"Bà chủ, bác sĩ nói tim của bà không được tốt, cần giữ tâm trí thoải mái bình tĩnh không nên cáu gắt, không nên quá kích động. Nếu bà chủ không muốn nhìn thấy cháu, vậy cháu xin rời đi trước." Đinh Tiểu Nhiên lễ phép trả lời, gật đầu một cái, xoay người định cầm lấy túi xách bên cạnh rời đi.
"Cô cho rằng rời đi thì có thể khiến tâm trạng của tôi bình ổn lại sao?" Chung Mẫn Liên đổi sang giọng điệu khác, có chút thân thiện nói với Đinh Tiểu Nhiên.
Đinh Tiểu Nhiên xoay người lại mỉm cười nhìn bà, trong lòng thật sự không biết mình nên đi ngay bây giờ hay ở lại, cũng không biết nói gì, do dự một hồi liền ngây ngô bộc bạch suy nghĩ trong lòng ra, "Bà chủ, cháu không biết nên nói gì cho phải, sợ nói sai lại chọc giận bà chủ không vui làm ảnh hưởng đến sức khỏe của bà chủ, cho nên cháu thấy mình nên rời đi trước sẽ tốt hơn?"
"Không biết nói gì cho phải, sao vừa rồi cô lại có thể nói nhiều với Tử Cường như vậy?"
"Những lời cháu nói với Tử Cường, bà chủ đều nghe hết rồi sao?"
"Nghe thì sao?"
"Cũng không sao đâu bà chủ, thật sự cháu không có ý gì khác xin bà đừng hiểu lầm." Thì ra Chung Mẫn Liên đã sớm tỉnh, chẳng qua chỉ giả vờ ngủ.
Cũng được, cứ nói hết suy nghĩ trong lòng ra, có lẽ giữa bọn họ còn có thể chung sống hòa thuận với nhau.
Chung Mẫn Liên không nói gì, bình tĩnh nhìn Đinh Tiểu Nhiên một hồi. Rất lâu sau mới nói toạt ra một câu làm người ta không thể lý giải được,"Ngày mai cô nhớ mang theo canh gà tới, tôi muốn nếm thử chút tài nấu nướng của cô."
"A ——" nhất thời Đinh Tiểu Nhiên không hiểu được dụng ý trong lời nói của Chung Mẫn Liên, thế nhưng vẫn gật đầu đồng ý,"Vâng, ngày mai cháu sẽ mang canh gà tới."
"Nhạt một chút, biết không?"
"Dạ."
"Vậy cô về trước đi, cứ để Tử Cường ở lại với tôi được rồi, nhớ ngày mai mang theo canh tới."
"Dạ, cháu sẽ đi ra ngoài gọi Tử Cường vào ngay bây giờ." Đinh Tiểu Nhiên dần dần đã hiểu được dụng ý câu nói của Chung Mẫn Liên, mặt tràn đầy hưng phấn mỉm cười, cho đến khi đi ra khỏi phòng bệnh vẫn còn cười. Chung Mẫn Liên kêu cô ngày mai mang canh tới, có phải bày tỏ đã đồng ý chấp nhận cô rồi không?
Cho dù không phải thì cô vẫn phải cố gắng nấu cho thật ngon.
Vừa đúng lúc Dư Tử Cường đã đuổi hết ký giả đi, thấy Đinh Tiểu Nhiên đi ra vội vàng chạy lại, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Nhiên, chẳng phải em đang ở trong phòng bệnh cùng với mẹ anh sao, sao lại đi ra đây?"
"Tử Cường, bà chủ đã tỉnh lại muốn anh về ở cạnh bà ." Đinh Tiểu Nhiên nghiêm túc trả lời, còn vui vẻ khẽ nói: "Bà chủ còn kêu em ngày mai mang canh đến cho bà chủ uống."
Nghe nửa câu đầu Dư Tử Cường còn tưởng rằng Chung Mẫn Liên lại nổi giận xua đuổi Đinh Tiểu Nhiên đi, tính oán trách một câu ai ngờ lại nghe nửa câu sau khiến anh rất bất ngờ,"Có thật không? Mẹ anh kêu em ngày mai mang canh đến cho bà uống sao?"
"Chuyện như vậy sao em có thể giỡn chứ?"
"Nói cũng phải, chuyện này đâu phải chuyện có thể đem ra đùa. Tiểu Nhiên à, xem ra mẹ anh đã bắt đầu tiếp nhận em rồi, em phải cố gắng hơn nữa lên nha, nói không chừng món canh này chính là cuộc khảo nghiệm mẹ anh giành cho em. Nếu em có thể thông qua cuộc khảo nghiệm của mẹ, vấn đề sau này của chúng ta cũng sẽ không còn."
"Đạo lý này em hiểu, muốn bà chủ ngay lập tức tiếp nhận em đó là chuyện không thể nào. Mọi việc điều phải tiến hành từ từ, em về nhà trước anh mau vào chăm sóc bà chủ đi, đừng để bà ở một mình. Bà chủ mới vừa bị đả kích mạnh nhất định rất cần người thân làm bạn an ủi, anh là người thân nhất duy nhất nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc cho bà chủ. Mau lên đi, nhớ không được ở trước mặt bà nhắc đến Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi, cũng đừng vì em mà cãi nhau với bà chủ có biết không?"
"Em còn chưa xuất giá về nhà chồng, mà đã lo lắng suy nghĩ cho mẹ chồng rồi nhỉ?" Dư Tử Cường cười trêu chọc cô, bởi vì quan hệ giữa cô và Chung Mẫn Liên đột nhiên thay đổi khiến anh rất mừng.
"Được rồi đừng giỡn nữa, mau quay về chăm sóc cho bà chủ đi." Đinh Tiểu Nhiên đẩy Dư Tử Cường vào trong bệnh viện, không muốn anh nói những lời dư thưa nữa.
"Có muốn anh cho người đưa em về không?" Anh vẫn lưu luyến khi thấy cô phải rời đi.
"Không cần, em tự đón xe về được. Tạm biệt"
"Tạm biệt."
Đinh Tiểu Nhiên biết nếu cô không đi Dư Tử Cường khẳng định cũng không đi, cho nên dứt khoát xoay người rời đi không lưu lại.
Dư Tử Cường vẫn đứng nguyên tại chỗ cho đến khi người đẹp biến mất khỏi tầm mắt mới thu hồi lại nhãn thần, xoay người đi vào trong phòng bệnh.
Chung Mẫn Liên đã sớm ngồi phòng bệnh chờ Dư Tử Cường, thấy anh vào liền cố ý lạnh lùng nghiêm túc nói,"Có phải Đinh Tiểu Nhiên đã đi rồi không?"
"Mẹ, mẹ đừng nghiêm túc như vậy có được không?" Nếu như không phải vừa rồi nghe được những lời Đinh Tiểu Nhiên nói, Dư Tử Cường nhất định cho rằng Chung Mẫn Liên vẫn còn thành kiến với Đinh Tiểu Nhiên.
"Không nghiêm túc một chút sao được, sợ con vui mừng quá trớn thôi."
"Mẹ, con biết mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời này mà." Dư Tử Cường ngồi xuống mép giường, muốn dùng kiểu em bé làm nũng với mẹ để chọc cho bà vui.
"Con đã gặp Đinh Tiểu Nhiên rồi có đúng không?"
"Đúng vậy, em ấy còn nói cho con biết mẹ kêu em ấy ngày mai mang canh đến cho mẹ uống."
"Chẳng qua chỉ kêu cô ta mang canh đến mà thôi, con vui cái gì?"
"Mẹ, mẹ đừng mạnh miệng nữa mà, ngoài mặt nói mang canh nhưng thật ra mẹ muốn thử khảo nghiệm con dâu tương lai của mình có đúng không? Mẹ, mẹ đừng sĩ diện mãi nữa được không?"
Ở Dư Tử Cường vừa dụ dỗ vừa đùa giỡn vừa làm nũng công kích Chung Mẫn Liên, cuối cùng không còn sĩ diện nữa, cảm khái nói: "Những lời con vừa mới nói với Đinh Tiểu Nhiên mẹ đều nghe thấy, quả thật như lời cô ta nói, ấn tượng đầu tiên của mẹ đối với cô ta quả thật không tốt, lại không kiềm chế được khi nhìn thấy cô ta ở trong quán bar, vì tất cả điều này khó tránh khỏi hơi thành kiến với cô ta. Vả lại mẹ là người thích sĩ diện cho nên vẫn không muốn chấp nhận cô ta,"
"Mẹ, thật ra trong chuyện này đều có nguyên nhân. Mọi việc không thể chỉ nhìn qua bên ngoài có đúng không?" Dư Tử Cường tận lực uyển chuyển lời nói để giúp Chung Mẫn Liên giảm bớt thành kiến đối với Đinh Tiểu Nhiên.
"Đúng vậy, mọi việc không thể chỉ nhận xét qua bề ngoài. Mẹ bị Hoắc Thanh Cúc và Hà Tuyết Phi lừa một vố đau nên cũng đã nhận ra rất nhiều việc, mọi chuyện trên đời không nên chỉ biết xét qua vẻ bề ngoài cần phải trải qua thời gian dài tìm hiểu rõ mới hiệu quả, cho nên mẹ quyết định ——"
"Cho nên mẹ đã quyết định chấp nhận Tiểu Nhiên?"
"Mẹ còn chưa nói hết, con xen vào làm gì?" Chung Mẫn Liên không vui nói, vẻ mặt lại bắt đầu nghiêm túc nói tiếp: "Vì vậy mẹ quyết định cho Đinh Tiểu Nhiên thêm một cơ hội, nếu cô ta có thể thông qua khảo nghiệm của mẹ, mẹ sẽ để cô ta trở thành con dâu của mẹ".
"Mẹ, cám ơn mẹ, mẹ thật sự là một người rất tốt." Dư Tử Cường hưng phấn ôm Chung Mẫn Liên, chỉ cần nghe qua lời nói và hành động của anh liền biết anh vui đến cỡ nào rồi.
Tuy nhiên vẻ mặt Chung Mẫn Liên vẫn không thay đổi, còn nghiêm túc hơn nữa nói."Con đừng vội mừng quá sớm, mẹ đây nói trước nếu cô ta không vượt qua khảo nghiệm, thì con đừng oán trách mẹ."
"Mẹ, mẹ đừng sĩ diện nữa được không?"
"Lời này của con là sao?"
"Nếu như trong lòng mẹ vẫn không chấp nhận Đinh Tiểu Nhiên, dù không có khảo nghiệm cũng không thay đổi được gì. Cuộc khảo nghiệm này chẳng qua chỉ là một mắc thang giúp mẹ không bị mất thể diện, khi lập tức chấp nhận Tiểu Nhiên. Thật ra mẹ dùng trò này nhằm giúp mẹ vừa có thể diện vừa đạt được mục đích của mình".
"Thằng quỷ, mẹ thấy con vênh váo lắm rồi đó nha?"
"Mẹ, con thật lòng muốn kết hôn với Tiểu Nhiên, con muốn sống cùng cô ấy hết quãng đời còn lại, em đừng gây sức ép cho hai chúng con nha. Xem như con cầu xin mẹ đó?" Dư Tử Cường lại ra chiêu làm nũng cầu xin, để thu phục Chung Mẫn Liên.
"Mẹ đã nói chỉ cần cô ta vượt qua khảo nghiệm của mẹ, mẹ sẽ cho hai đứa ở bên nhau. Con có cầu xin mẹ cũng vô ích, cuộc khảo nghiệm này nhất định phải có. Nếu không phải mẹ nghe được những lời cô ta nói, bằng không mẹ đã không tiến hành cuộc khảo nghiệm nhanh vậy đâu? Xem như đứa nhỏ này cũng có lòng, bị mẹ trách mắng nhiều vậy, thế nhưng lại không hận mẹ còn cẩn thận lo nghĩ cho mẹ, lại còn có lòng ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ, dù cho là người xuất thân trong gia đình danh giá cũng chưa hẳn có lòng như vậy?" Cũng bởi vì nghe được những lời Đinh Tiểu Nhiên nói khiến bà có hơi cảm động, mới quyết định cho cô cơ hội, bằng không còn phải chậm rãi tìm hiểu cô ta thêm một thời gian nữa.
"Thì ra mẹ bị những lời Tiểu Nhiên nói làm cảm động."
"Vậy thì sao?"
"Mẹ, có phải giờ mẹ đã biết Tiểu Nhiên là người con gái rất tốt rồi đúng không? Có phải mẹ cảm thấy em ấy rất xứng làm con dâu của mẹ rồi không?"
"Này còn chưa chắc. Nói không chừng cô ta chỉ vì đạt mục đích mới cố ý làm vậy. Không chừng sau khi cô ta được gả vào nhà chúng rồi, bản tính thật sự liền lộ ra hết thì sao?" mặc dù trong lòng Chung Mẫn Liên không muốn nghĩ tới, nhưng vẫn phải nói ra tình huống xấu nhất.
Dư Tử Cường có chút mất hứng, nhưng nghĩ đến những lời Đinh Tiểu Nhiên vừa giao phó, anh đành cố nén không vui xuống hòa nhã nói, "Mẹ, thật ra Tiểu Nhiên không phải loại người như vậy. Vả lại từ khi bắt đầu chính con đeo đuổi cô ấy, là con bám chặt lấy cô ấy không buông. Vất vả mới kéo được cô ấy đến tay, mẹ nhẫn tâm muốn con phí công vô ích dùng giỏ tre múc nước (nguyên văn: trúc lam đả thủy) sao?"
"Được rồi, trong lòng mẹ có chừng mực, con không cần nói giúp cô ta nữa. Tử Cường, Hoắc Thanh Cúc đâu rồi?"
"Chắc trốn rồi, sau khi mẹ ngất xỉu con và Tiểu Nhiên vội vàng đưa mẹ tới bệnh viện nên không để ý tới chuyện còn lại trong hôn lễ, chắc sau đó Hoắc Thanh Cúc liền trốn rồi. Bất quá bà ta dám đắc tội Phong Khải Trạch, e rằng không có lợi để hưởng đâu? Dù sao chúng ta cũng không bị tổn thất gì, cho nên không cần dính dáng gì đến bà ta nữa?"
"Không được, bà ta dám lừa mẹ như vậy sao có thể bỏ qua chứ? Không phải bà ta buôn lậu người sao? Con đi tìm chứng cớ tống bà ta vào nhà giam giúp mẹ đi?" Chung Mẫn Liên cực kỳ căm hận Hoắc Thanh Cúc, bằng mọi giá cũng không chịu tha thứ cho bà.
Dư Tử Cường vì trấn an Chung Mẫn Liên, đành phải chìu theo ý bà làm,"Dạ, con sẽ đi thu tập chứng cứ phạm tội của bà ấy, sau đó đem tống giam bà ấy vào ngục. Nhưng trước tiên mẹ phải cố nghỉ ngơi cho thật tốt, không được tức giận nữa, bác sĩ nói tim mẹ không được tốt, cần phải cố gắng giữ bình tĩnh."
Rốt cục sau cơn mưa trời lại sáng.