàn tất cả cấp bậc lễ nghĩa, U Nhiễm mới sẽ không bị người khác bắt được nói linh tinh.
“Được rồi được rồi, ngày mai con sẽ mang theo Tiểu Quân Ức trở về còn không được sao?” Biết mẫu phi mình lo lắng, Tiết U Nhiễm thuận theo nói. Vốn cũng muốn về Sở gia, Tiểu Quân Ức đã đầy tháng, Sở ngốc tử lại tiếp tục không quan tâm đến sinh ý Sở gia thì không thể nào nói nổi rồi. Tam đệ Kinh Triết ánh mắt càng ngày càng ai oán, dù là công công cũng bắt đầu rảnh rỗi ở nhà mặc kệ buôn bán rồi.
“Vậy con hãy đi nói với Đại tẩu một tiếng. Mẫu phi phải đi chuẩn bị chút đáp lễ cho con mang về Sở gia.” Ra hiệu cho Vương ma ma trông Tiểu Quân Ức, Tiết Vương phi nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Biết mẫu phi lại muốn giúp mình phô trương, Tiết U Nhiễm cũng không ngăn cản, lần sau lại mặt mang thêm nhiều chút lễ vật trở về là được.
Ngày hôm sau, Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm mang theo Sở Quân Ức trở lại Sở gia. Tất nhiên, phía sau còn có mấy rương đại lễ. Nhìn thấy Sở Quân Ức, Sở nãi nãi và Sở phu nhân cười không khép được miệng. Thấy còn có mấy rương đại lễ, hai người miệng nói ‘khách khí’, trong lòng lại bắt đầu tính toán lần sau U Nhiễm về Tiết Vương phủ nên đáp lễ thế nào mới không mất cấp bậc lễ nghĩa. Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc nhìn nhau cười, mặc cho hai vị trưởng bối bận rộn.
Lại một tháng trôi qua, trong phủ Thái tử đã phong vân biến hóa. Đầu tiên là Quý Như Nhã sinh con gái, khóc lớn không thôi. Tần Trạch Dật đối xử lạnh nhạt, Lạc Thấm Nhi nhẹ lời an ủi. Còn Tiết Tâm Lam lại nằm trên giường vuốt bụng cười quỷ dị. Không cách mấy ngày, Tiết Tâm Lam sinh con trai. Chỉ là sau lúc vui mừng, đứa bé lại bị ma ma đỡ đẻ ôm đi. Nghe nói là trực tiếp đưa vào sân Thái tử phi. Từ đầu đến cuối, Tiết Tâm Lam ngay cả liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái cũng không được. Tiết Tâm Lam lòng tràn đầy oán hận, hét to giống như bị điên rồi, lại bị lấy cớ đang ở cữ không thể ra ngoài nhốt lại. Như thế rất tốt, Quý Như Nhã vốn không muốn gặp con gái ruột bỗng nhiên vui vẻ. Mỗi ngày ôm nữ nhi lúc trước ghét bỏ cười ha ha, trong miệng hừ nhẹ: “Có mệnh sinh nhi tử, lại không có phúc khí nuôi con.”
Nhìn đứa nhỏ khóc oa oa trước mắt, Lạc Thấm Nhi do dự một lát cuối cùng nhận lấy/ Cướp đứa nhỏ của người khác không phải ý nàng, cũng không phải nàng mong muốn. Nhưng thánh chỉ đã hạ, đứa nhỏ Tần Tử Huyền đã được ghi dưới danh nghĩa của nàng, nghiêm lệnh phải trông coi cẩn thận, không thể có sai lầm. Đối với Tần Tử Huyền, Tần Trạch Dật nhìn lại cảm thấy không đáng yêu như Sở Quân Ức. Hưng trí rã rời ngồi một lát, sau đó nói là có công vụ muốn xử lý đứng dậy rời đi. Lạc Thấm Nhi không có không muốn gặp Tần Tử Huyền như Tần Trạch Dật.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn tuy rằng không đẹp mắt, nhưng khuôn mẫu vẫn có thể nhìn ra một hai. Đứa nhỏ này tiếp qua một đoạn thời gian nữa, chỉ sợ cũng là một oa nhi hồng hào. Tuệ cô cũng nói, đứa nhỏ này lớn lên giống Tần Trạch Dật lúc còn bé. Bộ dáng Tần Trạch Dật có mắt đều thấy, Tần Tử Huyền về sau sợ là nhất định cũng không thua kém. So ra kém Sở Quân Ức nhà An Ninh công chúa, nhưng sẽ không đến mức xấu. Quan trọng nhất là, Tiểu Quân Ức là nhà Ninh An công chúa, Tần Tử Huyền là danh nghĩa của bản thân. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
Suy nghĩ như vậy, Lạc Thấm Nhi càng thêm muốn gặp Tần Tử Huyền trong ngực. Ngươi đã cùng ta có duyên như vậy, liền tạm thời sống nương tựa lẫn nhau đi! Nếu như về sau ngươi có thể có năng lực chống lại cha ngươi, muốn tìm về mẹ ruột của mình, ta nhất định sẽ không ngăn cản. Nếu cả hai đứa nhỏ đều đã được bình an sinh ra, chuyện Quý Như Nhã thiếu chút sinh non liền được đưa lên lộ trình. Loại tai họa này, một ngày không trừ thì chính là tai họa ngầm, không dám đảm bảo chuyện này sẽ không lặp lại. Tuyên Nguyên tháng mười, năm mười mát mẻ chậm rãi kéo tới.
Sau giờ ngọ, Tần Trạch Dật và Lạc Thấm Nhi cao cao tại thượng ngồi ở chính vị. Tiểu nha hoàn bình tĩnh, cung kính quỳ trên mặt đất, không chút lo lắng, sợ hãi.
"Ngươi đi theo bên người Tiết phu nhân được bao lâu?" Nhìn tiểu nha hoàn không có chút nào sợ hãi, Lạc Thấm Nhi nghĩ bên trong sự việc có chút kỳ lạ, tất nhiên mọi chuyện đều có nguyên nhân. Thu lại vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang hỏi việc nhà.
"Hai tháng." Tiểu nha hoàn không né tránh trả lời. Hai tháng, cũng chính là tháng tám, chính là lúc Tiểu Quân Ức nhà An ninh công chúa làm tiệc rượu đầy tháng. Lạc Thấm Nhi nhìn vẻ mặt tiểu nha hoàn không có chút ác ý nào, cũng không vòng quanh, trực tiếp hỏi: "Hơn một tháng trước chuyện trắc phi thiếu chút nữa đẻ non ngươi có gì để giải thích?"
"Là nô tỳ làm." Dường như chỉ chờ một ngày này đến, trên mặt tiểu nha hoàn hiện ra nụ cười thoải mái, thẳng thắn thú nhận.
Tần Trạch Dật vô cùng tức giận, mắt thấy sẽ phát tác, Lạc Thấm Nhi đúng lúc đè tay hắn lại, ôn nhu hỏi: "Có thể nói xem vì sao phải làm như vậy không?" Không cảm thấy tiểu nha hoàn này là người độc ác, nàng lại càng muốn biết lý do thực sự.
Tiểu nha hoàn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lạc Thấm Nhi rất lâu, cuối cùng chậm rãi nói ra nguyên nhân.
Hóa ra, nha hoàn hầu hạ Tiết Tâm Lam là tỷ tỷ ruột của nàng. Cha mẹ hai người mất sớm, thuở nhỏ liền bơ vơ không nơi nương tựa, chịu khổ chịu đói là chuyện thường xảy ra. Sau bị bọn buôn người lừa bán, mỗi ngày đều phải chịu đòn. Dần dần, tính tình tỷ tỷ càng ngày càng yếu ớt, càng ngày càng nhát gan.
Có lẽ là ông trời thương xót, sau khi bị bọn buôn người mua đi bán lại, hai tỷ muội đều được vào phủ Thái tử. Vốn tưởng rằng từ nay về sau không cần phải lưu lạc giang hồ, có thể trải qua những ngay an ổn. Thế nhưng, tất cả mong muốn đều bị Tiết Tâm Lam làm hỏng.
Tiết Tâm Lam mới vừa vào phủ thì chính là hai tỷ muội các nàng hầu hạ. Không nghĩ tới sau khi thành Tiết phu nhân, tỷ tỷ lại có thể tiếp tục thành nha hoàn của Tiết Tâm Lam. Chỉ là lúc này Tiết Tâm Lam không còn dễ hầu hạ như trước. Tỷ tỷ thường len
lén nói với nàng: "Tiết phu nhân không mắng chửi người, cũng không đánh người. Chỉ là lúc tức giận sẽ dùng đôi mắt không còn sức sống gắt gao nhìn nàng, dọa nàng sợ tới mức ban đêm không dám ngủ." Tỷ tỷ ban đêm không ngủ ngon giấc, ban ngày không tránh khỏi việc tinh thần không tốt. Cứ như vậy, Tiết Tâm Lam dường càng thích âm trầm trừng tỷ tỷ.
Tháng tám, ngày thái tử điện hạ và thái tử phi ra ngoài trở về, Tiêt Tâm Lam biết Thái tử điện hạ hồi phủ liền đi thăm trắc phi trước, cũng rất mất hứng. Lại dùng đôi mắt không còn sức sống gắt gao nhìn tỷ tỷ, tỷ tỷ bị dọa đến làm vỡ chén thuốc của Tiết Tâm Lam.
Tỷ tỷ theo Tiết Tâm Lam mấy tháng, Tiết Tâm Lam biết tỷ tỷ nhát gan không chịu được hù dọa. Nhưng lúc này Tiết Tâm Lam nổi giận, nàng ta không đánh cũng không mắng, ngược lại âm trầm nhìn tỷ tỷ chằm chằm, lần này chính là mấy canh giờ. Tiết Tâm Lam không cho tỷ tỷ dời tầm mắt, phải bốn mắt nhìn nhau. Còn nói nếu tỷ tỷ dám nhìn đi chỗ khác sẽ bán muội muội của nàng đi. Tỷ tỷ sợ hãi, liền quỳ rạp xuống đất đau khổ cầu xin.
Nhưng là bất kể tỷ tỷ cầu xin như thế nào, Tiết Tâm Lam vẫn không chịu buông tha cho tỷ tỷ. Tối đó, có lẽ là Tiết Tâm Lam đói bụng, cũng có lẽ là mệt mỏi, cuối cùng là bỏ qua cho tỷ tỷ. Đêm hôm đó, tỷ tỷ trở về phòng liền ôm nàng nói lộn xộn, sinh sôi bị Tiết Tâm Lam dọa ra bệnh.
Ngày thứ hai, Tiết Tâm Lam nói với quản sự trong phủ rằng tỷ tỷ tay chân không sạch sẽ, làm việc không tận tâm, đuổi ra tỷ tỷ khỏi phủ. Nàng đi cầu xin quản sự, quản sự còn nói Tiết phu nhân nhân từ, không đánh chết tỷ tỷ là đã ban phước rồi, để cho nàng thay thế tỷ tỷ hầu hạ Tiết phu nhân cho tốt.
"Sau đó thì sao?" Nói không chấn động là không có khả năng. Phủ Thái tử ít đi một nha hoàn cũng không phải chuyện lớn gì, quản sự cũng sẽ không chú ý quá nhiều. Thế nhưng Lạc Thấm Nhi lại có dự cảm không tốt, vị tỷ tỷ kia, có phải hay không đã....
"Việc chỗ Tiết phu nhân không nhiều lắm, nhưng cũng không rời đi được. Năm ngày sau nô tỳ mới tìm được cơ hội len lén cầu xin quản sự ra phủ. Thế nhưng Tuyên thành lớn như vậy, biển người mênh mông, nô tỳ căn bản không biết phải đi nơi nào tìm tỷ tỷ. Nghĩ tỷ tỷ nhát gan, thấy người là sợ, nô tỳ liền đi tới chỗ hẻo lánh tìm. Sau lại...." Tiểu nha hoàn nói đến chỗ này đã nghẹn ngào nói không ra lời. Lạc Thấm nhi hung hăng cầm lấy tay Tầm Trạch Dật, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay Tần Trạch Dật. Nàng muốn mở miệng nói không cần nói nữa, thế nhưng mở miệng, lại không thể phát ra âm thanh. Tiểu nha hoàn trấn định lại, tiếp tục nói: "Sau đó, nô tỳ tìm được tỷ tỷ bên bờ sông ngoài thành, lúc đó tỷ tỷ đã điên rồi. Tỷ tỷ quần áo tả tơi, thậm chí còn bị người khác làm nhục. Tỷ tỷ không nhận ra ai, chỉ liều mạng hô 'Van cầu ngươi, buông tha cho ta'. Có lúc sẽ kêu 'Tiết phu nhân', có lúc lại kêu 'Súc sinh'. Nô tỳ không biết 'Súc sinh' là ai, thế nhưng nô tỳ biết 'Tiết phu nhân' là ai."
Nghe đến đây, Lạc Thấm Nhi thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng. Tại sao có thể như vậy? Tần Trạch Dật rút bàn tay bị Lạc Thấm Nhi bấm tới mức ra tia máu về, trái lại quay qua cầm bàn tay đang run rẩy của Lạc Thấm nhi. Hắn không nghĩ tới Tiết Tâm Lam lại có thể đối dãi với hạ nhân như vậy. Dù là đánh, dù là mắng, dù cho trực tiếp đuổi ra khỏi phủ đều không quá đáng. Nhưng nàng ta sao có thể dùng cách đáng sợ như vậy? Phá hủy tâm trí một người cần phải có bao nhiêu tàn nhẫn mới có thể làm được? Rõ ràng chỉ có một chút ân oán nhỏ, làm sao có thể dằn vặt tiểu nha hoàn cả ngày hầu hạ nàng ta? Không được, tuyệt đối không thể thả Tiết Tâm Lam ra. Người như thế, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ nhìn thấy con trai của nàng.
Tiểu nha hoàn cúi đầu, tự mình nói: "Sau đó, nô tỳ đi mua thuốc nạo thai. Nô tỳ không muốn hại trắc phi nương nương, nô tỳ chỉ dùng một chút, chỉ muốn Tiết Tâm Lam bị hoài nghi mà thôi. Nô tỳ nghĩ, nếu trắc phi nương nương tức giận, không chừng sẽ dạy dỗ Tiết Tâm Lam. Như vậy, Tiết Tâm Lam sẽ không có ngày lành."
"Vì sao ngươi không trực tiếp đổ thuốc trong tay vào thuốc an thai của Tiết Tâm Lam? Nếu hài tử trong bụng Tiêt Tâm Lam mất đi, không phải càng bớt việc?" Tần Trạch Dật vẫn ngồi bên cạnh mở miệng hỏi. Nếu là hắn, hắn nhất định sẽ càng thêm quyết tuyệt chứ không phải quanh co như vậy. Ai cũng biết, chỉ cần đứa bé của Tiết Tâm Lam không sao, Tiết Tâm Lam còn có bùa hộ mệnh. Nếu Qúy Như Nhã không có việc gì, vì đứa bé trong bụng Tiết Tâm Lam, chuyện này có khả năng sẽ không giải quyết được gì.