• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: YYone

Lá rơi trên mặt hồ, tầm mắt Hướng Nguyệt di chuyển từ hồ nước đến người đàn ông tóc vàng, đôi mắt đỏ bình tĩnh, chiếc đuôi phía sau nhẹ nhàng vung vẩy, giống như đang tự hỏi người này gọi mình tới để làm gì.

"Không cần căng thẳng thế đâu." Thẩm Du Hi dường như đọc được suy nghĩ của Hướng Nguyệt, đôi mắt đào hoa lộ ra ý cười.

So với Li Bạch mới lần đầu gặp đã cực kỳ thích anh thì tính cảnh giác của Thích Triều cao hơn nhiều, cậu nhóc này chỉ thân thiết với một mình Thích Triều. Đây cũng là lý do Thẩm Du Hi tới tìm Hướng Nguyệt.

Thích Triều yêu búp bê.

Thẩm Du Hi muốn Thích Triều thuộc về mình thì trước hết anh phải được các búp bê yêu quý. Anh biết nếu nhóm búp bê thích anh thì cho dù sau này Thích Triều muốn rời bỏ anh sẽ phải đắn đo rất nhiều.

Nhưng Thích Triều không thể bỏ anh đi, Thẩm Du Hi nhất định không cho phép chuyện này xảy ra.

"Có chuyện gì sao ạ?"

Hướng Nguyệt lịch sự lên tiếng, cậu nhớ người này từng đưa thuốc mỡ cho cha, Hướng Nguyệt không ghét người có ý tốt với cha mình.

"Không có gì, ta chỉ đột nhiên muốn nói chuyện phiếm với con thôi." Thẩm Du Hi mỉm cười, anh dừng lại một chút, nói tiếp. "Lúc con còn là mẫu thạch, ta từng nghe Thích Triều nhắc tới con rất nhiều, cậu ấy rất mong chờ con chào đời."

Vốn biểu cảm Hướng Nguyệt còn bình tĩnh, song nghe tới cha rất mong đợi mình, cậu đứng thẳng người, ánh mắt dần dần tập trung, chiếc đuôi đằng sau ngoe nguẩy nhanh hơn, có vẻ rất hứng thú với chủ đề này.

Khóe môi Thẩm Du Hi cong lên, nói với Hướng Nguyệt nhiều chuyện về Thích Triều. Ban đầu Hướng Nguyệt còn đứng cách Thẩm Du Hi khá xa, mấy phút sau, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại một nắm tay.

Mạc Tư ở bên cạnh nghe Hướng Nguyệt nói chuyện với cha, cậu không hiểu tại sao cha lại đối xử với Hướng Nguyệt dịu dàng như vậy. Mạc Tư không quấy rầy cha mình, yên lặng cúi đầu tết tóc cho búp bê vải.

Hướng Nguyệt vốn đang vui vẻ trò chuyện với Thẩm Du Hi thì sự chú ý dần chuyển sang Mạc Tư, nói chính xác là búp bê vải trong tay Mạc Tư.

Phát hiện tầm mắt của đối phương, Mạc Tư lập tức giấu búp bê vải vào ngực, sợ cậu ta sẽ cướp đồ của mình.

Thẩm Du Hi thấy vậy, dùng giọng điệu ôn hòa giải thích với Hướng Nguyệt. "Đây là quà Thích Triều tặng Hướng Nguyệt, cậu ấy rất thích nó."

Nghe thấy là quà của Thích Triều tặng Mạc Tư, cuối cùng Hướng Nguyệt cũng hiểu tại sao búp bê vải này lại nhiễm hơi thở của cha. Cậu quan sát nó một lúc rồi mới dời mắt.

Thẩm Du Hi quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Nhớ tới gì đó, khóe môi anh khẽ cong lên. "Cha là người rất tốt. Hướng Nguyệt mới chào đời nên có lẽ con chưa rõ, búp bê ở Lam Tinh bị đối xử tệ lắm, hiếm có ai sẽ tặng quà cho búp bê như vậy."

"Cậu ấy là người đầu tiên mà ta biết vì để thay đổi địa vị của búp bê mà quyết tâm trở thành thợ chế tác cấp đại sư." Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi thấp thoáng ý cười, anh chỉ đang nói ra sự thật nhưng giọng nói ôn hòa dễ khiến người ta nghe ra sự thưởng thức ẩn chứa trong lời của anh.

Thợ chế tác cấp đại sư?

Đây là lần đầu Hướng Nguyệt biết dự định của cha, cậu định hỏi thêm mấy câu thì đã nghe thấy tiếng bước chân loạt xoạt trên lá cây. Hướng Nguyệt im lặng, xoay người liền thấy cha và ba búp bê đứng ở đằng sau cây phong, không biết đã nghe được chừng nào.

"Ba ba."

Vừa thấy Thích Triều, chiếc đuôi đang rũ xuống của Hướng Nguyệt lập tức vung vẩy. Cậu chạy tới bên người Thích Triều, vô tình thấy vành tai đỏ bừng của cha. Hướng Nguyệt nghiêng đầu, đôi tai cún trên đầu run run, không hiểu tại sao cha lại như vậy.

Thẩm Du Hi đứng bên hồ, nhìn thoáng qua khuôn mặt Thích Triều. Anh cong môi, lông mi rũ xuống che khuất ý cười trong mắt. Anh phát hiện ra động tĩnh ở phía sau nên mới nói ra mấy lời này, xem ra hiệu quả không tồi.

Thích Triều duỗi tay xoa đầu Hướng Nguyệt, nhìn sang Thẩm Du Hi. Thấy nét nghi hoặc trong mắt anh, Thích Triều mím môi, cuối cùng cũng lên tiếng. "Anh Thẩm, không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên ăn thôi."

"Được."

Thẩm Du Hi dường như không phát hiện Thích Triều kỳ lạ, anh đi tới bên cạnh hắn, dịu dàng mỉm cười.

Thích Triều ở đây từ lúc Thẩm Du Hi nhắc tới búp bê vải.

Thẩm Du Hi cũng không nói gì lạ, nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ không nghĩ nhiều, thậm chí có thể cười đùa vài câu nhưng từ lúc nghi ngờ anh Thẩm có ý với mình, hắn có hơi mất tự nhiên.

Thích Triều xoa chóp mũi, dẫn mấy búp bê quay về thảm dã ngoại.

Cơn gió mát mẻ thổi qua, nhìn giỏ đồ rồi nhìn sang mấy búp bê đang chờ ăn, Thích Triều đè nén cảm xúc trong lòng mình, trở lại bình thường, xắn tay áo chuẩn bị thức ăn.

Bên kia, Hướng Nguyệt còn đang tự hỏi chuyện cha muốn thay đổi địa vị búp bê là thế nào. Cậu nắm chặt quả bóng, đi tìm Lan Lạc và Li Bạch để xác nhận.

"Có phải cha muốn trở thành thợ chế tác cấp đại sư vì để thay đổi địa vị búp bê không?" Chiếc đuôi của Hướng Nguyệt cụp xuống, ánh mắt nghiêm túc. "Địa vị búp bê thật sự rất thấp sao?"

Hướng Nguyệt lớn lên trong tình yêu thương của cha, lần duy nhất vấp phải khó khăn là khoảng thời gian ở trong mẫu thạch, cậu hoàn toàn không biết thế giới này khắc nghiệt với búp bê như thế nào.

Li Bạch và Lan Lạc nghe được thắc mắc của Hướng Nguyệt, hai búp bê liếc nhau. Li Bạch mím môi, đôi mắt vàng kim ảm đạm. "Rất thấp."

Li Bạch cũng là búp bê được lớn lên trong tình yêu thương nhưng cậu bé từng tham gia thi đấu, xem màn chiếu, đọc nhiều sách, sớm đã không còn ngây ngô như trước. Cậu bé biết mình được ra đời trong tay Thích Triều là may mắn đến nhường nào.

Chuyện Thích Triều muốn trở thành thợ chế tác cấp đại sư Li Bạch và Lan Lạc đã biết từ lâu, song đây là lần đầu tiên hai búp bê nghe nói hắn làm vậy là để thay đổi địa vị của các búp bê.

Tại sao lại có người tốt với búp bê như vậy?

Đầu ngón tay Lan Lạc cào cào sofa, đôi mắt lam tối đi. Búp bê ở Lam Tinh bị coi như công cụ, đồ chơi. Muốn thay đổi suy nghĩ của bọn họ cực kỳ khó nhưng Thích Triều vẫn làm.

Chiếc đuôi đằng sau Hướng Nguyệt nhẹ nhàng vung vẩy, từ biểu cảm của hai búp bê cậu cũng mơ hồ đoán được chuyện này khó đến mức nào. Suy nghĩ của Hướng Nguyệt luôn xoay quanh cha mình, mới nghe tới chuyện này, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn giúp cha. Song cậu cũng biết mình còn thiếu sót nhiều thứ, thậm chí vẫn chưa bằng Li Bạch và Lan Lạc.

"Các anh có thể dạy chữ cho em được không?"

Hướng Nguyệt nói với hai búp bê. "Em muốn giúp cha hoàn thành ước mơ của mình."

Giúp Thích Triều?

Li Bạch và Lan Lạc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Hướng Nguyệt, dường như nháy mắt đã được khơi dậy ý kiến chiến đấu.

Thích Triều không hay biết chuyện vừa rồi khiến các búp bê trong nhà quyết tâm học hành. Hắn xem thời gian, ước lượng mười phút nữa là có thể ăn cơm liền ngồi xuống nghỉ ngơi. Thích Triều xoay người thì phát hiện Thẩm Du Hi không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở đằng sau mình.

"Anh Thẩm." Thích Triều đè nén tâm tư của mình, mỉm cười với Thẩm Du Hi, nhìn từ bề ngoài thì không có gì khác thường. "Còn mười phút nữa là ăn được rồi."

Thẩm Du Hi ừm một tiếng, cùng hắn ngồi trên ghế dài.

Đã nhiều lần ngồi chung với anh Thẩm nhưng lúc này hắn luôn không khống chế được mà chú ý tới anh. Thích Triều buồn phiền mở quang não lên xem.

Mới mở máy mà đã có một loạt thông báo hiện ra, số lượng chấm đỏ tăng lên chóng mặt.

Cinnamon: [Hu hu hu người đàn ông mất tích nửa năm này cuối cùng cũng ngoi lên rồi.]

Pháo hoa bùm bùm: [Đợi mốc cả người, cuối cùng ông lớn cũng mò lên. May mà tui không bỏ cuộc.]

Có chút vui vẻ: [A a a a trời ơi nhanh quá vậy. Thế mà lại tạo ra một búp bê cấp S mới rồi. Chẳng lẽ giờ búp bê cấp S nửa năm có thể xuất hiện một đứa sao?]

Khí chất u hoàng: [Ông lớn chế tạo được hai búp bê cấp S rồi. Đỉnh vãi, nếu mà tham gia Hiệp hội thì đã là thợ chế tác đặc cấp á.]

Mấy bình luận khá thú vị, ánh mắt Thích Triều lộ ra chút ý cười. Hắn chọn vài câu để trả lời, khu bình luận nháy mắt liền vui như Tết, cực kỳ náo nhiệt.

Thẩm Du Hi liếc qua biểu cảm của Thích Triều, khóe môi dần hạ xuống. Hắn biết kiểm soát cảm xúc thật đấy.

Nghĩ vậy, Thẩm Du Hi không nói gì thêm, anh biết mình không thể ép Thích Triều, như vậy chẳng khác gì đẩy hắn ra xa.

Tuy Thích Triều rất kín tiếng, ít khi đăng gì lên mạng xã hội nhưng sau khi thi đấu xong, lượng người theo dõi hắn đã vượt hơn mười triệu người. Dù Thích Triều không hoạt động trên mạng nhiều thì lượng fan của hắn vẫn tương đối ổn định.

Cuộc thi dành cho thợ chế tác có sức ảnh hưởng hơn Thích Triều tưởng, hội phó Hiệp hội cũng xem được bài đăng của Thích Triều.

Mấy ngày này Hiệp hội đang đau đầu về số lượng búp bê cấp S. Dù bọn họ đã dồn tài nguyên cho các thợ chế tác đặc cấp, sản lượng cũng có cao hơn nhưng búp bê cấp S không thể nói làm là làm được ngay.

Viện nghiên cứu hiển nhiên không hài lòng với tốc độ của Hiệp hội, thậm chí còn gây áp lực cho hội trưởng. Hội trưởng là một thợ chế tác cấp đại sư, tuổi đã cao, không muốn phải nhức đầu xử lý đống chuyện này liền lập tức đá qua cho hội phó.

Hội phó ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán, tóc rụng tùm lum. Ông quay sang nhìn thư ký. "Gần nửa năm này Hiệp hội có mấy búp bê cấp S ra đời?"

"Năm búp bê." Thư ký dừng lại, nói thêm. "Trước đó không lâu viện nghiên cứu đã đưa một nhóm búp bê đi, nhưng bên bọn họ muốn tháng sau phải có thêm mười búp bê nữa."

Đầu hội phó muốn nổ tung, viện nghiên cứu chỉ chăm chăm phát triển dị năng mà không thèm nghĩ cho bọn họ. Ông xoa đầu, nói. "Bên Thích Triều đã cử người tới chưa? Có tin tức gì không?"

Nửa năm đã chế tạo được búp bê cấp S, tốc độ này quả thật làm người ta phát sợ. Phải biết nhóm thợ chế tác của Hiệp hội thường hai năm mới làm được một đứa.

Dẫu sao búp bê cấp S cần thợ chế tác phải tiêu hao một lượng lớn sức mạnh tinh thần. Để làm một búp bê cấp S người ta thường phải nghỉ ngơi một đến hai năm mới có thể hồi phục.

"Đều bị Thích Trầm Minh ngăn lại rồi." Thư ký nói đến đây cũng hơi xấu hổ. "Bên phía tỷ phú không hài lòng với cách Hiệp hội xử lý Chương Nha, không muốn để chúng ta gặp Thích Triều.

Lần trước tên Chương Nha ngu ngốc ra lệnh cho búp bê ám sát Thích Triều, bên thẩm phán không thể kết tội cố ý giết người, Hiệp hội đã bảo lãnh cho gã, mười năm sau ra tù.

Hội phó không muốn đắc tội với tỷ phú nhưng dù sao Chương Nha cũng là người chế tạo được búp bê cấp S. Bây giờ viện nghiên cứu đế quốc thiếu búp bê cấp S như vậy, tất nhiên không thể để ông ta bị giam quá lâu.

"Tìm người lén tới nói chuyện với Thích Triều đi." Hội phó xoa lông mày, ông nhớ đợt trước Thích Triều từng tìm mình vì búp bê Song Kính bị bỏ đi kia. Khi đó hắn tỏ ra rất thân thiết với Hiệp hội. Vì để hoàn thành nhiệm vụ của đế quốc, ông cần Thích Triều gia nhập Hiệp hội.

Nếu Thích Triều đồng ý, dù tỷ phú có không muốn cũng không thể từ chối. Dù sao đứng sau Hiệp hội là đế quốc, trong mắt hội phó lóe lên tia lạnh lẽo.

Thích Triều không biết hiệp hội đã âm thầm tính toán muốn mời mình, sau buổi dã ngoại, hắn đưa Tam Nguyệt về biệt thự của hai đứa em trai. Chờ Tam Nguyệt xuống khỏi phi thuyền, Thích Triều chưa rời đi ngay, hắn cũng không định xuống mà dựa lưng vào ghế, ngồi trong trong phi thuyền suy nghĩ cẩn thận về mối quan hệ giữa hắn và anh Thẩm.

Thấy Tam Nguyệt đứng im tại chỗ, Thích Triều nhận ra hành động của mình có chút kỳ lạ. Hắn hạ cửa sổ, mỉm cười với Tam Nguyệt: "Cậu mau vào đi, tôi cũng sắp về rồi."

Tất nhiên đây chỉ là cái cớ, Thích Triều không về nhà ngay mà dừng phi thuyền ở một chỗ khác, tiếp tục bình tĩnh suy nghĩ về hắn và anh Thẩm.

Bên kia, Tam Nguyệt nhìn phi thuyền biến mất trong không trung, y mím môi. Tam Nguyệt đi theo sau Thích Triều nên cũng nghe thấy hết cuộc trò chuyện giữa Thẩm Du Hi và Hướng Nguyệt.

Tam Nguyệt từng sống ở tầng đáy khu Cam Phần, so với bọn Li Bạch, y càng hiểu rõ về hoàn cảnh sinh hoạt của búp bê cấp thấp hơn. Trong mắt Tam Nguyệt chuyện Thích Triều muốn thay đổi địa vị búp bê là điều không thể, song y không ghét ý tưởng đó, hoặc là nói từ khi biết đến hành động này của Thích Triều, dường như có một luồng nước ấm được rót vào trái tim y.

Sau khi vào biệt thự, Tam Nguyệt bắt đầu cùng nam sinh trung học Đồ Trang thức đêm học tập, Đồ Trang nhận ra tâm trạng Tam Nguyệt khá tốt liền dùng móng tay không còn lởm chởm chọc chọc mặt y. "Hôm nay vui lắm hả?"

Nghĩ đến việc Thích Triều có thể là "cha" mình, y cong môi, "vui vẻ" ừ một tiếng.

Lúc chuẩn bị ngủ, Tam Nguyệt tưởng đêm nay sẽ không gặp ác mộng như hai ngày trước, nhưng khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, trán y túa đầy mồ hôi

Trong giấc mơ, y lại gặp được Lan Lạc. Lần này búp bê tóc vàng còn thê thảm hơn trước, mắt cậu nhóc đã bị khoét ra, cánh tay trái và chân phải bị thứ gì đó chặt đứt, trên người đầy vết máu loang lổ. Cậu nhóc nằm trên một gốc cây khô héo, dùng đôi tay còn sót lại vuốt ve thân cây nứt nẻ. Quanh người cậu nhóc quấn đầy sương đen, lẩm bẩm tự nhủ. "Sẽ không để ai làm mi bị thương."

"Lan Lạc nghe lời cha nhất. Dù trái tim có tan nát cũng nhất định không để ai làm mẫu thụ bị thương."

Mẫu thụ, cha.

Hai từ này liên tục lặp lại trong đầu Tam Nguyệt. Y nhớ tới người đàn ông tóc vàng dịu dàng, Tam Nguyệt biết đó là cha của Lan Lạc, nhưng mẫu thụ là gì?

Tam Nguyệt lại một lần nữa rơi vờ mịt.

Ở sân huấn luyện, nhân lúc đêm tối, A Cốt nhảy nhót tới bên hồ. Cậu ta ngáp dài, chán nản tiếp nhận một loạt búp bê hỏng hóc từ tay Xích Yêu.

Một sợi dây móc nối khoảng hai mươi búp bê, những búp bê này đều ngờ nghệch, trên người có vô số vết thương lớn nhỏ, những con bị thương nghiêm trọng thì chỉ còn một nửa cơ thể.

"Thảm quá đi." A Cốt cười tủm tỉm, song đôi mắt xanh ánh lên vẻ lạnh lùng. "Bị chủ nhân hoặc là cha đánh thành như này, chắc là khó chịu lắm đúng không?"

Những búp bê dường như có chút xao động, ngoài ra không còn phản ứng gì nữa. Mức độ cảm quan của búp bê cấp thấp chỉ có thể làm được đến vậy.

"Đừng có làm chuyện thừa thãi nữa."

Xích Yêu vác đao, không vui nói.

A Cốt bĩu môi, cảm thấy vô vị mà hừ một tiếng, kéo dây đưa búp bê đi. Cậu ta vui vẻ nghêu ngao trên đường, mơ hồ cảm nhận được có đám người cách đó không xa đang bỏ chạy tán loạn.

Nhát gan ghê.

Tối nay A Cốt sẽ không tìm mấy người chơi đâu, A Cốt còn phải làm việc, cậu ta muốn tới chỗ mẫu thụ.

Đợi mẫu thụ chữa trị cho đám búp bê này rồi để chúng chơi với mấy người thì A Cốt sẽ nhàn hơn nhiều!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK