Sehun nắm lấy cằm Yoonshin, không muốn nghe cậu nói nữa. Cùng lúc ấy một ký ức lóe lên trong đầu Yoonshin. Vài tháng trước trong văn phòng của Sehun, anh cũng đã nắm lấy cằm cậu, ánh mắt anh tìm kiếm khuôn mặt của Yoonshin. Cậu tự hỏi liệu lúc ấy anh có cảm thấy thôi thúc như lúc này hay không nhỉ. Sehun có vẻ không hài lòng khi người anh đang ôm trong lòng đang phân tâm bởi một suy nghĩ khác. Anh gầm gừ, "Phong cách của tôi là ra lệnh với tư cách là cấp trên. Mở miệng ra nào."
Yoonshin ngoan ngoãn hé môi. Người kia thô bạo đẩy lưỡi mình vào trong khoang miệng ấm áp của cậu. Môi cả hai lại cuốn vào nhau như thể đây là lần đầu tiên chạm vào nhau.
Sehun khuấy đảo rồi rời khỏi miệng Yoonshin. Đáp lại anh, cánh tay cậu háo hức bám lấy cổ người cao lớn trước mặt.
Nụ hôn sâu và mê đắm của họ hoàn toàn cách xa ánh mắt của những người khác, cứ kéo dài mãi trong giờ phút đen tối nhất của màn đêm.
Màn 11
Khi Sehun lật từng trang tài liệu, anh cảm thấy hơi khó chịu vì vật thể lạ trên ngón tay mình. Trên ngón trỏ của anh là một miếng băng cá nhân hình cá sấu. Ngay khi Sehun vừa đến chỗ làm, Yoonshin đã xông vào văn phòng của anh và thay băng vết bỏng hôm qua. Trên miếng băng màu trắng là đôi mắt đen láy của con cá sấu xanh, nó há hàm về phía Sehun.
Sehun cảm thấy có chút buồn cười khi nhìn chằm chằm vào nó, vì vậy anh định tháo nó ra. Ngay lúc đó có tiếng gõ cửa.
"Vâng, mời vào," anh đáp. Mihee liền cười vui vẻ.
"Luật sư Kang, cậu có thời gian không?" cô hỏi.
Sehun nhìn chằm chằm vào Mihee từ chỗ ngồi của mình. Cô cầm trên tay hai tập tài liệu, và đó là lý do đưa Mihee tới đây. Hai tập tài liệu này ắt hẳn rất quan trọng.
"Còn phải xem cô cần bao nhiêu thời gian nữa," Sehun trả lời.
"Tôi chỉ cần một chút thời gian của cậu thôi."
Sehun ra hiệu cho Mihee tiến vào. Cô đóng cánh của sau lưng rồi ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng làm việc của Sehun.
"Sehun, tôi nghe nói sáng nay cậu đã có cuộc gặp với phía đại diện bên tư vấn quản trị kinh doanh hả."
"Đúng vậy, hôm nay tôi mới có thời gian. Nhưng có chuyện gì vậy? Thường thì thứ hai là ngày cô bận nhất mà?"
"À tôi vừa mới tiện đường ghé qua chút thôi. Tôi có nghe là thư ký Tak đã mua một ít thuốc giảm đau ở bệnh xá vào tuần trước hả? Vì cậu ấy đã phải tự mình đi mua nên tôi nghĩ cậu chính là thủ phạm phải không?"
Sehun gật đầu, anh cảm thấy không cần phải che giấu điều đó. Mihee tỏ ra lo lắng.
"Tôi nhớ là cậu rất khỏe mạnh, đâu có phải dùng đến thuốc thang gì nhiều đâu nhỉ? Có chuyện gì thế? Hình như cậu không ổn kể từ bữa tối hôm thứ sáu thì phải. Cậu và luật sư Do rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Lúc đó bầu không khí giữa hai người khá căng thẳng mà."
"Giữa tôi và luật sư Do thì có chuyện gì được? Đừng tọc mạch nữa, bàn chuyện công việc đi nào. Những thứ kia là gì?"
"Èee, tôi cũng đến cạn lời với cậu. Thôi được rồi, đây—hai hồ sơ cho cậu chọn. Cậu muốn mở cái nào trước?" Mihee chìa hai tập tài liệu ra bảo Sehun chọn. Tập bên trái nhìn có vẻ mỏng hơn hẳn bên còn lại.
Sehun chống cằm chỉ sang bên trái. "Cái đó."
"Cô Do Ikyung đã trực tiếp gửi thư tới—đây là hợp đồng thuê luật sư của cô ấy. Cậu chỉ cần ký tên thôi."
"Trực tiếp? Với chị sao?"
"Ừ, cô ấy đã chuyển phát nhanh đến nhà tôi tối qua. Tôi đã cân nhắc liệu có ngay lập tức liên lạc với cậu hay không, nhưng mà có vẻ cái này cũng quá đơn giản nên không cần làm phiền cậu vào ngày nghỉ được nên tôi mới qua đây vào hôm nay đó."
14.04.2023