• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Qua năm phút, dưới sự làm việc của cảnh sát và bệnh viện đã tìm ra một bệnh viện gần nhất có tích trữ nhóm Rh âm, số lượng vừa đủ để giữ lại mạng sống cho A Hảo.

Nhưng nếu đi bằng đường bộ, cả đi cả về phải mất đến ba tiếng, không khả thi.
"Vậy phải vận chuyển bằng đường hàng không! Nhưng chuyến bay cất cánh gần nhất vừa mới bay đến đó cách đây năm phút, chúng ta muộn rồi! Không còn cách nào khác."
"Cảnh sát Trần, phía Tống thị chúng tôi có một chiếc máy bay tư nhân.

Có thể dùng nó để đi đến đó."
Cảnh sát Trần cũng gấp gáp chẳng kém gì cô: "Vậy chúng ta phải mau xuất phát.

Bác sĩ, cử vài người có chuyên môn của bệnh viện đi theo chúng tôi.

Cảnh sát Hứa, cảnh sát Mạnh đi theo tôi, còn lại canh ở ngoài phòng bệnh, đừng để xảy ra bất chắc."
Những người còn lại ở đằng sau kinh ngạc đến há hốc miệng.

Bọn họ không ngờ, Tống thị vậy mà còn có cả máy bay riêng.

Phải nói, để có thể sở hữu một chiếc máy bay tư nhân hoàn toàn không dễ dàng, phải là người trong giới siêu giàu mới có thể sở hữu được nó.
Thời gian đi đến bệnh viện Ánh Dương đã được rút gọn xuống chỉ còn mười phút.

Khoảng thời gian di chuyển từ sân bay đến bệnh viện Ánh Dương cũng chỉ mất vỏn vẹn khoảng 20 phút, mọi chuyện diễn ra một cách thuận lợi.

"Tôi còn tưởng mọi người không về kịp! Tôi sẽ cố gắng giữ lấy mạng sống của hắn." - Nói xong, vị bác sĩ kia đã bước vào phòng tiếp tục cho ca phẫu thuật.
Tống Cẩm Đan vừa nãy đã rất cố gắng chỉ để chạy đua với thời gian.

Cô cứu hắn ta không phải vì tình cảm hay bất kì sự thương xót nào, cô cứu hắn vì chỉ muốn hắn trả giá thích đáng cho cái chết mà hắn gây ra.
Chết vì mất máu, nó quá đơn giản với hắn ta!
"Cô Tống, muộn rồi! Tôi đưa cô trở về!" - Cảnh sát Trần nhìn đồng hồ đeo tay.

Anh ta bây giờ cũng đã rất mệt mỏi, nhưng vì công việc nên vẫn phải tiếp tục.
"Không cần, tôi chờ hắn ta qua cơn nguy kịch sẽ trở về!"
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Tống Cẩm Đan vẫn ngồi ở hàng ghế chờ với mấy viên cảnh sát.

Ai nấy cũng tranh thủ tựa đầu ra sau ghế nghỉ ngơi, lim dim buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng giữ một cái đầu lạnh, sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ.
"Ra rồi!"
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, ai nấy cũng vội vã đứng dậy chuẩn bị xem tình hình.

"Thành công rồi.

Giờ chúng tôi phải đưa hắn về phòng hồi sức!"
"Vất vả cho ông rồi, bác sĩ!
"Đó là trách nhiệm của tôi."
Cảnh sát Trần lại tiếp tục phân công người canh giữ phòng bệnh: "Hai người đến đó trước đi! Một tiếng nữa sẽ có người tới thay ca!"
Gần 4 giờ sáng, Tống Cẩm Đan mới có thể trở về Tống gia.

Toàn thân cô đau nhức, mệt mỏi đến rã rời.
"Tiểu thư đi đâu vậy? Từ nửa đêm đến tận sáng sớm?"
"Cháu đến bệnh viện!
Dì Vương lo lắng đến hốt hoảng, bà chạy lại kiểm tra thân thể Tống Cẩm Đan.
"Cơ thể khó chịu sao? Để dì xem thử! Thế đã uống thuốc chưa?"
Tống Cẩm Đan lắc đầu, "Không phải cháu bị.

Dì ngồi xuống đây để cháu kể dì nghe!"
***
Phía bên kia, Tần Hữu vui đùa trong hoan lạc thâu đêm suốt sáng, mặc kệ sự đời.

Bên cạnh hắn đều là các công tử nhà giàu và các vũ cơ ăn mặc hở hang, thiếu vải.


Bọn họ ra sức nịnh nọt.
"Tần thiếu… À, phải là Giám đốc Tần mới đúng! Sau này anh hãy nể mặt giúp đỡ anh em chút tôi đôi chút.

Nào, tôi kính anh một ly!"
Tiếng cốc ly va chạm nhau vang lên tiếng leng keng vui tai, tiếng nhạc xập xình, âm thanh nam nữ vui đùa hết lần này đến lần khác, kéo dài không ngớt.

"Giám đốc Tần, anh nhìn người ta nè!" - Một cô gái õng ẹo lao thẳng vào người Tần Hữu.
Hắn không hề từ chối khi thấy các vũ cơ ăn nóng bỏng sà vào lòng, Tần Hữu lấy ra một tập tiền mặt nhét vào áo ngực cô ta.
"Muốn cái này sao!"
"Dạ!" - Cô ta hôn chụt lên mặt Tần Hữu một cái rồi đứng dậy rời đi.

Ra ngoài phòng bao, cô ta bắt đầu khoe khoang với các vũ cơ khác.
"Nhìn xem, là người trong đó tip cho tôi đấy! Có nhiều không?".

Truyện Đoản Văn
Bọn họ đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn cô ta: "A Nhược, cậu giỏi quá.

Cô ta tiếp tục vênh mặt nói: Tất nhiên rồi! Nhiều đến nỗi tôi còn chẳng có đủ chỗ để chứa chúng!"
Trong lúc đám vũ cơ bên ngoài nói chuyện rôm rả thì cánh cửa phòng bao bị đẩy mạnh ra bởi một người phụ nữ.

Cô ta hung dữ gào lên với những người bên trong:
"Tắt nhạc, tắt hết nhạc đi! Tôi muốn nói chuyện với Tần Hữu.
Tần Hữu lời nhác, hắn dơ tay ra hiệu cho người khác tắt nhạc.
"Hữu, không phải anh nói chỉ yêu mỗi em sao? Sao anh lại đến những nơi như này!" - Tô Tú Ảnh khóc rống lên, cô ta lao ngay vào vòng tay Tần Hữu, nhưng hắn lại không muốn ôm cô ta, ghét bỏ đứng phắt dậy.
Hắn ngả ngớn ôm lấy một người phụ nữ ăn mặc hở hang, thoạt nhìn chắc mới vừa hai mươi.
"Anh không phải nói muốn kết hôn cùng em sao? Tại sao lại làm như vậy? Lẽ nào là vì mụ đàn bà già kia? Là Lưu Trang đúng không?"

"Chẳng do ai cả! Chỉ là do tôi chán cô thôi! Chia tay đi, từ hôm nay cô chính thức bị đuổi việc.

Biến ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến thú vui của tôi!"
Nhưng Tô Tú Ảnh nhất quyết không buông tay Tần Hữu.

Cô ta giận đến đỏ mặt, nắm lấy tóc người phụ nữ đang dựa vào lòng Tần Hữu đang khiêu khích cô ta.
"A!"
"Cô bị điên à? Buông tay ra! Chúng mày còn ngồi đấy làm gì? Gọi bảo vệ tống cổ cô ta ra ngoài!" - Tần Hữu tức giận kéo Tô Tú Ảnh ra nhưng chảy may bị móng tay cô ta quyệt qua mặt tạo thành vết đỏ ửng.
Hắn nổi điên.
Tô Tú Ảnh run rẩy sợ hãi trước cái nhìn của hắn.
"Xin… xin lỗi.

Em không có ý làm anh bị thương!"
"Cô biết tôi trước nay chưa từng nương tay với bất kỳ ai mà, đúng không? Cút! Trước khi tôi nổi điên!"
Tô Tú Ảnh vừa khóc vừa chạy ra ngoài phòng bao.

Mấy người đứng hóng chuyện cũng tự động cách xa ra, tránh cho rước họa vào thân.
"Tiền! Cầm lấy mua thuốc!" - Tần Hữu vứt cho cô gái vừa bị Tô Tú Ảnh đánh một tấm thẻ ngân hàng.
Hắn cầm theo áo khoác: "Tôi mất hứng rồi! Về trước!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK