Mưa càng lúc càng nặng hạt, tài xế cầm một chiếc ô đen bước xuống xe, lấy vali từ trong cốp ra, đặt xuống bên lề đường.
Hạ Tang vội bước đến: “Xin hỏi, đây có phải bạn học Giang Chi Ngang?”
Tài xế nói: “Cô tới đón thiếu gia?”
“Vâng.”
“Ở đây không có bãi đỗ xe, chỉ có thể làm phiền cô giúp thiếu gia bế chút đồ và dẫn cậu ấy tới ký túc xá.” Tài xế nói xong, không đợi Hạ Tang đồng ý, đã dúi quai cầm vali vào tay cô.
“…”
Hạ Tang có chút khó chịu, nhưng cân nhắc đến việc cô đang giúp Tô Nhược Di đón người, không thể mất bình tĩnh, đành cắn răng chịu đựng.
Tài xế dường như nhìn ra tâm trạng không vui của Hạ Tang, bèn giải thích: “Thiếu gia của chúng tôi sức khoẻ một năm nay không tốt, nên cần được chiếu cố đôi chút.”
“Vâng.”
Hạ Tang nghĩ thầm, nếu là sức khoẻ không tốt thì khác người như vậy là điều dễ hiểu.
Tài xế mở cửa, cầm ô che cho người trong xe.
Người đàn ông vừa bước xuống xe thân hình cao ráo, chân dài vai rộng, ước chừng cao khoảng 1m88.
Tài xế vươn tay, cầm ô che cho anh.
Anh đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt gần như che đi một nửa, chỉ lộ ra đôi mắt dài hẹp thập phần đào hoa.
Cho dù không nhìn rõ dung mạo, nhưng chỉ với khí chất xuất chúng này, Hạ Tang liền hiểu những lời Tô Nhược Di nói trong nhóm chat không hề khoa trương.
Hạ Tang quét mắt qua anh một cái, cũng không thèm nhìn kỹ, nghĩ đến Lý Quyết và Hứa Thiến vẫn đang đợi mình, chỉ đơn giản kéo hành lý rồi xoay người: “Đi theo tôi, tôi đưa cậu về ký túc xá.
Hôm nay muộn rồi, ngày mai đến học viện báo danh sau.”
Tài xế cũng nói với anh: “Thiếu gia, nếu như cần gì hoặc muốn sử dụng xe hơi, cứ gọi trực tiếp cho tôi.”
“Ừm.”
Thanh âm này, cực kỳ từ tính, giống hệt như tàn tro nhẹ rơi trong gió.
Hạ Tang đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn anh.
Tiếc là tán ô vừa che khuất xuống dưới ngực, hoàn toàn không nhìn được mặt anh.
Anh chậm rãi theo sau Hạ Tang, tựa hồ không vội vàng, thưởng thức khung cảnh khuôn viên trường trong màn mưa.
Tim Hạ Tang khẽ rộn ràng, cô quay đầu nhìn mấy lần nhưng lần nào cũng không thấy mặt anh, chỉ thấy trang phục anh đang mặc.
Đôi giày thể thao anh mang là mẫu mới nhất, giá cả không hề rẻ, nhẹ nhàng đạp từng bước lên mặt nước.
Ánh mắt cô rơi trên tay anh, làn da hơi trắng, mu bàn tay như ẩn như hiện mạch máu xanh, cầm cán ô vô cùng chắc chắn.
Hạ Tang kéo hành lý, đợi đến khi anh tới gần mới nghiêng đầu nhìn người trong ô.
“Học tỷ, đang nhìn gì thế?”
Giọng anh rất trầm, là thứ thanh âm xuất hiện bên tai và trong mơ của Hạ Tang không biết bao lần.
Hạ Tang không tin được, liếc nhìn anh: “Anh… anh là…”
“Tôi là Giang Chi Ngang.” Khoé mắt anh hơi cong lên: “Học tỷ không đón nhầm người chứ?”
Trái tim Hạ Tang gần như nhảy vọt khỏi cổ họng, run run nhìn anh: “Anh cởi khẩu trang và mũ ra, cho em… cho em xem được không?”
“Học tỷ, trời đang mưa rất to.
Chờ đến cửa ký túc rồi, tôi cho chị xem, được không?”
[*] Translater: Bên Trung chỉ có hai danh xưng là 我 - 你 giống như You - I của tiếng Anh, nên trong ngữ cảnh này, vì anh gọi chị là Học tỷ nên mình sẽ để tạm là Tôi - Chị cho hợp lý nha.
Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng và từ tốn, thực sự giống như một thiếu gia giàu có, được gia đình giáo dục đàng hoàng.
Giang Chi Ngang nói xong, muốn vươn tay tự kéo vali, nhưng Hạ Tang đã nhanh chóng kéo vali qua bên cạnh, không cho anh chạm vào.
“Em kéo giúp anh.”
Anh khẽ cười: “Sao thế, sợ tôi bỏ chạy?”
Hạ Tang nhìn dáng người cao lớn của anh, cho dù đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai che kín mặt, cô cũng gần như chắc chắn 100% rằng---
Anh chính là Chu Cầm!
Dù cho thân phận có thay đổi thế nào, nhưng giọng điệu và ngữ khí nói chuyện của người đó, sẽ không bao giờ thay đổi.
Chu Cầm… sao lại gọi là Giang Chi Ngang?
Hạ Tang trầm mặc đi phía sau, chăm chú nhìn vào bóng lưng của người đang cầm ô.
Đó là hình bóng cô đã nhìn qua vô số lần, nhiều đến mức đi cả vào giấc mơ của cô, vĩnh viễn không thể nào quên.
Vành mắt Hạ Tang có chút đỏ lên, trái tim không ngừng đập thình thịch.
Cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, cả hai sẽ nói gì và làm gì khi gặp lại nhau.
Nhưng ngay giờ phút này, giống như là… không thể làm bất cứ điều gì cả, chỉ biết mang theo một trái tim đầy tâm sự nhìn theo anh.
Lúc đến cửa ký túc xá, Giang Chi Ngang thu ô lại, quay đầu nhìn về phía cô: “Đáng lẽ phải là học tỷ đưa tôi về ký túc, sao chị cứ đi sau lưng tôi vậy?”
“Anh cũng đi đúng đường mà, không phải sao?”
Giang Chi Ngang giơ bản đồ trên tay lên: “May là cảm giác nhìn nhận phương hướng của tôi vốn rất tốt.”
Hạ Tang bước đến trước mặt Giang Chi Ngang, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh.
Không cần nhìn nữa, cô đã xác định được, người đàn ông trước mặt mình là A Đằng mà cô ngày đêm nhớ nhung.
Cô đã từng nghĩ đến vô số cuộc đoàn tụ, cả những cái ôm và những nụ hôn.
Thế nhưng chưa từng tưởng tượng được rằng, hai người sẽ tương phùng một cách hoang đường như vậy.
Người từng rất thân thuộc, nay lại trở nên xa lạ đến thế.
“Có cần tôi cởi khẩu trang và mũ cho học tỷ xem nữa không?”
“Chu Cầm.”
“Học tỷ, tôi là Giang Chi Ngang.”
“Tại sao anh lại là Giang Chi Ngang?”
“Bởi vì tôi là Giang Chi Ngang.”
Hạ Tang đi tới, cởi mũ và khẩu trang của anh xuống.
Dưới ánh đèn, đường nét của người đàn ông trở nên sắc bén và anh tuấn hơn xưa.
Đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, nhưng ẩn sâu dưới đấy mắt lại chất chứa vài phần lạnh lẽo đến xa lạ.
Chỉ là…
Vết sẹo nơi lông mày của anh, đã biến mất rồi.
Khuôn mặt không một khuyết điểm đó, đẹp tới độ không thể chê vào đâu!
“Chu Cầm, mặt anh sao lại thế này?”
Hạ Tang kiễng chân, dùng đầu ngón tay vuốt lông mày bên trái, sờ xuống nơi đáng lẽ phải có vết sẹo: “Tại sao chỗ này không còn nữa rồi?”
Đôi mắt Giang Chi Ngang thoáng qua một tia khó hiểu, nhưng cũng không né tránh, để cô chạm vào mặt mình.
“Học tỷ, chị nhận nhầm người sao?”
Hạ Tang chớp mắt, một giọt lệ lăn dài xuống.
Cô dùng tay áo lau đi, nói: “Cho dù hiện tại anh là ai, có thể gặp lại nhau… là rất tốt rồi.”
“Trước kia, chỉ có những cô gái bị tôi từ chối mới khóc.” Giang Chi Ngang nhíu mày nhìn Hạ Tang, nhàn nhạt nói: “Tôi vẫn chưa từ chối học tỷ mà.”
Hạ Tang không nghe thấy anh nói gì, đầu óc cuồng quay, như thể đang nằm mơ.
Chỉ trong mơ, mới có thể nói ra tất cả.
“Chu Cầm, vết sẹo của anh đâu?” Cô vẫn mơ màng như cũ, hỏi: “Sao lại biến mất rồi?”
“Tôi không có sẹo, tôi là Giang Chi Ngang.”
“Vậy anh biết em là ai không?”
Anh nhìn cô: “Chị là học tỷ Tô Nhược Di?”
“A Đằng, anh đừng đùa nữa!” Hạ Tang đột nhiên tức giận, túm lấy góc áo anh: “Giả vờ cái gì chứ, kỹ năng diễn xuất của anh không tốt chút nào.”
“Học tỷ, hình như chị nhận nhầm người thật rồi.”
Cổ họng Hạ Tang dâng lên xót xa, căm phẫn nhìn anh.
Cô thậm chí từng nghĩ rằng, cho dù nhiều năm sau mới gặp lại, cho dù anh không còn thích cô nữa, vẫn tốt hơn là giả vờ không quen biết nhau.
Anh xoá sạch mọi hồi ức về cô, khiến cô đợi chờ và nhớ nhung suốt năm qua, thật giống một trò đùa đầy bi thương.
Hạ Tang không chịu nổi, nắm lấy cổ áo đối phương, kiễng chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, nhẹ giọng nói: “A Đằng, anh quên em rồi, vậy còn nhớ điều này không?”
Đôi mắt người đàn ông bỗng dạt dào cảm xúc mãnh liệt, nhìn xuống người con gái kề cận trong vòng tay, hơi thở tựa hồ thắt lại.
Hạ Tang nhận ra ánh mắt đó, càng thêm phần khẳng định, anh chính là Chu Cầm.
Đó là ánh mắt anh hôn cô, khi cả hai chia xa.
“Học tỷ, nếu như chị muốn theo đuổi tôi, thì trước tiên hãy tỏ tình đã.” Giang Chi Ngang nhìn khuôn mặt ở gần của cô gái, khoé miệng cong lên: “Chị chơi chiêu bài bất ngờ này, vừa gặp đã hôn, thực khiến tôi không kịp trở tay.”
“Bất kể anh đã trải qua chuyện gì, tại sao lại biến thành như vậy, đều không quan trọng.” Hạ Tang hôn nhẹ lên má anh: “A Đằng, chúng ta làm lại từ đầu.”
“Học tỷ, xung quanh có rất nhiều người…”
Hạ Tang liếc nhìn xung quanh, có vài nam sinh tay cầm bóng rổ với vẻ mặt ngơ ngác, cũng có vài nam sinh miệng đầy bọt kem đánh răng, sững sờ nhìn họ.
Cô ôm mặt anh, khẽ cười: “Giang Chi Ngang phải không? Được rồi, Giang Chi Ngang, học tỷ đây đưa anh về ký túc.”
Dứt lời, cô quay người xách hành lý của anh rồi đi lên lầu.
“Học tỷ, tự tôi lên được.”
“Em muốn đi xem ký túc của các anh, thuận tiện giúp anh dọn dẹp và trải ga giường.”
Giang Chi Ngang tuỳ ý nói: “Chị có thể sao?”
“Sao anh biết là em không thể?” Hạ Tang nhìn anh, chất vấn hỏi: “Hôm nay không phải… lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?”
“Tôi đoán.
Nhìn chị không giống một người phụ nữ có đức hạnh.”
“Vậy thì anh đoán đúng rồi, em không phải là người rất đức hạnh, nhưng không sao cả, anh đức hạnh là đủ rồi.”
“Học tỷ, tôi nói rồi.
Nếu như muốn theo đuổi tôi, có thể tỏ tình với tôi trước.”
“Tại sao em phải theo đuổi anh?” Hạ Tang xách hành lý lên lầu, ngang nhiên nói: “Không phải là anh nên theo đuổi em sao?”
“……”
Giang Chi Ngang đuổi theo, cầm lấy vali trong tay cô, nhẹ nhàng khiêng lên tầng bốn.
Hạ Tang nhìn thân hình cao lớn của anh, nói: “Xem ra vết thương của anh đã hoàn toàn bình phục.”
Giang Chi Ngang đột nhiên dừng bước, Hạ Tang cũng đứng lại, suýt nữa va chạm vào nhau.
Anh duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay nâng nhẹ cằm của Hạ Tang lên, nhìn xuống cô: “Học tỷ ngoan như thế, tôi đương nhiên có thể cân nhắc một chút.
Nhưng trước mắt thì, đừng coi tôi là thế thân của người khác.”
…
Khi Hạ Tang đưa Giang Chi Ngang lên phòng, ba nam sinh khác cũng đã có mặt trong phòng.
Bọn họ ngây người nhìn Giang Chi Ngang, có nam sinh đeo kính thốt lên: “Cậu… cậu là thủ khoa thi được 768 điểm của thành phố Đông Hải phải không! Quá là lợi hại rồi!”
“Học bá!”
“Không không không! Đây là học thần!”
Giang Chi Ngang điềm tĩnh chào hỏi bọn họ: “Giang Chi Ngang, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”
“Xin chào, tôi là Lục Châu.”
“Tiêu Bình Vũ.”
Đám nam sinh hỏi han nhau vài câu, xem như đã quen biết.
Nam sinh đeo kính - Lục Châu nhìn về phía Hạ Tang, đáy mắt lộ ra vài phần kinh ngạc: “Chị là học tỷ Hạ Tang?”
“Cậu biết tôi?”
“Tôi biết.”
Lục Châu ngại ngùng nói: “Lúc tới đăng ký hệ thống trường tôi có gặp chị, chị là người đoạt huy chương vàng cuộc thi lập trình AI năm ngoái mà.
Bởi vì quá xinh đẹp, nên tôi nhìn qua liền ghi nhớ.”
Hạ Tang mỉm cười: “Làm phiền mọi người thường ngày hãy chiếu cố Chu… Giang Chi Ngang nhiều hơn một chút.
Hãy sinh sống hoà thuận với nhau, đừng gây xung đột.”
“Tôi biết rồi, học tỷ.”
Giang Chi Ngang mở vali, cất quần áo và đồ vật thường ngày vào tủ.
Hạ Tang cẩn thận liếc nhìn vali của anh, quần áo trong vali đều được gấp thành nhiều loại khác nhau, gọn gàng đến kinh ngạc.
Đây là phong cách của Chu Cầm, chỉ là… Hạ Tang có thể nhìn ra, những bộ trang phục của anh căn bản đều là hàng hiệu với mức giá đắt đỏ.
Anh đã khác hoàn toàn so với bộ dạng nhếch nhác trước kia.
Tựa hồ, là hai con người khác nhau.
Đó dường như, không còn là Chu Cầm nữa.
Giang Chi Ngang dọn xong tủ quần áo, nhìn đồng hồ và nói với Hạ Tang: “Học tỷ, đã rất muộn rồi.”
“Vậy em về đây, nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Hạ Tang xoay người rời khỏi ký túc nam sinh.
Một lúc sau, Giang Chi Ngang lại đuổi theo: “Tôi tiễn học tỷ xuống lầu.”
“Được.”
Mưa đã tạnh, mặt đường phản chiếu ánh đèn đường.
Cái nóng oi bức của mùa hè đã tan đi rất nhiều, sau cơn mưa tầm tã, không khí đã mát mẻ hơn.
Giang Chi Ngang đưa cô đến ngoài cổng sắt, thản nhiên hỏi: “Chị tên là gì?”
“Anh quên tên em?”
“Học tỷ, đừng như thế nữa.”
Hạ Tang nhún vai.
Nếu anh muốn diễn, cô sẽ diễn cùng anh.
“Em tên Tống Thanh Ngữ.”
“……”
Giang Chi Ngang dừng lại, sau đó nói: “Tôi nghe thấy vừa rồi Lục Châu gọi chị là học tỷ Hạ Tang.”
“Anh biết rồi còn hỏi?”
“Học tỷ, tôi không phải là người mà chị biết, chị đừng dò thám sâu làm gì.”
“Được, anh không muốn em dò thám sâu, em sẽ không như thế nữa.” Hạ Tang ngoan ngoãn nhìn anh, nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt hoàn mỹ đó: “Gương mặt không có vết sẹo, quả thật rất đẹp trai.
Có thể hôn lại lần nữa không?”
Khoé miệng Giang Chi Ngang nhếch lên: “Hôm nay tôi ra cửa quên xem lịch, không biết đụng phải mệnh đào hoa gì rồi.”
“Không có đào hoa, nhưng trường chúng ta có khá nhiều cây anh đào.”
Hạ Tang kiễng chân, nhẹ hôn lên chỗ từng có vết sẹo của anh, khẽ nói: “Hôm nay muộn rồi, nếu như anh thích, ngày mai em dẫn anh đi xem.”
“Được.”
“Vậy em đi đây, A Đằng.”
Yết hầu Giang Chi Ngang khẽ lăn, bàn tay đưa lên đè chặt sau gáy người đối diện, nhìn cô bằng ánh mắt chưa thoả mãn: “Học tỷ có phải chưa từng yêu đương? Chỉ hôn lên mặt là có ý gì?”
Đáy mắt anh chất chứa đầy dụ.c vọng, cúi đầu xâm chiếm đôi môi hồng hào của cô, dùng lực quấn quýt không rời.
------oOo------
Danh Sách Chương: