Sau khi tan học, Sơ Nhất tới đón cô bé về, miệng cô bé vẫn nhắc mãi về Triệu Thư Nhiên.
"Triệu Thư Nhiên nói trẻ con không được đi theo người lạ, đặc biệt là mấy người lớn dùng đồ ăn ngon để dụ đi chơi."
"Sẽ bị bán lên núi làm việc trong hầm mỏ, ăn không đủ no còn bị đánh, sẽ không bao giờ gặp lại bố mẹ nữa!"
Kiều Mãn Nguyệt trợn tròn mắt nói, có vẻ như bị dọa sợ, Sơ Nhất không lấy làm lạ.
"Chuyện này không phải bố đã nói với con từ trước rồi sao?"
"Nhưng Triệu Thư Nhiên nói y hệt bố vậy!" Kiều Mãn Nguyệt đặt hai tay lên má, mắt đắm đuối.
"Cậu ấy thật đẹp trai."
"..."
"Hôm qua cậu ấy còn tưởng mẹ là kẻ lừa đảo, sợ con bị bắt cóc." Cô bé lại ghé sát mặt Sơ Nhất nói: "Triệu Thư Nhiên có phải rất quan tâm đến con không!"
"Ngồi yên, mẹ sắp lái xe rồi." Sơ Nhất không muốn để ý đến cô bé, Kiều Mãn Nguyệt hừ hừ mấy tiếng, rồi tự chơi với ngón tay của mình.
"Không thèm để ý đến con thì thôi, mai con sẽ tự chơi với Triệu Thư Nhiên, mẹ xấu tính..."
"Có giỏi thì đừng dùng bánh quy mẹ xấu tính làm đi lấy lòng bạn Triệu Thư Nhiên của con nhé." Sơ Nhất vừa đánh tay lái vừa thản nhiên nói, ai ngờ cô bé Kiều Mãn Nguyệt bỗng mặt ngượng ngùng, chỉ để lộ đôi mắt to long lanh qua kẽ tay.
"Ai da, Triệu Thư Nhiên vẫn chưa phải là của con đâu."
"..."
Hôm nay Kiều An Sâm về nhà muộn, Sơ Nhất nấu nướng xong xuôi mới nghe thấy tiếng mở cửa. Cô đang định đi ra, không ngờ ai đó còn nhanh hơn cả cô. Vốn dĩ đang ngồi trên sofa chăm chú thay đồ cho búp bê, nhưng khi nghe thấy tiếng động, cô bé ngay lập tức chạy tới cửa.
Kiều An Sâm vừa bước vào, đã thấy con gái yêu dang rộng hai tay lao vào lòng mình. Anh cảm thấy tim mình mềm nhũn, cúi xuống bế cô bé lên ôm vào lòng.
Ngay lập tức, má anh nhận được một nụ hôn ngọt ngào.
"Bố, bố về rồi!"
Ôi chao, Kiều An Sâm cảm thấy mệt mỏi cả một ngày đều tan biến.
"Hôm nay Kiều Kiều đi học có vui không con?" Một tay đỡ con, Kiều An Sâm dùng tay còn lại thay giày vừa cởi cà vạt. Có cô con gái nhỏ thơm thơm mềm mềm trong lòng, anh ôm không muốn rời tay.
"Vui lắm ạ ~" Cô bé ngọt ngào đáp, Sơ Nhất bày nốt đĩa thức ăn cuối cùng ra bàn, rồi gọi hai bố con: "Hai bố con ra ăn cơm."
"Tới ngay đây." Kiều An Sâm đáp lại, anh bế con vào bếp, dịu dàng nói: "Kiều Kiều đi rửa tay nào, xong bố con mình ra ăn cơm."
Kiều Mãn Nguyệt rất thích làm nũng, đặc biệt là với Kiều An Sâm. Trẻ con vốn có khả năng nhận biết bẩm sinh, cô nhóc biết rằng bố rất yêu mình, gần như luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô bé.
Từ khi Kiều Mãn Nguyệt chào đời, Kiều An Sâm đã nuông chiều cô bé vô điều kiện. Chỉ cần cô bé muốn gì, ngày hôm sau anh đều mua ngay. Nhớ lại khi cô bé mới sinh, mỗi lần tỉnh giấc, Sơ Nhất đều thấy Kiều An Sâm đang ngồi bên cạnh chơi đùa với đứa bé.
Lúc đó, anh mới làm bố chưa được bao lâu, Sơ Nhất còn lo lắng liệu anh có thích nghi được hay không, nhưng Kiều An Sâm đã sớm bộc lộ bản tính "Cuồng con gái".
Vì vậy, Sơ Nhất đành phải đóng vai người xấu trong gia đình, tránh để Kiều Mãn Nguyệt sinh hư.
Khi ăn cơm, cô bé vẫn cứ ngồi trong lòng Kiều An Sâm không chịu xuống, nằng nặc đòi bố bón cho ăn. Kiều An Sâm tất nhiên rất vui lòng, con gái anh dễ thương thế này, anh làm gì cũng đều vui vẻ.
Sơ Nhất nhíu mày.
"Kiều Mãn Nguyệt, xuống tự ăn đi."
"Con không muốn." Cô bé quay đầu đi, ôm chặt lấy Kiều An Sâm, cãi lại Sơ Nhất.
"Nếu bố đút cho con thì bố sẽ ăn không ngon, bố làm việc cả ngày rồi, con không thương bố sao?" Sơ Nhất hít một hơi thật sâu, bình tĩnh giảng giải. Kiều Mãn Nguyệt đảo mắt một chút, nhưng vẫn không chịu buông tay.
"Vậy con tự ăn." Cô bé nói, rồi với tay lấy cái bát và thìa nhỏ của mình trên bàn, kiên quyết bám lấy Kiều An Sâm không chịu rời đi.
Sơ Nhất không nhịn được, lườm Kiều An Sâm một cái. Anh vốn định nói để cô bé ăn như thế cũng được, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Sơ Nhất, anh liền đổi ý.
"Kiều Kiều ngoan, bố cũng muốn ăn cơm, chúng ta ngồi cạnh nhau thi xem ai ăn xong trước, được không con?" Kiều An Sâm dịu dàng dỗ dành, nhưng tay thì không hề chần chừ, nhấc cô bé đặt xuống ghế bên cạnh.
Kiều Mãn Nguyệt không cam lòng vặn vẹo hai cái, nhưng cuối cùng vẫn ngồi yên.
"Hứ." Cô bé bĩu môi, không hài lòng hừ một tiếng, biết rằng mình không bao giờ có thể sánh được vị trí của mẹ trong lòng bố.
Kiều Mãn Nguyệt khó nhọc cầm thìa nhỏ múc một miếng cơm chan canh rau thịt bỏ vào miệng, hai má phồng lên, nhai nhồm nhoàm.
Đúng là trên thế giới này, chỉ có Triệu Thư Nhiên mới đối xử tốt với mình!
Nhà trẻ giao bài tập về nhà, yêu cầu phụ huynh và trẻ cùng nhau làm một chiếc đèn lồng nhỏ, vì vài ngày nữa là đến lễ Thất Tịch, đèn có thể dùng để trang trí lớp học.
Đương nhiên, bạn nhỏ Kiều Mãn Nguyệt không thích làm bài tập, nên về nhà không nói tiếng lời. Sơ Nhất phải vào nhóm chat của phụ huynh mới thấy cô giáo thông báo, yêu cầu các phụ huynh phối hợp cùng con làm bài.
Cô bỏ bát đĩa vào máy rửa bát, đọc xong tin nhắn thì đi ra phòng khách.
Kiều Mãn Nguyệt đang cùng Kiều An Sâm lắp mô hình, hai người ngồi trên sofa đầu chụm đầu, cười nói vui vẻ. Khi mảnh ghép cuối cùng được lắp vào, chiếc thuyền nhỏ hoàn thành dưới tay Kiều An Sâm, cô bé vỗ tay, nhào vào lòng bố.
Hai cha con thân thiết, bầu không khí thật tuyệt vời, còn Sơ Nhất thì lại đóng vai phản diện.
Cô giơ điện thoại lên trước mặt hai người, nhìn con gái mình.
"Kiều Mãn Nguyệt, con có phải quên nói gì không hả?"
"Chẳng hạn như về bài tập về nhà...?"
Kiều An Sâm nhìn kỹ nội dung trên điện thoại, rồi cúi xuống, chỉ thấy người trong lòng chột dạ, vùi mặt vào cổ anh như một chú đà điểu con.
"Mới bé xíu đã biết nói dối rồi à? Kiều Mãn Nguyệt, con giỏi thật đấy." Sơ Nhất lớn tiếng, cô bé không chịu nổi, lập tức ngẩng đầu lên phản bác.
"Con không có!"
"Không có cái gì?"
"Không có nói dối!"
"Thế còn bài tập thì sao?"
"Con... con quên mất!" Cô bé lắp bắp nói, cuối cùng trống rỗng đầu óc, bịa ra một cái cớ vụng về.
Sơ Nhất cười lạnh.
"Giỏi lắm, ban đầu là cố tình giấu giếm, giờ thì học được cách nói dối thật rồi chứ gì?!"
Lời nói của cô sắc bén, từng bước ép sát, dù Kiều Mãn Nguyệt là một đứa trẻ thông minh đến mấy cũng không thể chịu được, huống hồ cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ vài tuổi mà thôi.
Bị mẹ truy hỏi đến cùng, Kiều Mãn Nguyệt mở to mắt nhìn cô, nước mắt lập tức trào ra, chỉ một lát sau, cô bé bĩu môi, bật khóc òa lên.
"Con không có, con không nói dối hu hu hu..." Cô bé ôm chặt lấy cổ Kiều An Sâm, khóc nức nở, đôi vai nhỏ run lên từng hồi. Kiều An Sâm vội vỗ về an ủi, trong lòng không khỏi xót xa.
"Được rồi, con không nói rối, không nói dối, bố tin Kiều Kiều."
Ai ngờ, vừa nghe vậy, cô bé lại càng khóc to hơn, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, từ vai Kiều An Sâm ngẩng đầu lên, lén lút nhìn về phía Sơ Nhất.
Mắt cô bé đỏ hoe, ngấn lệ, người run lên, nấc thêm hai tiếng, yếu ớt xin lỗi mẹ.
"Mẹ ơi, con xin lỗi... con sai rồi."
Sơ Nhất dịu lại, "Con thấy nói dối rất xấu hổ phải không?"
Kiều Mãn Nguyệt gật đầu liên tục như gà mổ thóc, Sơ Nhất thở dài, rút khăn giấy trên bàn lau mặt cho cô bé.
"Lần sau mà dám nói dối nữa, bố sẽ không yêu con nữa đâu."
"Con xem, giờ bố buồn đến mức không nói nên lời rồi đấy."
Kiều An Sâm: "..."
Anh lặng lẽ ôm con gái không nói gì, Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy thì tưởng thật, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đẫm nước đầy lo lắng.
Thấy bố im lặng, giống như đang buồn thật, mắt Kiều Mãn Nguyệt đỏ hoe, suýt chút nữa lại khóc òa lên.
"Kiều Kiều đừng khóc, bố mãi mãi yêu con." Thấy vậy, Kiều An Sâm hôn nhẹ lên má cô bé, Kiều Mãn Nguyệt nuốt ngược tiếng khóc vào trong, hít hít mũi, dần dần bình tĩnh lại.
"Bố, con cũng yêu bố." Cô bé khẽ nói, Kiều An Sâm mỉm cười hài lòng, hai cha con tựa vào nhau, tình cảm cha con thắm thiết.
Sơ Nhất bất đắc dĩ lại phải làm kẻ phá hỏng bầu không khí.
"Được rồi, nói xong rồi thì mau làm đèn lồng đi, ngày mai Kiều Mãn Nguyệt còn phải mang đến trường nữa."
Những việc như thế này, Sơ Nhất vốn vụng về nên đành bỏ cuộc, Kiều Mãn Nguyệt thì càng không cần phải nói, cả nhà chỉ còn biết trông cậy vào Kiều An Sâm.
Anh tìm trên Baidu cách làm đèn lồng đơn giản nhất, nguyên liệu chỉ cần giấy bìa và đũa dùng một lần, may mà trong nhà đều có sẵn những thứ này.
Nói là cùng nhau làm, nhưng sau khi bị Sơ Nhất mắng, Kiều Mãn Nguyệt trở nên rất ngoan, tựa vào người Kiều An Sâm, được bố cầm tay dạy cách cắt giấy làm đèn lồng.
Sơ Nhất đứng bên giám sát, thỉnh thoảng đưa ra vài ý kiến.
Đêm dần qua đi trong yên tĩnh, chiếc đèn lồng cũng dần thành hình dưới tay Kiều An Sâm, dù đơn giản nhưng cũng có thể nhận ra đó là một chiếc đèn lồng đỏ. Kiều Mãn Nguyệt vui vẻ cầm chơi một lát, rồi bị Sơ Nhất giục đi tắm và đi ngủ.
"Con gái anh rốt cuộc là giống ai mà nghịch ngợm thế không biết?"
Mất bao công sức mới dỗ được cô bé ngủ, Sơ Nhất mệt mỏi trở về phòng. Từ khi có Kiều Mãn Nguyệt, trọng tâm cuộc sống của Sơ Nhất gần như hoàn toàn đặt lên cô bé, chỉ khi cô bé đi học, cô mới được nghỉ ngơi đôi chút.
"Con còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, lớn lên sẽ ngoan hơn thôi." Kiều An Sâm vẫn câu nói cũ, lại gần vuốt ve mặt cô.
Sơ Nhất than phiền.
"Anh thôi đi, người ta nói là con hư tại mẹ, nhà chúng ta thì ngược lại, con hư tại bố."
"Nói gì vậy." Kiều An Sâm phản bác.
"Kiều Kiều chỉ hơi nghịch một chút, con rất ngoan mà."
"Được rồi, được rồi, trong lòng anh con gái anh luôn là số một, em không nói nữa." Sơ Nhất tức giận ném gối vào anh, Kiều An Sâm né được hai cái, rồi giữ lấy tay cô.
"Nói bậy gì thế, hai người đều là số một mà."
"Thế nếu em và Kiều Mãn Nguyệt cùng rơi xuống nước, anh cứu ai?" Sơ Nhất nổi hứng trêu đùa, ném cho Kiều An Sâm một câu hỏi khó. Cô đã nghĩ sẵn rồi, dù anh trả lời thế nào, cô cũng có thể nhân cơ hội mà đánh anh một trận.
Ai ngờ, Kiều An Sâm suy nghĩ hai giây, rồi ngẩng đầu nhìn cô, đáp lại bằng giọng điệu đầy quyết tâm.
"Ngày mai anh sẽ cho con gái đi học bơi ngay."
"..."
Ban ngày Kiều Mãn Nguyệt đi học, căn nhà thực sự rất yên tĩnh. Sơ Nhất một mình ngồi trong phòng làm việc vẽ tranh, công việc trước đây từng cảm thấy nhàm chán, thậm chí có phần ghét bỏ, giờ lại trở nên đáng quý, mang lại cho cô cảm giác thư thái hiếm có.
Cô cắm cúi vào máy tính đồ họa, trân trọng từng giây phút yên bình này.
Nhưng tiếc thay, sự yên tĩnh chẳng kéo dài được bao lâu. Chiếc điện thoại để bên cạnh bỗng nhiên rung lên, phá tan bầu không khí yên bình. Sơ Nhất nhấc điện thoại lên thì thấy đó là số của cô giáo ở trường mẫu giáo.
Tiêu rồi.
Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô.
Phải tạm biệt ngày yên bình hiếm hoi này rồi.
Cô giáo gọi nói bạn nhỏ Kiều Mãn Nguyệt đánh nhau với các bạn, lại còn là đánh hội đồng. Sơ Nhất chưa kịp xoa cái trán đang đau nhức của mình, vội vã cầm chìa khóa xe rồi chạy ra ngoài.
Giỏi lắm.
Sơ Nhất nghĩ thầm.
Trước đây chỉ bắt côn trùng, bắt chim, giờ học được cả cách đánh nhau rồi, đúng là càng ngày càng giỏi.
Cô nén cơn giận, đạp mạnh ga, lái nhanh đến cổng trường mẫu giáo.
Vừa mở cửa văn phòng cô giáo, trước mặt cô là một hàng dài các bé, đứa nào cũng cúi đầu, bị cô giáo trách mắng. Bên cạnh còn có vài phụ huynh khác.
Xem ra đều là những người bị gọi đến cùng với cô.
Sơ Nhất liếc nhìn Kiều Mãn Nguyệt, ngoài việc bím tóc đã rối tung thì không có vấn đề gì hết, khuôn mặt vẫn trắng trẻo sạch sẽ. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt cô bé thoáng chút chột dạ.
Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức nghiêm mặt lại.
"Kiều Mãn Nguyệt." Cô nghiêm giọng gọi, đi tới định trách mắng cô bé một trận thì một cậu bé lập tức đứng ra, chắn trước mặt cô và nói.
"Dì ơi, Kiều Mãn Nguyệt không có lỗi, là cháu đánh trước, dì đừng mắng bạn ấy."
Sơ Nhất khựng lại, nhìn kỹ gương mặt cậu bé, đúng là cậu bạn đẹp trai nhất lớp Triệu Thư Nhiên đây mà.
Cô cố nén cười, liếc sang Kiều Mãn Nguyệt, cô bé cúi đầu, kéo nhẹ tay áo của Triệu Thư Nhiên, giọng run rẩy, dường như đang cố nén nước mắt.
"Không sao đâu, Triệu Thư Nhiên, mình quen rồi."
"..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao lại "Quen rồi"?
Sơ Nhất tiếp nhận ánh mắt từ bốn phía đổ dồn về phía mình, chỉ muốn trợn tròn mắt.
Không ngoài dự đoán, bạn nhỏ Triệu Thư Nhiên trước mặt càng nghiêm túc, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn một bà mẹ kế độc ác trong phim.
"Kiều Mãn Nguyệt." Sơ Nhất nhìn con gái mình, bình tĩnh nói.
"Cô giáo nói bạn học chê đèn lồng của con không đẹp, con bèn đánh nhau với bạn phải không?" Đúng vậy, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà Sơ Nhất phải chạy tới đây để họp phụ huynh.
"Là cậu ấy, là cậu ấy mắng con trước! Con đâu có nói gì cậu ấy!"
Cô bé vội vàng thanh minh, chỉ ngửa đầu lên nói vài câu, rồi giơ tay chỉ vào cậu bé mũm mĩm đứng bên cạnh. Trên khuôn mặt trắng trẻo của cậu bé còn có một vết thương, lúc này đang lườm Kiều Mãn Nguyệt, cảm xúc lẫn lộn trong mắt.
Dường như là tức giận, thẹn quá hóa giận, còn có thứ gì đó khó hiểu nữa.
Bằng kinh nghiệm sống hơn ba mươi năm của mình, Sơ Nhất nhận ra ngay, đây chắc chắn là một cậu bé nhỏ đang chuyển từ thích thành ghét vì không đạt được ý nguyện.
Nghĩ vậy, cô có chút đồng cảm, đang định nói xin lỗi để giải quyết vấn đề thì một phụ huynh bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng the thé.
"Cháu gái sao lại nói vậy! Hạo Hạo nhà tôi không đánh người, cô giáo phân xử hộ tôi, nhìn mặt thằng bé nhà tôi bị cào thành ra thế kia kìa."
"Đó là vì Hạo Hạo đã đánh Triệu Thư Nhiên! Con mới giúp cậu ấy!" Kiều Mãn Nguyệt lập tức đáp lại, giọng to rõ. Phụ huynh kia càng tức giận, ngón tay gần như sắp chọc vào trán cô bé.
"Hai đánh một còn lý lẽ gì nữa! Tôi nói cho mà biết, con gái còn nhỏ mà không dạy dỗ cẩn thận, lớn lên sẽ..."
"Lớn lên thì sao?" Sơ Nhất bất ngờ cắt ngang, cười nhạt.
"Lúc nãy tôi còn thắc mắc, sao trẻ con lại dễ dàng chê bai đồ của người khác không đẹp, giờ thì tôi đã hiểu, hóa ra là học từ bố mẹ."
"Bạn nhỏ à, khi nói đèn lồng của người khác không đẹp, hãy nhớ rằng đó là của người khác, bé ngoan sẽ không tùy tiện chê đồ của người khác, cháu hiểu chưa?"
Sơ Nhất dịu dàng nhìn cậu bé, cậu nhóc phần bối rối nhìn cô. Phụ huynh bên cạnh nghe thấy ý nghĩa trong lời cô nói, ngực phập phồng vì tức giận.
"Dù thế nào đi nữa, Kiều Mãn Nguyệt, con đánh bạn là con sai, mau xin lỗi mẹ Hạo Hạo và Hạo Hạo đi."
Chưa kịp để bà mẹ kia nổi giận, Sơ Nhất đã xoay người trước, nghiêm mặt nhìn Kiều Mãn Nguyệt.
Hai đứa trẻ tiến lên, đồng thanh nói.
"Xin lỗi cậu, Trương Hạo Hạo."
"Được rồi, bọn trẻ đã xin lỗi rồi, mẹ Hạo Hạo tha lỗi cho bọn trẻ nhé?"
Cô giáo chủ nhiệm đứng bên cạnh hòa giải, có lẽ thấy Sơ Nhất không dễ bắt chẹt, bà mẹ kia trừng mắt một lúc, cuối cùng hừ một tiếng, kéo Trương Hạo Hạo đi.
"Chúng ta về nhà, mẹ sẽ tìm trường mẫu giáo khác tốt hơn cho con!"
"Nhưng mẹ ơi, con muốn học cùng bạn Kiều Mãn Nguyệt..." Hai mẹ con ra ngoài cửa thì giọng của cậu bé truyền tới. Sơ Nhất và cô giáo không nhịn được cười, loáng thoáng nghe thấy tiếng la mắng của bà mẹ kia.
"Trương Hạo Hạo, concó chút lòng tự trọng được không hả?"
Mọi người rời đi, văn phòng trở nên vắng vẻ. Sơ Nhất kéo Kiều Mãn Nguyệt lại, cúi đầu đe dọa.
"Nếu con còn đánh nhau lần nữa, mẹ sẽ gửi con về quê học, một tháng chỉ được gặp bố mẹ một lần, lúc đó sẽ yên tĩnh hơn."
"Mẹ ơi, con sai rồi, con không dám nữa, đừng gửi con đi mà." Kiều Mãn Nguyệt sợ hãi khóc lóc, nước mắt tràn ra, đôi mắt ngập nước nhìn mẹ, giống như sắp quỳ xuống cầu xin đến nơi.
"Dì ơi, là cháu đánh Hạo Hạo, dì đừng chuyển Kiều Mãn Nguyệt đi." Cậu bé Triệu Thư Nhiên còn lo lắng hơn cả Kiều Mãn Nguyệt, ánh mắt sốt ruột nhìn Sơ Nhất, trán đã toát mồ hôi.
Phụ huynh của cậu bé đứng bên cạnh không nói gì, chỉ vỗ vỗ đầu cậu bé, mỉm cười, dịu dàng nói.
"Nhiên Nhiên, con đừng lo, nếu Kiều Mãn Nguyệt phải chuyển trường, mẹ sẽ giúp con chuyển trường theo."
Không khí trở nên tĩnh lặng, hai đứa trẻ đều sợ hãi, miệng khép chặt không dám nói, nhìn nhau với ánh mắt hoảng sợ.
Sơ Nhất cười nhẹ, ý cười đong đầy trong mắt, giao tiếp ánh mắt với phụ huynh của Triệu Thư Nhiên, trong đó có sự đồng cảm lẫn thấu hiểu.
Kéo Kiều Mãn Nguyệt ra ngoài, cô nhóc cúi đầu như con chim nhỏ, Sơ Nhất thong thả lên tiếng.
"Nói đi, nói từ đầu đến cuối."
"...Dạ." Cô bé ấm ức nhìn cô một cái, miễn cưỡng kể lại.
Sơ Nhất nghe con gái kể chuyện, thì ra là một câu chuyện tình tay ba.
Hôm nay, Kiều Mãn Nguyệt mang đèn lồng đến trường, cậu bé Trương Hạo Hạo cố ý chê đèn lồng của cô bé xấu xí. Kiều Mãn Nguyệt không chịu được, cãi nhau với cậu ta, Trương Hạo Hạo càng lúc càng kiêu căng ngang ngược, Kiều Mãn Nguyệt bị ép không cãi lại được. Trong lúc nguy cấp, cậu bé Triệu Thư Nhiên đứng ra bảo vệ cô bé.
Hai cậu bé cãi nhau một hồi, thấy Kiều Mãn Nguyệt đang đứng sau lưng Triệu Thư Nhiên, Trương Hạo Hạo ghen tị mất lý trí, vung tay muốn tách họ ra.
Cuối cùng bị hai người hợp lực đánh cho một trận.
Sơ Nhất bất lực.
"Kiều Mãn Nguyệt, nếu cậu ấy chê đèn lồng của con xấu, con nên nghiêm túc nói với cậu ấy...."
"Mẹ tớ nói, chỉ có người có tâm hồn xấu mới thấy đèn lồng của người khác xấu, xấu không phải đèn lồng, mà là cậu."
"Mẹ bảo đảm, Trương Hạo Hạo sẽ không nói nên lời."
"Trẻ con thông minh sẽ không dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, mà sẽ dùng vài câu nhẹ nhàng khiến đối phương thua thảm hại."
"Cho nên, con coi lại mình đi, lúc nào cũng chỉ biết làm mẹ tức giận, đến lúc quan trọng, mưu kế đầy đầu của con đâu cả rồi? Hả???"
"Nhưng..." Kiều Mãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô, có chút rụt rè, nói nhỏ.
"Mẹ chưa nói với con mà..."
"Gì cơ?"
"Người có tâm hồn xấu nhìn đèn lồng mới thấy xấu." Kiều Mãn Nguyệt cẩn thận nhìn cô, lặp lại một lần nữa.
"Mẹ chưa nói cho con biết."
"..."