• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diệp Ảnh Quân đang ngoan ngoãn ăn cháo, lúc này Cố Hạ Phi đi vào nhà tắm, để mở nước ấm cho anh, vì giờ này mỗi lần đến Cố Hạ Phi điều mau thân thể cho anh, hôm nay anh đã tỉnh lại nên cô sẽ cho anh tự ngâm mình,
Lúc anh ăn hết cũng là lúc Cố Hạ Phi pha nước trong bồn tắm xong xuôi rồi bước ra ngoài, sau đó cô mới nhanh tay dìu dắt anh đi vào nhà tắm,
Cố Hạ Phi đưa anh vào trong, cô vẫn là không yên tâm nên mới theo anh cùng vào, thấy toàn thân anh có vài chỗ băng bó vết thương nên cô mới cẩn thận mở cúc Áo cho anh, lúc cởi Áo ra cô nhìn thấy vết thương mà cảm giác nhói đau,
Tay cô lúc này hơi run đưa đến chạm vào những chỗ vết thương được băng bó mà xoa nhẹ nhàng,
Diệp Ảnh Quân thấy cô xót xa, anh liền nắm lấy tay cô dịu dàng hôn nhẹ nhàng, sau đó anh ta mới tận dụng cô đang mềm lòng mà hỏi, "Hạ Phi, em không còn giận anh nữa phải không em "
Quả nhiên như anh nghĩ, cô nghe những gì anh nói liền rụt rè gật đầu, vốn dĩ cô đã tha thứ cho anh từ lâu rồi, nhưng vì nổi sợ tâm lý mất đi những đứa con khiến cô sợ hãi nên cô mới quyết định là sẽ bảo vệ đứa bé này,

Thế nhưng bây giờ nhìn thấy anh ta bị tai nạn khiến lòng cô lạ lắm, không đành lòng buông tay mặc kệ anh ta như vậy được, nên cô quyết định thêm một lần nữa tha thứ chấp nhận anh ấy,
Cố Hạ Phi không nói gì nữa, lần này cô hạ thấp tay để cởi q.uần cho anh, sau đó cô chợt nhớ ra trên cơ thể của anh rất nhiều vết thương không được chạm nước, nên liền lên tiếng, "Anh mới tỉnh lại vết thương của anh chưa lành không thể chạm nước được nên anh hãy ngồi xuống đi, tôi sẽ lau cơ thể giúp anh "
Diệp Ảnh Quân nghe vậy, tâm trạng rất thích nên ngoan ngoãn ngồi xuống rồi mỉm cười nói, "Cảm ơn em, nhờ vào em nhé "
Cố Hạ Phi im lặng, sau đó cúi người dùng khăn thấm vào nước cô vừa nãy đã pha thành nước ấm,
Sau đó cô mới khuỵ người xuống ngồi trước mặt anh, cô nhẹ nhàng lau từng nơi trên cơ thể của anh, trong lúc cô chăm chú lau cho anh thì người đang được chăm sóc lại thích thú vô cùng khi cứ nhìn cô chằm chằm mà cười,
Lúc này cô lau gần xong, chỉ còn phần dưới hạ thể đang mặc quần nhỏ của anh là cô cứ do dự, vì cô lúc này cảm thấy ngượng ngùng, trước đây là anh đang nằm bất tỉnh nên cô cảm thấy không ngượng lắm, nhưng giờ anh ta đang ở trước mặt cô nên rất xấu hổ,
Cô do dự một chút liền ngẩn đầu lên nhìn anh nói, "Anh tự lau bên dưới của mình được chứ "
Cảm thấy hụt hẫng khi cô nói vậy, nên anh mới nheo mày năn nỉ làm nũng nói, "Tay anh còn đau lắm, em giúp anh đi nhé "
Cố Hạ Phi cau mày nhìn anh, sau đó thở dài một tiếng, lúc này cô giữ lấy bình tĩnh mà cởi bỏ quần nhỏ của anh,
Vừa cởi ra thứ to lớn hiện ra trước mặt cô, mặc dù anh ta chưa cương mà nó lại to như vậy, cô đỏ mặt rồi nuốt nước bọt khi nghĩ đến độ lớn khi anh ta cương, thật sự khiến người ta kinh hãi với thể vật t/o lớn của anh ta đang sở hữu,
Cô cố giữ bình tĩnh đưa khăn lau phần cậu nhỏ của anh một cách nhẹ nhàng, tuy chỉ có vật t/o lớn cô lại ngại ngùng không chạm vào,
Một lúc sau cuối cùng cô cũng làm xong, sau đó là mặc quần Áo cho anh, cũng may Diệp Ảnh Quân cũng cố gắng không ***** ***, vì anh biết nếu anh ***** *** thì Cố Hạ Phi nhất định sẽ giúp anh giải quyết vậy thì cô ấy sẽ vất vả hơn, nên anh cố gắng kiềm chế,
Xong xuôi tất cả, cô ngay lập tức đưa anh đến giường, lúc này đột nhiên cô cảm giác rất khó chịu vì cơn buồn nôn đột ngột đến khiến cô ôm lấy miệng chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, "Ọe Oẹ "

Diệp Ảnh Quân nhìn bóng lưng cô chạy thật nhanh khiến anh ta lo lắng cho cô, anh cũng đi đến phòng vệ sinh để xem cô ra sao, anh đi vừa đến thì nghe những âm thanh nôn mửa rất khổ sở,
Lo lắng cho cô anh không ngừng kêu gọi bên ngoài, nhưng bên trong cô không trả lời anh vì cô bây giờ rất mệt mỏi kiệt sức,
Một lúc sau cô mới từ bên trong bước ra cùng với sắc mặt nhợt nhạt, Diệp Ảnh Quân thấy vậy gương mặt anh lo lắng hỏi cô, "Hạ Phi, em không sao chứ "
Cố Hạ Phi mệt mỏi lắc đầu nhẹ, sau đó đột nhiên ngất liệm đi, Diệp Ảnh Quân hốt hoảng nhanh chóng đỡ được cô ngay,
Anh mới lung lay cô và không ngừng kêu gọi, "Hạ Phi, Hạ Phi "
Gọi cô tỉnh lại vô ích, anh lập tức bế cô lên rồi đặt cô lên giường của mình, Diệp Ảnh Quân vốn dĩ không yếu ớt như vừa nãy trong phòng tắm, vì anh muốn được cô chăm sóc nên giả vờ làm nũng với cô, chứ thật sự những vết thương trên cơ thể anh không đáng là gì đối với anh cả,
Lúc này anh ta mau chóng bấm nút kêu gọi khẩn cấp bác sĩ, thật nhanh sau đó bác sĩ cùng với một y tá đi đến cùng với trạng thái hốt hoảng,
Họ vừa bước vào nhìn thấy anh đang đứng, còn người nằm trên giường mà Cố Hạ Phi, nên vị bác sĩ hỏi, "Ảnh Quân, cậu có chuyện gì sao "

Diệp Ảnh Quân nhìn vị bác sĩ cau mày nói, "Tôi không sao, cậu mau xem em ấy bị làm sao đi "
Vị bác sĩ tên Thẩm Tiêu Đường cũng là bác sĩ riêng cho nhà họ Diệp, anh ấy Cố Hạ Phi nằm trên giường ngất xỉu, sau đó ngẩn đầu lên nhìn anh rồi cười nói, "Không sao đâu, cô ấy là vì đang mang thai nên mới có những dấu hiệu như vậy, một phần cũng vì mấy ngày nay chăm sóc cho cậu nên mới dẫn đến kiệt sức, cậu cứ để cô ấy nghỉ ngơi đi "
Nghe đến hai từ mang thai của Thẩm Tiêu Đường nói ra, khiến anh bất ngờ bất động trừng mắt lắp bắp nói, "Mang! Mang thai, em ấy đang mang thai sao "
Anh mặc dù đã hỏi, nhưng vẫn nghi ngờ mình đang nghe nhầm mà nhìn Thẩm Tiêu Đường chằm chằm,
Thẩm Tiêu Đường hai tay khoanh vào nhau, nhìn Diệp Ảnh Quân cau mày cười khinh thường nói, "Cả nhà cậu đã biết hết rồi, chỉ có cậu là chưa biết thôi đấy "
Nghe vậy xác định thật sự Cố Hạ Phi đang mang thai, anh lúc này vô cùng mừng rỡ hào hứng mà cười lên, sau đó anh quay người lại nhìn cô đang nằm trên giường, anh ngay lập tức cúi đầu vuốt nhẹ tóc cô rồi hôn lên chiếc mũi xinh đẹp của cô mà cười nói, "Hạ Phi, cảm ơn em, anh hứa sẽ bù đắp cho mẹ con em ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK