• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đó! Cậu xem tức không!!

Song Tử và Cự Giải không khỏi nhìn nhau, thật chẳng biết nên khóc hay nên cười nên cứ mang bộ mặt hơi có chút khó coi. Hai nàng lại nhìn sang cô bạn của mình, thú thật là có hơi ngán ngẩm.

- Cậu cũng có phần sai mà, Nhân Mã! Cái gia đình trẻ con nhà cậu!!

Dù cho nhu mì hơn và hiền dịu hơn thì tính ra, Song Tử vẫn độc mồm độc miệng như vậy. Bao nhiêu năm trôi qua, cô thậm chí bị lây nhiễm thêm từ Bảo Bình chứ chẳng chơi.

Nhân Mã quyết không thua. Nhìn cái cách cô nàng phồng mang trợn má như vậy, Song Tử thật muốn đập cho một cái. Ánh mắt cô nhìn Nhân Mã, có chút khinh thường nhè nhẹ.

- Mặc kệ cái con nhỏ vừa bị lây nhiễm này, Cự Giải cậu nói xem! Là tớ hay Bạch Dương sai?! Là anh ta! Nhất định là anh ta đúng không!?

Tự nhiên bị truy hỏi khiến Cự Giải nhất thời chẳng hiểu gì. Trong khi cô đang chăm cho Thiên Anh ăn thì đùng một cái, Nhân Mã chạy xồng xộc vào nhà cô, ôm cả thằng con bảo bối của cô nàng mà khóc lóc kể lể. Sau đó thì gọi cả Song Tử đến mức ai đó phải bỏ luôn mớ công việc đầy đầu cho Bảo Bình và chạy ngay đến đây. Cứ tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, rốt cuộc lại là giận chồng ôm con bỏ về nhà. Nhưng điều khác là nhà ở đây là nhà bạn chứ không phải nhà ngoại, trừ khi Nhân Mã muốn bị "cạo trọc đầu".

Đầu đuôi mớ sự tích của câu chuyện "Giận chồng ôm con bỏ đi bụi" là thế này. Lúc ở nhà, khi Nhân Mã đang vui vẻ chơi với thằng con Nhân Minh thì ai đó chạy xuống từ trên lầu và đưa ra chiếc áo trắng bị lem màu ra trước mặt cô, kèm theo đó là một tràng dài thậm chí chẳng cho Nhân Mã nói câu nào. Nhưng cái bản tính dù bao nhiêu lâu trôi qua vẫn vậy, Nhân Mã ghét bị ai đó chặn họng và đương nhiên, cô bỏ Nhân Minh sang một bên và cãi lại.

...

"Cái đồ đàn ông nhỏ mọn!"

"Việc này không liên quan tới nhỏ mọn! sai!! Ai lại giặc áo trắng với áo màu?! Giờ thì tôi đi làm thế nào đây hả?!!!"

"Ơ hay, nói cho anh biết tôi không giặc cái áo đó!! Đúng cái đồ chỉ biết đổ thừa!!"

"Này nhé! Nên cảm ơn tôi đi, cái đồ lẫn như thì ngoài tôi chẳng ai thèm lấy đâu nhé!!"

"Aha, tôi cho anh nói lại! Tôi vẫn còn hàng người theo đuổi đấy nhé!! tôi khổ lấy phải thằng chồng như anh!!!"

"Cái đồ mặc đồ thể thao đi dự tiệc!!"

"Cái đồ mặc vest đi tắm biển!!"

...

Và sau đó là tình huống mà ai cũng biết, Nhân Mã túm lấy Nhân Minh và đủng đỉnh hất mặt bước đi không một lần ngoảnh đầu lại. Và đương nhiên, Bạch Dương trong cơn nóng giận cũng bỏ lên phòng tìm cái áo khác.

- Thật sự thì... cái này không phải chuyện quá lạ Cự Giải nhỉ?

Song Tử vừa day day thái dương vừa chán nản nói. Cái cặp vợ chồng mà cả hai đều mang tính lửa, lại còn trẻ con ăn vào trong máu, thật sự cãi nhau là chuyện cơm bữa không thể không xảy ra. Giận Bạch Dương ăn bánh của mình mà bỏ đi, giận Nhân Mã chỉ biết chơi bỏ mặc mình mà bỏ đi, cái nhà này thật khiến "hàng xóm" phát mệt. Thử hỏi trong mấy đứa kia làm gì có gia đình đứa nào là không bị hai đứa này "ghé thăm"...

- Nhưng rõ là tớ không có giặc cái áo đó!! Đúng không, Nhân Minh? Nhân..

Nhân Mã chẹp miệng khi nhận ra thằng nhóc đang chơi với Cự Thiên bên kia, và hoàn toàn bỏ mặc nỗi khổ tâm của mẹ nó. Thằng yêu nghiệt, sao nó lại là con cô cơ nhỉ?! A!! Hệt như thằng cha khốn kiếp của nó mà!!

Thật sự thì Cự Giải cũng chẳng còn để tâm chuyện nhà hai đứa đó nữa. Không phải cô vô tâm, mà riết rồi quen, đến Cự Giải còn "chai" mặt còn gì. Với lại, Nhân Mã và Bạch Dương có giận nhau lâu được đâu, thể nào chút nữa ông tướng kia cũng tới rước vợ yêu về cho coi!

- Thôi kệ cậu, tớ về công ty đây!

Nhìn vẻ mặt co nhúm lại của Nhân Mã, làm như Song Tử không biết cô nàng đang nghĩ gì ấy! Nhưng đừng có hòng Song Tử mềm lòng!

- Giữa cậu và Bảo Bình, cậu nghĩ tớ chọn ai hả? Aha, đoán xem? Còn lâu tớ mới bỏ đống công việc kinh khủng đó cho anh ấy!!

Lườm nguýt Song Tử thản nhiên chào Cự Giải và mấy đứa nhóc mà bỏ đi không chút bận tâm, Nhân Mã thực sự hận quá! Con nhỏ đó mà là bạn thân cô đấy ư?! Chỉ là cái đồ theo trai bỏ bạn, mặc dù có gì đó không đúng ở đây..

- Giữ Thiên Anh giúp tớ nhé!

Trước khi Nhân Mã kịp nói gì, Cự Giải đã đặt con bé Thiên Anh vào lòng cô. Đứa bé gái hai tuổi là con thứ hai của Cự Giải và Thiên Bình, sao Nhân Mã cứ thấy nó như đang cười cợt cô thế nhỉ..

- Cự Giải, anh về rồi!

Khi Nhân Mã ngạc nhiên quay sang, cô nhìn thấy Thiên Bình trong bộ dạng đang tháo mấy cái thứ hoá trang khỏi mình. Nhưng cô vừa định chào cậu bạn thì Thiên Bình hoàn toàn bỏ mặc cô, lập tức chạy đến và bế bé Thiên Anh trước khi Nhân Mã kịp nhận ra.

Nhìn Thiên Bình cưng nựng con bé, Nhân Mã không khỏi cảm thấy bực bội. Cái thằng này dám lơ cô, dám xem cô như không khí!! Được!!

Thiên Bình tự nhiên cảm thấy bàn chân đau nhói cả lên, quay sang thì thấy Nhân Mã đang sưng sỉa mặt mày nhìn mình. Chớp mắt mấy cái, vẫn ôm khư khư đứa con gái, cậu nhìn Nhân Mã cứ như sinh vật lạ.

- Đau đấy! Cậu đến bao giờ?

Quả nhiên, là cậu ta không thấy cô..

- Được rồi, đừng có làm phiền nhà người ta nữa! Về!

Trước khi Nhân Mã kịp định thần xem ai là người vừa nói thì từ đằng sau, ai đó túm lấy cổ áo Nhân Mã và lôi nhanh đi, mặc kệ cô vùng vẫy trong tuyệt vọng. Thiên Bình vẫn đứng đó, ôm lấy Thiên Anh mà nhìn nhau, hoàn toàn chẳng hiểu gì. Là cậu bỏ lỡ gì vui sao, mặc dù Thiên Bình cũng không quan tâm lắm. Ôi, cậu nhớ con đến chết đi được!!

Đến khi bị "quẳng" vào xe, Nhân Mã mới nhận ra khuôn mặt của thằng chồng khốn nạn của cô, và nhận ra cả Nhân Minh cũng vừa bị "tống" vào ghế sau. Aha, cô chưa hết giận đâu nha!

- Cho tôi xuốnggg..

Kiềm lại sự bực bội trong lòng, Bạch Dương cố coi như không có chuyện gì xảy ra. Và bị bơ khiến Nhân Mã càng thêm khó chịu, mặc kệ ai đó đang lái xe, cô lập tức đạp một cái thật mạnh vào chân cậu.

Đạp phải cái chân đang đè ga của Bạch Dương khiến chiếc xe lập tức chạy nhanh hơn về phía trước, và cậu nhanh chóng bẻ tay lái tránh tông vào cái cây đằng kia.

Lúc này, trong chiếc ô tô vừa dừng lại bên đường, có hai cặp mắt đang toé lửa nhìn nhau và một thằng nhóc thản nhiên ngồi vừa xem vừa bóc bánh bỏ vào mồm. Nhân Minh quá quen với chuyện này và dù thằng bé mới bảy tuổi, nhưng nó hoàn toàn "miễn nhiễm".

- Muốn chết?

Thay vì cảm thấy có lỗi, Nhân Mã lại hất mặt lên một cách thách thức.

- Tới làm gì?

- Vậy để cho phá nhà người ta hả?

- Không có chuyện đó!

- Có!

Lại lườm nhau.

Nhân Mã không hề biết Bạch Dương đã lo lắng thế nào. Chiều đi làm về, cậu đã mua bánh định dỗ ngọt cô và nhận ra, Nhân Mã đã gói đồ bỏ đi mất theo thằng con quý tử. Nhân Mã không hề biết Bạch Dương đã sốt sắng chạy khắp nơi, gọi khắp tụi nó mà hỏi tung tích của cô. Cậu thật sự đã rất lo.

Ban nãy trước khi rời khỏi, Thiên Bình có nói chuyện này với cô. Cũng có chút mềm lòng, nhưng không có nghĩa Nhân Mã hết giận! Cũng muốn nói lắm, nhưng cứ thấy kì kì nên im luôn! Cô không xin lỗi đâu..

- Tìm bao lâu rồi?

Đôi mắt Bạch Dương có hơi rời khỏi tấm kính cửa xe và định nhìn sang Nhân Mã, rồi lại thôi.

- Năm tiếng, hôm nay về sớm.

Nhân Mã có chút tội lỗi nha. Cô cắn chặt môi.

- ...  Xin... xin lỗi...

- Mới nói gì?

- C-Có nói gì đâu! Anh nghe nhầm đ---"

Nhưng Nhân Mã còn chưa kịp nói dứt câu thì đã bị chặn lại. Môi ai đó áp lên môi cô, mà cắn mà mút đến cô mã nào đó muốn ngạt thở. Rời khỏi, Bạch Dương gian manh nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của Nhân Mã, liếm môi cười ranh.

- Ngọt!

- A-A-Anh dám---!!??

Ai đó thậm chí không nói được thành lời thì đã bị chồng ôm chầm lấy. Cô vợ nóng cả mặt khi anh chồng cắn nhẹ lấy tai cô.

Cặp vợ chồng nào đó lo tình tứ như vợ chồng son mà hoàn toàn quên mất thằng bé con ngồi đằng sau đang nhai bim bim rồm rộp, mắt thản nhiên nhìn ba mẹ như đang xem phim. Chuyện thường tình mà Nhân Minh hoàn toàn miễn nhiễm sau khi bị ba mẹ "đầu độc" hằng ngày mỗi khi giận nhau rồi hoà nhau..

Hình như điện thoại Nhân Minh reo. Nhìn số của Cự Thiên hiện trên màn hình, thằng bé tự nhiên ớn lạnh cả sống lưng. Canh me ba mẹ, nó áp điện thoại lên tai mà thì tha thì thầm.

"Sao rồi nhóc?"

- Hình như chưa biết. Mà anh này, lỡ bể thì sao ha?

"Còn hỏi, thử coi chú Dương làm gì nhóc!"

- Nhưng đâu phải em cố tình vứt áo của ba vào đâu.. Em chỉ định phụ mẹ, ai dè lại bỏ nhầm... chứ bộ...

Trương Nhân Minh tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, đến gói bim bim còn rơi khỏi tay. Thằng bé nuốt nước bọt một cái, chậm rãi quay ra sau.

Thằng lớn nhìn thằng nhỏ cười cười, nhưng mặt lại đầy sát khí. Con lớn thì thằng nhỏ mỉm cười dịu dàng, nhưng lại đầy ớn lạnh. Suy cho cùng, toàn bộ đều là thằng nhỏ hưởng..

- A.. Ba.. mẹ.. hai người bình tĩnh.. Có gì từ từ mình nói chuyện.. nha..?

Nụ cười trên mặt tắt ngúm, Bạch Dương hất mặt nhìn thằng con. Rốt cuộc nguyên do giận dỗi của vợ chồng cậu lại xuất phát từ cái thằng nhóc này..!!

- Về nhà cởi quần nằm sấp! Sầu riêng đang đợi nhóc đấy!!

Làm như cậu không biết Nhân Minh chính là người xúi giục mẹ nó bỏ nhà đi vậy. Lúc nào mà thằng này chả gây chuyện.

- B-Ba!! Đừng mà, tha con đi!! Mẹ!!

Đáp lại vẻ mặt cầu khẩn của cậu quý tử, Nhân Mã cười dịu dàng, như cho hi vọng nhỏ nhoi rồi dập tắt nó theo "định lí" của Nhân Minh.

- Ráng nha con yêu, mẹ chuẩn bị bông băng thuốc đỏ cho!

Mặt thằng nhóc nào đó méo xệch đến tận lúc về tới nhà, khóc thật không ra nước mắt. Thằng nhỏ còn không dám vào nhà, sao ba nó lại là cảnh sát làm chi chứ!!

oOo

Thằng con lớn của nhà nào đó nghe được cuộc đối thoại qua điện thoại chưa tắt của Nhân Minh, "nhẫn tâm" mở loa lớn cho cả nhà nghe. Đêm đó, nhà họ Trương chính là âm thanh ăn vạ khóc lóc của cậu chủ, còn nhà họ Ngô lại tràn ngập tiếng cười..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK