Lục Hạo Chi trợn to mắt hỏi: “Sao có thể?” Từ lần sinh non trước đó, đại phu đã nói cơ thể hắn ta bị tổn thương, khó mang thai lần nữa.
Từ đó, hắn ta ở phủ Thái Tử bắt đầu cẩn trọng từng đường đi nước bước.
Bình thường Thái Tử sẽ không đến phòng hắn ta, trừ khi tự hắn ta đến cầu xin Thái Tử giúp xoa dịu trong kỳ ph@t tình.
Loại nhục nhã này thật sự khó chịu, nhưng hắn ta không chịu nổi sự tra tấn, chỉ có thể mặt dày đi quỳ xin ở trong phòng Tô Uyển Ngưng.
“Ngươi là một tiểu lang quân, hẳn là biết thể chất của mình.”
Không ngờ Lục Hạo Chi chẳng những không vui, ngược lại trên mặt tràn ngập mất mát: “Ngay cả Chiêu Vân quận chúa cũng khó giữ được con của nàng ấy, huống chi là đệ? Đứa nhỏ này sợ là không sinh ra được.”
Lục Hàm Chi hỏi kĩ: “Ngươi vẫn muốn rời khỏi phủ Thái Tử sao?”
Lục Hạo Chi im lặng, hắn ta thật sự không biết, thiên hạ to lớn như vậy, hắn ta có thể đi đâu?
Lục Hàm Chi nói: “Ta có thể giúp ngươi thoát khỏi cơn ác mộng kia, nhưng có thể giữ được con hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi.”
Trong mắt Lục Hạo Chi lộ ra ánh sáng, ngồi thụp xuống nói: “Thật sao? Đệ…” Hắn ta dừng một chút, tự biết hành động của mình trước đây không đáng để Lục Hàm Chi giúp, lập tức hỏi: “Tam ca muốn đệ làm gì?”
Lục Hàm Chi nói: “Trông coi Tô Uyển Ngưng, báo cáo hành tung mỗi ngày của nàng ta cho ta, càng chi tiết càng tốt.”
Lục Hạo Chi không hề nghĩ ngợi đã đáp: “Được.” Dù sao sống chết của hắn ta đều nằm trong một suy nghĩ của người khác.
Lục Hàm Chi không nhiều lời, xoay lưng dùng 20 điểm đổi lấy lá bùa, tiện tay rút trâm ngọc trên đầu mình ra gắn vào bên trên.
Hiện tại cậu đang thiếu một người theo dõi Tô Uyển Ngưng mọi lúc mọi nơi, nhất định phải thăm dò thực lực của nàng ta.
Tấm bùa này chẳng những có thể ngăn cản công kích tinh thần, ở khía cạnh nào đó cũng chắn được sự cảnh giác của Tô Uyển Ngưng.
Lục Hạo Chi là ứng cử viên không tồi, chỉ hy vọng hắn ta không làm mình thất vọng.
Cậu xoay người, cắm ngọc trâm lên trên đầu Lục Hạo Chi: “Ta sẽ nói Chiêu Vân quận chúa cầu xin cho ngươi, giấu cái bụng của ngươi cẩn thận vào, nghĩ được cách gì thì toàn bộ đều phải dựa vào ngươi.”
Nói xong thì cậu rời khỏi phòng củi.
Con của Chiêu Vân quận chúa cần phải bảo vệ nghiêm ngặt hơn.
Tô Uyển Ngưng rất khó có cơ hội ra tay lần nữa, không nghĩ cũng biết nàng ta tức giận cỡ nào.
Thậm chí trước khi Lục Hàm Chi đi còn cố ý khiêu khích nàng ta, nụ cười của người thắng cuộc kia đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Tô Uyển Ngưng.
Nàng ta cảm thấy mình phải nhanh chóng hành động.
Trên đường trở về, Lục Hàm Chi bèn kể cho Sở Vương chuyện của Lục Hạo Chi.
Sở Vương là một người lương thiện, nghe vậy có chút không đành lòng: “Đệ làm đúng, tuy rằng lúc trước hắn ta có sai, nhưng thực tế cũng không đẩy người khác vào chỗ chết.
Đệ để Chiêu Vân bảo vệ hắn ta coi như là làm hết trách nhiệm của người làm ca ca, về phần hắn ta có thể làm được chuyện đệ bảo hay không thì còn phải xem trí tuệ của hắn ta.”
Lục Hàm Chi nói: “Tự Lục Hạo Chi chọn thôi, nếu như lúc ấy hắn ta nói muốn rời đi, ta sẽ đưa hắn ta đi đoàn tụ với mẹ, thậm chí còn giúp bí mật sinh con.
Nếu muốn thì cũng có thể cho một khoản tiền để hắn ta tìm một chàng rể về nhà.”
Sở Vương chậm rãi gật đầu, có đôi khi phú quý là thứ khó lòng buông bỏ, dù sao nghèo khó không chỉ mang đến sự khổ sở.
Lúc xe ngựa trở lại phủ Sở Vương, vừa vặn Lục Húc Chi và Vũ Văn Mân cũng đã trở lại.
Hôm nay hai người vào cung tham gia tiệc, mùng sáu tháng Giêng sẽ tổ chức tiệc để cầu năm sau mưa thuận gió hòa.
Thái Tử vừa rồi không ở trong phủ cũng là vì đi dự tiệc.
Hắn ta đang giám quốc, không thể bởi vì chuyện nhà mà cứ ở trong phủ.
Lúc ở trong cung Vũ Văn Mân đã sớm nhận được tin tức, thấy hai người về thì tiến lên hỏi thăm tình hình.
Lục Hàm Chi kể rõ tình huống cho hắn, còn nói cho bọn họ biết Lục Hạo Chi đã mang thai.
Vũ Văn Mân gật đầu, hỏi Lục Hàm Chi: “Biểu muội kia của ngươi có vấn đề?”
Lúc trước Lục Hàm Chi đã giải thích cho hắn là Tô Uyển Ngưng tranh giành sự ưu ái của người lớn, còn đoạt nhân duyên của cậu nên hắn mới chú ý, gây khó dễ nàng ta khắp nơi.
Nhưng hôm nay, Vũ Văn Mân cảm thấy bản thân không chỉ là đối địch với vị biểu muội này.
Thật ra từ lần Tô Uyển Ngưng bày trò ở chỗ Hoàng đế là hắn đã muốn hỏi, chỉ là chưa nói ra miệng thôi.
Lục Hàm Chi c ắn môi dưới: “Nếu không, buổi tối ta lại giải thích với ngài lần nữa?”
Lục Húc Chi là nhị ca của Lục Hàm Chi, ác cảm với Tô Uyển Ngưng không chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Từ khi nàng ta tiến vào nhà họ Lục, tất cả đã thay đổi 180 độ.
Cũng may khi nàng ta đi rồi, tất cả lại trở về như trước.
Cẩn thận nghĩ lại, cứ như nàng ta đi tới nơi nào là nơi đó sẽ thị phi lan tràn, mà nàng ta lại có thể được tất cả mọi người che chở, kẻ chọc vào nàng ta không một ai có kết cục tốt.
Loại chuyện này một lần hai lần là trùng hợp, số lần nhiều hơn sẽ làm cho người ta nảy sinh nghi ngờ.
Hắn cho rằng Hàm Chi muốn buổi tối trở về nói bí mật nhỏ giấu ở trong lòng với mình và An thân vương, lại thấy Vũ Văn Mân tiến lên kéo tay Lục Hàm Chi, không nói lời nào đã đi ra ngoài.
Hai chồng chồng nhà Sở Vương chỉ nghe được một câu từ ngoài viện truyền đến: “À, vậy về phủ rồi nói!”
Cùng với Lục Hàm Chi để lại một chuỗi: “Nè nè nè…”
Trở lại phủ An thân vương, Lục Hàm Chi nhăn nhó: “Này, ngài làm đau người ta rồi!”
Vũ Văn Mân bất đắc dĩ buông cậu ra, ôm A Thiền vào lòng mình.
A Thiền nhìn hai cha kéo tới kéo lui, được Vũ Văn Mân bế một cái là đã vỗ vỗ bàn tay nhỏ: “A a ha ha…”
Lục Hàm Chi: “… Hai cha đánh nhau, con lại vui à?”
A Thiền lập tức ngừng cười, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Lục Hàm Chi.
Lục Hàm Chi nhéo khuôn mặt mập mạp trắng nõn của bé: “Học được thói xem kịch vui rồi hả?”
A Thiền vừa cười vừa dụi vào cổ Vũ Văn Mân, Vũ Văn Mân một tay cầm trọng kiếm, một tay ôm bé con, trên môi cũng tràn đầy ý cười, hắn giơ tay ngăn Lục Hàm Chi, nói: “Quên đi, chấp nhặt với con nhỏ làm gì, nó biết cái gì gọi là xem kịch vui chứ?”
Lục Hàm Chi nhất quyết không buông tha, bèn níu cánh tay Vũ Văn Mân, cúi đầu hôn lên khuôn mặt mập mạp của A Thiền một cái.
Thấy cha không tức giận, A Thiền cũng nhếch cái miệng nhỏ nhắn có tám cái răng của mình lên, vươn cánh tay nhỏ mập mạp ngắn ngủn ôm cổ Lục Hàm Chi, chụt chụt hôn lên má cậu.
Tim Vũ Văn Mân như ngừng đập.
Hai cha con cách hắn rất gần.
Rất gần hắn… Một bên là hương sữa thoang thoảng trên người A Thiền, một bên là mùi cơ thể như có như không của Lục Hàm Chi.
Tiểu lang quân trời sinh thơm ngào ngạt, lại thêm Lục Hàm Chi mỗi ngày đều tắm rửa, dùng xà phòng thơm để mát xa cơ thể, cao thơm đánh răng, dầu thơm gội đầu.
Cả người cậu đều là hương vị thanh mát sảng khoái, Vũ Văn Mân rất thích ngửi.
Mà phong cách ăn mặc lại càng đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Khi cậu đến gần lại khiến cho người ta có cảm giác quyến rũ khó hiểu.
Rõ ràng quần áo mặc đến kín mít đường hoàng, vậy cái cảm giác quyến rũ khó hiểu kia là từ đâu tới?
Mà người này lại không tự biết, động một chút là dựa vào trong ngực mình, thật sự muốn rèn mình thành quân tử đoan chính à?
Không biết vì sao, Vũ Văn Mân cứ như vậy nhìn Lục Hàm Chi ở ngay trước mắt, người kia thơm ngào ngạt, vành tai trắng nõn.
Ma xui quỷ khiến, hắn cứ thế tiến lên một bước, cúi đầu hôn lên.
Lục Hàm Chi đang đứng trước ngực hắn đùa giỡn với A Thiền đột nhiên ngơ ngẩn, hai tay bất động giữa không trung, mặc A Thiền giơ tay với lấy đồ chơi hình cung tên trong tay cậu.
Vũ Văn Mân cũng ngơ ngẩn, hắn không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Ngay khi Lục Hàm Chi quay đầu nhìn sang, Vũ Văn Mân lại đột nhiên nhét A Thiền vào trong ngực cậu, xoay người rời đi.
Một hồi lâu sau Lục Hàm Chi vẫn ngơ, đợi đến khi cậu kịp phản ứng mới ý thức được Vũ Văn Mân đã làm cái gì.
Sau khi ý thức được chuyện Vũ Văn Mân đã làm, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chỗ hắn biến mất, la lớn: “Này! Dám làm không dám nhận à! Còn là đàn ông không vậy Vũ Văn Mân?”
Người hầu phụ trách quét dọn trong Vương phủ gắng sức nghẹn cười, giả mù giả điếc.
Nha hoàn phụ trách cho chim ăn cố gắng kéo khóe môi xuống, tận sức không phì cười.
Đầu bếp nữ trong tay bưng điểm tâm vừa mới làm xong, vội vàng đi về phía sau bếp, lưu lại một chuỗi tiếng ho khan đè nén.
Lục Hàm Chi lạnh mặt không nói gì, hôn thì hôn thôi, chạy trốn cái gì?
Tui biết tui rất đẹp, anh cầm lòng không đặng cũng bình thường mà!
Da mặt mỏng như vậy, khó trách danh tiếng trong cốt truyện gốc lan xa mà lại chẳng có nổi một người vợ.
Nhìn phương hướng hắn chạy trốn là biết, nhất định là chạy tới chỗ sân luyện võ múa kiếm rồi.
Chậc, người đàn ông này hết cứu rồi.
Vậy mà còn không thổ lộ, hôn suông một cái coi như anh hời!
Lục Hàm Chi ôm A Thiền trở về Hàm Ngọc Các của mình, đặt bé lên giường, sau đó tiến vào không gian tinh thần.
Bây giờ cậu còn gần 50 điểm giao dịch, bốn cái rương lần trước còn chưa mở.
Vì thế cậu mở một mạch bốn cái rương, cảm giác được mở rương liên tục khiến cậu phấn khích.
Cái rương thứ nhất mở ra thẻ nhân đôi, không có gì ngạc nhiên.
Cái rương thứ hai mở ra phiếu giảm giá 50%, cũng thường thôi.
Cái rương thứ ba mở ra là phiếu hối đoái miễn phí, cuối cùng cũng mở ra cực phẩm, Lục Hàm Chi vui sướng cất phiếu đi.
Còn lại một cái rương cuối cùng, có phiếu hối đoái miễn phí rồi, cái cuối cùng mở ra cái gì cũng không sao cả.
Vì thế cậu thong thả ở chiếc rương ra, một màn ánh sáng vàng lóe lên.
Tiếng nhắc nhở từ bên tai hắn truyền đến: “Chúc mừng ký chủ, mở ra đồ rèn cực phẩm – nỏ Bát Ngưu.”
Lục Hàm Chi kinh ngạc cầm lấy đồ rèn, nỏ Bát Ngưu, còn được gọi là nỏ giường tam cung(*), đây chính là thần khí công thành đó!
Thời Đại Chiêu này vẫn dựa vào vũ khí lạnh thô sơ.
Tuy cũng có một vài máy bắn đá cỡ lớn, nhưng thần khí như nỏ Bát Ngưu này thì không hề có.
Lục Hàm Chi quá mức vui sướng, lập tức muốn đi tìm Vũ Văn Mân chia sẻ niềm vui này.
Vừa mới đứng dậy đã thấy hắn mát mẻ khoan khoái từ bên ngoài vào, có lẽ là vừa rồi luyện kiếm xong nên đi tắm.
Vừa vào cửa đã nói với cậu: “… Bổn vương đến tìm ngươi nói chuyện vừa rồi.”
Lục Hàm Chi chớp chớp mắt: “Vừa rồi… là chuyện ngài hôn ta à?”.
Danh Sách Chương: