Chạy như bay trên trên đường cao tốc, khi bàn mạt chược đã đổi tay mấy lần, kèm ở giữa là bữa ăn ngon, lại tựa bên cạnh vợ con, ngủ nghỉ một hồi, mở mắt ra, xa xa đã có thể thấy đô thị rừng rậm nghìn vạn nhân khẩu.
Đã đến nơi, thấy sắc trời không còn sớm, lúc này trực tiếp tới cũng không tiện, thương lượng một chút, tìm khách sạn tốt, từng nhà thuê phòng. Tắm rửa một phen, sửa sang áo mũ, cánh đàn ông hô bạn gọi bè tới quán rượu mua say, các cô mời nhau đi trải nghiệm xu hướng mới (chắc là thời trang). Về phần các bạn nhỏ còn chưa tới giờ ngoan ngoãn đi ngủ, liền giao cho anh trai Giang Diệp cả hai bên đều không tiện theo. Khách sạn lớn có khu thiếu nhi chuyên biệt, còn có khu phim ảnh, có thể chơi, có thể xem phim.
Giang Diệp bị các chú các dì và baba ném trong khách sạn thật phiền muộn, dưới sự yêu cầu khẩn khiết muốn hóng gió của hai đứa nhỏ, chỉ có thể mỗi tay nắm chặt một đứa, đi ra ngoài dạo một vòng. Giờ khắc này, Giang Diệp chân thành kỳ vọng, hai nhóc này có thể nhu thuận hiểu chuyện như Trương Dương Thẩm Dục.
Còn ngồi chưa nóng, mắt còn chưa xem đủ mấy hiện tượng bất lương, Trần Tố còn chưa chân chính thể nghiệm một chút cảm giác giai cấp tư sản xa xỉ thối nát, sau mấy ly “đồ uống vị trái cây” ngọt ngào, ngã trái ngã phải gục xuống, khiến cho Vương Tuấn vừa từ toilet đi ra nhìn thấy, lập tức giơ nắm đấm cho Lưu Trấn Đông, Cao Viễn, Tống Uy mỗi người mấy cú.
Nhìn Vương Tuấn ôm Trần Tố đi, ba người bị đánh đã sớm giở bộ mặt lưu manh, thờ ơ giơ cao ly rượu, cụng ly, giải phóng muôn năm! Giải quyết trạm gác ngầm muôn năm!
(ý là sợ Trần Tố về bẩm báo cho vợ nên mấy ổng chuốc say Trần Tố cho về luôn)
Nhìn ba tên cải lão hồi xuân la hét đổi chỗ, hai người họ Giang ở một bên xem kịch vui cười cười, vừa rồi Tống Uy, Cao Viễn giật dây Lưu Trấn Đông, cố ý xúi giục quầy bar, dùng vài vị trái cây pha rượu, ngấm ngầm đưa cho Trần Tố làm đồ uống, mấy loại rượu độ cồn không giống nhau, quả nhiên gạt ngã Trần Tố.
Không cùng đám ồn ào đó đổi địa điểm, dưới bàn, mười ngón tay nhẹ nhàng giao nhau, trong sắc tối đẹp đẽ thanh tĩnh, hai người họ Giang hưởng thụ lãng mạn thuộc về bọn họ.
Mang Trần Tố say mèn về khách sạn, Vương Tuấn tức giận, mấy tên nhóc đã trưởng thành này thật quá đáng, biết rõ Trần Tố không thể uống rượu, còn cố ý dùng hỗn hợp rượu giăng bẫy.
Đặt Trần Tố mềm nhũn xuống, tiện tay cho người phục vụ đã giúp một tay một tờ tiền boa, người phục vụ khép cửa phòng xa hoa lại ra ngoài.
Nhìn Trần Tố trên giường vẻ mặt ửng đỏ, aizz, đến tột cùng là uống mấy ly “thức uống” rồi, sao say thành như vậy.
Cởi quần áo bị vò thành một cục trên người, lộ ra hồng ngân lưu lại cả đêm qua trên da thịt. Dùng nước nóng vò khăn lông, giúp Trần Tố lau người, thân thể ửng đỏ mặc khăn lông di động, hạ thân lẳng lặng úp sấp lặng yên ngóc đầu, Trần Tố không kiên nhẫn cuộn người, nức nở lấy tay đi tìm phân thân mẫn cảm trướng lên.
Vương Tuấn bên mép giường bận rộn giúp vợ lau người, bữa ăn trong tay, nhất thời trong lòng nổi lên ngọn lửa, trong trí nhớ kích tình đêm qua còn chưa phai, dễ dàng hiện ra trước mắt lần nữa, nhẹ thở ra một hơi, đứng dậy khóa cửa phòng khách sạn, thả rèm che, che khuất xuân sắc vô tận.
Cởi quần áo, lộ ra thân thể khỏe mạnh định kỳ vận động, bước lên mép giường, cúi người chặn lấy vợ đang bị vây trong sóng lớn, bắt lấy đôi môi phảng phất mùi trái cây, đuổi theo chơi đùa, đầu lưỡi ngọt vô cùng lượn lờ cùng một chỗ.
Mơ hồ giãy dụa thắt lưng, muốn có được càng nhiều âu yếm. Trần Tố bật tiếng ngâm vang, không chút kiêng kỵ phát tiết tâm nguyện chân thật, không có ngượng ngùng cũng không rụt lui, chỉ có tích cực truy tìm.
Xem ra muốn nhanh chóng làm tiểu ma men Trần Tố tỉnh lại là không thể nào. Mút vào anh đào đỏ lần nữa đứng thẳng, trên thân thể Trần Tố, Vương Tuấn tuyệt không tồn tại tâm lý nhân nghĩa đạo đức, tận tình hưởng thụ mỗi tác da thịt của Trần Tố, cuối cùng hôn lên phân thân ngẩng cao của Trần Tố, xúc cảm môi nóng, khiến Trần Tố hai tay bị chặt chẽ giam cầm, không thể tự an ủi hoan hô ra tiếng, say mê nâng cao thắt lưng, dùng ngôn ngữ cơ thể thuyết minh muốn được càng nhiều nóng bỏng.
Loại nguyện vọng chân thành này, chưa bao giờ bị từ chối, phun ra nuốt vào vui sướng của vợ, nắn bóp cặp mông đẫy đà, thoả thích hưởng thụ tiếng hoan ca vợ phát ra từ nội tâm, vào thời khắc mấu chốt nhất, Vương Tuấn đã không kiềm chế được nữa, đỡ phân thân ngẩng cao, theo dịch bôi trơn tìm vào cúc hoa, nhất thời khiến Trần Tố dưới thân đang hưởng thụ âu yếm, nức nở nâng thắt lưng.
Mới bắt đầu biểu hiện ra khó chịu, lập tức thành không thỏa mãn, nội bích hậu đình tự co rút, mời thứ lớn như vậy vào bên trong, co rút đột nhiên, thiếu chút nữa khiến Vương Tuấn động tình bắn ra.
Thời khắc mấu chốt, trầm thấp ô một tiếng, dịch nóng vọt vào chỗ sâu nhất, dũng đạo chặt chẽ bao lấy anh, kịch liệt run rẩy co rút, bị lấp đầy trong tiếng thở dài thỏa mãn, Vương Tuấn máu nóng chảy lên đầu. Hai tay nâng hai chân Trần Tố, gác trên bờ vai rộng, ưỡn thắt lưng hữu lực, tùy ý tung hoành ngang dọc. Mỗi một lần ra vào, đều có thể dẫn tới một tiếng nức nở vỡ vụn cửa Trần Tố, đó là ca ngợi dành cho anh. Cùng với tiếng ca ngợi này, anh chắc chắn sẽ cho Trần Tố càng nhiều càng nhiều.
Giấc sớm vào ngày nghỉ, vĩnh viễn thích ý như vậy, không vội đuổi theo xe buýt, không vội chấm công. Ấy, không đúng a, nhìn nhìn cái màn hình tròn trên đầu, đây là đâu vậy?
Nga, đúng rồi, là trong phòng khách sạn.
Lười biếng duỗi tứ chi, lúc đứng dậy, Trần Tố lập tức cảm nhận được dị trạng, thắt lưng nhức mỏi, chân cũng có chút nhức, giọng nói rất khàn, chuyện gì xảy ra, ấn tượng mỏng manh trong đầu, thân thể lại có cảm xúc chưa xóa sạch.
“Dậy rồi à.” Vén màn giường, Vương Tuấn nhìn Trần Tố trần như nhộng mỉm cười.
Mặt đỏ lên, kéo chăn che thân thể sớm bị hôn trăm ngàn lần, Trần Tố ngượng ngùng quay mặt đi. Đêm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì, mặc dù có chút không nhớ rõ, nhưng nếu là thương yêu đến từ Vương Tuấn, ngoại trừ trên mặt có chút ngượng ngùng ra, không có gì bất mãn.
Trần Tố đi rửa mặt, cả người đầy dấu hôn cũng được, mỗi khi xong chuyện, Vương Tuấn đều sẽ xử lý rất thỏa đáng.
Lúc đi ra, Vương Tuấn đã gọi phục vụ phòng, bày bữa sáng phong phú bên cửa sổ sát đất, Trần Tố không quá hiểu lãng mạn nhìn đến cũng tràn đầy mật ngọt trong lòng.
“Không ăn cùng có được không?”
“Anh đề nghị mỗi nhà tự ở trong phòng mình hưởng thụ ánh nắng sớm.” Vương Tuấn đưa sữa tươi cho Trần Tố.
Nhìn đô thị rừng rậm ngoài cửa sổ, tâm tình nhiều năm trước và hôm nay không giống nhau, chỉ là thời khắc có thể nhàn nhã thả lỏng thế này, càng lúc càng không nhiều lắm.
(đang ở Thượng Hải…?)
“Em nghĩ, bọn họ nhất định sẽ nhớ kỹ thời khắc lãng mạn hôm nay.” Vươn người qua, cho Vương Tuấn một cái hôn chào buổi sáng, sắp xếp thế này cho dù Trần Tố không quá hiểu phong tình, cũng cảm thấy lãng mạn không thôi, nhất định sẽ được mọi người tích cực hưởng ứng.
Đám bạn bè nhìn qua rất náo động này, kỳ thật mỗi người đều là người tính tình cô lập mà đạm mạc, (khụ khụ, Lưu Trấn Đông không tính.) chỉ có lần tụ hội ngắn mấy năm một lần này, mới có thể tháo mặt nạ xuống, để cho chính mình, cũng để cho người khác thở một hơi, sau đó, cũng đều tiếp tục che giấu kín kín đáo đáo.
Dựa theo thời gian đã hẹn trước, thành viên các gia đình nhỏ mặt mày tỏa sáng, đúng hẹn tụ tập dưới lầu. Đương nhiên, trong đó cũng có sắc mặt không tốt. Giang Diệp, Tống Tiểu Uy, Tiểu Giai Giai đều bĩu môi, biểu thị bất mãn. Tối hôm qua bọn nhỏ ra ngoài dạo một vòng, ngoan ngoãn quay lại khách sạn vào thời gian an toàn, cư nhiên không tìm thấy một vị phụ huynh nào. Cô cậu nhóc bị ba mẹ bỏ quên phải ngủ trong giường trống trong phòng anh Giang Diệp, sáng sớm tỉnh lại, cũng ăn sáng trong phòng anh Giang Diệp, đến lúc này, không có một người lớn nào tới an ủi hỏi thăm bọn nó, quá đáng quá mà.
Bộ dạng đứa nhỏ làm mình làm mẩy, các vị phụ huynh xem vào mắt, đều biểu thị yêu thích. Hôn khuôn mặt béo nộn của con gái, Lưu Trấn Đông ra sức ca ngợi kiểu tóc của con gái, Tống Uy nắn mặt nhỏ của con trai, aizz, thằng nhóc này sao không biết đủ chứ? Như vậy không tốt.
Lấy lòng vờ vĩnh, rất nhanh khiến bọn nhỏ tâm địa đơn thuần được thoải mái, được rồi, không bực bội nữa, làm hòa thôi.
Lên xe, bởi không phải giờ cao điểm, đi đường vòng thêm mấy chục dặm, cuối cùng được như nguyện, trước tám giờ sáng đã đến nơi.
Cổng lớn thiết kế rất có khí thế, là sau khi xây dựng thêm.
“Hiện tại phải vứt bỏ truyền thống [rượu thơm không sợ ngõ sâu], vào thời đại chỉ xem bề ngoài, chỉ có bề ngoài là nhất định phải làm gấp bội.” Nguyên là nguyên lời Trương Chấn, bây giờ nhìn tới, cực kỳ chính xác. Cổng trường học so với năm ngoái nhìn thấy to hơn rất nhiều, xem từ hiệu quả thị giác, phạm vi trong trường cũng càng to thêm.
“Nga, nhìn qua rất có quy mô nha.” Đi qua cửa điện tử thấp bé, nội bộ nhìn một cái không sót thứ gì, rất nhiều quần thể kiến trúc đánh số thứ tự, quy mô trường học, vượt qua mong đợi của Lưu Trấn Đông.
“Hiệu trưởng Trương là phái thực lực.” Nhìn về phía trước, tuần tự đi vào, loại mở rộng thêm quy mô này, khảo nghiệm “phần mềm” quản lý v.v..
Có thể là do cuối tuần, trong trường qua lại không ít thanh niên, có mặt quần áo lao động thực tập, cũng có trang phục thường, các học viên mỗi lứa tuổi, kết bạn ra ra vào vào cửa nhỏ cạnh phòng thường trực, rất rảnh rỗi.
Thấy xe buýt bọn họ, bảo vệ giữ cửa ra dấu coi như chuyên nghiệp, hướng dẫn xe bọn họ dừng vào bãi đậu xe.
Ồ, không tệ lắm nha, rất chính quy.
Đậu xe vào chỗ được chỉ định, ngoại trừ Giang Diệp muốn cầm một đống đặc sản tặng quà, người khác đều tay không xuống xe, tò mò đánh giá.
Đi qua an ninh trường học, tựa hồ còn phải đăng ký, quản lý bên ngoài còn rất có trình tự.
Đi tới cửa điện tử, Giang Diệp đột nhiên sáng mắt lên, kiễng mũi chân, phất tay hoan hô, “A! Cố Cảnh Thái!” Rất ngoài ý muốn, vốn muốn tiện thể thăm trường học chú Trần Tố đầu tư, lại gọi Cố Cảnh Thái tới hội họp, không nghĩ tới vừa xuống xe đã thấy rồi.
Trong đám thanh niên đang nhàn nhã qua qua lại lại trong ngoài trường, một cậu bé cước bộ rõ ràng chạy vội tới cửa trường, lập tức khiến mọi người chú ý.
“Giang Diệp!” Xa xa, cước bộ ngừng lại, chỉ thấy Cố Cảnh Thái phất tay thật cao, “Anh tới đây.”
Thấy Cố Cảnh Thái vội vàng như vậy, Giang Diệp vội vã nói một tiếng với các ba các chú, vòng qua cửa điện tử tiếp đón.
Nhìn thân thể cậu thanh niên nhanh chân nhảy lên, mấy người ngụy ông chú đều bước vào tuổi nhi lập phát sinh tiếng thở dài, thanh niên thật tốt.
Dĩ nhiên, đối diện tình bạn đã lâu không gặp của hai thiếu niên trông cứ như phim điện ảnh, ngoại trừ trong đầu người có thành phần không lành mạnh, nhóm thúc thúc đã từng trải qua tuổi trẻ đều tin chắc, thằng nhóc Cố Cảnh Thái này, tuyệt đối không phải bởi vì gặp được Giang Diệp mới biểu hiện kích động như vậy, hiển nhiên, giống như có người đang đuổi theo cậu ta.
Nhìn Tôn Lợi đi qua cửa điện tử trước tiên, thần sắc kích động muôn phần nhìn phương xa kịch liệt nhấn máy chụp hình, hai người họ Giang than nhẹ, ai, lại nữa rồi.
Lược bỏ chào hỏi, Cố Cảnh Thái kéo Giang Diệp chạy ra ngoài cửa trường, không đợi cùng các chú vẫy tay, trong không trung truyền tới tiếng loa phát thanh, phá vỡ sự yên lặng của vườn trường cuối tuần.
“Xin bảo vệ ngoài cửa chú ý, xin đem vị bạn học đang muốn chạy ra ngoài trường trở lại trước cửa lầu hành chính… Chú ý, cái vị chạy thẳng ra ngoài tôi nói, chính là bạn học Cố Cảnh Thái hiện tại đang có ý đồ nhảy qua cửa. Không muốn bị bảo vệ khoa áp giải, xin mời xoay người một trăm tám mươi độ, tự mình quay về đầu thú.” Vào một ngày ánh dương chiếu rọi, trong khu nhà mới xây, tiếng phát thanh lành lạnh, quanh quẩn trong sân trường rộng lớn.
Đứng sửng ở cửa phòng trực ban, nhân viên bảo vệ khoa làm nhiệm vụ xếp thành một hàng, nhìn Cố Cảnh Thái đã sắp đến cửa trường học, thân hình giống như điểm huyệt trong nháy mắt dừng lại, hơi hơi cười, mấy học viên lục tục ra vào cửa trường bên phòng thường trực đã ầm ầm cười to.
Nhìn Cố Cảnh Thái cứng ngắt giống như bị dính bùa đứng im, Giang Diệp bị lôi kéo cũng nở nụ cười, làm sao vậy?
Tiếng phát thanh là từ đâu ra? Trần Tố cách cửa điện tử nhìn vào trong quan sát bật cười, nhóm khách tới chơi cũng đồng dạng phì cười, cùng tìm kiếm nơi phát ra tiếng.
Thấy rồi, từ bên cao ốc phòng học bên kia có một người đi qua bên này.
Một tay đẩy kính mắt, một tay cầm loa phóng thanh bằng nhựa rất lớn, người đó nhàn nhã đi về phía Cố Cảnh Thái bị đứng hình. Không thể nghi ngờ, tiếng phát thanh vô cùng thú vị đó, chính là từ vị này mà đến.
Cố Cảnh Thái vẻ mặt uể oải, thu hồi bước chân giải thích với Giang Diệp: “Trường học tổ chức cho con cháu giáo viên nội bộ đi chơi gần đây, để cho con cái giáo viên đang trong kì nghỉ không có việc gì làm không đi quấy rầy công việc của ba mẹ, anh chính là bị lừa tới làm lao công miễn phí.” Đương nhiên, lời này chỉ có mọi người cách một cánh cửa điện tử nghe được.
Ồ, loại trường này còn tổ chức cho con cháu giáo viên trong trường đi du lịch sao? Phúc lợi không tệ, rất có nhân tính nha. Bất quá, bị bắt làm tình nguyện thế này không tốt. Làm tình nguyện nếu như không tình nguyện, hiệu suất làm việc sẽ giảm bớt.
“Miễn phí hồi nào.” Kẹp loa phóng thanh, băng qua ánh mặt trời, người cất bước đi tới đều nghe thấy hết, mang theo không hài lòng ân cần nói, “Có lần nào tôi không hướng luật sư Trịnh xin cho cậu phụ cấp tiêu vặt sao? Cậu đây là không có trách nhiệm, phát tán tin đồn.”
Cố Cảnh Thái từ chối cho ý kiến kéo Giang Diệp, đưa ra kháng nghị, nói: “Tiểu Phương, hôm nay em có bạn tới chơi, muốn xin nghỉ. Không đến mức ngay cả quyền lợi xin nghỉ cũng không có chứ?”
“Khụ!” Vị này treo ống nhòm trên cổ, dùng bàn tay rảnh rang giơ cao thẻ tên trước ngực lên thị chúng, nói: “Xin chú ý từ ngữ, về công, tôi là chủ nhiệm giáo vụ hiệu trưởng Trương đặc biệt mời tới; về tư, tôi là bạn ba của và chú cậu, là trưởng bối của cậu, xin hãy gọi chú là “chú Phương”.”
Chủ nhiệm giáo vụ hiệu trưởng Trương đặc biệt mời? Trần Tố, Cao Viễn, Giang Minh Hoa lập tức chú ý, người trẻ tuổi thoạt nhìn nhiều ít có chút lỗ mảng này, là chủ nhiệm giáo vụ rất quan trọng trong ban lãnh đạo trường học? Có phải quá trẻ hóa rồi không?
Áp sát Cố Cảnh Thái mặt mày đưa đám, Tiểu Phương cười nói: “Muốn xin nghỉ sớm, tên đã trên dây, thân là anh trai, sao có thể có hành vi trốn chạy? Quá không nên, đã phạm phải nguyên tắc chân thành.” Dùng giọng quan giáo huấn Cố Cảnh Thái, Tiểu Phương nhìn về phía Giang Diệp bên cạnh.
“Em chính là anh Giang Diệp ở Bắc Kinh mà Trương Dương Thẩm Dục nhắc tới? Có thích các em trai đáng yêu không?”
Nhìn người này, Giang Diệp gật đầu, có nha, cậu bé đặc biệt thích Trương Dương Thẩm Dục tươi sáng hào phóng.
Thấy Giang Diệp gật đầu, Tiểu Phương ném Cố Cảnh Thái không xin nghỉ trước còn có ý đồ trốn đi qua một bên, tiến nhanh tớ bắt lấy vai Giang Diệp, làm cho Giang Diệp không thích cùng người khác tiếp xúc tay chân nhất thời khẩn trương.
Đối với phản ứng rõ ràng của Giang Diệp, vị này tựa hồ hoàn toàn không hay biết, dùng giọng điệu thân thiết quen thuộc từ trước tới nay nói, “Giống Cố Cảnh Thái cũng là sinh viên đại học phải không? Có công tác thực tập hè không? Không cần tìm, ở đây có sẵn công việc tình nguyện có thể làm, tôi sẽ đóng mộc vào báo cáo thực tập cho em. Đồng thời, thông báo cho ba mẹ em biểu hiện ưu tú của em, bảo đảm đốc thúc thuyết phục bọn họ tăng tiền tiêu vặt cho em.”
Giang Diệp bị nắm vai, nhìn “chú” này cười đến thật là thân thiết, Cố Cảnh Thái bên cạnh vội vã khuyên cậu bé: “Đừng để ý tới Tiểu Phương, anh ta đang lừa em làm bảo mẫu cho con nít đó.”
“Nói gì vậy?” Tiểu Phương nghiêm mặt nói: “Bây giờ tỷ lệ muốn có em trai em gái, trên cơ bản ngang bằng với trở thành Chủ tịch nước đó, Giang Diệp, lẽ nào em muốn buông tha cơ hội khó có được một lần này sao?”
“…Cảm tạ thầy dành cho em cơ hội hiếm có như thế, em rất vinh hạnh.” Giang Diệp đã chính thức trở thành một trong đội quân thanh niên xã hội dự bị trong tương lai, nhịn không được cười rộ lên, người này thật dí dỏm.
Một đoàn các chú khôn khéo không thôi ở đằng sai, Giang Diệp không sợ người này dám lừa cậu.
Có được lời này, Tiểu Phương buông Giang Diệp, trái xem phải nhìn, vô cùng kinh ngạc, vươn tay vỗ mạnh vai Giang Diệp, ha hả cười nói: “Thật sự là đứa nhỏ ngoan, không lãng phí miệng lưỡi, rất sảng khoái, năm nay bao nhiêu tuổi? Có bạn gái chưa? Nếu chưa, tôi giới thiệu bạn gái cho em.”
“Tiểu Phương, anh đừng tùy tiện ghép đôi…” Cố Cảnh Thái bên cạnh vội vàng chen vào gạt bỏ, lập tức bị Tiểu Phương một chưởng quét sang một bên.
“…” Thấy Cố Cảnh Thái lại lần nữa bị vứt sang một bên, lại nhìn nhìn chủ nhiệm Phương tươi cười sáng lạn, Giang Diệp được gọi làm đứa nhỏ ngoan nhắc nhở: “Em đã lớn rồi.”
“Thanh niên bây giờ không thích chịu trách nhiệm, không muốn vì người khác bỏ ra thời gian của mình, thật bất ngờ, em không giống vậy.” Tiểu Phương nhìn Giang Diệp vui vẻ nói: “Em hãy nghe tôi nói, tôi làm một tổng kết sơ bộ, một người trong quá trình trưởng thành, IQ dĩ nhiên quan trọng, nhưng chân chính quyết định không gian phát triển tương lai lại là tình thương. Lấy việc dẫn dắt các em trai đi chơi làm nền tảng, trong lúc chăm sóc, trong cuộc sống yêu thương và tập thể học được giao thiệp, quản lý, quan hệ giữa người với người, năng lực tổ chức, vô cùng có lợi cho sự phát triển trong tương lai của thanh niên, nhất định sẽ không lãng phí vô ít thời gian em bỏ ra.”
“Phải không?” Giang Diệp hơi hoài nghi, bảo cậu bé trông Thẩm Dục, Trương Dương, cậu rất vui, nhưng không cần nói khoa trương vậy đi.
“Không sai!” Chủ nhiệm Phương trẻ tuổi khẳng định: “Tin tưởng người khác, cũng là một trong các tiêu chí trưởng thành.”
Ừm, ý tứ chính là nói, không tin lời người này, chính là biểu hiện của ấu trĩ? Giang Diệp tức cười. Theo thái độ của Cố Cảnh Thái với người này, hẳn là người tương đối quen thuộc, vị này sẽ không lừa gạt nhỉ.
Gạt người, tên này nhất định là một tên lừa gạt.
Ngó người thanh niên này ngay trước mặt bọn họ lừa gạt Giang Diệp, ôm con gái nhà mình tản bộ, nhìn về phía Cố Cảnh Thái bị một cước đá văng lủi qua bên bọn họ, Lưu Trấn Đông hỏi: “Tên nhóc kia… Làm bán hàng đa cấp sao?”
“Tiểu Phương là chủ nhiệm giáo vụ trường học.” Cố Cảnh Thái sờ sờ chóp mũi, “Tiểu Phương rất tận trách với công việc, nhân duyên cũng phi thường rộng, chú Trương và chú Trịnh rất tin cậy Tiểu Phương.”
“Phải không? Lưu Trấn Đông không hề ngần ngại mà tỏ vẻ hoài nghi hết sức.
Ngắm người trẻ tuổi ngay dưới ánh mặt trời sáng trưng lúc tám giờ, quang minh chính đại “dụ dỗ” con trai nhà mình, giáo sư Giang gật đầu nói: “Nhìn qua không thấy chững chạc mấy, lý lẽ trong lời nói lại không tệ.”
Được Giang Diệp nhận lời, Tiểu Phương quay lại, Cố Cảnh Thái đã gọi bảo vệ mở cửa lớn ra, cậu ta biết, những người này đều là bạn hợp tác quan trọng của chú Trương, không thể chậm trễ. Đón những vị khách từ phương xa đến, chủ nhiệm Phương trẻ tuổi nghiêng người nhìn biển số xe của họ.
“A? Các vị là từ Bắc Kinh tới đây?” Quan hệ của hiệu trưởng Trương thật là rộng, bạn bè khắp các thành phố lớn cả nước. Vừa hoan nghênh bạn mới, vừa giới thiệu chính mình, “Tôi là chủ nhiệm giáo vụ trường, hiệu trưởng Trương và luật sư Trịnh đi khu dạy học mới giải quyết chút vấn đề, lúc này hẳn mới tới bên kia, xin chờ nửa tiếng để bọn họ xứ lý một chút sự cố, tôi sẽ thông báo họ qua đây.”
Nói như vậy, liền có chút bộ dạng chững chạc. Bất quá, câu tiếp theo lập tức khiến các vị khách quý từ phương Bắc tới nhất trí không nói gì.
“Bạn của hiệu trưởng Trương cũng là bạn của tôi. Các vị gọi Tiểu Phương là được, đừng khách khí nha.” Tiểu Phương cười híp mắt, đi qua giới thiệu cho Giang Diệp một chút.
Bạn của bạn chính là bạn?
Ai cùng cậu ta làm bạn bè? Nói đùa. Liếc thanh niên có chút ngả ngớn này, Tống Uy, Cao Viễn, Lưu Trấn Đông cùng nhau tà mắt, cười nhạt. Vương Tuấn không tỏ vẻ gì, nhưng không tỏ vẻ chính là tỏ vẻ.
Trần Tố rất tán đồng quan niệm “trong nhà dựa cha mẹ, ra ngoài dựa bạn bè”, lại không cảm thấy Tiểu Phương nói có gì sai, bất quá, cậu vẫn là âm thầm đau buồn cho tương lai người thanh niên sáng lạng này, không thể nghi ngờ, Tiểu Phương đối mặt đám quý ông này, còn có chút ngạo mạn như vậy, cũng đừng một lời không hợp, gây ra cãi nhau nha.
Dưới sự giới thiệu của Giang Diệp, Tiểu Phương bắt tay giáo sư Giang lớn tuổi nhất đám cười nói: “Ngài là giáo sư Giang mà Trương Dương Thẩm Dục nói là phi thường uyên bác phải không, vị này chính là Giang baba đi, hai vị có con trai như vậy thật có phúc nha.”
“Khách khí, khách khí, thanh niên nên kết giao bạn bè, nên gách vác một chút trách nhiệm xã hội.” Hai người họ Giang bị nắm tay lắc lắc, đối với người thanh niên không hề cảm thấy kì quái Giang Diệp có hai baba này, nhất thời có hảo cảm, đầu năm nay, người không quá ngạc nhiên không nhiều lắm.
Chìa tay sang bên, Giang Diệp đảm nhận vai trò giới thiệu rất nghiêm túc, tới lượt chú Vương càng nghiêm túc.
Nặn ra nụ cười chuyên nghiệp, mạnh mẽ nắm bàn tay của Vương Tuấn, đột nhiên, trên mặt hiện ra kinh ngạc, bất quá không phải là đối với Vương Tuấn.
Ánh mắt lướt qua bờ vai rộng của Vương Tuấn, Phương Hữu Dung nhìn phía sau Vương Tuấn.
Theo ánh mắt Tiểu Phương chuyển đường nhìn qua, sau lưng Vương Tuấn là Lưu Trấn Đông, trong tay Lưu Trấn Đông là Tiểu Giai Giai, đang tò mò lắc lư cái đầu, trái phải nhìn nơi xa lạ này.
Làm sao vậy?
“Đây là… Tiểu Giai Giai của Thẩm Dục!”
“Cái gì?!” Lời này vừa ra, Lưu Trấn Đông đang quan sát kĩ người thanh niên này lập tức mặc kệ. Cái gì là Tiểu Giai Giai của Thẩm Dục? Đây là Tiểu Giai Giai của Lưu gia hắn. Vợ Lưu gia bên cạnh nghe thấy cũng khẩn trương, con gái cô, khi nào thì thành “Tiểu Giai Giai của Thẩm Dục” rồi? Tiểu Giai Giai không biết gì, nhìn chú (anh trai) không quen biết cười khanh khách.
Người lớn tuyệt đối không tán thành, lấy lại nụ cười hàm súc, Tiểu Phương không bình luận thêm, nhìn về phía các cô toát ra vẻ đẹp trí thức, “Có thể để tôi đoán không, vị nào là ‘chị lớn’ chụp ảnh các nhóc con mờ ám cực kì đây.”
Không đợi Tiểu Phương suy đoán, toàn bộ ánh mắt rơi vào trên người Tôn Lợi còn đang bấm máy tận dụng triệt để. Ngoại trừ cô, không ai có loại thú vui này. Năm ngoái ở nhà Vương Tuấn Trần Tố tiếp đón hai người bạn nhỏ, copy hình chụp đáng yêu vào trong máy tính, Tôn Lợi tỉ mỉ biên tập, “thành phẩm” cuối cùng thông qua internet chuyển hết cho hiệu trưởng Trương. Cao Viễn có chút nhận thức, dưới ánh mặt “oán hận nóng cháy” của Lưu Trấn Đông, đưa mắt nhìn lên thiên không, ai, không sai, xem ra nhất định là do ảnh chụp Tôn Lợi biên tập mà nên.
Nghe câu này của Tiểu Phương, nhìn “chị lớn”, Cố Cảnh Thái đã bị bỏ rơi thật lâu bên cạnh, vẻ mặt thâm thúy. Năm ngoái đến nhà chú Vương làm khách, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ chụp ảnh sẽ là một môn nghệ thuật. Ngày đó, vị nữ sĩ này đưa cho họ ảnh chụp ở nhà chú Vương, lúc chuyển tới, ban đầu mở ra mọi người đều xem vui vẻ, thế nhưng, càng xem càng thấy không thích hợp, từ đó trở đi, vừa thấy Thẩm Dục Trương Dương chơi đùa dây dưa với nhau, những người lớn vây xem đều phơi bày tâm tình vừa cẩn thận vừa phiền não, đến nay vẫn chưa tan.
Phải không… Tôn Lợi cười híp mắt, lời này nghe rất có cảm giác thành tựu. Vị chủ nhiệm giáo vụ trẻ tuổi này rất tinh mắt nha.
Thấy trong đó có người không hiểu gì, Tiểu Phương lấy di động ra, cho Tống Uy rõ ràng hoang mang không hiểu thưởng thức.
Nhìn cái di động vừa ra khỏi túi lập tức dưới ánh mặt trời chói lọi bắn tia sáng ra tứ phía, đám Cao Viễn Lưu Trấn Đông ngẩn người.
Một chủ nhiệm giáo vụ được mời, cư nhiên có cùng một chiếc VS xa hoa cao cấp số lượng có hạn của Thụy Sĩ với Vương Tuấn? Quá xa xỉ rồi. Lại tỉ mỉ đánh giá một phen, là chính phẩm, không phải hàng nhái. Xem ra bối cảnh người này không phải chỉ là chủ nhiệm giáo vụ đơn giản như vậy.
Tiểu Phương cầm điện thoại, nhấn nút bấm kim cương, chọn tập tin camera, dưới sự hỗ trợ của màn hình rộng và độ pixel cao, rõ ràng quan sát được cả phòng Thẩm Dục, những vị trí có thể thấy được, đều dán poster đã bị biên tập lần hai chỉ còn ảnh Tiểu Giai Giai và Thẩm Dục.
Hai đứa nhỏ nằm chung một chỗ, nhìn qua cảm thấy rất buồn cười, những người khác thấy thú vị, đều lấy điện thoại ra, mọi người yêu cầu chuyển sang điện thoại mình, càng nhìn càng dễ thương, cái này phải lưu lại, tương lai dùng cho album “yêu say đắm” trong hôn lễ của Tiểu Giai Giai, nhất định rất hot.
Vợ chồng Tống Uy không rõ đề tài “Tiểu Giai Giai của Thẩm Dục”, tiến lên nhìn một cái, chà, bé trai này thật thanh tú, ghép chung với nhóc con Lưu gia thì khỏi phải nói, Tống Uy châm chọc Lưu Trấn Đông không biết đủ.
“Đây là xâm phạm quyền chân dung!” Đối với đám bạn không chút che giấu cười trên nỗi đau của người khác, Lưu Trấn Đông nổi giận, thật quá đáng, cách xa ngàn dặm còn bị YY, thói đời này thật khó lòng phòng bị. Hắn quyết định, nhất định phải giết tới nhà hiệu trưởng Trương, đòi về toàn bộ ảnh chụp của con gái.
Tiểu Phương chuyển hình bất diệc nhạc hồ, nghe vậy cười haha, phất tay vỗ lưng Lưu Trấn Đông, cười nói: “Ngài đa tâm rồi, chẳng qua là để ông nội bà nội Thẩm Dục giải sầu mà thôi.”
Thình lình trúng một cú, Lưu Trấn Đông lảo đảo một chút, chưa kịp tính sổ tên nhóc không lớn không nhỏ này, Tiểu Phương đã cùng Tôn Lợi vui vẻ đi mất.
Giơ ngón cái thật cao, Tiểu Phương tán thưởng không ngớt, “Ảnh chị chụp thật sự quá tuyệt, xem ảnh chụp Trương Dương Thẩm Dục đến Bắc Kinh làm khách chị chuyển tới, đủ khiến bà nội bọn nhỏ buồn bực nửa tháng. Bất đắc dĩ, hai ông nội cùng nhau phóng lớn ảnh chụp chung của Thẩm Dục và Tiểu Giai Giai, treo đầy phòng, mới tiêu tan phiền muộn của các bà nội. Tác dụng phụ là khiến Thẩm Dục buồn bực mấy ngày, hiện nay còn đang treo đấy.”
Nghe câu này, Tôn Lợi vui vẻ cười toe toét, nga, vị chủ nhiệm giáo vụ trẻ tuổi đẹp trai này, tính cách lại sang sảng, cả miệng toàn mật ngọt, là nhân tài giao thiệp đây. Tôn Lợi thẳng thắn cùng Tiểu Phương thành lập tình bạn vững chắc, đem album ảnh trải qua xử lý lần hai sao chép vào điện thoại, để cùng nhau học tập. Đương nhiên, Tôn Lợi cùng Tiểu Phương thành lập quan hệ tốt đẹp, tiện thể giới thiệu Cao Viễn.
Trừng Tiểu Phương dỗ ngon dỗ ngọt vợ y, Cao Viễn – ngay cả tên còn chưa được giới thiệu hết đã bị ném qua một bên – tin chắc cậu thanh niên này khẳng định từng làm bán hàng đa cấp, ít nhất cũng đã trải qua khóa tập huấn bán hàng đa cấp.
Đối với Tôn Lợi, Tiểu Phương cả miệng đều ngọt ngào; nhưng đối với Lưu Trấn Đông, đó tuyệt đối không thể chấp nhận.
Nói cái gì vậy! Không được nhà hắn đồng ý, đã tùy tiện sử dụng quyền chân dung của Tiểu Giai Giai nhà hắn, trong nhà còn treo ảnh chụp Tiểu Giai Giai nhà hắn, không biết hối lỗi, Thẩm Dục còn buồn bực?!
Không đúng! Tại sao có thể như vậy, Lưu Trấn Đông bênh vực con gái quyết định, thấy được thằng nhóc Thẩm Dục này, nhất định phải nhéo mặt nhỏ của nó.
Xem video được bắn qua bằng Bluetooth, Giang Diệp vui vẻ chia sẻ cho hai baba, hai người nhìn mà tấm tắc lắc đầu, Tôn Lợi tuyệt đối có thể mở tiệm chụp ảnh, tài năng a.
Trong tiếng cười, mặt trời dần dần lên cao chói chang.
Nhanh chóng mời mọi người vào tòa hành chính, đồng thời cũng tiếp tục xã giao bị cắt ngang bởi sự hấp dẫn của Tiểu Giai Giai.
Nhảy qua bên cạnh Vương Tuấn vừa mới bắt tay, nắm lấy tay người nãy giờ vẫn luôn trầm tĩnh quan sát, lại cười nói: “Ngài nhất định chính là người mà Trương Dương thường nhắc tới, có thật nhiều thật nhiều sách, vừa nghiêm khắc lại vừa ôn nhu, chú Trần.”
Hai tay bị nắm lấy lắc lắc, Trần Tố vốn không nhiều lời, ngoài Lưu Trấn Đông còn chưa từng thấy người nào siêu cấp tự thân thiết như thế, rất ồn nhưng lại có chút thú vị, rất tự nhiên.
“Ngài là… Chờ một chút…”
Tống Uy bị Tiểu Phương nhìn, liếc người thanh niên đem một đám tâm cao khí ngạo đánh bại từng người này, vị này cũng muốn nói mình?
“Không đúng, ngài không thể nào là chú Cao mà Thẩm Dục nói, người nhìn qua đầy mặt ý cười nhưng lại nghĩ cách tính kế người khác, tuyệt đối không phải.” Tiểu Phương khẳng định.
Ô, con nít bây giờ, đều là quỷ thành tinh sao?
Dưới ánh mắt giễu cợt của Tống Uy, Cao Viễn bị học sinh tiểu học nhìn thấu bản chất, chỉ đành đứng ra, cười nói: “Tôi mới là ‘chú Cao’, vị này là bạn của chúng tôi – Tống Uy và vợ y.”
Lắc lắc tay vợ chồng Tống Uy, Tiểu Phương nhiệt tình hoan nghênh, thình lình vươn một ngón tay, chui vào dưới nách bé trai vẻ mặt âm u ngồi trong cánh tay baba, thọt lét, Tống Tiểu Uy sợ nhột, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời vặn vẹo, kéo cổ áo baba, giật nảy lên cười haha.
Bầu không khí hài hòa, hoàn mỹ không tì vết.