• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Preiya

"Chủ nhân à! Ai chọc người tức rồi, đợi vương gia về, ngài ấy sẽ trút giận thay người!" Liễu Nhứ ở cạnh thấy rõ vẻ mặt nàng ta, vội an ủi.

"Đợi hắn tức giận, nhà cháy cũng dập xong lửa rồi!" Yến Vũ Nhi tức giận nói. Tại hắn hết, đang yên lành thì gửi thư cho nàng làm gì chứ? Hại nàng mơ thấy ác mộng, lâu lắm rồi nàng chưa mơ ngủ bao giờ đấy.

Vì cái mạng sống nhỏ nhoi này, nàng phải nghĩ cách đối phó đã, đúng, mai nàng liền ra ngoài mua một khu đất, sau này có gặp nguy hiểm, cũng có nơi dừng chân trú.

Bởi vì Mộ Dung Hoài và Hạ Luân có cái nhìn khá tốt về Yến Vũ Nhi nên gần đây Ngô thị không làm nàng khó xử, những thiếp thất khác không tìm thấy chỗ sơ hở của nàng, thấy nàng đi lại tự do, cũng chẳng dám nói thêm câu nào.

Hôm sau, Yến Vũ Nhi đến Thúy Lan viện từ rất sớm, chờ Ngô thị thức dậy.

Đứng dưới mái hiên một lúc, phòng Ngô thị mới sáng đèn, không lâu sau, Hà Hương, Hà Diệp nâng bà ra cửa, đi vào sảnh chính.

"Vũ Nhi thỉnh an lão phu nhân!" Giọng nàng trong trẻo rất dễ nghe, Ngô thị thấy nàng, ánh mắt u ám hơi lóe.

"Sao hôm nay Yến cơ dậy sớm thế?" Bà kinh ngạc nhìn nàng.

"Dạ thưa lão phu nhân, sớm nay Vũ nhi có dùng thử lọ kem che khuyết điểm mà tiểu thư Thiên Thiên đưa, thấy nó khá tốt, trong lòng rất kích động muốn đưa lão phu nhân nhìn xem thế nào!" Nàng ngẩng đầu, lộ ra gương mặt sạch sẽ, thanh lệ, mắt mọi người đều trợn trừng, nhìn chằm chằm mặt Yến Vũ Nhi như lần đầu tiên thấy kính Tây Dương.

Giờ phút này gương mặt Yến Vũ Nhi không còn những mẩn đỏ lan tràn nữa, mặt như tô vẽ, sống mũi thon dài, khéo léo, môi anh đào không thoa son mà đỏ, từng nét mày ánh mắt khiến nàng như tiên nữ trong tranh, cái váy màu trắng càng tôn lên vẻ đẹp thanh trần thoát tục trên người nàng.

"Đẹp quá!" Một nha hoàn không kìm được sự hâm hộ, khẽ than. Nha hoàn khác cũng xì xào bàn tán.

"Không ngờ dung mạo trước kia của Yến cơ xuất chúng như thế!" Ngô thị sáng cả mắt, "Ừm, không tệ, không ngờ, trong phủ Dụ vương tiềm tàng nhân tài, lại có một tiểu mỹ nhân như ngươi ở đây, đúng là đệ nhất mỹ nhân Thủy Nguyệt! Được lắm, mau ngồi xuống đây, trò chuyện mấy câu với lão bà ta."

Ngô thị liên tiếp nói được, trong mắt chỉ toàn là tán dương, Yến Vũ Nhi hơi không tự nhiên, đứng hồi lâu vẫn chưa dám ngồi xuống. Thầm nghĩ, lão tổ tông à, ngài cứ lạnh nhạt nói chuyện với thiếp thân là được, đột nhiên tốt thế, không biết còn bẫy rập gì không, thật là khiến người ta không quen nổi!

Còn chưa ngồi xuống, đã có tiểu bối vào, thấy Yến Vũ Nhi đã được thay da đổi thịt, kinh dị không thôi, ai nấy đều nhìn nàng như nhìn tinh tinh trong vườn bách thú, vẻ mặt không giống như, có hâm mộ, có ghen tị, xót xa, khinh thường, cũng có ánh mặt lạnh nhạt như chưa thấy gì.

"Yến cơ à, không ngờ muội khuynh quốc khuynh thành đến thế, nhưng tiếc thật, giờ vương gia cách đấy ngàn dặm, sao kịp ngắm dung nhan tuyệt mỹ này đây!"

Hồ Mi Nhi vuốt tóc, giọng điệu thương xót, còn bộ dáng thì lại vui sướng khi người gặp họa.

"Hồ phu nhân nói thì thế? Muội cũng không nghĩ nhiều gì, chỉ là tâm ý của tiểu thư Thiên Thiên, sao muội có thể chối từ chứ? Cái này dùng tốt lắm, lão phu nhân thấy mặt muội ăn cũng ngon hơn trước." Nàng tỏ ra rất vui mừng, khiến Hồ Mi Nhi hận không thể chọc mù mắt nàng, song nàng ta chỉ là một cô gái nhu nhược, không làm được mấy chuyện này, chỉ có thể nhìn nàng bằng ánh mắt hình viên đạn.

Yến Vũ Nhi mặc kệ nàng ta, quay ra nói chuyện với người khác, Hồ Mi Nhi thở phì phò, nàng ta hít thở không thông, ngồi phịch xuống ghế, nào ngờ "kít" một tiếng, nơi tựa ở ghế bị hỏng, Hồ Mi Nhi ngã ngửa ra theo quán tính, nhưng mông vẫn bị ghế dựa kẹp, đau đến nỗi nàng ta kêu ầm lên.

Nàng ta không chịu được đau đớn, thét lên như tiếng heo, nha hoàn bà tử thấy thế, vội đi lên giúp đỡ, kéo mấy lượt, rốt cuộc nhờ một bà tử dùng hết sức, kéo được ghế dựa ra, mới giải thoát được Hồ Mi Nhi.

"A a a, cứu mạng, người đâu!" Đau đớn như thấu đến tận tủy, Yến Vũ Nhi nhận ra, váy chỗ đùi nàng ta nhiễm màu đỏ sẫm, dường như bị xuất huyết rồi.

"Câm miệng, ngươi ngại chưa đủ dọa người à?" Ngô thị đen mặt quở trách. Ghế dựa này còn tốt, sao có thể vừa ngồi đã hỏng, nhất định là nàng ta õng ẹo, ngồi phịc xuống, mới có cái trò cười bày ra trước mắt thiên hạ thế này.

"Lão phu nhân! Không phải lỗi của thiếp, cái ghế này bị người ta động tay chân, có kẻ muốn hại thiếp!" Hồ Mi Nhi nước mắt ròng ròng, nũng nịu cáo trạng.

Yến Vũ Nhi dảo mắt, vừa rồi Ngô thị bảo nàng ngồi xuống, thuận tay chỉ vào cái ghế đó, bởi vì bà ta đang muốn nói chuyện với nàng, chỗ đó lại ngay gần ghế chủ, xác suất nàng sẽ ngồi xuống cái ghế này quá lớn.

Một nữ nhân nhu nhược như Hồ Mi Nhi nặng bao nhiêu cân chứ? Dù động tác mạnh thế nào, cũng không thể làm một cái ghế đang tốt tự nhiên hỏng được. Kể cả cái ghế này có hỏng hóc ở đâu, thì hạ nhân trong vương phủ nhiều như thế, sao không thể nhận ra chứ, cho nên chắc chắn ghế dựa không có vấn đề.

Thế nên, giả thiết Hồ Mi Nhi đưa ra cũng rất có khả năng, đích xác có kẻ muốn hại người, chẳng qua chưa chắc người này muốn hại Hồ Mi Nhi, mà có khả năng muốn làm hại Yến Vũ Nhi nàng.

Kết luận như thế, Yến Vũ Nhi lại bắt đầu phỏng đoán, kẻ đó là ai? Là Ngô thị? Hay là Hà Diệp vẫn luôn trốn tránh nàng? Hay còn có kẻ khác?

Xem ra, nhờ mọi người đến kịp, nàng mới tránh được một kiếp nạn, không thì, giờ phút này nàng đã xấu mặt rồi.

Nàng còn đang nghĩ, Ngô thị đã đen mặt trách cứ Hồ Mi Nhi, "Tại ngươi không cẩn thận còn đổ lỗi cho ai, còn muốn gây ra động tĩnh, để người ta gièm pha Dụ vương phủ ta ư?"

Lời này của bà đã tỏ rõ ý định bỏ qua, cũng phải thôi, dù là ai, đều không thoát được có liên quan đến Thúy Lan viện, không phải bà, thì là hạ nhân hầu hạ bà, tất cả đều có khả năng là bà chủ động bày kế, tuy không nghiêm trọng đến hại mất mạng người khác, nhưng bị mất mặt trước nhiều người như thế, thể diện bà biết để đâu.

Hồ Mi Nhi lại nhất quyết không tha, không để ý Ngô thị la rầy chút nào, nàng ta khóc hu hu, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Hu hu, lão phu nhân bất công, trong bụng thiếp đã có cốt nhục của vương gia, nay còn có người hại thiếp như vậy, chắc chắn ý đồ đen tối, lão phu nhân ngài nếu còn thiên vị, không cho thiếp một công đạo, thiếp liền chết với đứa bé ở ngay Thúy Lan viện này luôn!"

Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, Hồ Mi Nhi nói cái gì? Nàng ta.... có thai rồi ư?!

Ngô thị là người phản ứng kịp đầu tiên, bà vừa kinh ngạc vừa sung sướng: "Ngươi nói gì? Ngươi đã có bầu ư? Mấy tháng rồi?"

Hồ Mi Nhi gạt lệ đáp: "Thưa lão phu nhân, hôm nay thức dậy, thiếp thấy bụng khó chịu, liền sai người mời đại phu tới, kết quả nói đã có một tháng, vốn nghĩ đây là đại hỉ, nên đã nhanh chân tới báo cho lão phu nhân, nào ngờ..." Nàng ta cúi đầu, lấy khăn lau nước mắt không ngừng, vô cùng ấm ức.

"Khéo thật đấy Hồ phu nhân nhỉ, ngay lúc này đã có mang!" Một giọng nói vang lên, hiển nhiên là Hà Diệp bên cạnh Ngô thị.

Hồ Mi Nhi thấy nàng ta nói vậy, nước mắt vừa ngừng lại tuôn trào, từng giọt như hạt châu ngọc sáng bóng.

"Lão phu nhân người nghe xem, Hà Diệp tỷ tỷ đã nói gì?" Hồ Mi Nhi oan ức thút thít. "Nếu lão phu nhân không tin, đại phu đó vẫn chưa đi đâu, thiếp vội vàng đi báo, còn nha hoàn vẫn đang đi bốc thuốc chỗ lão đấy! Không bằng lão phu nhân truyền lão tới hỏi, xem thiếp nói sai chỗ nào không."

"Người đâu, Hà Diệp nói nhăng nói cuội, vả miệng mười cái!" Ngô thị cả giận nói, "Trong bụng Hồ phu nhân là đứa bé đầu tiên của Vương gia, là châu báu của vương phủ này, sao có thể tùy tiện phán xét!"

Hà Diệp bị hai bà tử túm chặt, những cái tát bôm bốp liên tiếp, nháy mắt trên mặt Hà Diệp như mở phường nhuộm, đỏ, tím, trắng, vô cùng ngoạn mục.

Ngô thị lại kéo tay Hồ Mi Nhi để nàng ta ngồi gần mình, dịu dàng nói: "Ta biết con là người có chừng mực, chuyện lớn như thế không nên giấu diếm, dĩ nhiên tin tưởng con, chỉ là vừa rồi quá kinh hãi, không biết có động thai khí hay không, nếu đại phu vẫn còn, thì truyền lão đến đây nhìn xem."

Hồ Mi Nhi biết bà ta đề phòng, nhưng mình đâu có bịa đặt, dĩ nhiên không sợ, bèn đồng ý.

Lúc lão đại phu đến, chúng nữ đều lùi ra sau bình phòng tránh, Hồ Mi Nhi chễm chệ trên tháp mỹ nhân, tỏ ra mềm mại không xương, khiến người ta thương tiếc.

Ước chừng qua nửa khắc, lão đại phu đã xem kĩ, đứng lên nói với Ngô thị: "Lão phu nhân yên tâm, tuy có động thai khí, nhưng không đáng lo, chỉ cần nghỉ ngơi, điều dưỡng tốt, đảm bảo ngài sẽ được ôm cháu trai trắng trẻo."

Ngô thị thiên ân vạn tạ, sai người tiễn lão ra ngoài, trở nên hưng phấn hẳn, liên tục khen Hồ Mi Nhi tốt.

Trong lòng Yến Vũ Nhi đột nhiên thấy lạ, đêm đó không phải Lý Thứ còn nói hắn không có đàn bà khác ư, chẳng lẽ nói dối không chớp mắt? Mà nàng cũng tự hỏi, hắn xuống giường nàng rồi đến chỗ người đàn bà khác như thế nào vậy, không chừng đứa bé này có vào ngày đó ấy chứ.

Nàng nhắm mắt, tận lực nhủ mình bình tĩnh, lúc này, một bàn tay ấm áp cầm lấy tay nàng, Yến Vũ Nhi hé mắt, liền thấy ánh mắt lấp lánh của Đỗ Nguyệt Nương.

Nàng khẽ gật đầu, tỏ ý: "Ta không sao!" Đỗ Nguyệt Nương lại vỗ nhẹ mu bàn tay nàng an ủi, chậm rãi vòng ra khỏi bình phong.

Trong lòng Yến Vũ Nhi ấm lên, bất kể Đỗ Nguyệt Nương qua lại với nàng vì nguyên do gì, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy được an ủi.

Thôi nào, có gì mà băn khoăn chứ? Dù sao nàng đã hạ quyết tâm trốn, hôm nay thỉnh an sớm như thế cũng vì đạt được mong muốn nhìn nhà ở để mua mà.

Bởi vì Hồ Mi Nhi đã có thai, Ngô thị truyền phòng bếp hầm canh bổ, điểm tâm dâng lên chậm hơn bình thường nửa canh giờ, cơm nước xong, Yến Vũ Nhi liền nói với Ngô thị chuyện ra phủ, tâm trạng Ngô thị đang tốt nên đồng ý ngay mà không nói gì thêm.

"Lão phu nhân!" Trên mặt Hà Diệp còn sưng đỏ, sợ hãi lết đến bên chân Ngô thị.

"Nói đi, sao ngươi lại làm thế! Ngươi cố ý làm người khác hận ta, phải không?" Giọng nói Ngô thị rất phẫn hận, Hà Diệp là nha hoàn bà ta tin tưởng nhất, thế mà lại ngu xuẩn đến thế, cố ý gây chuyện trong viện của bà.

"Lão phu nhân tha cho nô tì, ban đầu nô tì cũng không bày kế lên Hồ phu nhân, nô tì thấy Yến cơ kia lên mặt với ngài, khó chịu trong lòng mới nghĩ ra kế này, lại khiến lão phu nhân mất mặt, nô tì có đền cả mạng cũng không bù nổi."

Dù Hà Diệp đáng thương xin xỏ như thế nào, Ngô thị cũng chẳng dịu đi phần nào: "Đồ óc lợn, ngươi có biết đây là Thúy Lan viện không? Dù là Hồ Mi Nhi hay Yến Vũ Nhi, thì cũng là người của lão tam, sao ngươi lại ngu như thế? Uổng công lão bà này tin ngươi, giờ nuôi ngươi cũng còn tác dụng gì nữa?"

Hà Diệp nghe được lời nói đầy hàm ý của Ngô thị, vội vàng dập đầu cầu xin: "Lão phu nhân hãy phạt nô tì đi, nô tì sẽ không oán câu nào hết, xin ngài đừng bán nô tì, nô tì xin cả đời hầu hạ ngài!"

Nha hoàn mắc lỗi trong phủ, hình phạt chỉ có đánh chết hoặc bán, nếu gặp được chủ tử khá nhân từ, đa số là đuổi khỏi phủ, nhưng những nha hoàn như thế, bình thường không ai chịu mua, sinh kế sau này sẽ là một vấn đề lớn.

Mà Hà Diệp, ả đi theo Ngô thị uy phong cỡ nào, khắp phủ đều phải nịnh bợ ả, ngay cả chủ tử không được sủng ái, ả cũng dám nói, nếu bị phạt, ả không tình nguyện.

Ngô thị đóng chặt mắt, thở dài nói: "Hà Diệp, mấy trò khôn vặt của ngươi ta biết, nhưng ngươi là người đắc lực cạnh ta, ta cũng hi vọng ngươi an ổn, nhưng tính tình vương gia ngươi cũng biết đấy, chính ngươi không thể leo lên giường lại trút giận trên người Yến cơ, vốn đã không đúng, trước kia không có chuyện lớn, ta còn có thể nhắm một con mắt, nhưng lần này, vận xui đã đến, Hồ Mi Nhi là con người không để yên cho ai, giờ nàng ta lại có mang, ta phải cho nàng ta một câu trả lời hợp lý, nếu không e lúc lão tam về, sẽ nhăn mặt với người mẹ này, cho nên, ta không thể không phạt ngươi!"

Hà Diệp nhũn cả người, không biết Ngô thị phạt ả như thế nào, chỉ có thể đàng hoàng quỳ trên mặt đất chờ tuyên án.

"Việc hôm nay đều là ngươi bày lên, vậy liền giải quyết từ chỗ ngươi. Từ mai, ngươi đến Sướng Xuân Viên hầu hạ, cũng coi như là tâm ý của người bà là ta đây!"

"Lão phu nhân?!" Hà Diệp rùng mình, hình thức xử phạt này quá độc, Hồ Mi Nhi bị ngã là tại ả, ả đi chuyến này, còn không biết sẽ phải chịu tra tấn như thế nào!

"Đi đi, chức vụ của ngươi ta sẽ phân cho người khác, ngươi không cần nhiều lời, chỉ là, ngươi biết nên làm gì tiếp theo rồi đấy!"

Hà Diệp đã chết lặng, bất đắc dĩ gục đầu xuống, cuối cùng cũng hiểu dụng ý lão phu nhân phái nàng đi Sướng Xuân Viên, dù không cam nhưng không thể từ chối, không thì, cuộc sống ả còn thảm hơn.

- - - - - -

Yến Vũ Nhi ngẩng đầu mà bước, lần đầu tiên không cần ngụy trang, tâm trạng vô cùng thoải mái, từ nay về sau, nàng không cần oan mình nữa, dù sao người nên biết đều thấy cả rồi, mặc kệ là thật hay nhờ tác dụng kem che khuyết điểm, hiện giờ nàng có thể dùng khuôn mặt thật của mình trước mặt người đời.

Hỏi thăm xong, Yến Vũ Nhi mang theo Liễu Nhứ đi tới đường cửa đông, nghe nói ở đây có nhà ở đang muốn bán, chủ nhà cần tiền gấp cho nên phải trả bằng tiền mặt, hai chủ tớ hài lòng đi đến, ngoài ý muốn nhận ra, nhà ở này cách quán rượu Vạn Khách Long có 100m.

Tuyệt lắm, nếu giao dịch thành công, nàng còn có thể giám sát hướng đi của Vạn Khách Long một cách đường đường chính chính, Mộ Dung Hoài cũng hết lý do kéo dài đưa tiền cho nàng.

Nhà có hai tầng, song mỗi phòng đều rất rộng, phía trước sát đường, có một cửa hàng khá lớn, sau sân nhà cũng rộng rãi, còn trồng hoa cỏ, Yến Vũ Nhi nghĩ, nếu trồng ít rau dưa, chắc cũng đủ cho nàng và Liễu Như ăn.

Mấy phòng trong nhà cũng tốt, năm sáu người ở chung cũng không đến nỗi.

Nếu chuyển ra khỏi phủ Dụ vương thật, các nàng có thể buôn bán vài thứ như rau dưa, hơn nữa còn có thù lao chỗ Mộ Dung Hoài và tiền hoa hồng, cuộc sống cũng có thể náo nhiệt rực rỡ.

Thương lượng một lúc, chủ nhà đồng ý bán với giá sáu trăm lượng bạc, Yến Vũ Nhi cầm khế ước mua nhà, cực kì phấn chấn.

Nàng sẽ giấu khế ước này trong nhà, không nếu bị người ta biết, sẽ lớn chuyện, nàng và Liễu Nhứ tìm một nơi thích hợp, đào hố sâu, cẩn thận đế khế ước mua nhà vào hòm rồi cho xuống đất lấp, dùng chân xóa sạch mọi dấu vết, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chủ tử, có phải em đang mơ không!"  Liễu Nhứ không thể tin vào mắt mình.

"Dĩ nhiên không rồi, em thử xem!" Yến Vũ Nhi xấu xa nhìn nàng.

"Thử cái gì?" Vừa dứt lời, Liễu Nhứ đã đứng phắt dậy, "A, chủ tử, sao người bấu em?"

"Thế mới biết có mơ không chứ!" Yến Vũ Nhi nghiêng đầu, nghiêm trang nói: "Người ta nói lúc nằm mơ cơ thể sẽ không cảm giác được gì, em kêu lớn thế kia, dĩ nhiên đây là sự thật!"

"Chủ tử, làm gì có ai bắt nạt khác như người!" Liễu Nhứ dậm chân, phản bác.

Hai chủ tớ quét nhà một lần, lần sau đến có thể ở lại nghỉ rồi. Làm xong, thời gian không còn sớm, hai người liền chạy gấp về vương phủ.

"Mệt quá đi, muốn nằm quá, cái gì cũng không lo, yên tĩnh ngủ một giấc!" Yến Vũ Nhi hưng phấn kêu, có nhà riêng, sau này nàng tự do rồi.

Song, nàng chẳng có cơ hội nào để ngủ, bởi vì, ở cửa hông vương phủ, nàng thấy một ngươi nàng chẳng bao giờ muốn gặp - Hạ Lâm!

Hạ Lâm khoác lên mình bộ sa y hồng nhạt, nổi bật khuôn mặt trắng trẻo thập phần xinh đẹp, ánh mắt nàng luôn hàm chứa buồn bã, bất cứ lúc nào cũng có thể tranh thủ sự đồng tình của người khác, nhưng Yến Vũ Nhi là một nữ tử, nếu nàng là một nam nhân, thấy cảnh này, sợ sẽ thương tiếc một phen.

Thấy Yến Vũ Nhi, Hạ Lâm nhẹ nhàng cất bước, quy củ thi lễ: "Yến tỷ tỷ, Lâm Nhi mạo muội quấy rầy, không biết có hợp không?"

Này em gái, em biết là mạo muội, còn hỏi hợp không làm gì? Bà cô này giờ thân thể tàn tạ vì mệt lắm rồi, em đừng làm phiền bà cô này nữa!

Hạ Lâm thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi, không tiếp lời mình, hơi xấu hổ. Nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói tiếp: "Nếu tỷ tỷ dạo phố mệt thì Lâm nhi cũng chỉ nói mấy câu thôi, xong sẽ đi ngay, làm phiền tỷ tỷ nhé."

Lời nàng ta rất khiêm tốn, Yến Vũ Nhi khó từ chối, đành kéo nàng ta đến chân tường, thản nhiên nói: "Hạ cô nương có chuyện gì thì nói đi."

Giờ nàng rất hối hận vì hôm ấy đã đẩy cửa ra, nếu không nàng sẽ không biết thân thế Hạ Lâm, chuyện của Bùi Chi Thường, giờ đã cùng thuyền với kẻ xấu này, e là không thoát thân nổi mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK