Mục lục
Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt Của Âu Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 84:


Đàm Tiểu Ân trông về phía cậu, nói: “Bố mẹ sẽ không bao giờ đưa tiền cho tôi đi học, cùng không bao giờ đồng ý cậu bỏ học đâu.”


Mặc dù hiện tại cô không cần nữa, nhưng đối với Đàm Tiểu Ân mà nói, việc này khó mà có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.


Sự bất công của bố mẹ là cái gai trong thâm tâm cô.


Tuy cô sinh ra là con gái, nhưng cũng là con ruột của họ, khác biệt lớn đến như vậy sao chứ?


Đàm Thanh Đức nói: “Sẽ, dù sao em cũng sẽ không đi học nữa, có học cũng lãng phí tiền bạc mà thôi. Chỉ cần em không đi học, mẹ sẽ đưa tiền ra thôi.”


Đàm Tiểu Ân nhìn Đàm Thanh Đức, không chuẩn bị đi nữa, cũng không phải vì tin tưởng ba mẹ sẽ cho cô đi học mà vì, không muốn chiến tranh lạnh với Mẹ Đàm nữa mà thôi.


Còn về nhà họ Âu, cuối cùng phải trả lời giải thích cho rõ mới được!


đó cũng là một trong những mục đích cô đến đây hôm nay.


Rất nhanh chóng, Mẹ Đàm đã dẫn theo mẹ con nhà họ Trần đi qua.


“Ngồi đây nha! Đây là con gái tôi, Tiểu Ân. Đây là con trai tôi, Thanh Đức.” Mẹ Đàm nhiệt tình giới thiệu cho mẹ con nhà họ Trần.


Đàm Tiểu Ân và Đàm Thanh Đức đều không nói chuyện, Đàm Tiểu Ân không biết tỏ ra nhiệt tình gì khiến người ta cho răng nàng có ý. mà Đàm Thanh Đức hoàn toàn bị dọa đến kinh hãi.


Cách ăn mặc của Trần Viễn đều đã bốn mươi tuổi rồi, đó thật sự là đối tượng mà mẹ hẹn cho chị xem mắt hay sao?


Bà Đàm thấy hai đứa con đều sững sờ, nói: “Còn không chào dì một tiếng?”


“Chào dì ạ.” Đàm Thanh Đức nói.


“Chào dì ạ.” Đàm Thanh Đức nói


Đàm Tiểu Ân không lên tiếng.


Mẹ Đàm thấy cô không lễ phép liền trừng mắt liếc Đàm Tiểu Ân rồi mới nói với Bà Trần: “Trẻ nhỏ không biết lễ phép, đừng để ý.”


“Không sao dì ạ.” Trần Viễn cười thoáng nhìn qua Đàm Tiểu Ân, thái độ vẫn rất nhiệt tình: “Lần đầu gặp mặt, là con gái thì hơi ngại ngùng nên có thể hiểu được mà.”


Nghe được ông ta gọi dì, Đàm Thanh Đức không nhịn được run rẩy, cậu cảm thấy người này gọi mẹ cậu là chị còn may ra ấy chứ.


Mẹ Đàm biết sự ưu tư trong lòng Đàm Tiểu Ân nên cũng không làm quá…


Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Trần Viễn nhìn về phía Đàm Tiểu Ân.


Lúc trước ông ta có nhìn qua ảnh chụp của Đàm Tiểu Ân liền cảm thấy dáng vẻ của Đàm Tiểu Ân cũng khá, không nghĩ tới cô là kiểu người không ăn ảnh, nhìn cô bên ngoài còn xinh đẹp động lòng người hơn nhiều.


Dù sao vẫn chưa đến 20 tuổi nên bây giờ chính là thời khắc xinh đẹp nhất của một cô gái.


“Tiểu Ân, nghe nói lúc trước em đỗ bệnh rồi, đã khỏe lại rồi chứ?”


Đàm Tiểu Ân liếc nhìn Trần Viễn, nghe ông ta gọi mình là Tiểu Ân liền cảm thấy cả người không thoải mái cho lắm.


Cô và ông ta thân thiết lắm sao chứ?


Sợ Đàm Tiểu Ân nói lời không hay, bà Đàm liền trả lời thay: “khỏe chứ, khỏe rồi.”


Lần trước do Đàm Tiểu Ân chạy trốn nên bà mới nói như vậy.


Đàm Tiểu Ân nhìn phản ứng của mẹ cô liền biết việc cô đỗ bệnh là do mẹ mình nói ra.


“Chúng ta gọi món trước đi!” Trần Viễn lấy thực đơn: “Tiểu Ân muốn ăn gì?”


Nhìn dáng vẻ ra vẻ lịch sự của ông ta, Đàm Tiểu Ân cũng không nói gì được.


Tuy cô tham ăn nhưng bây giờ không có chút khẩu vị nào.


Mẹ Đàm nói: “tùy tiện gọi món đi! Chúng tôi đều không kén ăn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK