Nhớ đến trước đây lần đầu tiên anh để lộ tài năng trên thương trường, lần đầu tiên ra tay đã nắm lấy một dự án gần hai tỷ, thiếu niên mười tám tuổi vẫn không đổi sắc mặt như cũ.
Mà giờ phút này anh không chỉ có kích động còn có hồi hộp.
Sợ bản thân nghe nhầm hoặc là hiểu sai ý Ôn Ngưng.
Giang Thứ liếm liếm môi không được tự nhiên, lòng bàn tay lành lạnh từ trước đến nay rịn mồ hôi hiếm thấy, đại não trống rỗng, thậm chí không nhớ nổi tiếp theo nên làm gì cả.
Cánh tay đang giữ Ôn Ngưng trong lúc nhất thời hơi thả lỏng lực một chút.
Cô gái nhỏ lập tức vòng chặt lấy anh, duyên dáng nói: "Em sắp ngã rồi nha..."
Giang Thứ phục hồi lại tinh thần gần như trong chớp mắt, xốc bảo bối trên lưng vững vàng lên trên một chút, trong tiếng cười có sự run rẩy hiếm thấy: "Yên tâm, nói gì đi nữa cũng không thể để em ngã xuống đâu."
Ôn Ngưng cong cong môi.
Lại nghe thấy Giang Thứ không tin tưởng lắm hỏi một câu: "Em vừa nói là... để cho anh chuyển qua chính thức sao?"
Ôn Ngưng mềm mại "ừm" một tiếng, cảm thấy bị anh nhìn rất ngại, sau khi lên tiếng trả lời anh thì lại vùi mặt vào hõm cổ anh.
Trái tim Giang Thứ đập vô cùng dồn dập, còn muốn mạnh hơn cả so với hồi nãy một hơi cõng cô lên hết một ngọn núi.
Anh mạnh mẽ leo lên thêm mấy bậc thang nữa, lúc này mới hơi hoãn tinh thần lại, trùng hợp là đã đến ngoài cửa trang viên, Giang Thứ không chờ kịp đến khi vào cửa, dứt khoát đưa cô gái nhỏ sau lưng đặt đến trên đài tượng điêu khắc trước cánh cửa một phen.
Độ cao của cái đài kia khoảng đến thắt lưng Giang Thứ, Ôn Ngưng bị đặt ngồi lên trên, hai chân đều treo lơ lửng nhưng lại vẫn không cao hơn người đàn ông đang bao phủ trước mặt mình.
Giang Thứ hơi cụp mắt xuống, liếc nhìn cô, sau đó đến gần vài bước, đi thẳng đến trước mặt cô, hai tay chống hai bên hông cô đặt trên mặt đài, rồi sau đó đột nhiên đưa mặt đến gần.
Ôn Ngưng ngửa ngửa ra sau theo bản năng, lại bị anh chặn ngang giữ lại.
"Anh... anh định làm gì nha..." Ôn Ngưng bị sự sắp xếp của anh khiến cho không hiểu sao lại hồi hộp, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
"Cũng không làm gì cả, chỉ là muốn làm một chút những quyền lợi sau khi được chuyển qua chính thức thôi." Giang Thứ cong môi lên, trong ánh mắt ẩn giấu không được cái loại hương vị vừa xa lạ lại quen thuộc này.
Dường như là cảm giác sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó, Ôn Ngưng nhìn xung quanh theo bản năng.
Những khách mời đồng hành ngược lại vẫn chưa có ai lên đến đỉnh núi, nhưng những nhân viên làm việc tận tụy trong tổ chương trình thật ra đã sớm đặt xong máy quay trên đỉnh núi rồi.
Lúc Ôn Ngưng liếc mắt nhìn qua, những nhân viên quay phim cũng khá tự giác quay đầu về phía sau, làm bộ như dáng vẻ đang ngắm phong cảnh.
Nhưng mà... ống kính camera lại vẫn còn nhắm rất chuẩn đầu bên này, chẳng qua là bịt tai trộm chuông thôi!
!
Giang Thứ thấy cô vô cùng lo lắng, khẽ cười một tiếng, giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khiến cho cô không cách nào tránh né, ánh mắt chỉ có thể nhìn thẳng vào mình.
Ngón tay cái của người đàn ông ma sát bên cánh môi mềm mại của cô, sau đó cúi đầu xuống, thật cẩn thận hôn lên nơi mề.m mại đã xa cách rất lâu kia.
Ôn Ngưng bị động ngửa đầu đón nhận, nhưng mà không hề kháng cự, hai mắt mặc dù ngoan ngoãn nhắm lại nhưng đuôi mắt lại cong cong, vẽ ra ý cười nhẹ nhẹ.
"Há miệng ra bảo bối." Giang Thứ lừa gạt.
"Ưm..."
Giờ phút này Ôn Ngưng khá nghe lời.
Hai tay của cô gái nhỏ cũng không để nguyên chỗ cũ nữa, Giang Thứ tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, trên lưng có thêm một đôi tay, cánh tay nhỏ bé trắng bóc của Ôn Ngưng ngoan ngoãn vòng quanh hông anh, tự giác dựa vào gần hơn một chút.
Anh cảm thấy đời này rất đáng giá.
Làn đạn trong phát sóng trực tiếp muốn bùng nổ, ngoại trừ cười ầm lên "A a a a a", dường như không có gì mới mẻ hơn nữa.
Chẳng qua Giang Thứ cũng không có đam mê show "thân mật" trước mặt công chúng, lúc hôn Ôn Ngưng, anh theo bản năng dùng cơ thể cao lớn của mình che kín mít cô gái nhỏ.
Ống kính chỉ ghi được đến tấm lưng bị mồ hôi thấm ướt của anh, trong phát sóng trực tiếp cũng không nhìn thấy hình ảnh hai người hôn môi.
Chẳng qua tất cả mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Có một số người rốt cuộc cũng không nhìn được: [Tất cả mọi người đều là VIP, rốt cuộc có cái gì chúng tôi không thể nhìn chứ, huhuhu.]
[Muốn xem, muốn xem, ôi tôi chết mất.]
[Giang tổng nói há miệng... phốc, nụ hôn này hơi sâu...]
[Hình ảnh tự mình tưởng tượng, Ngưng Ngưng của chúng ta đại khái là còn chưa thông thạo, cần Giang tổng phải dạy dỗ một chút.]
[Muốn xem há miệng...!]
Một nụ hôn ngắn ngủi chấm dứt, chẳng qua cũng đến mười phút...
Ôn Ngưng hơi váng vất, xấu hổ không chịu được, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực Giang Thứ cũng không dám ngẩng đầu lên.
Hầu kết Giang Thứ trượt lên trượt xuống, bàn tay to vuốt ve mái đầu mềm mượt trong lòng mãi không buông ra.
Ôn Ngưng im lặng một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: "Giang Thứ, tim anh đập nhanh thật đó..."
Thình thịch giống như sắp nhảy ra…
"Ừm..." Âm thanh ấp úng của người đàn ông truyền ra theo giọng mũi, Ôn Ngưng mơ hồ có thể cảm thấy sự rung động trong ngực anh, anh thoải mái thừa nhận, "Anh cũng hồi hộp."
Ôn Ngưng ngây ngẩn chớp mắt một cái, nhẹ nhàng: "Thì ra anh cũng sẽ hồi hộp nha..."
"Sau khi gặp phải em, trước đây rất lâu thì sẽ không, bây giờ thì có."
Ôn Ngưng cắn môi, ngón tay nắm chặt vạt áo hai bên hông anh.
"Gọi một tiếng bạn trai anh nghe một chút đi." Anh coi như vẫn biết còn đang ghi hình phát sóng trực tiếp, không nói thẳng "Gọi một tiếng chồng ơi anh nghe một chút."
Ôn Ngưng liếm liếm môi, trên mặt dường như vẫn còn hương bạc hà nhạt nhạt anh vừa để lại: "Làm gì có ai lại gọi như vậy chứ..."
Giang Thứ cũng bĩu môi tự giễu cười cười: "Chẳng có cách nào, ai bảo anh cũng chưa bao giờ làm bạn trai người ta đây, không có kinh nghiệm về chuyện này, chưa từng trải sự đời."
Ôn Ngưng không nhịn được, khúc khích cười ra tiếng, rồi sau đó ôm lấy eo anh, cả người đều dán lên người anh, rồi ngẩng đầu lên, để cằm lên trên ngực anh, dáng vẻ ngoan ngoãn muốn chết: "Bạn trai..."
"Ây, lại gọi một tiếng nữa."
Ôn Ngưng nghe thấy lại gọi thêm một tiếng.
Cô nhìn Giang Thứ, chỉ có cô biết, một tiếng "bạn trai" này uy lực đối với Giang Thứ lớn bao nhiêu, bàn tay đang nắm bên eo cô cũng nóng bỏng đến xuyên qua áo khoác chống nắng của cô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một lát, Ôn Ngưng bỗng nhiên nhớ đến gì đó, kéo tay anh hỏi: "Giang Thứ, anh vui vẻ không?"
"Ừm."
"Vậy anh... thả cho trợ lý Nhậm một con ngựa nhé?"
Giang Thứ: "?" Trong chốc lát anh không hiểu được câu nói bất thình lình của Ôn Ngưng rốt cuộc có ý gì.
Thường nói con gái khi yêu sẽ trở nên ngốc nghếch, bây giờ xem ra đàn ông cũng như vậy.
Mấy ngày trước, Nhậm Thiên Cao hoàn thành bàn giao tất cả các công việc trong tay, điều này cũng có nghĩa thời gian anh rời đi châu Phi chỉ có không tới vài ngày.
Mọi cách đều rơi vào đường cùng, anh chuyển đến tìm Ôn Ngưng.
Cầu thần cầu phật không bằng cầu phu nhân tổng giám đốc, người đàn ông mà ông Trời cũng không quản được nhưng phu nhân lại có thể quản được.
Ngày đó Ôn Ngưng vừa mới nhập đoàn phim mới không lâu, là vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh lần trước nhận được, cho dù bây giờ cô đã có của cải mà người thường phấn đấu mấy đời cũng không thể có được, nhưng cô vẫn quý trọng mỗi một cơ hội như trước.
Trước khi nào đoàn, cô cũng đã chuẩn bị trước mấy tháng, cho nên sau khi khởi động máy thì quay khá thuận lợi.
Thời điểm kết thúc công việc ăn cơm trưa, cuối cùng thì Nhậm Thiên Cao cũng lộ mặt, ban đầu khi Ôn Ngưng nhìn thấy anh còn tưởng rằng Giang Thứ cũng đến đây.
Sau đó lại phát hiện anh chỉ đến một mình, lại tưởng Giang Thứ phái anh đến đây điều tra cẩn thận.
Ký ức về lần đầu tiên tiếp xúc với đóng phim lúc trước, thời điểm lần đầu tiên vào đoàn làm phim đóng vai phụ, dường như Nhậm Thiên Cao cũng đã tới, quan tâm cô có hợp với đồ ăn thức uống hay không, có bị người khác gây khó dễ hay không.
Lúc ấy cô nghĩ đến những lời đó chẳng qua chỉ là những câu hỏi bình thường, mãi cho đến hôm nay Nhậm Thiên Cao cuối cùng cũng nói ra lý do tìm cô, nói rất nhiều chuyện trước đây.
"Giang tổng sợ ngài mới dọn từ nhà ra ngoài, không quen ăn thức ăn trong đoàn làm phim cho nên đầu tư một khoản tiền, một khoản tiền không hề có lợi nhuận, chỉ vì có thể khiến cho đồ ăn thức uống hợp khẩu vị ngài một chút."
Ôn Ngưng nhớ lại một lượt, thức ăn lúc trước thật sự ngon đến khác thường, ngay cả cô nhóc phú nhị đại đi theo bên cạnh cô cũng không nhịn được mà cảm thán.
Cô nhớ rõ trong phần cơm có không ít loại đồ ăn đặc biệt, bây giờ nhớ đến có lẽ cũng là bởi vì Giang Thứ.
"Ngài còn nhớ căn phòng ở căn nhà cũ ban đầu ngài ở không? Lúc đầu, tất cả đèn trong cầu thang đều bị hỏng."
Ôn Ngưng gật gật đầu, cô sợ tối, ấn tượng rất sâu: "Đúng nha, mấy lần về nhà cũng xém chút bị ngã, tay cầm đèn pin cũng rất sợ."
Nhậm Thiên Cao: "Đúng vậy, Giang tổng biết cô sợ tối, cả đêm chạy mấy khu vực mới mua được đèn phù hợp, tự tay thay từng lầu từng lầu, thay suốt một đêm."
Ôn Ngưng siết chặt nắm tay, khó trách lúc rời khỏi nhà ngày hôm đó, đèn cả tòa nhà bỗng nhiên đều sáng, mà Giang Thứ thì đang đứng ở dưới nhà.
Thì ra cả đêm anh cũng không đi.
Nhậm Thiên Cao dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, lại lập tức mở miệng nói: "Không chỉ có một đêm không đi, sau đó rất nhiều ngày đêm, Giang tổng đều mất hồn mất vía, chỉ có canh giữ ở dưới lầu của nhà ngài mới có thể yên tâm."
"Thật ra Giang tổng vẫn không cam lòng để cho ngài ra đi, ban đêm giao thừa hôm đó, sau khi ngài nói ly hôn rồi tự mình chạy ra ngoài, chỉ không bao lâu sau, Giang tổng đã đuổi theo, buổi tối hôm đó ngài ở trên chiếc ghế lạnh đó, cũng không phải chỉ một mình, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh ngài, che ô cho ngài, khoác áo khoác cho ngài, bản thân chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng chịu mưa xối cả đêm, trời sáng khi đã hết mưa anh ấy mới đi."
"Chỉ là anh ấy rất kiêu ngạo, không muốn mất sĩ diện, anh ấy lớn như vậy nhưng cũng chưa nuông chiều ai như thế, đến ông Trời cũng không quản được anh ấy, cũng chưa từng hối hận chuyện gì, chỉ là chuyện để cho ngài rời đi, anh ấy thật sự cảm thấy bản thân đã làm sai."
"Thậm chí anh ấy còn cúi chiếc đầu cao quý để học hỏi kinh nghiệm từ cấp dưới như tôi, rốt cuộc con gái sẽ thích người đàn ông như thế nào, rốt cuộc thì làm thế nào để đối xử tốt với ngài, ngài mới đồng ý quay về."
"Có ngày lúc Giang tổng đến công ty, trên tay quấn một vòng băng gạc, lúc ấy tôi hỏi ngài ấy bị sao vậy, ngài ấy nói ở nhà học nấu ăn cắt phải, nói là định tự mình làm cho ngài, sợ làm không tốt nên luyện tập trước."
Nhậm Thiên Cao liếc nhìn chăm chú vẻ mặt của Ôn Ngưng, cuối cùng lấy một chiếc điện thoại di động ra khỏi túi, mở ra một tấm ảnh, trong ảnh chụp là một chiếc di động khác, trên di động dính đầy bụi đất, màn hình cũng sáng, biểu thị trên mặt là một tin nhắn.
Ôn Ngưng vừa liếc mắt nhìn qua, hốc mắt đã đỏ!
Nhậm Thiên Cao nói: "Đây là tin nhắn lúc trước Giang tổng đã viết ở dưới đống đổ nát, muốn gửi cho tôi, nhưng mà lúc đó chắc là không có tín hiệu nên không gửi đi được, sau đó ngài lại một lòng chăm sóc cho Giang tổng, không chú ý đến những gì trong di động, tôi chụp được, vốn dĩ cảm thấy nếu người còn sống thì tin nhắn này cũng không dùng làm gì, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn định cho ngài xem một cái."
Trong tin nhắn Giang Thứ viết tất cả đều là dặn Nhậm Thiên Cao - người ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, được coi là người anh tin tưởng nhất, dù là phẩm chất hay là năng lực.
Trong tin nhắn nói, tính cách Ôn Ngưng mềm yếu, dễ bị người khác bắt nạt, anh giao tài sản cho cô sẽ không tránh được có người như hổ rình mồi. Nếu như anh không còn mạng ra ngoài, chỉ hi vọng Nhậm Thiên Cao có thể giúp đỡ cô ổn định tất cả xuống.
Ý tứ đại khái trong tin nhắn, hoặc nhiều hoặc ít Ôn Ngưng đã từng biết, nhưng ở cuối tin nhắn, Giang Thứ viết thêm một giọng điệu vô cùng hèn mọn "Giang Thứ trịnh trọng thỉnh cầu và kính nhờ."
Những tin nhắn như vậy không chỉ có một cái, anh không chỉ viết cho mỗi Nhậm Thiên Cao, còn viết cho mẹ mình, ông nội, Giang Mông Mông, thậm chí là... bố anh - người trước đây nước lửa khó dung với anh.
Bị nhốt trong đống đổ nát một đêm, đại khái chính là một đêm Giang Thứ ăn nói khép nép nhất, anh sợ không còn mạng ra ngoài, không còn sống để bảo vệ cô, vì vậy chỉ có thể nhân lúc còn hơi thở cuối cùng, cầu xin một lượt tất cả những người có thể cầu.
Lúc về nhà ngày hôm ấy, Giang Thứ vẫn thường đến nhà cô, cũng ở lại không chịu đi, lúc cô vào nhà cũng không có biểu hiện gì khác thường, mãi cho đến tối lúc Giang Thứ đã ngủ trên sofa, mới lén lút nằm trong ngực anh, ôm anh mà khóc, khóc rất lâu... rất lâu.
Dụng ý của Nhậm Thiên Cao cô cũng hiểu, đối với chuyện anh phải đi châu Phi, ít nhiều cô cũng có nghe thấy, nhưng mà cô cũng rất hiểu Giang Thứ, thật ra Nhậm Thiên Cao cũng không cần vì vậy mà lo lắng quá.
Nhưng mà về tình thì vẫn cần phải giúp đỡ cầu xin một chút.
Lúc Giang Thứ phản ứng lại được, cong khóe môi khẽ cười: "Không để cậu ta đi châu Phi cũng được, em lại hôn anh một cái nữa."
Yêu cầu này không khỏi hơi đơn giản quá, tim Nhậm Thiên Cao đang xem trực tiếp lại kéo đến mắc trong cổ họng.
Ôn Ngưng cắn cắn môi, hai má nhiễm một ráng mây hồng, kéo lấy tay anh lắc lắc làm nũng, sau đó ghé sát vào anh, ngọt ngào gọi "anh Giang Thứ" rồi sau đó rất nghe lời hôn lên môi anh.
Nhậm Thiên Cao đang ngồi trước màn hình, kích động càn quét một vạn cái tên lửa!
Giọng nói Giang Thứ cũng khàn đi: "Làm sao bây giờ bảo bối, bỗng nhiên anh không muốn quay chương trình với em nữa."
Ôn Ngưng trừng mắt nhìn: "...Vậy anh muốn làm gì chứ?"
Giang Thứ nhàn nhạt nói: "Muốn trực tiếp khiêng em về nhà luôn."
Rồi sau đó im lặng dùng khẩu hình miệng nói: "Làm em."