Mục lục
Nữ Phụ Văn NP Làm Sao Để Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Du Nhiên sau khi bình tĩnh trở lại thì lật đật tìm cách liên lạc với nhóm người Thừa Minh. Nếu là đi quay, thì chắc chắn sẽ có những người khác được cầm điện thoại. Cùng lắm thì hắn gọi luôn cho Hoắc Kiến Hào. Con người này cùng hắn cực ít giao lưu nhưng cũng không phải không có số liên lạc. Nhưng đáng tiếc, Du Nhiên lần lượt gọi cho số của Hiểu Linh, Nhã Luân, Thần Vũ đều không được. Thậm chí gọi cho Hoắc Kiến Hào còn bị lạnh lùng tắt máy chỉ sau 1 hồi chuông. Hừ.. Hoắc Kiến Hào đúng không.. hắn ghim con người này. Còn tại sao không gọi cho Bác Minh... Ân... là Du Nhiên hắn cảm thấy bài xích con người này. Ai bảo tên này cũng có ý đồ với Hiểu Linh. Nhưng mà rốt cuộc không nhịn nổi, hắn cũng tìm số để gọi cho Bác Minh.


***


Ở bộ bàn ghế trong phòng ăn, hai vị cực phẩm nam thần nghiêm túc cùng nhau nghiên cứu bàn luận. Nhưng vấn đề thì....


Bác Minh nói:


- Anh nấu trà gừng cho Hiểu Linh uống sớm một chút. Lát nữa tôi ra ngoài mua túi chườm cho cô ấy. Với con gái bị đau bụng kỳ kinh thì hạn chế không nên uống giảm đau, chỉ nên uống đồ ấm nóng, chườm ấm. Tuyệt đối không nên ăn uống đồ hàn lạnh hay ngâm tắm nước lạnh. Mấy thứ chất kích thích như cafe, rượu bia cũng không được sử dụng. Đáng tiếc là chúng ta không ai biết matxa, nếu có thể thì matxa sẽ giúp cô ấy thư giãn tốt hơn.


Thừa Minh gật đầu:


- Ngày mai cấm cô ấy không được uống cafe. Hiểu Linh thích uống cafe cực kỳ. Gần như ngày nào cũng uống. Trà gừng tôi nấu luôn bây giờ. Còn túi chườm không cần anh mua. Tôi mua cũng vậy.


Bác Minh cười khẩy:


- Hiện tại anh có tiền sao? Tôi có.


Thừa Minh nhìn chằm chằm Bác Minh. Hắn còn chưa bao giờ rơi vào tình trạng bị làm khó vì mấy trăm nghìn đồng như vậy. Chợt nhớ ra bản thân đang có điện thoại, hắn lúc này mới xem xét tình hình chiếc điện thoại của mình. Đáng tiếc là nó đã báo hỏng. Trầm mặc. 


Bác Minh nhún vai:


- Cứ quyết định vậy đi. Để xem xem còn gì cần chú ý nữa không.


Hắn tiếp tục xem xét gu gồ rồi đọc:


- Con gái những ngày này thường rất mệt mỏi, tâm trạng thất thường, dễ dàng không vui và cáu gắt. 


Thừa Minh trầm mặc nói:


- Hiểu Linh chưa bao giờ như thế.


Bác Minh lập tức chặn họng:


- Hoặc là anh chưa bao giờ gặp cô ấy như thế. Anh cũng đi làm cả ngày, đâu có lúc nào cũng để ý, chăm sóc Hiểu Linh được đâu.


- Anh...


Tiếng chuông điện thoại cắt đứt cuộc tranh luận chưa kịp nổ ra giữa hai người này. Bác Minh cầm lên nhìn xem là ai gọi:


- Du Nhiên? Anh ta gọi làm gì?


Thừa Minh đáp:


- Nghe đi. Ban nãy khi lên phòng Hiểu Linh tôi đang nói chuyện với anh ta về sức khỏe em ấy. Cuộc điện thoại bị dừng đột ngột, anh ta chắc cũng đang rất lo lắng. Mà Du Nhiên cũng là bác sĩ, hỏi thêm anh ta những điều cần lưu ý luôn.


****


Mọi người vừa rời đi hết, Hiểu Linh mau chóng đi tắm rửa thay quần áo. Rồi thu ngay chiếc ga giường giây bẩn kia lại tính tự giặt. Nhưng tìm xung quanh mọi chỗ cô không thể tìm thấy bất kỳ loại nước giặt nào. Cô có chút áy náy đành gấp gọn chiếc ga đặt vào giỏ đồ bẩn. Nghĩ đi nghĩ lại liền tìm một mẩu giấy để lại ghi chú:


"Thật xin lỗi vì đã làm phiền anh chị khi phải chú ý giặt chiếc ga giường bẩn. Nếu không thể giặt sạch và phải bỏ chiếc ga này. Mong chị gọi vào số điện thoại xxx, Tôi sẽ thanh toán tiền lại cho anh chị. Một lần nữa rất xin lỗi."


Xong xuôi, Hiểu Linh lấy một chiếc ga mới đặt dự phòng trong tủ chăn trải lại phẳng phiu rồi mới xuống nhà. Cũng muộn rồi, hẳn là Thừa Minh đã xong bữa tối.


****


Ngay khi có tín hiệu bắt máy đầu kia, Du Nhiên dường như thở phào một cái. Vừa nghe tiếng Alo trong điện thoại, Du Nhiên liền nói:


- Âu Dương luật sư, có Cố Thừa Minh ở đó không? Tôi cần cần gặp anh ta có chút việc.


Bác Minh liền nói:


- Thừa Minh đang ngồi cạnh tôi đây. Chúng tôi đang thảo luận tình hình của Hiểu Linh, nên anh cần gì có thể hỏi tôi luôn cũng được.


Nghe Bác Minh nói, Du Nhiên có chút hoảng hốt, nhưng giọng vẫn cố giữ bình tĩnh:


- Tình hình của Hiểu Linh thế nào? có gì nghiêm trọng không? Ban nãy Thừa Minh hoảng loạn chuyện gì??


Bác Minh thuật lại câu chuyện:


- Ban nãy Thừa Minh vào phòng thấy ga gường Hiểu Linh có vết máu. Cô ấy lại nằm im cuộn người ở một góc giường nên hoảng loạn. Sau đó thì Hiểu Linh cũng tỉnh ngủ. Trạng thái sức khỏe chỉ hơi mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo. Cô ấy bảo chỉ là đến kỳ kinh nguyệt lại vận động mạnh và dầm nước lạnh nhiều nên giờ bị đau bụng. 


Du Nhiên có phần an tâm hơn một chút. Có lẽ là do hắn suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng vẫn dặn dò lại:


- Hiểu Linh bây giờ hẳn là mệt mỏi, ham ngủ, thích đồ ngọt và dầu mỡ. Nhưng hai người chú ý một chút đừng để cô ấy ngủ nhiều quá, nên vận động nhẹ nhàng. Còn đồ dầu mỡ thì hạn chế ăn, không sẽ dễ đầy bụng, càng khó chịu. 


Bác Minh ầm ừ xác nhận đã biết. Dặn dò xong, rốt cuộc Du Nhiên vẫn không nhịn được nói:


- Tôi... có thể nói chuyện với Hiểu Linh một lát không?


Bác Minh chưa trả lời thì đúng lúc ấy Hiểu Linh xuất hiện ở phòng bếp, chỉ thấy hai người họ liền hỏi:


- Mọi người còn chưa về sao? Hai người ăn chưa?


Thừa Minh ánh mắt trách cứ, nói:


- Đương nhiên là anh phải chờ em cùng ăn chứ.


Bác Minh thấy dù sao vừa đúng lúc liền đưa điện thoại cho Hiểu Linh:


- Du Nhiên muốn nói chuyện với em này.


Hiểu Linh nhìn lướt qua hai con người kia một cái rồi cầm máy:


- Em nghe đây.


Du Nhiên nghe giọng của Hiểu Linh vẫn bình thường thì an tâm hẳn. Ân. Thực sự là hắn suy nghĩ quá nhiều. Hắn cười trong điện thoại:


- Em khỏe không? Hai ngày này chơi vui chứ?


- Ừm. Em chơi vui lắm. Cảnh cũng rất đẹp. Khí hậu cũng không quá nóng bức.


Hiểu Linh nhàn nhạt trả lời, cũng lờ đi câu hỏi đầu tiên của Du Nhiên. Đột nhiên cô cảm thấy khó chịu với đám nam nhân này. Một chuyện nhỏ xíu cũng báo cho người khác cách xa cả nghìn km biết, để làm cái gì? để lại tiếp tục dặn dò cô mấy cái cần chú ý sao? Cô không cần.


Nghe giọng điệu của Hiểu Linh làm Du Nhiên có chút cảnh giác... Cô ấy đã rất ít khi nói chuyện với anh bằng thái độ như vậy. Du Nhiên cảm thấy hắn không nên hỏi cô về sức khỏe nữa, có khi còn bị giận cá chém thớt đâu. 


- Ngày mai đoàn có kế hoạch đi thăm thú ở đâu vậy?? Hi vọng thời tiết ở đó sẽ tốt chút. Ở đây mấy hôm nay đều có mưa giông bất chợt, phiền toái cực kỳ.


Thật may khi Du Nhiên là một tên EQ rất cao nên mới tránh qua được một kiếp... Ân.. lúc đó nếu thật sự hắn lại hỏi cô hoặc dặn dò này nọ, Hiểu Linh hẳn là sẽ trở mặt ngay lập tức. Cô vô thức dịu giọng một chút:


- Ngày mai đoàn quay trên chùa Linh Ứng, thăm tháp Bảo Đăng và ăn chay tại chùa. Đầu giờ chiều ghé thăm mộ của Đại tướng rồi lên đường ra sân bay. Chắc tối mai 8h là có mặt tại nhà rồi.


Du Nhiên gật gù nói:


- Ân... vậy tối mai anh qua nhà em chút. Đợt trước khám tổng thể cho em xong còn quên mất chưa hoàn thiện sổ sức khỏe. Anh qua làm luôn. 


Một câu nói dối hoàn mĩ được thốt ra trong tíc tắc để hợp thức hóa chuyến ghé thăm ngày mai của Du Nhiên. Hai người trò chuyện dăm ba câu rồi cũng tắt máy. 


Hiểu Linh trả lại điện thoại cho Bác Minh rồi lạnh lùng hỏi:


- Hai người có cần làm quá lên như vậy không? Gọi điện cho Du Nhiên để thông báo việc của em. Ân? Em tồi tệ, vô dụng đến mức chuyện hàng tháng đều sảy ra cũng không xử lý tốt mà cần đến sự trợ giúp của bác sĩ sao, Cố Thừa Minh, luật sư Âu Dương?


Hai nam nhân nhìn nhau một cái rất nhanh, Thừa Minh liền giải thích:


- Em hiểu nhầm bọn anh rồi. Lúc lên gọi em dậy ăn cơm, anh đang nói chuyện với Du Nhiên về mấy cái dự án liên quan đến bệnh viện của cậu ta. Vừa thấy em bị như vậy, anh hoảng loạn làm rơi hỏng điện thoại. Du Nhiên vì thế mới lo lắng tìm cách gọi lại. Bọn anh cũng chỉ giải thích cho câu ấy một chút thôi.


Bác Minh cũng bổ sung:


- Em có thể kiểm tra điện thoại của anh. Là cuộc gọi Du Nhiên gọi đến. Không phải bọn anh gọi đi.


Hiểu Linh vẫn lành lạnh nhìn họ. Suốt bữa cơm đều không nói thêm câu gì. Chờ ăn xong, cô ấy cũng dọn dẹp rồi trở về phòng. Cũng không thèm cho bọn họ một sắc mặt tốt.


Hai nam nhân nhìn nhau.. Ân.. họ giờ cảm nhận được cái gọi là: tâm lý thất thường của nữ nhân trong ngày rớt dâu rồi. Một phút trước cô ấy còn mềm mại hỏi chuyện, ngay sau đó thì đã có thể lạnh lùng ngay được. Thật là có chút... khủng bố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK