• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn cô gái thê thảm như vậy, không chỉ Thẩm Nghiệp, ngay cả Diệp Trạch cũng phải nhíu mày.

"Em giúp cô ấy giảm đau trước vậy." Thẩm Nghiệp vung tay hạ chú thuật lên đối phương.

Cô gái dần dần ngừng run rẩy, cơ thể cũng trở nên bình tĩnh hơn vừa nãy.

Thẩm Nghiệp đang định dùng vài phương pháp giúp cô tỉnh táo lại, lại thấy mấy hộ thuê nhà bên cạnh ngó đầu ra. Trong mắt bọn họ có chút tò mò, cũng có sự đề phòng nhìn cậu và Diệp Trạch.

"Hai người là người thân của cô gái này à?" Một cô gái trẻ, hay nói là thiếu nữ đi, tóc dài đeo kính đen trong đó lên tiếng hỏi.

Đôi mắt Thẩm Nghiệp đảo qua mặt người này.

Là kiểu người lao động trí thức, mới tốt nghiệp đại học, không phải người Hải Thành chính gốc, tuy rằng nhát gan nhưng được cái tốt bụng.

"Không phải. Tôi nghe thấy tiếng ồn lớn mới chạy tới đây xem xét tình huống, vừa hay cứu được cô gái này." Thẩm Nghiệp nói, "Tên đàn ông kia thường xuyên đánh đập cô ấy, còn hung hãn đến mức có thể gây chết người.....Tiếng động lớn như thế, sao không ai ra mặt khuyên một câu? Tôi còn tưởng tầng này không có người sống."

Tuy Thẩm Nghiệp đã nhìn ra một ít manh mối trên mặt cô gái kia nhưng cậu vẫn cố ý hỏi vậy, để xem xem những người này sẽ trả lời thế nào.

Nghe thấy vậy, nét mặt cô gái đeo kính thoáng chốc trở nên mất tự nhiên.

Hôm nay là cuối tuần, nàng được nghỉ ở nhà, đúng là có nghe thấy đôi vợ chồng này cãi nhau bên ngoài.....Không, phải nói là bạo lực gia đình mới đúng, nhưng bản thân nàng luôn trốn ở trong phòng, không dám ra mặt khuyên can, cũng không dám báo cảnh sát.

Một người đàn ông trung niên có chút tức giận, nói với Thẩm Nghiệp: "Không phải là chúng tôi không quan tâm! Chúng tôi có làm, nhưng đều vô ích thôi!"

Vợ của người này đứng bên cạnh cũng thở dài, nói: "Tên đàn ông kia thường xuyên đánh đập cô ấy, ban đầu chúng tôi có chú ý tới, thậm chí còn báo cảnh sát, nhưng cuối cùng lại chẳng giúp ích được gì....Hơn nữa sau lần đó, tên đấy còn tiếp tục đánh đập kinh khủng hơn, chúng tôi không dám can thiệp vào...."

Mấy hộ thuê nhà đứng bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, không phải chúng tôi không quan tâm, mà là không thể làm được gì."

Sau đấy, mọi người bắt đầu láo nháo kể lại những sự việc về đôi vợ chồng này.

Ngay từ khi phát hiện gã ta có hành vi bạo lực, mọi người đã lập tức báo cảnh sát. Lúc đấy người phụ nữ này bị thương rất nghiêm trọng, sau gáy chảy máu. Bởi vì có chứng cứ, tất nhiên cảnh sát phải vào cuộc điều tra, bắt giữ tên đàn ông kia và thực hiện giam giữ mười lăm ngày.

Nhưng mà khi gã ta được thả ra, tần suất bạo lực lại tăng lên và dã man hơn. Người khác có ra mặt khuyên can, gã liền thở ra một câu đầy tính đe doạ, những ai dám khuyên gã dừng tay, những ai dám báo cảnh sát, gã sẽ lập tức giết người đấy! Không những vậy, người khác khuyên một câu, gã liền cho người phụ nữ kia một quyền.

Đối mặt với tên đàn ông ngang ngược vô lý như vậy, tất cả bọn họ đều không có biện pháp nào, nói chung là bọn họ đều không dám tiếp tục chen chân vào việc này.

Cuối cùng người phụ nữ không chịu nổi nữa, trình ý kiến ly hôn.

Hai người họ đều là đồng hương, xuất phát từ một nông thôn, khi người phụ nữ ngỏ lời ly hôn, gã ta liền xấc xược uy hiếp, nếu cô dám ly hôn, gã sẽ lập tức cầm dao giết chết gia đình bên vợ rồi tự sát. Cho dù gã bị cảnh sát bắt đi, bố mẹ gã sẽ thay gã giết chết tất cả bọn họ.

Đối mặt với tên súc sinh có đầu óc điên rồ này, cô gái thật sự hết cách.

Khoảng thời gian vừa qua cô đã sống quá khổ sở, liền gọi điện về nhà bố mẹ đẻ để bàn bạc về việc ly hôn, nhưng nực cười làm sao, bọn họ lại sợ gã ta đến trả thù, khuyên nhủ cô cố gắng chịu đựng, không cần phải ly hôn.

Những ngày liên tiếp bị người đàn ông đấy đánh đập, thân phụ nữ sao có thể chịu đựng, lập tức tìm tới Cục Dân Chính với ý muốn ly hôn. Đáng tiếc là gã ta không có mặt, cho dù cô có muốn ly hôn, nhận lại chỉ có thể là lời từ chối.

Lần đầu tiên đến Cục Dân Chính, nhân viên làm việc nhìn người phụ nữ bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, trong lòng cũng cảm thấy thương tiếc thay, giới thiệu vài luật sư cho cô.

Mà khi biết được chuyện này, gã lập tức tìm đến văn phòng của luật sư, vô lý chuẩn bị đánh người ta một trận. May mắn rằng luật sư đã trực tiếp báo cảnh sát, vì thế mà gã ta lại bị bắt giữ thêm mấy ngày.

Nhưng bản tính vốn không sợ trời không sợ đất, đặc biệt là khi người vợ quyết tâm muốn ly hôn, gã ta đã bộc phát cơn tức giận cùng hận thù lên người cô ấy, mỗi ngày trôi qua như một vòng tuần hoàn không lối thoát.

Đáng lý ra nếu lúc đấy cô ấy nghe theo sự chỉ dẫn của luật sư, nhiều ít vẫn có khả năng ly hôn.

Nhưng ập đến bất ngờ, người vợ phát hiện bản thân mình có thai. Nhà mẹ đẻ cùng người thân đều lấy lý do rằng không thể để đứa trẻ sinh ra mà không có bố, khuyên nhủ cô hãy cố gắng chịu đựng.

Mà hình như gã ta cũng đã được người nhà thuyết phục, với sự lựa chọn là muốn hoặc không muốn đứa trẻ kia, thái độ của gã ta đột ngột thay đổi, quỳ gối trước mặt vợ mình cầu xin sự tha thứ, còn thề rằng sau này gã sẽ không bao giờ đánh cô ấy nữa, nếu có tiền sẽ đưa hết cho vợ, cùng cô chăm sóc con thật tốt.

Trước đấy luôn bị gã bạo hành man rợ, nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi thái độ, còn quỳ gối trước mặt nàng xin tha thứ, nói không chấn động là giả.

Dưới sự áp lực từ nhà mẹ đẻ, cộng thêm việc tiền lương của mình không cao, nếu về sau đứa trẻ này sinh ra, vẫn phải nhờ vào đàn ông gánh vác gia đình.....Góp nhặt thêm nhiều nguyên do khác, cuối cùng cô phải hủy bỏ đơn ly hôn, quyết định chung sống lại lần nữa với Gia Bạo Nam.

Nhưng gã ta làm sao có thể ngồi yên mà ăn năn hối lỗi. Ai mà chẳng biết dù chó có ăn thịt thì cũng không thể phủ nhận thói quen ăn cứt, một lần bạo hành, cả đời không tha. Giả tạo được nửa tháng sau, gã ta vẫn theo thói cũ, uống rượu đánh người, suýt chút nữa khiến vợ mình sinh non.

Đấy là việc của ngày hôm trước, sau khi cô nằm trên giường suy nghĩ cả một ngày, càng nghĩ càng tủi thân, ngày hôm qua mới tiếp tục đến Cục Dân Chính đệ trình đơn ly hôn.

Nhưng người của Cục Dân Chính đã biết mặt cô, lần trước rõ ràng cô ấy muốn ly hôn, nhân viên đã giúp đỡ rất nhiều, ngay cả tiền thuê luật sư cũng trả giúp, tất cả chỉ để giúp cô thoát khỏi Gia Bạo Nam.

Nhưng sau này bỗng dưng lại đổi ý, luật sư suýt chút nữa còn bị gã ta đánh, nhân viên Cục Dân Chính cũng bị gã ta uy hiếp, không biết gã ta có gia thế ra sao mà có thể lộng hành tới như vậy.....Cuối cùng ý tốt của bọn họ như tự lấy đá đập vào chân mình, có chút nản lòng thoái chí.

Nhân viên làm việc không trực tiếp từ chối thỉnh cầu của cô ấy, chỉ muốn để cô suy nghĩ thật kỹ, bản thân cô rốt cuộc có muốn ly hôn hay không.

Rơi vào trong sự mê man không đoán được phương hướng, sự áp lực từ nhà mẹ đẻ, đứa con trong bụng, bản thân cô đang ngồi trên một cán cân bấp bênh, không biết nên lựa chọn thế nào. Nếu cô từ bỏ đứa con, nhất định sẽ càng bị gã hành hung dữ dội hơn....Cuối cùng cả ngày hôm qua, người phụ nữ này ngồi xổm trước cửa Cục Dân Chính khóc tê tâm liệt phế, phủ kín đôi mắt là sự tuyệt vọng và mờ mịt, không biết bản thân nên làm gì bây giờ.

Thậm chí cô còn nghĩ tới việc, thà rằng mang theo đứa trẻ cùng chết chứ cứ sống thế này thì biết sống làm sao.

Một khi mình chết rồi, sẽ không phải chịu đựng bất cứ điều gì nữa.

Nếu không phải vì ngày hôm qua bị Thẩm Nghiệp nhìn thấy, rất có thể cô đã tự sát.

Hôm nay Gia Bạo Nam biết cô lại đi tới Cục Dân Chính muốn ly hôn, tức giận đến mức lôi đầu cô ra đánh, rồi uy hiếp nếu còn tái phạm, nhất định sẽ giết chết cả nhà cô.

Cô gái vẫn luôn chống chịu và tìm cách chạy ra bên ngoài. Điều này càng khiến gã ta thêm tức giận, đuổi trên hành lang không dứt, vừa đánh vừa phun những lời thô tục, gã siết chặt lấy chiếc cổ mong manh kia, ấn người cô gái ra ngoài cửa sổ.

Nếu Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch đến chậm vài phút, chắc chắn cô ấy sẽ bị ép chết.

Nghe đám người hàng xóm nhóm kể lại, Thẩm Nghiệp nhìn gương mặt của người đàn ông kia, suy ngẫm một lúc, xâu chuỗi các sự việc từ đầu đến cuối.

Gân xanh trên trán đã thể hiện rõ cơn tức giận của cậu đang đạt đến ngưỡng nào, nghiến răng giơ nắm đắm, muốn đánh cho gã ta một trận cho hả giận.

Diệp Trạch giữ lấy cổ tay cậu, nhẹ giọng vỗ về: "Đừng tức giận."

Thẩm Nghiệp hít sâu một hơi: "Chú Diệp à, đừng cản em."

Lần đầu mới thấy gã đàn ông toát ra mùi ghê tởm như vậy, hay lắm, cái bản lĩnh đánh phụ nữ này cậu xin thua.

Diệp Trạch nhanh chóng kéo cậu vào trong lòng, nói: "Loại người như này chỉ làm em bẩn tay thôi."

Thẩm Nghiệp vẫn không nguôi giận, nói thầm: "Rửa tay là được, gã ta đáng bị đánh!"

Diệp Trạch ở bên tai cậu nói nhỏ: "Đừng gấp, để anh bảo Tông Nhất Minh sắp xếp."

Thẩm Nghiệp đành thoả hiệp: "....Đã hiểu."

Mà bên cạnh đó, cậu có thể dùng có thể dùng bùa chú dạy dỗ tên súc sinh này mà nhỉ. Vừa rồi cậu giận quá mà quên mất vụ này.

Nhưng dù sao đã được Diệp Trạch nói vài câu, coi như cũng có cách khác giải quyết gã ta, cậu không ra tay nữa.

Đám người bên kia còn thở dài một hơi: "Chúng tôi thật sự hết cách rồi, nếu dám nhiều lời một câu, tên này sẽ doạ đánh doạ giết, mà gã cái gì cũng dám làm."

"Đúng vậy, báo cảnh sát cũng vô dụng thôi. Bị giam giữ mấy ngày cũng được thả ra, cảnh sát nói gã chỉ buộc miệng uy hiếp, còn chưa gây thương tích đến người khác, không thể trừng phạt."

"Nhưng cô gái này thật đáng thương, còn đang mang thai nữa......"

Tuy rằng trong lòng mang theo sự thương xót cùng đau đớn thay, nhưng việc gia đình nhà người ta, trước đấy bọn họ đã nhúng tay một lần nhưng không thành, ngược lại còn khiến người đàn ông này càng hành hung tàn bạo hơn, bọn họ không dám tiếp tục xen vào nữa.

Thẩm Nghiệp nghe thấy lời người phụ nữ kia đang mang thai, ánh mắt chuyển đến bụng của cô.

Vừa rồi bị gã ta đánh một trận dữ dội, không biết đứa trẻ thế nào rồi.

Nghe vậy, Thẩm Nghiệp nhanh chóng tiến đến, nét mặt nghiêm trọng bắt mạch cho người phụ nữ này, phát hiện cô có dấu hiệu sinh non.

Không chút suy nghĩ, cậu lập tức dùng bùa chú, tạm thời bảo vệ thai nhi trong bụng cô. Bởi vì cậu không phải chuyên gia trong phương diện này, sau khi giải quyết mọi thứ, vẫn nên đưa người này vào bệnh viện thì hơn.

Mà thiếu nữ tóc đen nhìn thấy Thẩm Nghiệp dùng bùa chú, đôi mắt đột nhiên trở nên sáng rực, hỏi: "Ngài là Thẩm Nghiệp - Thẩm đại sư sao?"

Giọng nói của nàng mang theo sự kích động, trong ánh mắt có sùng bái ngưỡng mộ, vừa nhìn là biết người hâm mộ cậu.

Thẩm Nghiệp có chút bất ngờ, không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể gặp được fans.

"Là tôi." Đây cũng chẳng phải việc to tát, Thẩm Nghiệp cũng không phủ nhận, mà ngoài cậu ra thì ở đây còn ai khác tên Thẩm Nghiệp biết thuật pháp hả.

"Wow, đúng là ngài rồi!" Thiếu nữ càng thêm kích động, sắc mặt đỏ bừng, gần như mất kiểm soát ngôn từ "Nhất định là ngài tới đây để cứu giúp cô ấy, đúng không? Quả nhiên tôi không hâm mộ sai người!"

Đều là thân con gái, tất nhiên nàng không mấy dễ chịu trước cảnh người phụ nữ kia bị đánh đập.

Lần đầu tiên phát hiện cô ấy bị đánh, người báo cảnh sát là nàng. Nhưng hiện thực lại vả cho nàng một cái đau điếng, gã đàn ông kia biết nàng là người báo cảnh sát, cầm con dao giết gà nhuốm đầy máu đỏ tươi đứng trước cửa phòng nàng....Nỗi sợ này ám ảnh khiến nàng gặp ác mộng nửa tháng nay, vậy nên nàng mới không dám tiếp tục làm gì khác.

Cái cảm giác hận thù căm ghét hành vi bạo lực gia đình này dày vò trong lòng nàng, không có cách nào để giải toả, sự bất lực khiến cõi lòng này trống rỗng suy sụp.

Thậm chí nàng còn sinh ra những suy nghĩ tiêu cực, mang theo cảm giác hoài nghi nhân sinh khi nhìn về cuộc sống, không lâu trước đó đã đi khám, bác sĩ nói rằng nàng có triệu chứng trầm cảm mức độ nhẹ, vô vàn suy nghĩ khó khăn về các vấn nạn của xã hội không ngừng ám ảnh nàng, liệu rằng nơi ta đang sống có thật sự an toàn hay không?

Nhưng Thẩm Nghiệp đã ở đây rồi.

Thân là fans Thẩm Nghiệp, đương nhiên biết Thẩm Nghiệp là đại sư chính trực lương tiệc, coi thường tội phạm và tội ác.

Thẩm đại sư tựa như vị thần từ trên trời giáng xuống, chẳng những có thể cứu giúp người phụ nữ kia, còn có thể khiến tinh thần nàng trở nên thoải mái, ít nhất còn hiểu được rằng, trên thế giới này vẫn có ánh mặt trời ấm áp ẩn sau những lớp mây mù!

Thẩm Nghiệp và người đàn ông bên cạnh tựa như đại anh hùng trượng nghĩa, lần lượt giúp đỡ những người gian nan khốn khó.

Cảm giác hơi khó chịu, lệ nóng doanh tròng khiến nàng như thể muốn khóc bù lu đến nơi.

Thẩm Nghiệp đảo mắt qua, đoán được lý do vì sao thiếu nữ này thấy cảm động.

Cậu không khỏi cảm thán.

Thì ra khi cậu giúp đỡ một người nào đó, còn có thể mang đến cho người khác cảm giác vui vẻ và tràn ngập hy vọng về những điều tốt đẹp trong cuộc sống, nghe cũng thật vẻ vang.

Cậu chuyển tầm mắt nhìn xuống Gia Bạo Nam, nói: "Báo cảnh sát trước đã, bắt người lại rồi chúng ta nói tiếp."

Nghe cậu nói muốn báo cảnh sát, đám người ngay lập tức nói: "Không được không được, không thể báo cảnh sát! Cảnh sát cũng chỉ có thể quản thúc nó một thời gian thôi, sau khi được thả ra, chắc chắn nó sẽ đánh cô ấy nặng hơn nữa."

"Đúng thế, đừng báo cảnh sát, người khổ nhất vẫn là người vợ thôi."

"Hơn nữa tên này chẳng khác gì người điên, có khả năng sẽ mang đến tai hoạ cho mọi người!"

Thẩm Nghiệp thoáng cau mày, nghe giọng điệu của bọn họ, áng chừng cũng cảm thấy sợ hãi gã ta.

Xem ra tên vũ phu này còn ghê gớm hơn cậu tưởng.

Cậu suy nghĩ một lúc, đưa tay giật lá bùa ra khỏi người Gia Bạo Nam.

Gia Bạo Nam giật mình tỉnh táo lại, mắt thấy hàng xóm đang vây quanh mình, gã lập tức gào lên: "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tao móc mắt!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang