Bụi mù tan, người bên trong làn khói dần hiện rõ,
Gió lướt qua, nhẹ nhàng tháo gỡ tấm che mặt tinh tế !
Bên trong mờ ảo dần hiện rõ,
Bước lên một bước !
Người trong làn khói đảo mắt nhìn quanh một cái, dường như đã hiểu, tập trung ánh nhìn về phía Hắc Hỏa Thần !
Người và quỷ !
An Lạc và Tàn Sát !
Đạo sĩ trên gương mặt hiện lên tia vui mừng, quỷ hiện lên một chút kinh ngạc !
Gương mặt Hắc Hỏa Thần vẫn như một cục thang không tồn tại cảm xúc !
Hắn cũng đang nhìn con người nhỏ bé đối diện !
Giữa bãi đất trống, xa xa toàn là những cây xanh, đi thêm một chút sẽ đến một ngôi làng nơi có thần sinh sống !
Ở bãi đất trống ấy, máu và xương thịt vẫn còn trên mặt đất, như nhắc nhở nơi này giờ là chiến trường !
Mùi tanh vẫn còn nồng nặc, khí âm u còn chưa phai !
Đêm vẫn tối, nhưng trong mắt của quỷ và đạo sĩ kia thì xung quanh lại nhìn rất rõ ràng !
Kẻ đến cao to ngang với Trực, gương mặt góc cạnh nhưng có nét sắc sảo, đôi mắt không to nhưng có thần, môi mỏng, da trắng, tóc màu bạc, cả người săn chắc !
Trong vừa oai nghiêm lại vừa có nét mạnh mẽ !
An Lạc vận một bộ áo bào trắng đen, áo khoác ngoài đã hoàn toàn rách nát, một nữa đã bị nhuộm thành màu đỏ khô !
Bên khóe môi vẫn đang rỉ ra một dòng máu đỏ, gương mặt có một số vết trầy !
Sao lại có máu, sao lại bị thương ?
Gạt hết nghi vấn, Hắc Hỏa Thần là người đầu tiên cất tiếng :
- Là đạo sĩ An Lạc ?
An Lạc co tay lại, lấy mãnh giấy đang cầm trong tay lắc nhẹ, mãnh giấy cháy phừng lên rồi biến thành tro bụi !
Lúc này, An Lạc ngước đầu lên nhìn Hắc Hỏa Thần, giọng nói bình tĩnh, nhẹ nhàng đáp :
- Phải ! Là tôi !
Hắc Hỏa Thần khẽ gật đầu, bước một bước đến gần chổ An Lạc đạo sĩ !
Gương mặt Hắc Hỏa Thần vô cảm, dửng dưng như sẽ nắm chắc chiến thắng !
Không cần nói, ai cũng tự biết là sắp có cuộc chiến kinh thiên động địa xảy ra !
Quỷ và người cùng im lặng chờ xem đợt tấn công có một không hai này !
An Lạc đứng tại chổ, đưa tay ra sau lưng, từ từ lấy ra một vật !
Một quả cầu bằng vàng, trên bề mặt quả cầu được khắc lên chi chít những ký tự và hình ảnh kỳ lạ màu đỏ !
Quả cầu liên tục tỏa ra ánh sáng vàng nặng nề hòa cùng sắc đỏ, một chút gì đó ngạo nghễ từ trong quả cầu bộc phát ra làm cho các đạo sĩ và quỷ có phần run rẩy !
Vừa nhìn đã biết là vật bất phàm !
Giữa đêm đen, một vùng đất trống bừng lên ánh sáng vàng dụ hoặc !
Mọi người càng nhìn rõ hơn chiến trường khốc liệt !
Quỷ đang run sợ !
Người có lẽ còn chưa rõ, nhưng gương mặt vô cảm của Hắc Hỏa Thần lần đầu hiện ra nét sợ hãi !
Sợ hãi cùng cực !
Bàn chân vừa bước lên kia, chưa gì đã run sợ muốn rút trở về !
Bên quỷ, có một số con quỷ cao tầng ra dáng sợ hãi, những con quỷ còn lại ngu ngơ không hiểu !
Nhưng vật kia vừa hiện ra, kết cục có phần biến chuyển !
Không biết là vật gì, nhưng bên người vô cùng hân hoan vì chuyển biến tốt !
- Đó có phải là....
Giọng nói run rẩy, còn chưa thể nói hết câu đã im lặng, Hắc Hỏa Thần im lặng nhìn về phía An Lạc đầy kính nể !
- Phải ! Là nó !
Giọng trả lời đầy mạnh mẽ và cứng rắn của An Lạc !
Tất cả cùng im lặng, hàng ngàn người, hàng ngàn quỷ mà không dám thốt ra một câu nào, lặng câm....
Mọi người đều thắc mắc,
Quả cầu vàng đó là thứ gì ?
- Trái tim của Cuồng Bạo Đế !
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng giữa sự im lặng đáng sợ lại ánh lên một sự run động !
Từ trong hàng ngũ của quỷ phát ra !
Tất cả đổ dồn ánh mắt đến một con quỷ, con quỷ này thật sự rất giống Hắc Hỏa Thần, chỉ có điều da con quỷ này lại là màu trắng hoàn toàn, còn mắt thì lại là một màu xanh lam !
Một con quỷ cao tầng nữa,
Một con quỷ Bá Vương !
Phải rồi, vài người trong hàng ngũ đạo sĩ vừa giật mình nhớ ra cái tên đó....
Bạch Lam Thần !
Anh trai của Hắc Hỏa Thần !
Không biết là do con quỷ nào sanh ra, không biết từ đâu đến !
Hai anh em họ cùng nổi danh nhờ sự mạnh mẽ và cuồng bạo !
Nhưng họ luôn không vừa lòng nhau !
Em muốn giết anh, anh muốn giết em !
Họ đánh nhau sống chết từ năm này sang năm khác, liên miên không dứt !
Không ai biết vì sao họ thù hận !
Trong lúc họ tàn sát, gặp ma giết ma, gặp quỷ sát quỷ !
Lúc đó, con quỷ mạnh nhất, Cuồng Bạo Đế đã nổi giận !
Chỉ trong một chiêu, Cuồng Bạo Đế đánh cho Hắc Hỏa Thần và Bạch Lam Thần phải nằm dưỡng thương suốt hai năm !
Sau khi hồi phục, họ đầu quân dưới trướng của Cuồng Bạo Đế và trở thành hai thành viên quan trọng trong đội quân tinh nhuệ của Cuồng Bạo Đế !
Dưới trướng Cuồng Bạo Đế, họ không dám ra tay đánh nhau nữa !
Câu truyện đó cũng được truyền tụng rất nhiều trong cả giới quỷ lẫn giới đạo sĩ !
Hắc Hỏa Thần và Bạch Lam Thần mạnh ngang nhau !
Hắc Hỏa Thần hạ gục Trực một cách dễ dàng !
Vậy, Cuồng Bạo Đế rốt cuộc mạnh đến cỡ nào ?
Chỉ xài một chiêu !
Người ta bảo, Cuồng Bạo Đế đã tồn tại từ rất lâu, thống lĩnh quỷ giới ở thế gian này !
Cuồng Bạo Đế mãi mãi giữ dáng dấp mãnh mai của một thư sinh hai mươi, mỗi khi ra tay thì phải thấy máu mới dừng !
Cuồng Bạo Đế sở hữu hắc giáp làm từ xương rồng vạn năm, bỏ ra bảy vạn năm để rèn trái tim mình thành vạn thuật cầu, có thể sử dụng bảy triệu chín trăm ngàn pháp thuật kinh khủng trên thế gian này !
Vạn thuật cầu màu vàng, khắc đầy văn tự màu đỏ máu !
Chừng từng bại dưới tay quỷ hay đạo sĩ !
Cuồng Bạo Đế thành lập riêng ình một đội quân tinh nhuệ, giới đạo sĩ hay bảo nhau rằng đó là Địa Ngục Quân Đoàn, nơi nào đội quân này xuất hiện thì nơi đó có chết chóc !
Hoắc Hỏa Thần và Bạch Lam Thần là nằm trong đội quân này !
Cuồng Bạo Đế được kính sợ như một vị trí bất khả lung lay, là vị thần trong lòng của quỷ !
Cuồng Bạo Đế còn, thế gian này sẽ có ngày bị diệt !
Cuồng Bạo Đế được một hộ thần của Tam Đại cho biết về một lời tiên tri bí mật, Cuồng Bạo Đế phát điên lên !
Với sự sùng bái Tam Đại, Cuồng Bạo Đế tập hợp yêu quỷ khắp phương về tụ hội, mở ra chiến dịch Tru Thần, điều tất cả Địa Ngục Quân Đoàn cùng tham gia kế hoạch !
Tự mình thân chinh, quyết tâm phải giết được thần !
Giờ, vạn thuật cầu đang ở đây, trái tim của Cuồng Bạo Đế bất khả chiến bại đang nằm trên tay một con người !
Vậy là.....
Grốpppppppppp !!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một âm thanh giòn vang phát ra, An Lạc đã vận sức bóp nát trái tim của Cuồng Bạo Đế trên tay mình !
Quả cầu tắt lịm đi ánh sáng của mình, hóa thành tro bụi, tán vào trong làn gió !
Xung quanh dần tối trở lại, ánh sáng đã tắt !
Cầu nát !
Quỷ vong !
Cầu đã ra khỏi người, Cuồng Bạo Đế đã vong !
Gương mặt lũ quỷ như là không tin được, ngơ ngác vô cùng !
Kẻ mạnh nhất đã chết ?
Vị vua đã vĩnh viễn ra đi ?
Kẻ loài người tên An Lạc, mạnh đến thế sao.....
Bạch Lam Thần chợt biến mất tại chổ, xuất hiện ngay bên cạnh Hắc Hỏa Thần !
- Không cần anh nhúng tay !
Hắc Hỏa Thần cất tiếng trả lời !
Bạch Lam Thần lạnh nhạt đáp lại một tiếng :
- Thật sao ?
Hắc Hỏa Thần không đáp lời, im lặng !
Một trắng một đen, mắt đỏ mắt lam !
Trời sinh ra đã là đối ngược !
Phụtttt !!!!
Chợt An Lạc phun ra một ngụm máu !
Ầm !
Chân đạp mạnh xuống đất, lấy lại thăng bằng !
Áo trước ngực lại nhận thêm một lần máu !
Chân An Lạc run rẩy lên !
Gương mặt trắng ra !
Lúc đó, An Lạc từ trong người móc ra một chai thuốc, trong chai còn lại ba viên thuốc màu đen, An Lạc đổ cả ba vào miệng !
Gương mặt An Lạc trở hồng trở lại, hơi thở điều hòa, gương mặt đầy thần sắc !
Thuốc đó, là thuốc đốt cháy sinh mệnh ?
Bị trọng thương hoặc sắp chết, người ta tự đốt cháy sinh mệnh để trở nên mạnh mẽ cực hạn trong thời gian ngắn !
Thuốc có tác dụng phụ cực kỳ nguy hiểm !
Dường như đánh hơi được gì, Hắc Hỏa Thần và Bạch Lam Thần gương mặt ánh lên tia âm trầm !
Diệt được Cuồng Bạo Đế, bị trọng thương nghiêm trọng thì không có gì lạ !
Có cơ hội !
Bên hàng quỷ, một số con quỷ muốn ùa lên !
Đạo sĩ bắt đầu chạy lên sắp bước qua vạch !
An Lạc giơ tay ngang ra chặn !
Các đạo sĩ dừng lại, nhìn nhau đầy đắn đo !
Bên quỷ cũng dừng lại ! Hắc Hỏa Thần ra hiệu hắn xử lý được !
- Ta đang đợi !
Chợt An Lạc nói lên một câu nói nhẹ nhàng !
Tất cả ngẩn ra, đợi, đợi gì.....
Récccccccccccc
Từ trên trời xuất hiện một con đại bàng to lớn, bay vút đến !
Tất cả mọi người đều ngước lên nhìn !
Ngay trên bầu trời của trận chiến, con đại bàng hóa thành một luồng khói trắng rồi bốc lên trời !
Từ trong luồng khói có một vật rơi ra !
Vật đó lao vút xuống chổ An Lạc !
Bập !
An Lạc chộp lấy thứ vừa rơi xuống !
Là một cuộn giấy !
An Lạc mở cuộn giấy ra, giữa nghi hoặc của bao nhiêu người, cuộn giấy bốc cháy !
An Lạc vứt cuộc giấy sang một bên, gương mặt âm trầm !
- Đã đợi được rồi phải không ?
- Đúng vậy, đợi được rồi phải không ?
- Đúng không ?
Bên đạo sĩ bắt đầu nhốn nháo vì sự xuất hiện của cuộn giấy, bên quỷ cũng hồi hợp nhìn An Lạc !
Lúc đó, An Lạc Đạo Sĩ lại nói rằng :
- Còn phải đợi thêm một lần nhang cháy !
Nói rồi, từ trong tay bắn xuống mặt đất một cây nhang !
Đầu nhang đánh lửa, bắt đầu tỏa ra khói !
Lại phải đợi, đợi cái gì đây ? Tất cả mọi người điều nghi hoặc !
Hắc Hỏa Thần và Bạch Lam Thần nhìn nhau, không một lời, cong người định lao vút lên phía trên !
An Lạc nhìn thấy, gương mặt không biến sắc mà chỉ nở một nụ cười lạt !
Ầm ầm !
Hai âm thanh lớn phát ra !
Mọi người định thần lại, Hắc Hỏa Thần và Bạch Lam Thần vẫn đứng nguyên tại chổ !
Cả hai con quỷ bá vương đều xoay đầu lại để nhìn !
Bị đánh lén !
Lưng bị lực mạnh đánh vào !
Là kẻ nào....
Một con người kiên cường chưa gục ngã !
Hai tay cong thành quyền, đánh mạnh vào lưng hai quỷ bá vương !
Cánh tay đầy máu, người đầy máu !
Tóc tai lỏa xỏa che lại cả gương mặt, chỉ nhìn thấy từ trong là một đôi mắt đầy tơ máu nhưng vẫn cương nghị, mạnh mẽ vô cùng !
Ta còn chưa ngã...
- Đánh tiếp....
Giọng nói gần như đã lạc !
Người vẫn mạnh mẽ vô cùng, vẫn không chịu gục đi !
VÚT ! ẦM !
Hắc Hỏa Thần đánh một đòn mạnh xuống Trực !
Lấy hai tay chặn lại !
Rầm !
Một chân khụy xuống, lún vào trong đất !
Hai tay đỡ toét ra, tuôn ra máu tươi xuống mặt !
Máu, nhuộm máu một lần nữa !
Khà khà...
Một tiếng cười man rợ, dù yếu ớt nhưng có chút bí hiểm !
Trực cười !
Lại cười ?
An Lạc im lặng đứng nhìn, quỷ và người có phần khâm phục con người kiên cường đó !
- Trong lúc sắp chết....
Trực đột nhiên nói, tiếng nói yếu ớt vô cùng !
- Nghĩ ra một chiêu....
Lại nói rồi đứt quảng, cánh tay của Hắc Hỏa Thần vẫn chưa thu về !
Trong lòng Hắc Hỏa Thần chợt có cảm giác bất an về con người yếu ớt trước mặt này !
- Đốt cháy sự sống, chỉ xài một lần !
Lời nói vừa dứt, xung quanh người Trực tỏa ra một luồng khí đen, luồng khí đen này bao bọc Trực vào trong, đẩy lùi cánh tay của Hắc Hỏa Thần trở lại !
Bạch Lam Thần cong hai tay, đánh thẳng vào luồng khói !
ẦM ẦM !
Vô hiệu !
Hai cánh tay của Bạch Lam Thần bị đẩy ngược lại !
Hắc Hỏa Thần và Bạch Lam Thần chợt thấy không ổn !
Trong luồng khói đen, mái tóc Trực bồng bềnh không gió, ánh mắt ánh lên tia đỏ đáng sợ !
Miệng rít lên, tiếng nói mang theo luồng khói chết chóc :
- Vọng Thần !
Trực lao vút lên trời !
Trên trời, sấm chớp bắt đầu nổi lên, mây trên trời xoáy lại thành vòng, trông vô cùng ấn tượng !
Phụ Ân còn nằm trên mặt đất chợt run lên bần bật !
Vút !
Nó lao vút lên trên trời theo chủ nhân của nó !
An Lạc cùng tất cả đạo sĩ và quỷ nhìn theo !
Trực dừng lại giữa không trung, Phụ Ân nắm chặt trong tay !
Hai tay cầm kiếm, đưa thẳng lên đầu, từ trên trời, chớp rầm sét vang !
Gió mạnh kéo đến, trời đen chuyển sắc !
Chiêu này thật đáng sợ !
Hắc Hỏa Thần và Bạch Vô Thần cực kỳ hoảng loạn, chiêu thức cực đáng sợ là vậy nhưng còn đáng sợ hơn nữa là....
Hai con quỷ bá vương này không cách nào di chuyển được !
Chuyện này là thế nào ?
TRẢM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sấm chớp rền vang, lấn át tiếng người, tiếng hét của Trực vang vọng cả không gian, kiếm trên tay hạ xuống, từ trên không trung, thanh kiếm trong tay Trực hóa thành hư ảnh to lớn gấp trăm ngàn lần !
Kiếm trời to lớn, trảm xuống loài quỷ nhỏ bé bên dưới kia !
Thế kiếm hung mãnh, trong hư ảnh kiếm kia thoát ra trăm ngàn lời hờn oán, than thở, kiếm tới sắc bén vô cùng, có cảm giác chưa tới mà đã thịt nát sương tan, không cách nào cưỡng lại sự sợ hãi !
Một số đạo sĩ đạo hạnh thấp đã thổ huyết !
Bên quỷ một số con bị thổi bay !
Ánh sáng của hư ảnh kiếm tỏa sáng cả một vùng, rực sáng giữa đêm đen !
Ánh sáng tỏa ra như một mặt trời thứ hai !
ẨMMMMMMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kiếm đã chạm đến mặt đất !
Âm thanh nổ tung dữ dội, bụi bay mịt mù che phủ mọi thứ vào trong !
Bụi phủ một khoảng rộng đến nổi toàn bộ cả người và quỷ đều bị bao phủ vào, không biết kết quả ra sao !
Từ giữa không trung, thanh Phụ Ân trong tay Trực tuột ra !
Trực giữa không trung từ từ ngã xuống, đôi mắt mệt mỏi dần nhắm lại.....
Kết thúc rồi.....
Kết thúc....
Vậy là.....
- Anh à, anh có nghe tiếng em không ?
Đây là....giọng này là.......
Một cánh tay quen thuộc và thân thiết đưa ra,
- Trúc....
Trực yếu ớt thốt lên một câu, giữa hư không Trực vươn cánh tay ra phía trước !
Nếu ai nhìn thấy, sẽ rõ ở đó chỉ là khoảng không rỗng tếch không có gì !
Trong mắt Trực, nơi đó.....
Có một bàn tay ấm áp, quen thuộc chứa đầy tình cảm đang nắm chặt lấy tay của mình !
Xác Trực còn chưa rơi xuống mặt đất, giữa hư không hóa thành một làn bụi khói rồi tiêu biến đi....
Hòa vào không khí, hòa vào gió.....
Để cơn gió cuốn đi......
Cùng em, đến tận cùng thế giới này.......
Yêu em, cho đến giây phút tận cùng !
Phập !
Thanh Phụ Ân rớt xuống, cắm vào đất !
Trên thân kiếm hiện lên vô cùng vết nứt !
Rắc !
Kiếm vỡ !
Nát ra chục mãnh !
Kiếm gãy, người vòng !
Bụi bắt đầu tan dần, bên trong dần hiện ra kết quả của chiêu kinh thiên vừa rồi.....
Danh Sách Chương: