Chờ khi về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, lúc chuẩn bị đi ngủ, Cố Dương mới tỉnh táo lại.
Không đúng! Cậu bỏ nhà đi là vì muốn tranh thủ ăn uống tự do, kết quả chạy một chuyến mà chẳng được gì!
Cố Dương chớp mắt một cái, trong lòng vô cùng uất ức, hơn nữa chén súp cay thập cẩm kia còn chưa ăn hết... Quá đáng tiếc.
Sau khi Cố Dương bò lên giường, chôn mình trong ổ chăn, co lại thành một đoàn đưa lưng về phía Lục Ngôn.
Lục Ngôn đến gần từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thấp giọng dụ dỗ: "Dương Dương sao vậy? Tâm trạng không tốt?"
Cố Dương bĩu môi, nghĩ thầm đây hỏi phí lời rồi còn gì? Tất cả là lỗi của hắn.
Nhưng Cố Dương cũng không hé răng, tựa như quyết tâm muốn không nhìn hắn.
Lục Ngôn dung túng, vòng qua eo tìm tay cậu, nắm chặt trong lòng bàn tay, từ từ nhào nặn, động tác ngậm một chút ý từ lấy lòng, "Dương Dương không để ý tới tôi ư? Ngay cả liếc mắt cũng không muốn nhìn tôi lấy một lần?"
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, Cố Dương mím chặt môi, thân thể bất giác run lên, theo bản năng nhướn người về phía trước, tay Lục Ngôn siết chặt eo cậu, căn bản không trốn được. Cố Dương cắn răng, hờn dỗi tức giận chỉ trích: "Anh lấy hết đồ ăn vặt của em!"
Lục Ngôn lập tức biết cậu đang chắc đến vali giấu dưới đáy giường kia, tất cả đều bị tịch thu rồi. Tuy nhiên, nghĩ đến lúc Dương Dương cong mông giấu đồ ăn, như chuột đồng tích trữ lương thực, cảm thấy đặc biệt đáng yêu. Lục Ngôn mỉm cười nói: "Nhưng mà những thứ kia là đồ cay, sức đề kháng Dương Dương bây giờ không được tốt cho lắm, dạ dày bị kích thích lớn, gây hại cho em và con."
Cố Dương mạnh miệng nói: "Thỉnh thoảng ăn một chút cũng đâu có sao, người khác còn ăn nhiều hơn, vẫn bình thường. Em mua về chỉ để nhìn, vẫn không ăn mà."
Lục Ngôn không khách khí vạch trần cậu, "Tôi thấy em ăn vụng mấy lần, còn ôm vali chảy nước miếng."
Cố Dương mặt đỏ, không thừa nhận, "Nào có! Anh nói bậy!"
Lục Ngôn bật cười, gãi lòng bàn tay cậu, "Được, không phải Dương Dương, là tôi nhìn chảy nước miếng, cho nên nhịn không được đã ăn hết toàn bộ rồi."
Cố Dương lập tức tạc mao, đột nhiên quay người, nhìn hắn chằm chằm thở phì phò nói: "Anh ăn sạch hết?!"
Lục Ngôn lại ôn nhu nở nụ cười, nhéo nhéo mặt cậu, tâm tình rất tốt mà nói: "Cuối cùng Dương Dương cũng chịu nhìn tôi."
Cố Dương căm giận, nghiêng đầu muốn cắn hắn, Lục Ngôn cũng không trốn, Cố Dương thấy chơi không vui, cố ý phi phi hai tiếng, sau đó vùi mặt vào trong lồng ngực Lục Ngôn, ôm thật chặt eo hắn, tránh né tầm mắt của hắn, vừa ghét bỏ vừa ỷ lại.
Giọng nói khêu gợi của Lục Ngôn từ đỉnh đầu truyền đến, trầm thấp dịu dàng, "Dương Dương, được không?"
Cố Dương mới đầu không phản ứng lại, chờ khi rõ ràng có ý gì, lập tức kiêu căng đạp hắn một cái, rầm rì nói: "Cút đi."
Lục Ngôn cười nhẹ, ngực hắn khẽ run lên, cánh tay vòng qua eo Cố Dương cũng bắt đầu không an phận. Cố Dương đỏ mặt, sau đó ngửa đầu cắn yết hầu hắn...
Một đêm kiều diễm.
Sau lần giận dỗi bỏ nhà đi, Cố Dương đã ngẫm lại, thực sự Lục Ngôn quá thiếu cảm giác an toàn. Vì vậy Cố Dương nở nụ cười tươi rói, hỏi: "Lục tiên sinh, cuối tuần anh có rảnh không?"
Lục Ngôn chỉ mất một giây, gật đầu nói: "Rảnh chứ."
Cố Dương tiến đến ôm lấy hắn, ngửa đầu nhìn hắn, "Vậy chúng ta đi ra ngoài hẹn hò, được không?"
Lời đề nghị tốt đẹp như vậy, Lục Ngôn sao có khả năng từ chối, ngay lập tức mỉm cười đáp lại.
Bởi vì Cố Dương mang thai, chuyện hẹn hò sẽ dựa trên sự thoải mái thư giãn. Rất nhiều cảnh đẹp gần đây đã đi rồi, còn nơi nhiều người cũng không tiện đến, cuối cùng vẫn là đi xem phim, một bộ phim đồng tính lãng mạn, hai thiếu niên thầm mến lẫn nhau, đơn thuần trúc trắc, tinh tế mẫn cảm, diễn biến nội dung cao trào, kết thúc mở, cảm động đến mức nó khiến khán giả tràn đầy kỳ vọng về tương lai của các nhân vật chính.
Từ khi khỏi rạp chiếu phim, mặc dù không khiến đọng lại nhiều cảm xúc lắm, nhưng tình tiết ngọt ngào, thật sự rất thích hợp cho các cặp đôi cùng đi xem, trong không khí như thể đều là mùi vị mật đường, làm cho lòng người cũng mềm mại theo.
Cố Dương và Lục Ngôn thảo luận nội dung phim, cũng không định cứ như vậy mà về nhà, tiếp tục đến trung tâm quảng trường gần đó, đi dạo một chút.
Hơn năm giờ chiều, chạng vạng gần tối, ánh nắng chiều như lửa, nhen nhóm lan tràn toàn bộ bầu trời, ánh hoàng hôn cam vàng trút xuống, chiếu vào những người đi đường, nhẹ nhàng ấm áp.
Quảng trường rộng rãi, có một đài phun nước tiên cá, còn có nghệ nhân đường phố biểu diễn, xe đồ ăn vặt di động. Bởi vì là thời gian cuối tuần, không ít người đến đây, đặc biệt là những gia đình nhỏ, cha mẹ dẫn con mình ra chơi.
Hiện tại đã bắt đầu vào đông, bụng Cố Dương lại hơi lớn, chỉ cần mặc một chiếc áo bông dày cộm, không nhìn ra được. Lục Ngôn đi bên người cậu, vô tình hay cố ý che chở.
Cách đó không xa có một nghệ nhân đường phố mặc bộ quần áo sặc sỡ, cầm máy thổi bong bóng, dương tay trên không trung, một quả bong bóng lớn lảo đảo bay ra, đầy màu sắc, dẫn tới rất nhiều đứa nhỏ vây quanh rít gào hoan hô, giơ tay nhỏ, cố gắng muốn đụng vào bong bóng.
Cố Dương nhìn cũng có hơi động tâm hưng phấn, muốn cùng đuổi theo quả bong bóng.
Có một cái bé gái mặc áo choàng đỏ, tóc vàng mắt xanh, nụ cười tươi sáng, như cô bé quàng khăn đỏ truyện cổ tích, dùng hết sức đuổi theo bong bóng, sau đó chắc là quá hưng phấn, chân lảo đảo, bẹp một cái, té lăn trên đất, trong mắt bé lập tức ngập nước mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ ngầu.
Có lẽ vì mang thai, Cố Dương so với lúc thường càng thích trẻ con hơn, bây giờ bỗng dưng nhìn thấy một đứa bé té trước mặt mình, nghĩ đều không nghĩ, hai bước đi tới, nâng đứa bé đứng lên, ôn thanh hỏi: "Bạn nhỏ, em không sao chứ?"
Bé gái được cậu đỡ đứng thẳng, đôi mắt ngập nước ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó ngây ngẩn cả người, quay đầu tìm mẹ của mình, nhào tới một nữ nhân tóc vàng, đỏ mặt, nhỏ giọng nói gì đó.
Mẹ bé gái đi tới, thiện ý cười nói cảm ơn, còn dắt tay con gái mình, dạy bé nói cảm ơn. Bé gái có hơi sợ người lạ, ngón tay ngắn ngủn bám vào góc áo, nhưng vẫn liếc trộm Cố Dương, đôi mắt sáng lấp lánh, xấu hổ nói cảm ơn.
Mẹ bé trêu chọc: "Mới vừa rồi còn nói anh trai này giống thiên sứ mà? Sao bây giờ lại không dám nói tiếp nữa?"
Cố Dương ngạc nhiên, không nhịn được cười, nói: "Bạn nhỏ thật đáng yêu."
Bé gái càng đỏ mặt hơn, liếc trộm Cố Dương một cái, sau đó tay nhỏ kéo kéo quần mẹ. Mẹ bé ngồi chồm hổm xuống, bé gái tiến đến bên tai nàng nói câu gì, mẹ bé nhịn cười nói với Cố Dương: "Con gái chị rất thích em, muốn hôn em một cái, có thể không?"
Cố Dương chớp mắt, đương nhiên không thể từ chối đứa bé đáng yêu này, bật cười gật đầu.
Cậu ngồi xổm xuống, bé gái lập tức đi tới, đỡ vai cậu, hôn lên má Cố Dương, sau đó nhảy nhót quay lại bên người mẹ bé, hưng phấn chia sẻ vui sướng.
Mẹ bé lần nữa nói cảm ơn, lúc này mới dẫn đứa nhỏ rời đi. Bé gái nắm tay mẹ mình, nhiều lần quay đầu lại nhìn Cố Dương.
Lục Ngôn nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói lời nào, lúc này cầm tay Cố Dương, còn ấn người vào trong lồng ngực mình, một mặt không thích, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt mà nói: "Một đứa nhóc mà thôi, còn dám hôn em, đừng để ý tới nó."
Cố Dương biết hắn đang ghen, bật cười nói, "Anh cũng nói đó, một đứa bé mà thôi, vậy mà anh cũng ghen?"
Lục Ngôn lạnh lùng nhìn, "Tôi không kéo em đi, đã rất hào phóng rồi."
Cố Dương nhịn cười gật đầu, "Vâng vâng, Lục tiên sinh nhà em là người hào phóng nhất thế giới."
Ánh mắt Lục Ngôn sâu xa nhìn cậu.
Cố Dương nhịn cười nghiêng đầu, nói sang chuyện khác, "Chỗ đó có bán bánh Crepes, em muốn ăn!"
Lục Ngôn im lặng không nói. Cố Dương dùng đầu ngón tay nắm tay áo hắn, nhẹ nhàng kéo kéo. Sau đó, Lục Ngôn mặt không thay đổi dắt cậu đi đến chỗ xe bán bánh Crepes.
Cố Dương làm nũng như đã quen, nói: "Lục tiên sinh, anh nói con chúng ta sau này có đáng yêu như đứa nhỏ vừa nãy không?"
Lục Ngôn lạnh nhạt nói: "Không."
Cố Dương trừng mắt, có chút tức giận.
Lục Ngôn nói tiếp: "Con của chúng ta đáng yêu hơn gấp trăm lần."
Cố Dương: "..." Nói chuyện có thể đừng thở hồng hộc thế được không?
Cố Dương nở nụ cười, lúc này cũng đi tới trước xe ăn vặt, nghiêm túc nhìn thực đơn xoắn xuýt một hồi, sau đó cậu gọi một phần Crepes kem tươi, Lục Ngôn cũng chọn một phần bánh Crepes sô cô la.
Lục Ngôn không phải người thích ăn ngọt, nhưng hắn thích bánh trái cây. Vì vậy hắn chọn một loại khác mà Cố Dương muốn ăn. Cố Dương không thể ăn quá nhiều kem và sô cô la, vừa hay để cậu đều được ăn hai loại một ít.
Đợi không bao lâu, bánh Crepes vừa mới ra lò đã có trên tay, nóng hầm hập, thơm ngát.
Cố Dương ăn bánh Crepes kem tươi, vỏ bánh bông xốp được rán vừa phải, bên trong tràn ngập kem tươi và trái cây nghiền, cuối cùng còn rưới một lớp sô cô la. Cắn xuống một miếng, viền bánh giòn giòn, thơm ngọt mềm mại, hương vị trái cây béo ngậy của kem tươi lan toả trong miệng, mùi vị vô cùng hài hoà.
Ăn một nửa, đổi qua ăn bánh Crepes sô cô la của Lục Ngôn, không ngán chút nào.
Đến tháng mười hai, bụng Cố Dương đã rất lớn, việc học ổn định, nộp đơn tự học ở nhà cho trường xét duyệt. Đến tháng hai năm sau sẽ thi.
Thai nhi đã được gần tám tháng, lớn đến mức khiến Cố Dương có chút khiếp sợ, thân thể cậu cũng trở nên cồng kềnh rất nhiều, thậm chí cúi đầu vẫn không thấy mình chân.
Lục Ngôn cũng cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, hầu hết thời gian đều ở nhà không ra khỏi cửa, Cố Dương vừa đi ra, hắn đã hết sức lo lắng, ước gì biến mình thành gậy đi bộ hình người cho cậu, không để cậu làm một mình bất cứ việc gì.
Có một lần Cố Dương không thấy rõ dưới chân nên bị trượt, mặc dù đúng lúc đó đã bám vào tường đứng vững, nhưng Lục Ngôn vẫn nhíu chặt mày, làm hết tất cả không cho cậu từ chối, chăm sóc Cố Dương cực kỳ cẩn thận, tắm rửa cũng là hắn ôm Cố Dương đi, pha nước nóng đủ ấm, nhẹ nhàng đặt cậu vào bồn tắm, giúp cậu tắm rửa. Tắm xong, lại mặc đồ giúp cậu.
Cố Dương đỏ mặt, lắc đầu muốn từ chối, Lục Ngôn vòng qua từ sau lưng cậu, không dùng sức, nhưng cũng làm cho cậu không thoát được, một mặt lo âu nói: "Lần trước thiếu chút nữa ngã trong buồng tắm rồi đấy? Tôi cũng không phải người khác, đừng xấu hổ, Dương Dương."
Sau đó, Cố Dương nhịn lại, phối hợp đưa chân vào ống quần.
Thực sự là, bé con còn chưa sinh ra, cậu đã cảm thấy được mình thành một đứa nhỏ không có khả năng tự chăm sóc bản thân.
Hơn nữa điệu bộ này, so với lần đóng vai chấp sự lúc trước chỉ có hơn chớ không kém!
Tuy nhiên, Cố Dương cũng có thể hiểu được Lục Ngôn cẩn thận từng li từng tí một, đều vì cậu.
Buổi tối, Cố Dương nằm trên giường chơi điện thoại di động, không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu, giật giật người, cúi đầu liếc mắt nhìn, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên vừa khiếp sợ vừa không dám tin, liền muốn ngồi dậy xuống giường.
Lục Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha xử lý công việc nghe được động tĩnh, lập tức thả máy tính xuống, đứng dậy đi tới nhẹ nhàng hỏi: "Dương Dương muốn đi vệ sinh hả? Tôi giúp em."
Cố Dương đột nhiên chống cự rất mạng, đẩy cánh tay đang duỗi ra của hắn, mặc dù cúi đầu, vẫn có thể nhìn thấy vành tai cậu đang đỏ chót, lan xuống tận cổ.
Lục Ngôn kinh ngạc, nhất thời không biết cậu làm sao, nhưng thật sự không yên lòng để cậu đi một mình, kiên nhẫn đỡ cánh tay cậu, dụ dỗ nói: "Dương Dương, đừng nghịch."
Mặt Cố Dương càng đỏ hơn, dáng vẻ muốn nói cái gì cũng khó có thể mở miệng, "Em không nghịch, anh buông em ra, em không đi vệ sinh, em... em muốn thay đồ ngủ."
Lục Ngôn hơi nghi hoặc một chút. Tại sao muốn thay quần áo, cậu nằm trên giường chơi game, đâu có dơ được.
Lập tức, Lục Ngôn nghe thấy được một mùi sữa nhàn nhạt, như có như không.
Là từ trên người Cố Dương tản ra.
Lục Ngôn giật mình, theo bản năng nhìn về phía ngực Cố Dương, quả nhiên bị ướt.
Giờ hắn mới hiểu được, đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Cũng đúng, nếu mang thai, những thứ khác tự nhiên cũng sẽ có.
Lục Ngôn cong môi nở nụ cười, ôm người đặt lại trên giường, xoa xoa tóc Cố Dương, giọng nói nhu hòa hơn, "Dương Dương nói với tôi là được rồi, tôi đi lấy quần áo giúp em."
Cố Dương ngồi bên mạn giường, bởi vì quá xấu hổ, ngón chân cũng hồng lên, còn bất giác hơi cuộn mình.
________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: Quá kích thích!