Vì thói quen nghề nghiệp Thiết An Lâm lập tức xoay đầu lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh lớn.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều dừng động tác của mình lại đứng xoay quanh một đám người với vẻ mặt tò mò, khi cô nhìn kỹ chợt nhận ra họ là đám người lần trước xuất hiện trước cửa bar Night Angel, gây ra một trận long trời lỡ đất rồi rút lui trong âm thầm, trong lòng Thiết An Lâm chợt hiện lên cảm giác chẳng lành liền chạy tới xem sao.
Lục Cẩn Phi trong đầu còn hơi choáng váng, anh cố lấy lại tinh thần nhìn vào người đàn ông đã ném anh sang một bên như ném một quả bóng.
Đập vào mắt anh chính là nét mặt khát máu của Tần Gia Uy, con ngươi đen nhánh lúc này đã bao phủ bởi tà khí y như con sói hung hăng muốn tấn công con mồi của mình.
Lục Cẩn Phi bị nộ khí của Tần Gia Uy làm tâm tình anh trở nên bất ổn, đột nhiên anh chuyển tầm mắt của mình vào Đường Vịnh Hi lúc này đang yếu đuối nằm yên trong lồng ngực của Tần Gia Uy.
Nhìn thấy sắc mặt của cô càng lúc càng xanh xao hơn trong lòng anh thật lo lắng, Lục Cẩn Phi cố gắng gượng người bước tới vươn tay muốn chạm vào Đường Vịnh Hi, nhưng bàn tay còn chưa đụng vào người của cô đã bị Tần Gia Uy dùng bàn tay mang găng tay bằng da màu đen lúc này đã nhuộm đầy máu chặn lại.
"
Lục công tử, cậu muốn nếm thử mùi vị của cái chết?."
Tần Gia Uy nhướng mày chậm rãi phun ra từng chữ một, chữ chết cuối cùng là do anh cố tình gằn giọng đưa ra lời sự uy hiếp trắng trợn.
Tất cả mọi người đứng xung quanh bị lời nói ngang tàng cùng với giọng điệu độc ác của Tần Gia Uy làm toát mồ hôi lạnh.
Không ai dám nói gì chỉ lặng lẽ theo dõi tình hình trước mắt, ai nấy đều biết hai người đàn ông trước mặt đều là những người có địa vị cao trong xã hội.
Một người là người thừa kế duy nhất của Lục Thị là công tử thế gia, người còn lại là Tần Tổng của tập đoàn Tần Thị cũng là ông trùm trong lãnh vực dầu mỏ và vũ khí một tay che trời.
Chỉ cần cân năng về thế lực cùng với địa vị trong xã hội, trong lòng mọi người đều biết Lục Thị không thể nào bì lại với Tần Thị, Lục Cẩn Phi đúng là lấy trứng chọi với đá không tự lượng sức mình.
"Tần tổng, chuyện của tôi ngài không cần quan tâm.
Người ngài nên chú ý chính là Vịnh Hi, là vợ của ngài kìa."
Lục Cẩn Phi tức giận nhìn Tần Gia Uy nói, cho dù trong lòng anh rất sợ uy thế của Tần Gia Uy như chỉ cần nhìn thấy nét mặt đau đớn của Đường Vịnh Hi tất cả nỗi sợ hãi trong lòng đều bị anh dẹp sang một bên.
Tần Gia Uy nghe Lục Cẩn Phi nói vậy, liền nhếch môi cười tà.
"
Lục công tử cũng biết Vịnh Hi là vợ của tôi sao?"
Tần Gia Uy vừa nói vừa nhướng mày nhìn Lục Cẩn Phi bằng ánh mắt phát ra tia lửa.
Đường Vịnh Hi đang ở trong lòng Tần Gia Uy đột nhiên dùng sức cựa quậy, trong lòng còn đang tức giận vì sao Tần Gia Uy lại để Chung Tử Hồng nắm tay.
"
Tránh ra, anh buông tôi ra."
Tần Gia Uy vừa nghe Đường Vịnh Hi nói vậy anh liền nhíu mày cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên tia khác thường, từ lúc nào cô lại xưng hô với anh một cách xa lạ như vậy?
Chẳng lẽ vì ở trước mặt của Lục Cẩn Phi, nghĩ đến đây sắc mặt của Tần Gia Uy đột nhiên băng lãnh đi mấy độ, làm mọi người xung quanh bất giác rùng mình sởn gáy lui về phía sau tránh xa ba người ra.
Cảm nhận được thân thể của Tần Gia Uy có gì đó khác thường bàn tay càng ôm chặt cô hơn, Đường Vịnh Hi lập tức ngước mặt lên nhìn anh.
Trong lúc này đột nhiên Lục Cẩn Phi lấy đâu ra dũng khí xông tới muốn đẩy Tần Gia Uy ra, không cho Tần Gia Uy làm Đường Vịnh Hi khó chịu.
Nhưng thật không ngờ Tần Gia Uy lại phẫn nộ vì hành vi che chở này của Lục Cẩn Phi.
Anh giận dữ một tay siết chặt eo của Đường Vịnh Hi, hành động này của anh càng khiến bụng của cô đau dữ dội, trán cũng đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
Tần Gia Uy không hề ý thức được sự khác thường của cô, hiện tại trong mắt anh chỉ có sự ghen tuông và chiếm hữu.
Tần Gia Uy nghiếng răng tức giận nâng tay còn lại lên đặt trước ngực của Lục Cẩn Phi, chặn không cho Lục Cẩn Phi tiến đến gần Đường Vịnh Hi.
Lục Cẩn Phi càng cố chấp dùng sức Tần Gia Uy càng thêm căm phẫn, anh như con sói tàn bạo một tay ôm Đường Vịnh Hi tay còn lại dùng sức đẩy Lục Cẩn Phi lui về phía sau.
Lục Cẩn Phi sức lực kém cỏi không tài nào bì lại với sức mạnh phi thường của Tần Gia Uy nên không cầm cự được bao lâu liền bị Tần Gia Uy nhanh chống ép thân thể vào bức tường đá lạnh lẽo phía sau.
Lục Cẩn Phi bị Tần Gia Uy một tay chế ngự, cho dù đang ở trong tình cảnh lực bất tòng tâm Lục Cẩn Phi cũng không hề tỏ ra khuất phục anh dùng hết sức để lay chuyển bàn tay của Tần Gia Uy.
Nhưng dù anh có cố gắng đến đâu thân thể của anh cũng không thể nào thoát khỏi sự chế ngự từ bàn tay đang bị thương của Tần Gia Uy.
Tần Gia Uy không hề nôn nóng ngược lại còn bình tĩnh một cách lạ thường, đợi đến khi Lục Cẩn Phi đã vùng vẫy đến kiệt quệ, ánh mắt âm u của Tần Gia Uy mới nhìn thẳng vào mặt của Lục Cẩn Phi nói với giọng độc ác.
"
Nếu sau này Lục công tử còn dám đụng đến vợ tôi.
Tần Gia Uy tôi sẽ khiến Lục công tử thịt nát xương tan."
Giọng nói băng lãnh cùng với ánh mắt tỏa ra tà khí y như quỷ Satan đến từ địa ngực làm Lục Cẩn Phi cảm giác thấp thỏm trong lòng.
Lục Cẩn Phi biết Tần Gia Uy nói ra được thì sẽ làm được.
"
Tần Gia Uy!
Sao anh lại ngang tàng đến như vậy?"
Đường Vịnh Hi nghe Tần Gia Uy nói ra những lời ngông cuồng này, trong lòng đang tức giận càng thêm phẫn nộ.
Người có lỗi chính là anh, sao anh lại nói giống như cô mới là người có lỗi.
Đường Vịnh Hi vừa nói vừa dùng sức vặn vẹo người muốn thoát khỏi vòng tay cường tráng của anh.
Tần Gia Uy nghe Đường Vịnh Hi nói vậy, cặp mắt sắc bén lập tức trở nên u ám hẳn lên, anh nóng giận ấn mạnh bàn tay của mình vào lồng ngực của Lục Cẩn Phi để trút giận.
Tần Gia Uy không ngờ sức lực của mình lại hùng mạnh đến như vậy, anh chỉ dùng một chút sức đã khiến Lục Cẩn Phi thổ huyết.
"
Phì..............."
Lục Cẩn Phi bị Tần Gia Uy làm chấn thương ngũ tạng lục phủ phun ra một ngụm máu dính lên người của Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi.