• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu lạch cạch lạch cạch chạy ra ngoài cổng biệt thự.

Gà rán và hamburger của cậu tới rồi!!

Đang vui vẻ mở cửa biệt thự, nhưng vừa mở, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm.

Người bấm chuông không phải ai khác, mà chính là Tô Chấn và Tô Tử Kính.

Tô Chấn thấy Tô Ngự đi ra, liền cười hoà ái: “Sinh nhật vui vẻ.”

Đây là lần đầu tiên ông ta mặt đối mặt nói chúc mừng sinh nhật Tô Ngự, trước đây bận rộn nên chỉ có thể nói qua tin nhắn hoặc điện thoại, có khi còn không có thời gian nhắn tin hay gọi điện ấy chứ.

“Cám ơn.” Tô Ngự lễ phép trả lời.

“Đây là quà cho con.” Tô Chấn lấy hộp quà có đồng hồ từ trong tay Tô Tử Kính đưa cho Tô Ngự.

Tô Ngự nhìn hộp quà được đưa cho mình, nói: “Bây giờ tôi và nhà họ Tô đã không còn liên quan gì nữa, ngài cứ cầm lại thứ này đi thôi.”

Cậu nhận ra đó là một chiếc đồng hồ Patek Philippe, đắt tiền, không phải thứ cậu có thể nhận. Mà cho dù là một món đồ rẻ tiền thì cậu cũng không thể nhận, cậu không muốn nợ nhà họ Tô thêm một ân tình nào nữa.

Ngay cả xưng hô cũng dùng kính ngữ. Lòng Tô Chấn hơi trầm xuống.

“Ba đã chọn cái này cho cậu, cậu cứ nhận đi.” Tô Tử Kính xuất hiện đúng lúc để giải vây cho Tô Chấn.

“Không cần.” Tô Ngự lắc đầu. Trước kia Tô Chấn trước kia, còn bận đến mức không tự mình chúc mừng sinh nhật cậu, cũng không thể gặp cậu trong ngày sinh nhật được. Giờ cậu đã không còn ở nhà họ Tô nữa, không liên quan gì đến nhà họ Tô, tại sao lại nhận món quà này được?



Hơn nữa còn vô cớ tặng quà, sao cậu có thể không hiểu vì sao Tô Chấn lại tới gặp mình chứ? Có thể Tô Chấn không làm gì tổn thương cậu, có thể Tô Chấn cũng quan tâm đến cậu ở một mức độ nào đó, nhưng điều Tô Chấn quan tâm nhất vẫn là sự nghiệp của ông ta.

Đối với Tô Chấn, đứa nhỏ là ai không quan trọng, cho dù ban đầu có nhắc tới mấy lần thì cũng chỉ là do thói quen trong cuộc sống, một thói quen nhỏ không thay đổi được mà thôi.

Cũng giống như năm năm kể từ khi bị đuổi khỏi nhà họ Tô ấy, cậu chưa từng gặp lại Tô Chấn một lần, cũng chưa hề nhận được một cuộc điện thoại nào từ ông ta cả.

Dù chỉ là một câu hỏi thì chắc hẳn cậu cũng sẽ cảm động rơi nước mắt, nhưng đáng tiếc là chẳng có gì hết.

“Nếu không còn việc gì nữa thì hai người về đi.” Tô Ngự nói rồi đóng cửa lại.

Hai người ngoài cửa bị chặn lại.

Tô Ngự nhớ tới chuyện trước đó, bất kể lúc cậu rời đi, nhà họ Tô có cho cậu tiền hay không, nhưng tóm lại, nếu cậu không nhận được tiền thì tức là không nhận. Nếu họ muốn đưa tiền thì sao lại có chuyện không đưa được.

Bị chặn khỏi cửa, Tô Chấn không kịp nói gì, bàn tay đang cầm quà ngượng ngùng dừng lại giữa không trung. Ông ta nhìn cánh cửa đóng chặt, hơi cau mày.

“Còn cần nhấn chuông cửa nữa không ạ?” Tô Tử Kính nhìn cánh cửa đã đóng lại, hỏi.

Tô Chấn đưa hộp quà cho cậu ta: “Không cần, không muốn gặp thì sẽ không mở đâu. Con cầm chiếc đồng hồ này mà đeo.”

Tô Tử Kính mỉm cười nhận lấy hộp quà: “Vâng.”

Cậu ta cầm hộp quà nhẹ nhàng vuốt ve – cậu ta rất thích nó.

Tô Ngự chạy về biệt thự, chán nản ngồi cạnh Tống Quân Ngật.

Ngồi trên sô pha, nhìn những like mới, Tống Quân Ngật kéo Tô Ngự vào lòng: “Sao em không mang đồ vào?”

“Không phải đồ ăn.” Tô Ngự lẩm bẩm: “Là người nhà họ Tô…”

Nhắc đến nhà họ Tô, Tống Quân Ngật đặt điện thoại xuống: “Họ làm em không vui à?”

Tô Ngự lắc đầu: “Không.”

“Em chỉ không muốn gặp họ.” Tô Ngự nói: “Mỗi lần nhìn thấy họ, em luôn nghĩ đến rất nhiều chuyện, cảm thấy hơi mệt mỏi.”

Cậu chỉ muốn làm một cậu bé ngốc nghếch, không cần phải suy nghĩ gì cả.

Tống Quân Ngật tựa cằm lên tóc Tô Ngự: “Vậy thì không gặp.”



Thế giới này thật nhỏ bé, dù không muốn thì cũng vẫn sẽ gặp thôi! Tô Ngự thở dài, hơi thở ấm áp xuyên qua quần áo, chạm lên ngực Tống Quân Ngật.

Tô Ngự không chú ý tới ánh mắt Tống Quân Ngật bỗng tối sầm lại, thân thể cũng có gì đó không ổn.

Tống Quân Ngật hơi siết lấy Tô Ngự.

Tô Chấn và Tô Tử Kính trở lại căn biệt thự đã mua ở Phỉ Thuý Vân Phủ.

Hôm nay bị từ chối, Tô Chấn nghĩ đến Tô Ngự ngày xưa chờ ông ta về nhà, sau đó rụt rè gọi “ba ơi” mà cảm thán.

Thời gian thật kỳ diệu, mọi thứ dường như đều thay đổi chỉ trong chớp mắt. Truyện Việt Nam

Ông ta vẫn còn nhớ dáng vẻ khi Tô Ngự mới chào đời, nhỏ xíu như vậy. Sau này… ông ta lại chỉ nhớ được vài cảnh tượng.

Từ khi nào ông ta đã bắt đầu bận rộn với sự nghiệp của mình như vậy?

Có lẽ chuyện này bắt đầu từ ngày ông ta đưa Trần Thanh Nghiên về nhà gặp ba mẹ mình, lúc đó gia đình ông ta phản đối kịch liệt, không muốn anh kết hôn với một người không giúp ích gì cho sự nghiệp của ông ta. Đó là lần duy nhất ông ta cãi lời họ.

Sau này, sau khi gia đình đồng ý cho Trần Thanh Nghiên về nhà, ông ta bắt đầu làm việc chăm chỉ. Có lẽ để chứng tỏ mình không cần một người phụ nữ trợ giúp, ông ta đã dần dần biến nhà họ Tô trở thành nhà giàu nhất tỉnh G.

Có lẽ ông ta sinh ra đã là một người đàn ông phấn đấu cho sự nghiệp, từng bị ám ảnh bởi sự nghiệp, thậm chí bỏ bê gia đình.

Khi đó, ông ta gần như chỉ quan tâm đến Tô Ngự bằng dáng vẻ một người cha nên có.

Không ngờ có thể gặp lại Tô Ngự, ông ta đột nhiên cảm thấy mình dường như đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Dường như vợ con ông ta đều đã thay đổi và trở thành những người xa lạ.

Thậm chí ông ta còn tự hỏi, liệu nếu mình dành nhiều thời gian hơn cho gia đình thì có thể biết được những suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng vợ mình, và mối quan hệ giữa họ sẽ không trở nên khó khăn đến mức ông ta không thể nhìn thấu như bây giờ không.

Tô Chấn ngồi trầm ngâm trên sofa.

Còn Tô Tử Kính không dám cả cử động.

Cậu ta thậm chí còn không dám gây ra quá nhiều tiếng động, chỉ ngồi im lặng.

Đột nhiên, Tô Chấn ngẩng đầu nhìn Tô Tử Kính.

—Đây là đứa con hiện tại của ông ta…



Ông ta nhìn Tô Tử Kính, lần đầu tiên nhìn cẩn thận như vậy.

So với Tô Ngự, Tô Tử Kính nhìn có vẻ hiền lành hơn, dù không cười nhưng người ta vẫn sẽ cảm thấy cậu ta có nhân cách tốt. Còn Tô Ngự thì có vẻ ngoài khá lạnh lùng khi không cười, giống vợ ông ta hơn…

Trong đầu ông ta bỗng hiện lên một suy nghĩ vớ vẩn, nhưng không thể dừng nghĩ về nó được.

Ông ta đến thủ đô, các bạn học cũ của ông ta cũng nói Tô Ngự và Tô Tử Kính trông giống như anh em, cả hai đứa đều có phần giống ông ta. Sau này, khi bạn học cũ thuyết phục ông ta nhận lại Tô Ngự, ông ta lại chỉ cho rằng đối phương đang cố gắng khuyên mình nên không quá để ý.

Sau đó, khi nhìn thấy Tô Ngự trong trung tâm thương mại, trong giây lát, ông ta bỗng cảm thấy nó hơi giống vợ mình…

Chỉ vì bạn học cũ đang cố gắng thuyết phục ông ta, và vì người đàn ông có vẻ rất mạnh mẽ bên cạnh Tô Ngự nên ông ta chỉ nghĩ đó là hiệu ứng tâm lý.

Bây giờ nếu nhìn kỹ, ông ta lại thấy, mặc dù Tô Ngự và Tô Tử Kính trông không giống nhau nhưng vẫn có những điểm tương đồng…

Bị Tô Chấn nhìn, Tô Tử Kính ngồi thẳng dậy.

Cậu ta không biết Tô Chấn đang nghĩ gì, nhưng nhất định có liên quan đến cậu ta.

Hồi lâu sau, Tô Chấn đột nhiên lên tiếng.

“Lúc đó ai đưa con đi xét nghiệm ADN?”

Ngày xét nghiệm ADN, ông ta ở tỉnh khác, gen cung cấp để xét nghiệm cũng là do trợ lý của ông ta mang về. Mặc dù đã thấy kết quả nhưng không biết quá trình.

Ông ta cảm thấy cần phải điều tra vấn đề này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK