• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Internet, thông tin cảm biến quang thử nghiệm thành công, hỗ trợ người khiếm thị có thể nhìn thấy trở lại còn không hot bằng một góc tin tức nữ minh tinh nào đó mới đổi kiểu tóc, thậm chí còn chẳng hề gây ra chút gợn sóng nào, thế nhưng đối với giới khoa học mà nói, nó không thể nghi ngờ chính là một hạng mục nghiên cứu mang tính đột phá và thật sự có ý nghĩa. 

Không khó để tưởng tượng, một khi được mở rộng thì tương lai sẽ giúp ích cho vô số người khiếm thị. 

Đối với tất cả thành viên ở phòng thí nghiệm, thành công của cảm biến quang hiện tại chỉ mang tính thắng lợi tạm thời, phía sau vẫn còn một ngọn núi rất cao đang chờ họ vượt qua nên ai cũng không dám lười biếng mà là thận trọng làm việc đến nơi đến chốn. 

Trần Niên nằm mộng thấy cảm biến quang ver 02 ra đời, đối tượng thí nghiệm đã được nhìn thấy mọi thứ xung quanh như ước nguyện, người nọ ôm chầm lấy người nhà, lệ rơi đầy mặt, phát ra tiếng gào thét khàn khàn: “Rốt cuộc tôi cũng có thể sống như người bình thường!”

Trong mộng, cô cũng vui đến bật khóc, bao nhiêu kiên trì cùng cố gắng suốt bấy lâu nay đã được đền đáp đầy đủ tại thời khắc này, tất cả nỗ lực đều đáng giá. 

“Niên Niên?” Trình Ngộ Phong lay nhẹ bả vai cô, “Tỉnh lại nào.”

Trần Niên mở mắt ra, tầm nhìn còn mơ hồ, cô dụi dụi hai mắt mới thấy khuôn mặt anh tuấn kia dần trở nên rõ ràng hơn. 

“Sao lại khóc thế?” Trình Ngộ Phong lau nước mắt cho cô, “Gặp ác mộng à?”

Trần Niên lắc đầu, mỉm cười: “Không phải ác mộng, là mộng đẹp.”

Trần Niên kể cho anh nghe về giấc mộng của mình rồi cảm khái: “Em có dự cảm mãnh liệt rằng chắc chắn sẽ thành công.”

Giọng điệu Trình Ngộ Phong cũng vô cùng chắc chắn: “Nhất định sẽ thành công.”

Trần Niên hất cằm lên: “Anh tin tưởng em đến vậy sao?”

“Đương nhiên.”

“Trình tiên sinh, anh thật là tốt!” Cô bám lấy cổ anh dụi dụi mấy cái, nói vô số câu ngon ngọt rồi cố gắng thổi gió bên gối: “Xoá phần ghi âm kia đi, được không anh?”

“Không được.”

Trần Niên: “....”

“Được rồi, rời giường đi.” Trình Ngộ Phong nói, “Ăn điểm tâm xong thì cũng đến giờ chúng ta xuất phát.”

Hôm nay là thứ Tư, họ phải đến vùng núi hẻo lánh ở thành phố W để thăm bọn nhỏ học tại trường tiểu học Hy Vọng. 

Suốt một đường phải đổi từ máy bay, xe buýt rồi tới xe van, lúc này đang là mùa mưa ở phương Nam, mấy hôm trước đã có liên tiếp mấy trận mưa rào nên đường lên núi rất khó đi, nửa đường còn bị hỏng xe thành ra làm chậm rất nhiều thời gian.

Núi non trùng điệp, cỏ cây xanh mướt một màu, suối tuôn thác đổ, khung cảnh hoang sơ đẹp không sao tả xiết. 

Sơn thủy hài hoà. 

Lúc Trình Ngộ Phong và Trần Niên đến nơi thì trời đã khuya, động tĩnh của bọn họ đánh thức cả thôn làng hầu như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài này, tiếng chó sủa vang lên không dứt, trưởng thôn, hiệu trưởng và mấy người dân đang cầm đèn pin đợi tại đầu thôn. 

Người lên tiếng chào đón đầu tiên chính là trưởng thôn: “Hoan nghênh hoan nghênh!”

Ông còn vô cùng trịnh trọng bắt tay với Trình Ngộ Phong. 

Sau lưng ông là hiệu trưởng mỉm cười lộ cả răng: “Cô Diệp, đi đường vất vả rồi.”

Không đợi Trần Niên trả lời, trưởng thôn đã nói tiếp: “Bôn ba đường dài chắc chắn đã mệt lắm rồi, mọi người đều đến nhà tôi đi, bà xã nhà tôi đã chuẩn bị thức ăn từ sớm.”

Các thôn dân nhiệt tình bước tới giúp xách hành lý, Trần Niên vốn muốn từ chối nhưng thịnh tình không thể chối từ, cô đành phải buông tay. 

Người dân nói tiếng phổ thông khá trúc trắc, chưa được hai câu đã đổi về tiếng địa phương theo thói quen, Trần Niên nghe không hiểu lắm nên hiệu trưởng đi bên cạnh cô phiên dịch đại khái ý bọn họ muốn nói. 

Thì ra lúc đầu còn có thêm mười bạn học sinh đại biểu đứng xếp hàng chờ trước cửa thôn, biết Trần Niên đến nên bọn nhỏ đã đặc biệt mặc những bộ quần áo đẹp nhất, tắm rửa kỳ cọ mặt mũi tay chân thật sạch sẽ, trên tay còn cầm trứng gà, cá và rau xanh định tặng cô làm quà gặp mặt. Đáng tiếc, chờ lâu ơi là lâu mà vẫn không thấy người đến, trời đã quá khuya, bọn nhỏ vẫn chưa làm bài tập về nhà mà ngày hôm sau lại phải thức sớm đi học nên sau khi hiệu trưởng và thôn dân thương lượng với nhau, quyết định để tụi nó về trước. 

Thôn dân lo là chỉ có mấy người bọn họ sẽ tiếp đón khách quý đến từ phương xa không được chu đáo. 

Bọn họ không biết tên Trần Niên, vì bọn nhỏ cứ luôn miệng “chị Tiểu Diệp” mãi nên mọi người mới nghe riết thành quen, mỗi một kỳ khai giảng, từ thành phố A xa xôi sẽ gửi đến một số lượng lớn quần áo, văn phòng phẩm và những gì có liên quan đến học tập, mỗi bé đều được một phần, sau này còn định kỳ trao thêm học bổng. 

Thêm một việc nữa khá là lạ, đó là học sinh nào đạt được thành tích nổi trội ngoài nhận được giấy khen sẽ thưởng thêm 5 ký thịt heo hoặc 2 thùng sữa bò. 

Vùng núi nơi đây vốn chỉ có 61 học sinh tiểu học mà hiện giờ sĩ số đã tăng lên đến 135 học sinh, trong số học sinh mới thì nữ chiếm đa số. 

Vừa đi vừa trò chuyện, thoáng cái đã đến nhà trưởng thôn, sau khi các thôn dân đặt hành lý xuống thì ai về nhà nấy. 

Cô con dâu nhà trưởng thôn là một người phụ nữ trung niên gầy gò với làn da ngăm đen và mái tóc như cỏ khô, là kết quả do lao động ngoài trời trong thời gian dài. Nhìn thấy có khách đến, cô ấy nở nụ cười mà khuôn mặt lại không giấu nổi nét ngượng ngùng, có lẽ vì quá lâu không thấy người lạ. 

Mặc dù cô ấy không giỏi nói chuyện nhưng lại có tay nghề nấu ăn rất ngon. 

Trưởng thôn nhiệt tình mời họ dùng cơm, Trần Niên cũng quá đói nên hiếm khi ăn hết một bát rưỡi cơm, canh cũng hết một bát đầy, con dâu trưởng thôn thấy thế thì mỉm cười tươi tắn với Trần Niên. 

Trần Niên cũng cười đáp lại, người phụ nữ kia gật nhẹ đầu rồi xốc bức rèm cũ kỹ lên, bước vào trong. 

Đêm nay họ nghỉ tại nhà trưởng thôn, phong dành cho khách đã được chuẩn bị đâu ra đấy, trông rất gọn gàng sạch sẽ, đệm chăn cũng mới được phơi qua nên tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu. 

Chỉ có một điểm không hoàn mỹ chính là trên núi muỗi rất nhiều, tụi nó đốt người cũng đặc biệt dữ dội. 

Trần Niên mới đứng không bao lâu đã trúng chiêu, trên bàn chân nổi lên mấy vết đỏ ngứa ngáy vô cùng, cô không nhịn được bèn dùng tay gãi gãi. 

Trình Ngộ Phong mở va li tìm một lượt nhưng vẫn không tìm thấy nước xịt chống muỗi. 

Vẻ mặt Trần Niên đầy đau khổ: “Em nhớ là có bỏ vào hành lý mà.”

Sự thật là lục tung cả cái va li cũng chẳng thấy bóng dáng chai nước xịt chống muỗi đâu. 

May mắn, con dâu trưởng thôn chu đáo đưa tới hai vòng nhang muỗi. 

Nhang muỗi vừa được đốt lên, vòng khói xám dần dần tản ra khiến bầy muỗi hung dữ vo ve bay mất. 

Trần Niên ngủ ngon suốt một đêm, trời vừa hửng sáng, cô đã dậy, Trình Ngộ Phong vẫn còn ngủ bên cạnh, tấm chăn mỏng chỉ khoác lên tới eo anh, áo ngủ cũng bị cuộn lên, cô nhìn vòng eo gầy gò kia mà trong lòng ngo ngoe rục rịch. 

Thế nhưng kinh nghiệm bao nhiêu lâu nay bảo cô rằng buổi sáng là thời điểm đàn ông mẫn cảm nhất, không được trêu chọc tới họ, chỉ sợ đốt lửa xong rồi kết quả không dập nổi. 

Nếu không…. hay là thôi đi?

Trần Niên vừa định rút tay về không ngờ đã bị ai kia túm chặt, trong lòng lộp bộp một cái, cô quay đầu nhìn lại: “Anh thức rồi à. Tối qua ngủ có ngon không?”

“Em vừa định làm gì đấy?”

“Giúp…. giúp anh đắp chăn chứ chi.”

“Thật ư?” Giọng nói Trình Ngộ Phong đầy sự hoài nghi. 

“Nếu không thì sao nữa?” 

Trình Ngộ Phong khẽ hừ một tiếng, cười vô cùng sâu xa, anh vươn tay búng nhẹ lên trán cô một cái, thuận tiện kéo áo ngủ lên che lại phần eo. 

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo vang lên giọng nói của một bé trai, có lẽ là cháu trai nhà trưởng thôn chuẩn bị đến trường. 

Hai người cũng rời giường rửa mặt. 

Con dâu trưởng thôn đặt bữa sáng được nấu xong lên bàn, không biết khẩu vị của khách nên cô ấy đã đặc biệt chuẩn bị hai kiểu thức ăn khác nhau: hai bát cháo ngô lớn, một khay bánh rán hành, một thố cháo trắng, một đ ĩa lớn dưa leo ngâm tương và trứng vịt muối, số lượng rất nhiều, Trần Niên đều nếm mỗi thứ một chút mà hương vị món nào cũng ngon. 

Nhất là trứng vịt muối tươm dầu thơm phức, ngon một cách kỳ lạ. 

Sau khi ăn sáng xong, trưởng thôn dẫn Trình Ngộ Phong và Trần Niên đến trường học. 

Đi khoảng 20 phút, trưởng thôn lau mồ hôi trên trán, quen tay chà xát lên quần: “Qua khỏi cây cầu phía trước là sắp đến rồi.”

“Cây cầu này xây được đều nhờ cô Diệp và quỹ của hội từ thiện, vừa mới khánh thành không lâu, trước đó là cầu gỗ, trời mưa to quá làm cầu sập thành hai đoạn, còn cuốn đi một em học sinh, có điều may là vẫn không sao, đứa bé đó bơi rất giỏi nên vừa bị cuốn đi một đoạn đã túm lấy nhánh cây trèo lên bờ.”

Trưởng thôn vừa nói vừa nhún nhún hai cái trên thân cầu: “Hà hà hà, nó chắc lắm, nước có lớn hơn nữa cũng không sập nổi.”

“Có được cây cầu tốt như này, người lớn chúng tôi cũng yên tâm hơn, khỏi phải mỗi lần trời mưa là lo lắng thấp thỏm.”

“Cô Diệp, thật sự cảm ơn cô!”

Từ lúc gặp mặt đến giờ, Trần Niên đã nghe trưởng thôn nói cảm ơn rất nhiều lần, cô cười cười: “Trưởng thôn đừng khách sáo như thế.”

Những gì cô đang làm hiện giờ bất quá chỉ là lặp lại những giúp đỡ mà mình đã từng nhận được trước đây. 

Trưởng thôn gãi gãi đầu, nở nụ cười hàm hậu. 

Đoàn người qua khỏi cây cầu, trường học đã gần ngay trước mắt. 

Thấy Trình Ngộ Phong và Trần Niên xuất hiện, các em học sinh dưới sự chỉ huy của giáo viên cùng nhau đồng loạt vỗ tay, tiếng vỗ tay như sấm rền khiến bầy chim đậu trên cây giật mình bay tán loạn. 

“Nhiệt liệt hoan nghênh chị Tiểu Diệp!”

“Hoan nghênh hoan nghênh!!”

Mấy em học sinh đều hơi ngại ngùng, mặc dù đã từng thư từ qua lại với Trần Niên nhưng đây lại là lần đầu gặp mặt, ai cũng lộ ra dáng vẻ rụt rè, muốn tới gần mà không dám. 

Trần Niên lấy một nắm kẹo thỏ trắng trong bao ra, có bé trai đánh bạo bước tới, cô thả vào tay cậu bé một viên kẹo rồi mỉm cười sờ sờ đầu cậu. 

Mấy đứa bé đứng xung quanh thấy thế thì bu tới như ong vỡ tổ, giơ tay lên cao: “Chị Tiểu Diệp, cho em nữa, em nữa ạ….”

Cả đám nhóc ăn kẹo mà mặt mày tươi rói, mở miệng câu nào câu nấy là chị Tiểu Diệp, không biết ngọt tới cỡ nào, Trần Niên rất nhanh hoà mình cùng đám nhóc. 

Tụi nhỏ hăng hái bừng bừng kéo cô đến sau núi nhìn con suối vừa mới phát hiện. 

Con suối này chảy róc rách từ trên vách đá xuống, dòng nước trong veo sạch sẽ. 

Nơi đây có một truyền thuyết, rằng ai là người đầu tiên uống nước suối mới phát hiện sẽ được trời cao ban phúc  

Một cô bé buộc tóc cây dừa nói: “Chị Tiểu Diệp, chúng em canh chừng lâu ơi là lâu, ai đến cũng không cho uống mà đặc biệt để dành cho chị á.”

“Đúng á đúng á, chị uống nhanh đi.”

Truyền thuyết thật hay giả không quan trọng, quan trọng là tấm lòng chân thành của tụi nhỏ nơi đây. 

Trong ánh mắt chờ đợi đầy hưng phấn của tụi nhỏ, Trần Niên nhìn lần lượt từng khuôn mặt nhỏ nhắn và những đôi mắt lấp lánh trong veo kia, cô vốc lên một vốc nước suối, cúi đầu uống hai ngụm, dòng nước mát lành mang theo vị ngọt nhè nhẹ. 

“Chị uống thấy sao ạ?”

“Dễ uống lắm.”

Đám học sinh tranh nhau chen lên phía trước vốc nước suối mà uống, trên mặt mỗi đứa đều ngập tràn nụ cười vui vẻ. 

“Được rồi.” Hiệu trưởng nói, “Các em nên trở về lớp học đi thôi.”

Tụi nhỏ không tình nguyện bèn nhao nhao dồn ánh mắt lên người Trần Niên, làm sao mà hiệu trưởng không biết tâm tư của mấy đứa nhóc này, ông cười ha hả, nói: “Ngay cả tiết học của chị Diệp Tử mà các em cũng không chịu học?”

“A! Hiệt (thiệt) sao? Chị Tiểu Diệp sẽ lên lớp dạy chúng em?”

Trần Niên bị bao quanh với hàng loạt giọng nói líu la líu lô, cô gật gật đầu: “Thật.”

Một cô bé bên cạnh cô chỉ vào Trình Ngộ Phong, hỏi: “Vậy chú đẹp trai này cũng lên lớp dạy chúng em phải không ạ?”

Trần Niên cười tủm tỉm: “Trần tiên sinh, thế nào?”

“Chú ơi, chú!”

Không cản nổi nhiệt tình của bọn nhỏ, Trình Ngộ Phong tất nhiên cũng đồng ý. 

“Woa ha ha, quá tuyệt vời! Đi học thôi đi học thôi!”

Trần Niên chuẩn bị hai thí nghiệm Vật lý nho nhỏ cho tiết học, một là “bẻ cong đũa trong nước”, cái thứ hai là sở trường “bắp rang mặt trời” của cô, Trình Ngộ Phong không chuẩn bị trước nên đành phải giảng về lái máy bay và những chuyện lý thú liên quan tới các chuyến bay. 

Vừa được chơi lại vừa được ăn bắp rang, còn có thêm những câu chuyện mới lạ lý thú nên tiếng cười đùa vui vẻ trong lớp học vang suốt cả buổi sáng. 

Bữa trưa, Trần Niên và Trình Ngộ Phong cũng ăn ở trường, một bữa cơm ồn ào náo nhiệt rqua đi, sau khi tụi nhỏ bị giáo viên lùa về phòng học làm bài tập và nghỉ trưa thì hai người đi dạo xung quanh một vòng. 

Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời đã đổ những hạt mưa nhỏ li ti. 

Đang đi trên cây cầu đá, Trần Niên bỗng cảm thấy hơi buồn nôn, cô vỗ nhẹ lên lồ ng ngực khó chịu, nhíu mày lại. 

“Sao thế em?”

“Em không sao, chắc là không quen khí hậu.” Cô quay đầu đi, nôn khan hai cái. 

Trình Ngộ Phong vội nắm chặt tay cô, ánh mắt trở nên thâm trầm: “Kỳ kinh nguyệt tháng trước của em tới chưa?”

Lúc đó anh vừa hay đang công tác ở nước ngoài, Trần Niên cũng bận rộn nghiên cứu ở phòng thí nghiệm nên cứ tưởng là áp lực công việc quá lớn dẫn tới nguyệt sự không đều, dù sao trước đây cũng từng bị như vậy rồi. 

Sau khi được Trình Ngộ Phong nhắc nhở, Trần Niên lập tức nghĩ đến chuyện kia: “Anh muốn nói là….”

Mang thai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK