• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sưu tầm tất cả tư liệu mất cả ngày, chúng tôi đóng cánh cửa phòng cũ, lên tiếng chào hỏi Lão Hách rồi trở lại phòng lầu hai nghiên cứu.

Bốn người chen chúc trong căn phòng kia, bản ghi chép báo cũ và một đống giấy vẽ nguệch ngoạc bày ra hết, trải trên cái giường tôi đã lót mền xong.

Chú cầm bút vẽ vẽ gạch gạch lên giấy, thỉnh thoảng hỏi đôi câu, Đao Phong và chị Tuyền ở một bên hoặc gật đầu hoặc đưa ra nghi vấn, tất cả sự chú ý của mọi người đều bị những tài liệu này hấp dẫn, từng chút phân tích suy đoán tung tích nhóm năm người năm đó.

Tôi thừa dịp bọn họ không chú ý, cúi đầu tra xét hoa văn trên tay trái.

Không ngoài dự liệu của tôi, hoa văn Túng Quý ấn quả nhiên đã bị ảnh hưởng của viên đá, trong mấy phút ngắn ngủi đã từ ngón tay kéo dài đến lòng bàn tay, tay trái tôi bây giờ đã không còn cách nào nhìn ra, văn sức màu đen vặn vẹo xoắn xuýt trong lòng bàn tay, nổi bật và bắt mắt, cực kỳ có khí chất nghệ thuật tam lưu.

Nếu tôi đoán không lầm, đây chính là nguyên nhân thực sự khiến Tiểu Hải không gọi mà tự tiện xuất hiện.

Hòn đá kia quả nhiên kỳ dị, nó có thể nảy sinh ảnh hưởng khá lớn với ác quỷ, hoặc cũng có thể là với cả cơ thể người, bởi vì từ khi cầm tảng đá này trong lòng tôi luôn có loại cảm giác quái dị, cảm giác nói không rõ được, như là thứ vô hình trung từng chút vặn vẹo mà tôi không hề phát giác.

Song rốt cuộc vặn vẹo cái gì, tôi bây giờ không có lòng dạ nào suy nghĩ.

Hòn đá kia được giấu trong hộp trang sức cũ kỹ, mà trong tổ năm người ban đầu chỉ mình Ôn Văn là phụ nữ, nói cách khác có lẽ tám mươi phần trăm tảng đá kia là thuộc về Ôn Văn. Như vậy vì sao Ôn Văn lại có được một hòn đá như thế, nó từ đâu tới? Hòn đá kia nảy sinh ảnh hướng lớn như vậy với tôi, còn với cô ta có gì biến đổi không?

Loại đá này chỉ Ôn Văn mới có, hay trong nhóm năm người mỗi người một viên? Cái này có liên hệ nào với việc năm người họ không chết không già?

Khi Ôn Văn có được hòn đá này, có phải cũng giống tôi bây giờ, trong đầu có rất nhiều thứ bản thân không cách nào hiểu được...

Chú từng nói, Ôn Văn từng có ý cản trở nhóm năm người tiếp tục tìm kiếm manh mối điều tra rõ chân tướng, chân tướng này có phải có liên quan đến cô ta. Nếu đem khối đá quỷ dị này, Ôn Văn cố gắng cản trở nhóm năm người nóng lòng bắt được kẻ phản bội, và nguyên nhân người ba nhà chết thảm năm đó liên hệ lại với nhau, có thể cho được kết quả gì...

Rất rõ ràng, tôi bây giờ cũng đã bắt đầu hoài nghi người phụ nữ tên là Ôn Văn này.

“Sở Dương.” Chú thấy tôi mãi ngây người, khó hiểu gọi tôi một tiếng, hỏi: “Làm gì ngẩn ra thế.”

“Không có gì, chỉ nghĩ vẩn vơ tí thôi.” Tôi nhanh chóng che lại tay trái, giả vờ nghiêm chỉnh tiến tới nói: “Sao rồi, đã tìm được đầu mối hữu dụng?”

Chú tức giận lườm tôi, chọt vào tờ giấy trên giường nói: “Đã biết rõ họ sau khi ra khỏi Hoàng Kim quỷ thành thì đi đâu, nhưng lại phát hiện hai từ mấu chốt.”

“Từ mấu chốt?” Tôi ngoài miệng hỏi, trong lòng lại không tự chủ được nghĩ đến hòn đá kia.

“Ừ.” Chú gật đầu một cái, xếp những tờ giấy kia theo thứ tự, chỉ từng cái cho tôi xem: “Trong Hoàng Kim quỷ thành dẫn đến hành động của họ thất bại còn bị dính lời nguyền, là không gian đặc thù trong Địa Chi Cực, nhóm người năm ấy sau khi ra khỏi quỷ thành, không còn mặt mũi về nhà sum họp với vợ con, liền lần nữa tụ tập lại tìm kiếm phương pháp giải trừ lời nguyền, họ cùng chú ý tới vấn đề của Địa Chi Cực, cũng bắt đầu hoài nghi mình làm thế nào ra khỏi quỷ thành được, cho nên họ đặt cho không gian đặc thù một cái tên rất tục, gọi là Không Gian Chết....”

Có hai mục tiêu là Địa Chi Cực và Không Gian Chết, nhóm người này liền bắt đầu tìm kiếm tư liệu khắp nơi, từ tư liệu lịch sử của từng triều đại thậm chí tìm kiếm trong kỳ văn dị lục như Sơn Hải Kinh thứ tương tự như Địa Chi Cực.

Họ nhiều người sức lớn, cũng đều là tinh anh phương diện này, không lâu sau tìm được tài liệu tương quan, biết được ngoại trừ quốc gia cổ Nam Chiếu ra, ở thời Tây Hán cũng có một quốc gia cất giấu bí mật liên quan tới Địa Chi Cực.

Quốc gia này chính là Vu Điền, một trong những quốc gia cổ Tây Vực, lấy tư cách là vương quốc cổ phồn thịnh nhất Tây Vực khi ấy, Vu Điền ẩn tàng vô số bí mật không muốn người biết, nó là trung tâm của Phật giáo Đại Thừa, cũng là một trong những cội nguồn của Phật giáo Trung Nguyên, sự tồn tại của Địa Nhũ Vương thành lập Vu Điền càng được dân gian miêu tả thành thần linh.

Truyền thuyết kể rằng trung tâm của cổ thành Vu Điền chôn giấu một hố đen sâu nhất nối thẳng xuống lòng đất, hố đen này chính là nguyên hình của Địa Chi Cực, mà đáy của Địa Chi Cực, lại cất giấu sức mạnh khiến người ta không già không chết.

Trong tin tức đám người Sở Vấn Thiên lưu lại, có thể thấy được họ ban đầu cho rằng Địa Chi Cực của Nam Chiếu quốc sở dĩ khiến người ta mắc lời nguyền, là vì kỹ thuật của Nam Chiếu quốc không thích hợp, muốn ngụy tạo một cái Địa Chi Cực, nhưng nhầm lẫn bản chất giữa không già không chết và linh hồn bất diệt, cho nên mới khiến trường sinh bất lão trong truyền thuyết biến thành lời nguyền chết chóc đáng sợ.

Nếu muốn giải trừ lời nguyền này, e rằng phải tìm được Địa Chi Cực chân chính mới được, cho dù không thể trường sinh bất lão, cũng phải biết rõ nguyên lý bên trong, tìm ra phương pháp khắc chế lời nguyền.

Nói cách khác, mục tiêu kế tiếp của chúng tôi cũng giống nhóm năm người năm ấy, tìm được cổ thành Vu Điền đã sớm biến mất giữa đại mạc, tiến vào Địa Chi Cực chân chính để con cháu ba nhà thoát khỏi lời nguyền đáng sợ này.

Nói xong, chú nhíu mày vẽ trên Không Gian Chết vài cái, nâng cằm trầm ngâm nói: “Ta chợt nhớ tới một chuyện, trước khi phát hiện Hoàng Kim quỷ thành, cậu và Đao Phong rơi vào sơn cốc, phát hiện thi thể của tiền bối Đao gia, sơn cốc này rất có thể chính là chỗ nối liền Không Gian Chết và bên ngoài, vừa vặn nói rõ vì sao các cậu lại phát hiện xác chết ở đây.”

“Ừm.” Tôi gật đầu: “Quả thực có khả năng này, khi ấy cũng không nói rõ ràng, kỳ thực chúng tôi là phát hiện một thạch động trong sơn cốc, bây giờ nghĩ lại thạch động kia có rất nhiều chỗ để tìm kiếm, còn có gợi ý của lão tiền bối kia, ông ta bắt tôi xuống e rằng chính là muốn nói cho tôi biết cửa nào có thể tiến thẳng vào Địa Chi Cực.”

Đao Phong nghe vậy nhíu mày, thấp giọng nói: “Nhưng ông ấy bị người ta chém chết từ phía sau.”

Chú nói: “Đây cũng là một điểm đáng ngờ, còn có một điểm đáng ngờ nữa chính là Ôn Văn, người phụ nữ này vào lần đầu tiên hợp tác thì tích cực tìm kiếm manh mối, điểm này từ trong những tài liệu kia đều có thể thấy được, họ phần lớn lấy từ tay Ôn Văn, rất nhiều thứ đều là do cô ta sưu tầm sửa sang lại, lần thứ hai hợp tác Ôn Văn lại cực lực cản trở, ẩn tình trong này cực kỳ đáng để đi sâu nghiên cứu, ta nghĩ những gì cô ta biết chắc chắn nhiều hơn đám người Cố Hải, Ôn Văn sở dĩ cản trở, đơn giản có hai điểm khả thi, một là cô ta là kẻ phản bội gây nên cái chết cho mọi người năm ấy, hai là cô ta biết kẻ phản bội là ai, hoặc nói cô ta biết nguyên nhân cái chết của những người đó, vì thế ngăn cản nhóm năm người tiếp tục tìm kiếm, để miễn cho mọi người đều phải chết.”

Tôi nghĩ đến hộp trang sức, hỏi dò: “Vậy chú cho rằng thế nào, loại khả năng nào lớn hơn.”

Chú nheo mắt lại, lắc đầu nói: “Hai loại khả năng đều rất lớn, dù sao ta căn bản không hiểu nhiều về Ôn Văn này.”

Tôi do dự có nên giao hộp trang sức ra không, nghĩ đến sức mạnh quỷ dị của hòn đá kia, lại bỏ qua.

Vì vậy tôi nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ nên làm gì, lập tức tìm Vu Điền cổ thành, hay tiếp tục đến nơi khác tìm kiếm manh mối?”

Chú liếc mắt nhìn tôi, khoát tay nói: “Không cần đến những nơi khác nữa, chúng ta tốt nhất là lập tức căn cứ vào những bản đồ này tìm được Vu Điền cổ thành, ta đoán Sở Vấn Thiên và Đao Diên hiện tại đã sắp tới rồi, Cố Hải và Ôn Văn mặc dù không xuất hiện, nhưng cũng cách không xa, mặc kệ Ôn Văn thực sự đang nghĩ gì, cũng không thể để cô ta tiếp cận Địa Chi Cực, bằng không đầu mối chúng ta cần rất có thể sẽ bị cô ta hủy diệt, cô ta ngăn cản nhóm năm người tiếp tục tìm kiếm, nhưng lại đi cùng họ, mục đích đương nhiên là muốn tìm cơ hội khác chặn đứng manh mối, nếu quả thật để cô ta phá hủy đồ, đến lúc đó nói gì cũng đã muộn.”

Nghe chú nói xong, chúng tôi đều rối rít gật đầu, bốn người thương lượng một chút, liền quyết định sáng mai xuất phát đến Lòng chảo Tarim, nhưng trước đó, chúng tôi phải đến một trấn nhỏ quanh đó, làm bước chuẩn bị và chỉnh lý cuối cùng, đi sâu vào hoang mạc rộng lớn mênh mông này bất cứ lúc nào đều có nguy cơ mất mạng, đây tuyệt đối không phải trò đùa.

Chú và chị Tuyền đi rồi, tôi tay mắt lanh lẹ kéo Đao Phong.

Cậu ấy dừng lại quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo chút nghi hoặc.

Tôi chỉ giường mình với cậu ấy, ý rất rõ ràng, phía trên bị giấy vứt lung tung bao phủ, nhuộm rất nhiều bụi, căn bản không cách nào ngủ được.

Đao Phong nhìn những đám giấy vụn đã mất tác dụng kia, bất đắc dĩ gật đầu.

Tôi đi theo Đao Phong tới phòng cậu ấy, phát hiện đây là phòng hai người, Đao Phong chỉ nằm một giường, một giường khác khăn trải vẫn ngay ngắn, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu, nếu là trước đây, tôi có thể cùng Đao Phong cười cợt chọc ghẹo đôi câu, thế nhưng bây giờ tôi lại không tự chủ được nghĩ sang những phương diện khác.

Đao Phong vẫn thờ ơ với tôi, cậu ấy rốt cuộc đang nghĩ gì, cậu ấy có thật sự thích tôi không, hay chỉ nói đùa giỡn với tôi cho vui?

Trong đầu chợt nảy ra loại ý nghĩ này, tôi thoáng sửng sốt, nhanh chóng phủ định.

Đao Phong không phải loại người này, cậu ấy nghiêm túc lại dịu dàng, cậu ấy tuyệt đối không trêu chọc tôi ở những chuyện như vậy...

Trong lòng buồn buồn, tôi ngồi trên một cái giường khác, nhìn Đao Phong cởi áo khoác, thân hình rắn chắc điêu luyện kia lập tức lộ ra, khiến tôi không kiềm được bị cậu ấy mê hoặc, trong lòng không nhịn được nghĩ, dù bị cậu ấy đùa bỡn tôi có lẽ cũng cam tâm tình nguyện...

Đao Phong nhận ra được ánh mắt tôi, xoay người nhìn về phía tôi, tôi vội vàng lúng túng cúi đầu cởi y phục, cố tình che hòn đá trong túi áo, sau đó vó quần áo thành cục ném qua một bên.

“Chỗ tồi tàn này ngay cả một cái mắc áo cũng không có.” Tôi thuận miệng nói.

Đao Phong lại nhìn tôi chằm chằm một lát, bỗng nhiên đi tới nói: “Anh rốt cuộc bị sao thế.”

“Cái gì sao thế.” Bị cậu ấy hỏi như vậy, trong lòng tôi không khỏi bắt đầu hoảng sợ.

“Hôm nay anh có chút kỳ lạ.”

“Kỳ lạ chỗ nào.”

Đao Phong lắc đầu, biểu thị cậu ấy cũng không nói rõ được, thế nhưng đôi mắt đen nhánh như cũ nhìn chằm chằm tôi, một lát sau, cậu ấy tiếp tục hỏi: “Anh có chuyện gì muốn nói phải không.”

Tôi đoán Đao Phong có lẽ muốn trực tiếp hỏi tôi có chuyện gì gạt họ không, lo ngại tâm tình tôi cậu ấy mới chọn cách nói uyển chuyển hơn.

Nghĩ đến điểm này, tôi cười cười, đưa tay ôm hông Đao Phong, đầu tựa trên người cậu ấy, dùng trán cọ vào cơ bụng mê người kia, buồn bực nói: “Làm sao có thể, thật sự có chuyện gì tôi đã sớm nói rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK