Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Uyển về phủ, Triệu Tuấn đã đi ra ngoài.

Khi y trở về đã là đầu giờ Hợi. (10h đêm)

Phùng Uyển vốn hay mất ngủ, nghe thấy tiếng Triệu Tuấn và Vũ nương nói chuyện với nhau bên ngoài, nàng cũng không buồn để ý đến.

Đương lúc này, ba chữ Vệ Tử Dương truyền đến tai nàng.

Vệ Tử Dương ư?

Phùng Uyển rùng mình, vội vàng ngồi dậy, nàng nhẹ nhàng khoác ngoại bào vào, đi đến bên cửa sổ lắng nghe.

Ngoài cửa sổ, tiếng nói Triệu Tuấn mang theo men say, “Vệ Tử Dương này làm việc quả thật không chút kiêng kỵ. Tứ công chúa xinh xắn yêu kiều nói chuyện với hắn, ngay mặt bệ hạ và Ngũ điện hạ, vậy mà hắn lại sầm mặt ra lệnh bảo Tứ công chúa cút đi, còn nói nàng ta vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt hắn. Hắn còn nói, hắn sẽ không quên chuyện làm nhục hắn! Nàng không biết đâu, cục diện lúc đó, Tứ công chúa thật sự mất hết sĩ diện.”

Tiếng của Triệu Tuấn không nói ra được là hả hê hay tiếc nuối: “Vốn bệ hạ có ý gả Tứ công chúa cho hắn, bị hắn càn quấy như vậy, sắc mặt cũng thay đổi. Dù là mấy vị điện hạ khác hay là Ngũ điện hạ cũng mang sắc mặt rất kém.”

Đám người Ngũ điện hạ dĩ nhiên là sắc mặt kém rồi, phải biết rằng người làm nhục chàng là bao gồm các vị điện hạ kia.

Tiếng nói Vũ nương vang lên, “Vậy bệ hạ có xử lý hắn hay không?”

“Tại sao không chứ? Vốn là chuẩn bị cho hắn thăng quan, nhưng hắn náo loạn như vậy, bệ hạ phẩy tay áo bỏ đi tại chỗ, yến hội cũng tan trong cảnh không vui, làm gì còn có chuyện thăng quan nữa?”

Triệu Tuấn nói: “Mọi người đều nói tính cách Vệ Tử Dương thật sự không thể làm quan. Đừng thấy hiện tại hắn bò được lên cao, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ rớt xuống đến hài cốt cũng không còn.” Hai ngày trước y còn nói chuẩn bị nương nhờ Vệ Tử Dương, hiện tại nhắc đến chàng lại có oán và giận.

Nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của Triệu Tuấn, Phùng Uyển lấy làm kinh hãi, trong thoáng chốc nàng nói thầm: Rớt xuống đến hài cốt cũng không còn ư? Sai rồi, chính là bởi vì lần này Vệ Tử Dương có công quá lớn, chàng lại là người của Ngũ điện hạ, bệ hạ cũng không muốn thăng quan cho chàng. Bởi vì phong thưởng trực tiếp theo công lao, với số tuổi quá trẻ của Vệ Tử Dương, không bao lâu thì sẽ không có chức quan để mà thăng nữa. Vệ Tử Dương làm như vậy chính là cho bệ hạ một lối thoát. Huống chi, ngay cả Ngũ điện hạ chàng cũng đắc tội, cũng là cho hoàng đế thấy lập trường của chàng.

Chuyện này xảy ra, dù cho chức quan của Vệ Tử Dương không thay đổi, nhưng thực quyền của chàng chắc chắn sẽ có gia tăng.

Lúc này Triệu Tuấn tựa như hơi ngẩn ngơ.

Trong tiếng kêu của Vũ nương, hắn đột nhiên cất bước đi về phía phòng của Phùng Uyển.

Đi đến ngoài cửa, y trầm giọng kêu lên: “Uyển nương?”

Phùng Uyển nhẹ ừ một tiếng.

Không đợi nàng nói gì, tiếng Triệu Tuấn bên ngoài đã trầm xuống, quát lên: “Mở cửa!”

Tiếng Phất nhi vang lên bên cạnh, “Dạ, dạ.”

Ả vội vàng tiến lên, theo tiếng cửa phòng được kẽo kẹt đẩy ra, Triệu Tuấn đi vào, y ra lệnh, “Đi ra ngoài.”

Phất nhi đáp không ngừng.

Sau khi nặng nề đóng cửa phòng lại, Triệu Tuấn quay đầu lại nhìn về phía Phùng Uyển.

Trong phòng không có nến, chỉ có ánh trăng ngoài cửa le lói soi vào. Dưới ánh trăng, Triệu Tuấn ngược sáng, hai mắt tối tăm, có sự lạnh lẽo khiến lòng người kinh hãi.

Y đi đến gần Phùng Uyển một bước.

Nhìn thẳng nàng chằm chằm, Triệu Tuấn lại bước thêm một bước, hạ giọng, nói: “Ngươi là tiện phụ! Ngươi đã nói gì với Vệ Tử Dương?”

Phùng Uyển lui về sau một bước trong khi y đến gần.

Nàng không hiểu nhìn Triệu Tuấn, giọng nói lạnh lùng trầm tĩnh, “Xảy ra chuyện gì? Chàng nói cho thiếp biết, thiếp mới biết trả lời chàng thế nào chứ.”

Tiếng nói, dáng vẻ của Phùng Uyên luôn luôn là ung dung và trầm tĩnh. Dù là lúc này Triệu Tuấn hơi có chút men say cũng như tỉnh lại một chút. Y dừng bước, oán hận lườm nàng, khẽ gầm lên: “Mới vừa rồi trên yến hội, Vệ Tử Dương làm trò chế giễu ta trước mặt mọi người. Hắn nói gì mà phụ nhân ngươi có ơn nghĩa với hắn, đi theo bên cạnh ta thật sự là lãng phí, chi bằng chuyển nhượng lại cho hắn, hắn nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi!”

Nói đến việc đáng giận này, gương mặt Triệu Tuấn trở nên xanh mét, y đau khổ nói: “Ngươi biết không? Hắn nói ta như thế trước mặt mọi người, bảo ta làm sao còn sĩ diện gì nữa?”

Y lao ra hai bước, đưa tay nắm chặt lấy bả vai Phùng Uyển, khàn giọng quát lên: “Nói! Phụ nhân ngươi đã nói gì với hắn?”

Y nắm vai Phùng Uyển rất chặt, ra sức rất lớn. Sắc mặt Triệu Tuấn xanh mét, nhìn nàng bằng ánh mắt ăn thịt người, giống như cứ thể mà bẻ nát xương nàng, giết chết nàng đang sống sờ sờ.

Khác với cơn giận của Triệu Tuấn chính là Phùng Uyển tựa như hóa đá. Nàng hé miệng, nhìn Triệu Tuấn không dám tin, nhưng ánh mắt như xuyên thấu qua y, nghĩ đến một màn trên yến hội!

Vệ Tử Dương, rốt cuộc chàng không nhịn được ư? Lúc chàng nói những lời này trước mặt mọi người, nhắc đến gì là ơn nghĩa, là đang chính thức nói cho người đời biết, quan hệ giữa mình và chàng không phải đơn giản sao?

Đúng rồi, bởi vì hôm nay Ngũ điện hạ và Tứ công chúa đến, nàng suýt nữa chật vật thoát khỏi Vệ phủ. Đây đối với chàng mà nói là khó thể chịu được ư? Vì vậy chàng dứt khoát làm rõ chuyện, dứt khoát làm trò ọi người thấy chàng có thiện cảm với mình. Dứt khoát để mọi người biết, đối với chàng, mình là khác ư?

Chàng không đề cập đến chữ tình, chỉ nói ơn nghĩa, đây là để cho những người có ý đồ với chàng không đến nổi hận mình ư?

Đường đường chính chính đặt mình bên cạnh chàng, lại không muốn khiến mình gặp họa.

Chàng hao tốn tâm tư quả thật là không ít.

Nhưng mà chàng đâu biết được nỗi đau của nàng.

Lúc này, chỗ cổ tay truyền đến một trận nhức nhối.

Phùng Uyển vội vàng hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu chống lại đôi mắt bốc lửa của Triệu Tuấn, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, Phùng Uyển rũ mắt.

Nàng có thể nói gì đây?

Nhìn thấy Phùng Uyển vẫn khéo ăn khéo nói im như khúc gỗ đứng ngơ ngác tại chỗ, Triệu Tuấn càng giận thêm.

Trên thực tế, ở yến tiệc, tuy y bị Vệ Tử Dương làm nhục một phen, nhưng trong lòng ý cũng không để ý lắm. Dù sao Vệ Tử Dương mới vừa làm nhục Tứ công chúa và mấy vị điện hạ, cũng chọc bệ hạ nổi giận phất tay áo bỏ đi. Trong tình hình này, hắn làm nhục một nhân vật nhỏ như mình cũng chẳng coi là chuyện gì quá mất sĩ diện.

Có điều là không biết tại sao, lúc này y nhìn thấy Phùng Uyển, càng nhìn càng phiền, càng nghĩ càng tức.

Nhưng vào lúc này, tiếng Triệu Tuấn căm hận vang lên, “Trác sao ngươi muốn hòa ly, hóa ra là muốn trèo lên cành cao.” Nghiến răng nghiến lợi nói đến đây, y giơ tay phải lên, đột nhiên nặng nề tát bốp vào mặt Phùng Uyển.

Cái tát này rất nặng, Phùng Uyên kêu lên một tiếng, lảo đảo về sau vài bước, đụng thẳng vào vách mới đứng vững lại được.

Từ lúc thành hôn đến nay, tuy hai người có tranh chấp, nhưng Triệu Tuấn cũng không phải là kẻ thích bạo lực. Đây là lần đầu tiên y tát Phùng Uyển như thế.

Theo tiếng tát lanh lảnh vang lên trong phòng, Phùng Uyển khom người xuống, còn Triệu Tuấn cũng sững sờ nhìn cái tát của mình.

Cũng không biết qua bao lâu, y xoay người sang chỗ khác. Trong thoáng chốc xoay người đó, mắt của y đỏ lêm, ngân ngấn lệ.

Ầm một tiếng, y sải bước lao ra, đụng phải cánh cửa phòng lắc lư, càng đi càng xa.

Triệu Tuấn vừa đi, Phất nhi đã cẩn thận đi đến. Ả lặng lẽ đóng cửa phòng lại, chạy đến bên cạnh, đốt nến lên. Phất nhi nhìn Phùng Uyển, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Chỉ chốc lát, ả lấy một chậu nước nóng, đi vào trong phòng.

Lúc này Phùng Uyển đã ngồi ngay ngắn trên giường. Trong ánh trăng, bóng dáng nàng ngồi thẳng, vẻ mặt nhã nhặn, nếu không phải nắm dấu tay rõ ràng trên mặt, quả thật Phất nhi cũng muốn hoài nghi chuyện mới vừa rồi chưa từng xảy ra.

Nước nóng đưa đến, Phùng Uyển nhận lấy khăn lông trong tay Phất nhi, nhẹ nhàng thoa lên mặt.

Rũ mắt, lông mi dài của Phùng Uyển chớp chớp, hiển nhiên là đang suy nghĩ gì đó.

Phất nhi xem xét, khe khẽ kêu lên: “Phu nhân?”

Mãi đến khi kêu hai tiếng, Phùng Uyển mới khẽ đáp: “Chuyện gì?” Giọng nói bình thản không màng danh lợi, nào có vẻ xấu hổ vì bị đánh.

“Trong phòng Vũ nương có thuốc mỡ, có cần nô tỳ mang đến hay không?”

Phùng Uyển lắc đầu, nói thản nhiên: “Không cần.”

Nàng lại nói: “Lui ra đi.”

“Dạ.”

Phất nhi quay người lui ra.

Lúc ả lui đến cánh cửa, Phùng Uyển quay đầu lại. Nhìn về phí ánh trăng, bóng dáng Phất nhi gầy chẳng ra dáng hình. Nhớ được kiếp trước, lúc này ả đã ra dáng thiếu nữ hồng hào, chưa từng gầy gò tái nhợt như hiện tại.

Cũng đúng, kiếp trước ả chưa từng chịu cảnh khốn cùng, cả Triệu phủ cũng không bị đói khổ như mấy tháng nay, đối với thời kỳ phát triển của thiếu nữ, đương nhiên có thay đổi lớn.

Phùng Uyển thu hồi ánh mắt, từ từ đứng lên, bước đi thong thả trong phòng: Hiện tại nàng đã bị Vệ Tử Dương đẩy lên đầu sóng. Chỉ sợ những ngày tiếp theo người chú ý đến mình, đến gặp mình sẽ đếm không xuể.

Ôi, cái người Vệ Tử Dương này vĩnh viễn là biến số trong đời mình. Cũng được, đã vậy thì nghĩ xem phải ứng phó với những người đó thế nào thôi, từ đó rồi tìm cơ hội.

Suy nghĩ hơn nửa canh giờ, Phùng Uyển tiến vào giấc mộng.

Nàng tỉnh lại rất sớm.

Vừa mở mắt ra đã không còn buồn ngủ nữa, lục đục rời giường, nhìn vào trong gương đồng, năm dấu tay vẫn rõ ràng như cũ. Phùng Uyển mặc y phục tử tế, đi ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng, nàng đã thấy được Phất nhi đang ở bên một góc phòng của ai đó. Giờ phút này, ả đang co ro, khuôn mặt gầy gò tái nhợt, đang đau khổ nhíu mày lại. Môi của ả mím thành một đường mỏng, khóe mắt còn nước. Dường như ở trong mơ ả cũng không vui.

Phùng Uyển chỉ nhìn sàng rồi dời bước đi ra cửa phòng.

Mới vừa vào sân, nàng nghe được Phất nhi đang thì thầm trong mộng: “Phụ thân, tiền…”

Đúng rồi, tính ra vào thời điểm này phụ thân của ả bị bỏ tù. Trách sao mà đau khổ như vậy.

Lúc này, trời vừa bình minh, phương đông chỉ có một đường sáng. Phùng Uyển bước nhẹ đi, nghe chim hót khắp nơi, đạp trên sương sớm, hay tay lồng vào tay áo, từ từ cất bước thong thả.

Lúc này trong thư phòng vang lên một loạt tiếng nói khe khẽ.

Còn ai dậy sớm như vậy?

Trong sự nghi ngờ của Phùng Uyển, tiếng nói yêu kiều của Mi nương vang lên, “Phu chủ, đừng giận, cả đêm chàng cũng chưa ngủ, nghỉ ngơi một chút đi.”

Tiếng nói Triệu Tuấn khàn khàn vang lên, “Ta không muốn ngủ.” Dừng một chút, y như đẩy sập đứng lên, “Mấy ngày nay ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, nàng trông coi kỹ cho ta….” Mới nói đến đây, y chợt dừng lại, một hồi lâu sau, y khàn giọng nói: “Luôn luôn có một ngày, luôn luôn có một ngày….” Luôn luôn có một ngày làm sao, thế nhưng y lại không nói tiếp.

Phùng Uyển thấy y sắp ra cửa, không muốn chạm mặt với y, bước nhẹ trở về phòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK