• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai đó khẽ cắn môi kiềm nén. Giá như thời gian quay trở lại, anh ước bản thân bình tĩnh hơn một chút. Chẳng phải đã dự tính hết rồi hay sao?

Trước khi đi công tác, dặn vợ suy nghĩ rồi cho anh đáp án, chẳng phải cũng tính tới trường hợp xấu nhất, vợ không muốn làm mẹ kế, vợ chọn về bên người ta, anh sẽ chấp nhận chúc phúc cho họ hay sao? Lý trí bảo vậy, mà trái tim, lại cứ mong chờ. Lúc Hến hỏi, vợ bảo vợ yêu anh. Lúc anh thắc mắc lại một lần nữa, vợ cũng khẳng định chắc nịch.

Nghe rất thật, nghe nó ấm áp, nó ngọt ngào lắm. Ở trong Nam, anh nhớ nhà ghê gớm, cứ rảnh rỗi lại lấy ảnh ba cục bông ra ngắm rồi tưởng tượng. Anh hay mơ tới cái ngày anh về, vợ gật đầu đồng ý làm lại từ đầu với anh. Khi xưa anh còn mong vợ rộng lượng nuôi con người, nhưng giờ, không dám nghĩ xa vời nữa. Con, anh thương thì thương thật, nhưng anh cần vợ hơn.

Nếu vợ không thích, anh sẽ nói chuyện với Liên, cô ấy muốn nhẹ gánh tái giá thì để mẹ anh nuôi, còn không anh chỉ có thể trợ cấp đầy đủ.

Tiếc rằng, cuộc đời ai nói được chữ ngờ? Sáng vừa mới họp xong liền nhận được điện thoại của mẹ Mây, con không còn, Liên thì sống dở chết dở. Chả nhẽ vợ hiểu nhầm ý anh truyền đạt? Hay vợ vì yêu anh quá, vì ghen tuông nên mù quáng?

Chẳng hiểu sao suy đoán tới phương án đó lại hơi vui vui, anh cũng tự thấy mình là thằng cha tồi. Nhưng biết làm sao? Anh thèm lắm cái cảm giác mỗi đêm đi ngủ được ôm vợ vào lòng, bắt chước Hến Sò hít hà rúc rúc.

Cho dù vợ hơi ác với giả tạo, anh cũng mặc kệ, căn bản, ở bên vợ, bình yên lắm. Nếu có thể, anh muốn đồng hành cùng vợ, dần dần giúp vợ sửa những thói xấu.

Tuy nhiên hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Khoảnh khắc thấy vợ và hắn ôm nhau, toàn thân anh tê cứng, cả người tưởng chừng muốn nổ tung. Sự ích kỷ nhỏ nhen đã khiến anh mất kiểm soát, lúc đó, quả thật đã nặng lời với vợ rồi.

Vợ giận anh không vợ? Vợ chẳng trả lời được nữa, vợ đang còn mệt. Vợ phải thở oxy, chẳng biết thở oxy có dễ chịu như thở thường không nữa? Chắc là không rồi, tội vợ quá.

Giá như người ngã là anh, giá như anh có thể chịu đau thay cho mẹ của các con anh. Nhưng đời, làm gì có hai từ giá như? Anh chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn.

Bác Vân vào gọi mấy lần mà có người một mực không chịu về, rốt cuộc bác cáu quá đành sai vài thằng đệ vào lôi ba Hến ra khuyên bảo.

-“Chú điên à? Nhà một người nằm viện còn chưa đủ hay sao? Chú nhìn lại chú xem, người không ra người, ngợm không ra ngợm, chú gục mất thì anh chị biết làm sao?”

-“Kệ em.”

-“Ôi chú thì tôi cũng đếch thèm quan tâm đâu, nhưng tôi là tôi thương cháu tôi thôi, giờ thím như thế, nhỡ ra một cái chú có làm sao thì Hến Sò khổ lắm chú biết không?”

Mẹ Cún bực bội mắng mỏ, ba Cún thấy tội em trai, xông vào nhéo eo vợ rồi ngọt nhạt dỗ dành.

-“Thôi chú, giờ ở đây cũng giải quyết được gì đây, có anh chị rồi, chú đừng lo. Cứ về tắm giặt nghỉ ngơi, đón con xong chơi với tụi nhóc một lát đi, đêm hay sáng mai lại vào.”

-“Thím bị ngã từ độ cao như thế, đầu còn bị va đập mạnh, trụ được đến bây giờ xem ra cũng là kì tích rồi chú ạ, bác sĩ bảo như một vài trường hợp trước bệnh nhân đi trên đường đến bệnh viện cơ. Còn cả một quá trình điều trị dài chứ có phải ngày một ngày hai đâu chú?”

Hai bác động viên mãi ba Hến mới nguôi nguôi, anh dặn bác Vân nhà em mà tỉnh thì bác phải gọi báo em luôn đấy. Bác não nề gật đầu, chẳng phải mình chú, bác cũng mong lắm đây nàu, coi thím như em gái mà, mỗi lần vào nhìn lại xót hết cả ruột. Anh cảm ơn ba mẹ Cún, tháo bỏ bộ đồ màu xanh rồi lững thững bắt xe về nhà. Thực ra anh nhớ con lắm, nhưng nếu không thay đồ chỉ sợ tụi nhóc thắc mắc. Hai bàn tay anh, cả áo quần của anh, toàn một màu đỏ sậm của máu.

Nếu có vợ ở đây, vợ sẽ giặt sạch sẽ cho anh ngay. Ngày trước áo có vết son vợ còn tẩy được mà. Ngày ấy, chắc vợ buồn lắm. Ba Hến rửa mặt mấy lần, cố dụi để cho mắt mũi bớt đỏ. Mà khổ nỗi, càng dụi, nước mắt càng chảy ra nhiều. Anh phải ngồi tự trấn an mình một lúc lây mới dám sang nhà dì đón con.

Ôm siết hai cục bông nhỏ vào lòng, ba già thấy người nhẹ nhõm đi một chút, gửi nhà dì nhiều cũng ngại nên ba vòng xe đưa các nàng về đằng nội.

Chẳng hiểu thế nào mà vừa tới ngõ hai đứa đã sợ tái mét cả mặt, ba dừng xe bảo xuống thì nhất định không chịu, ôm nhau khóc lóc toán loạn.

-“Tụi con sao vậy? Chơi với bà Mây một đêm thôi, mai ba lại qua đón nha!”

-“Không đâu. Sò không thích đây…bà Mây là con quỷ cái. Sò căm ghét bà Mây…”

Ba Hậu hơi khó chịu về cách dùng từ của gái út nên đang định răn đe, không ngờ gái lớn cũng thút tha thút thít, Hến bảo Hến sợ bà Mây lắm, cầu xin ba đừng cho Hến vào trong đó, bà giết Hến đấy, bà mà giết Hến chết rồi mai sau ba chẳng bao giờ được gặp lại Hến nữa đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK