Khóe miệng Cảnh Hạo mang theo ý cười không rõ, thật giả không quan trọng, chỉ cần có thể khiến mấy đứa con cháu vô dụng của Hàn gia và cổ đông của tập đoàn nghi ngờ là đủ rồi. Hiện tại nhà họ Hàn dựa hết vào người nắm quyền mới có thể chống đỡ mà không sụp đổ, kể cả ông ta có nói mình không bị bệnh thì một số người cũng sẽ cho rằng ông ta đang gắng gượng chống đỡ.
Trong dòng tộc lớn nhiều người thì lắm mồm, chuyện này rất nhanh bị bên ngoài biết, những chiến sĩ trên mạng sôi nổi đăng bài thảo luận, trong đó có một ID rất quen, cũng gây chú ý nhiều nhất, không phải ai khác mà chính là “Làm chết Alpha” tiếng tăm lừng lẫy.
Làm chết Alpha nói hắn cũng đang quan tâm tới nhà họ Hàn, hiện tại tin tức này có hai khả năng, một là sự thật, hai là bị hãm hại.
Nếu nói từ vế sau cho tới trước, hiện nay người có khả năng hãm hại họ nhất có hai trường hợp, một là kẻ thù, hai là vì chuyện cô hai mà bất bình. Trên dưới nhà họ Hàn đều là những kẻ “thượng hạng”, thế nên dù là trường hợp nào tôi cũng chỉ muốn nói hai chữ: Xứng đáng.
Lại nói tới trường hợp thứ hai, chuyện này cũng rất có thể, nếu Hàn gia không một mực đòi dựa hơi vào Trịnh gia, lại càng không gây ra một mạng người, tổ tiên của Hàn gia đều là người quang minh lỗi lạc thì ai biết chứ…
Phía sau còn rất dài, trật tự rõ ràng, biến đổi phương thức để nói lên chủ nhân nhà họ Hàn khom lưng uốn gối, dựa vào việc bán cháu gái mà sống, thật sự làm cho liệt tổ liệt tông nhà họ Hàn mất hết mặt mũi.
Đây là lần đầu tiên “Làm chết Alpha” đăng bài khiến tất cả Alpha, Beta, Omega đều cảm thấy hả lòng hả dạ, số lượng bình luận liền không ngừng tăng cao.
Chủ nhân nhà họ Hàn thường ngày cũng sẽ lên mạng xem tin tức, lúc này đương nhiên thấy được bài viết, ông ta tức giận tới mức đập bể máy tính ngay lập tức.
Làm chết Alpha đắc tội nhiều người như vậy, sao vẫn còn tồn tại?
Sao hắn còn chưa chết đi?
Dạo gần đây nhà họ Hàn xảy ra rất nhiều việc, khiến cho ông ta quá mệt mỏi, mấy ngày liên tiếp ngủ không ngon giấc, vả lại chuyện ép chết cháu gái ruột khiến ông ta càng nghĩ càng khó chấp nhất, hiện tại nhìn thấy bài viết này, ông ta nổi giận tới máu dồn lên, thiếu chút nữa là ngất đi.
Ông ta nhìn đám con cháu nghe thấy tiếng động mà chạy vọt vào, thấy họ đều lo lắng nhìn mình, bộ dáng phải chăm sóc cho người thân trước lúc lâm chung, còn hỏi ông có muốn tới bệnh viện không, nhất thời nổi giận quá độ, lần này rốt cuộc không chịu đựng được nữa, hai mắt ông vừa đảo liền ngất đi.
Giới truyền thông cắm cọc bên ngoài nhà họ Hàn mỗi ngày, lúc này phát hiện chủ nhân nhà họ được đưa vào bệnh viện, lập tức bắt đầu phỏng đoán nói không chừng chủ nhân nhà họ đúng là bị bệnh nan y.
Vì thế cổ phiếu của Hàn gia lần thứ hai rớt giá, tuy con cháu nhà họ Hàn từ miệng bác sĩ biết được ông chủ không có bệnh, nhưng trải qua chuyện này, bọn họ và một vài cổ đông đều nghĩ tới chuyện tương lai. Nội bộ công ty nhanh chóng chia rẽ, bắt đầu tranh đấu gay gắt, ông cả và ông ba nhà họ Hàn bởi vì tranh nhau chức chủ tịch mà còn không tiếc vung tay đánh nhau, dẫn tới cả hai đều bị thương.
Chủ nhân nhà họ Hàn mới tỉnh lại thì nghe tới tin tức này, giận tới mức lần thứ hai mắt trợn trắng lên, lại chìm vào trong hôn mê.
Thuộc hạ báo báo từ đầu chí cuối tình huống gần đây cho Cảnh Hạo.
Cảnh Hạo đang đầy hứng thú đọc bài viết vợ mình đăng, thầm nghĩ may mà ý chí của chủ nhân nhà họ Hàn khá bền vững, da mặt cũng khá dày, nếu không đúng là có thể bị làm cho nhảy lầu tự vẫn rồi.
Thiệu Trạch muốn làm cho cục diễn hỗn loạn trong thời gian ngắn đương nhiên phải ra tay với dòng họ yếu nhất, cũng trách sao Hàn gia xui xẻo rơi vào trong tay y. Có điều hiện nay Hàn gia không có người thừa kế, cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng đi tới bước này, Thiệu Trạch chẳng qua khiến nó đi tới sớm hơn thôi.
“Nội bộ công ty đã rối loạn, lần này nhà họ Hàn chỉ e khó mà vực dậy được.” Cảnh Hạo thong thả nói “Kể cả có thể thì cũng bị tổn thất nặng nề.”
Thuộc hạ âm thầm lau mồ hôi lạnh. Mấy năm nay cậu Trạch vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, được nuông chiều như một đóa hoa khiến họ thiếu chút nữa quên mất người này trước đây đã dùng gần nửa tháng bức điên ông chủ mình. Quả nhiên cậu Trạch dù qua bao lâu vẫn đầy khí phách và oai hùng như vậy.
Thuộc hạ nuốt nước miếng “Có lẽ cậu Trạch sắp trở về rồi?”
“Còn phải chờ thêm một thời gian nữa.” Đôi đồng tử của Cảnh Hạo mang theo chút ý cười “Tài liệu Bạch Triệt đưa không chỉ có ba dòng họ này, chờ tung những thứ đó ra, làm cho các dòng họ khác hỗn loạn một chút, cậu ấy mới có thể thu tay lại.”
Thuộc hạ lần thứ hai lau mồ hôi, tiếp tục xem trò vui.
Chuyện bao Beta cũng không hoàn toàn chấm dứt, Thiệu Trạch lại xào nấu một phen, dòng họ này dắt theo dòng họ kia, kéo ra không ít chuyện. Tin tức được tung lên một phần là từ tư liệu do Bạch Triệt tìm kiếm, một phần là do bọn họ tự tố cáo nhau, tất cả đều là tin tức tiêu cực, hình tượng không ngừng rớt xuống, trong đó bao gồm cả cậu cả nhà họ Chu.
Chu gia tới giờ vẫn chưa điều tra ra kẻ điều khiển phía sau, chỉ cảm thấy đối phương thuộc loại rất chuyên nghiệp, một chút manh mối cũng không để lại, nên họ càng thực hiện thuyết âm mưu, càng giữ mình hơn.
Dạo gần đây Bạch Triệt càng ngày càng sảng khoái, sâu trong lòng cảm thấy Thiệu Trạch chính là vũ khí sát thương bí mật của DR, khiến y mỗi ngày thức dậy, sau khi rửa mặt đánh răng xong chuyện đầu tiên làm là chuyển từ dắt chó đi dạo đổi thành xem tin tức.
Cứ thế vài ngày trôi qua, vô luận là Bạch Triệt hay Cảnh Hạo đều cảm thấy Thiệu Trạch nên trở về, nhưng lúc này lại bỗng nhiên xảy ra một sự kiện.
Hóa ra trong thời gian này Thiệu Trạch không ngừng chỉnh các dòng họ khác, còn đề xuất không ít ý kiến cho “cô bạn tốt” của y đến đòi công bằng ở nhà họ Trịnh, dẫn tới Trịnh gia dạo gần đây cũng gà bay chó sủa. Cậu cả nhà họ Trịnh sau quá trình quan sát phát hiện cô nàng kia là loại người não ngắn, nên liền tìm hiểu ngọn nguồn, cuối cùng tìm ra Thiệu Trạch, buồn phiền tìm tới tận cửa.
Sau khi nghe xong Cảnh Hạo nhướng mày “Sau đó thì sao?”
“Hai người tới quán cà phê.” Lúc ấy thuộc hạ của Cảnh Hạo ngồi bàn bên cạnh, liền làm hết phận sự mà báo cáo “Đại khái là nói về vấn đề chọn lựa giữa tình yêu đích thực và tiền tài, cậu Trịnh bị cậu Trạch làm cứng họng mấy lần, cuối cùng tức giận bỏ đi.”
Nếu không có gì bất ngờ, trong thời gian sắp tới cậu cả nhà họ Trịnh sẽ theo dõi Thiệu Trạch siết sao, muốn thoát thân cũng có chút khó khăn, Cảnh Hạo hơi híp mắt, bảo thuộc hạ kịp thời báo tin lại cho hắn.
Thuộc hạ cúp máy, giữ vững *** thần chuẩn bị bảo vệ bà chủ nhà mình mọi nơi mọi lúc. Hai ngày sau họ lại gọi điện cho ông chủ “Cậu Trịnh lại tìm tới cậu Trạch, lần này cũng bị làm cho cứng họng, lại bỏ đi rồi.”
“Ừ.”
Hai ngày sau, thuộc hạ nói “Cậu Trịnh cùng cậu Trạch đi ăn cơm, có lẽ đã rút ra bài học nên không nhắc tới đề tài kia nữa.”
“Ừ.”
Một ngày sau, thuộc hạ nói “Cậu Trịnh muốn mời cậu Trạch đến công ty của họ, cậu Trạch từ chối.”
“Ừ.”
Ba ngày sau, thuộc hạ nói “Cậu Trịnh mời cậu Trạch ăn tối, hai người tùy ý trò chuyện với nhau.”
“Ừ.”
Một ngày sau, thuộc hạ nói “Cậu Trịnh mời cậu Trạch ăn tối, cũng chỉ tùy ý trò chuyện.”
Tay Cảnh Hạo hơi khựng lại, ừ một tiếng.
Lại một ngày sau, thuộc hạ nói “Cậu Trịnh mời cậu Trạch ăn tối, còn ra ngoài đi dạo một lát.”
“… Ừ.”
Lại một ngày sau, thuộc hạ nói “Cậu Trịnh mời cậu Trạch ăn trưa và ăn tối, thuận tiện đi tản bộ.”
“…”
“Ông chủ?”
“Ừ.”
Hai ngày sau, thuộc hạ gọi điện thoại tới, ấp a ấp úng “Ông chủ, đọc tin tức…”
Cảnh Hạo híp mắt “Sao?”
“Cậu cả nhà họ Trịnh… công bố một sự kiện, hủy hôn ước trước đó… Hiện đang mời cậu Trạch ăn… ăn cơm…”
Cảnh Hạo “…”
Lý trí của ông chủ Cảnh thoáng chốc đứt đoạn. Lúc này hắn thà để Thiệu Trạch tiếp tục ở khu chín trồng nấm còn hơn.
Hắn cúp điện thoại, đứng dậy bước đi, ai biết vừa mới ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Bạch Triệt đến, hắn không khỏi dừng lại, nhướng mày “Anh cho rằng tôi sẽ bắt cậu ấy về?”
Bạch Triệt tươi cười ôn hòa “Anh sẽ không để Thiệu Trạch bị lộ đâu, chắc là muốn nghĩ cách cho nó thoát nhân.”
“Cho nên?”
“A Trạch vừa mới liên lạc với tôi, tôi cũng có ý này.”
Cảnh Hạo gật đầu, thương lượng cùng y một chút, chuẩn bị đưa vợ về nhà, còn về phần “bạn gái tốt” của vợ hắn không có cao nhân chỉ điểm có thể bị cậu cả nhà họ Trịnh bóp chết hay không, thì nó không nằm trong phạm vi suy xét của họ.
Họ mất hai ngày để thành công giúp Thiệu Trạch thoát thân. Cậu cả lạnh lùng của nhà họ Trịnh thoáng chốc bị kích động, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm một Beta nữ ở khu mười. Ông chủ Cảnh mặc kệ chuyện mưa gió bên ngoài, về nhà sớm, muốn dạy dỗ vợ một trận, kết quả lại phát hiện y không có ở nhà, trán hắn lập tức nảy lên “A Trạch đâu?”
Cảnh Minh Tuấn đang nắm tay em trai, nghe vậy nó ngẩng đầu “Cha đi mua đồ ăn rồi.”
Hồi ức không tốt đẹp hiện lên trong đầu, phản ứng đầu tiên của ông chủ Cảnh chính là vợ mình bỏ trốn, mặt hắn tối sầm, xoay người bước đi.
Cảnh Minh Tuyên nhìn theo “Ba ơi?”
“Ba đi tìm cha rồi.” Cảnh Minh Tuấn thở dài “Chắc là cha không cần ba nữa.”
“Dạ?”
“Nếu cha thật sự không cần ba nữa, ba và cha sẽ ly hôn đấy, em biết không?” Cảnh Minh Tuấn xoa đầu em trai, giọng điệu phiền muộn “Ài, đứa nhỏ đáng thương, bé thế đã phải đối mặt với chuyện này rồi.”
Khóe miệng bảo mẫu run rẩy, nghĩ thầm chuyện này mà để ông chủ nghe thấy, cậu lại muốn uống tiếp nước cà rốt sao?
Cảnh Minh Tuyên hơi mệt, cũng không biết có nghe thấy không, bé ngáp một cái, rúc vào lòng anh hai.
Cảnh Minh Tuấn xoa lưng bé, đưa ra lời thề son sắt “Em yên tâm đi, dù xảy ra chuyện gì anh hai cũng sẽ yêu thương em.”
Cảnh Minh Tuyên dạ một tiếng, chậm rãi cuộn mình lại, nhắm mắt ngủ. Cảnh Minh Tuấn nhìn bé một hồi, lại xoa lưng bé, lảo đảo bế em trai lên lầu.
Cảnh Hạo cũng không tìm mất bao lâu, thực tế lúc hắn đi ra ngoài chuẩn bị gọi cho thân tín thì người đó đã chờ hắn từ lâu, nói cậu Trạch dặn phải dẫn hắn tới một nơi. Cảnh Hạo hỏi địa chỉ xong, hắn hơi nhíu mày, bước lên xe.
Hắn đã từng lên kế hoạch chuyển qua khu mười ở, bởi vậy có ưng ý một chỗ có vị trí rất đẹp, nhưng đối phương bán sống bán chết không chịu bán, bảo bên hắn gặp đích thân ông chủ của họ mà bàn bạc, thế nhưng ông chủ đó nếu không xuất ngoại thì là không rảnh, bảo thuộc hạ điều tra chi tiết về ông chủ đó thì kết quả là không điều tra ra, nên hắn đành phải từ bỏ.
Hiện tại nơi hắn muốn đi tới chính là chỗ đó.
Cảnh Hạo chậm rãi bước vào cửa, Thiệu Trạch đang pha trà, ngón tay được tách trà tôn lên trông đẹp vô cùng. Cảnh Hạo nhìn chằm chằm một lát, đi tới bên cạnh y ngồi xuống “Không giải thích sao?”
“Em biết anh muốn tới khu mười ở, từ lâu đã ưng ý với mảnh đất này, thời gian trước vừa mới xây xong, đồ của em và hai con đều đã dọn tới đây rồi, chỉ còn của mình anh nữa thôi.” Thiệu Trạch cười tít mắt nhìn hắn “Với lại mai là sinh nhật của anh, rạng sáng ngày mai chúc mừng sinh nhật ở đây luôn đi.”
Cảnh Hạo không nói hai lời, bế y lên lầu, hung bạo ăn vợ một bữa, mãi tới khi trời tối mới hơi tận hứng.
Thiệu Trạch được hắn bế đi tắm rửa sạch sẽ, lười biếng rúc vào lòng hắn, chuẩn bị đi ngủ.
Cảnh Hạo liếc y một cái, sờ mặt y “Dựa theo kế hoạch của em, có lẽ mai mới nói cho anh biết, nhưng dạo này đã xảy ra một việc khiến anh ghen, nên em mới cho anh sự ngạc nhiên trước một ngày, để anh không tìm em tính sổ nữa đúng không?”
Thiệu Trạch sững sờ nửa giây, đứng dậy muốn bỏ chạy.
Cảnh Hạo nhanh tay lẹ mắt đè y lại, dùng sức ôm y vào lòng, không những lần thứ hai khai tiệc, mà còn dùng tất cả mọi cách không ngừng trêu đùa y, cuối cùng rạng sáng hôm sau thành công đưa y vào kỳ phát tình, hắn vô cùng hài lòng nói “Đây mới là quà sinh nhật của anh.”
Hô hấp của Thiệu Trạch dồn dập, phát hiện nơi bí ẩn trong cơ thể mình một lần nữa bị từ từ mở ra, y không khỏi rên rỉ một tiếng, ôm chặt lấy Cảnh Hạo.
Cơn nóng đầu tiên của kỳ phát tình dần trôi qua, Cảnh Hạo thỏa mãn ôm y, sau đó chợt nhớ tới cậu cả nhà họ Trịnh không đơn giản kia, lại nghĩ tới chuyện từ nay về sau Thiệu Trạch sẽ ở tại khu mười, nói không chừng hai người sẽ gặp lại nhau, có điều hắn lại nghĩ, trong thời gian vừa qua người thay thế của Thiệu Trạch ở khu chín có lộ mặt vài lần, kể cả cậu cả nhà họ Trịnh nghi ngờ thân phận của Thiệu Trạch cũng không có chứng cớ, nếu dám dùng sức mạnh, hắn sẽ giết chết tên đó.
Hắn nhìn Thiệu Trạch, có chút bất đắc dĩ, khí chất của Thiệu Trạch rất thu hút người khác, lại thông minh như vậy, dù cho đổi thành một gương mặt khác cũng vẫn rất hút người, khó trách tên Trịnh kia lại rơi vào lưới tình.
Hắn xoa lưng Thiệu Trạch “Bên ngoài rất lộn xộn, sau này em phải thành thật một chút, ngoan ngoãn ở nhà đợi, không có việc gì thì đi trồng nấm, không được chạy lung tung khắp nơi, biết chưa?”
Ý thức của Thiệu Trạch mơ hồ, y mơ màng ừ một tiếng, cọ vào hõm cổ hắn, nhanh chóng ngủ say.
Động tác đó hoàn toàn là ỷ lại, Cảnh Hạo chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh mắt dịu đi, siết chặt cánh tay.
Người này là của hắn, đời này cũng chỉ thuộc về một mình hắn. Hắn lại gần hôn lên trán Thiệu Trạch, sau đó hôn sâu lên môi y, nhắm mắt lại, cùng y chìm vào mộng đẹp.
Toàn văn hoàn.