Ngôn Ngôn vừa trắng lại vừa tròn, hai mắt long lanh xinh đẹp hệt như Du Nhiên, mũi cao, môi mỏng giống như Lục Đình Phong.
Nhóc con lên ba đã vừa xinh vừa soái hơn người, nhưng mà đừng có vì khuôn mặt đáng yêu đó mà lầm nhé, nhóc con vừa quậy vừa nghịch như khỉ đấy!
Ngôn Ngôn đi nhà trẻ được ba hôm Lục Đình Phong cùng Du Nhiên đã bị cô giáo cùng phụ huynh cùng lớp phàn nàn.
Chả là nhóc nhà nghịch ngợm quá, tốc váy con gái nhà người ta, kéo bím tóc, rủ bạn trèo cây, lại chơi bùn, chẳng có việc gì mà nhóc con không dám làm.
Đến khi cô giáo hốt hoảng chạy đến, nhìn hơn mười đứa quần áo lấm lem, trong khi Ngôn Ngôn dẫn đầu áo quần tươm tất như chưa có chuyện gì xảy ra, cô giáo liền phát hỏa muốn dạy đỗ nhóc con nghịch ngợm này một trận thì Ngôn Ngôn lại dùng đôi mắt long lanh kia làm nũng.
“Cô ơi cô, cô bỏ qua cho tụi con lần này nha cô, con hứa sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Đám nhóc nhoi nhoi biết lỗi, Ngôn Ngôn dùng khuôn mặt đẹp của mình làm tim cô giáo rung rinh, cô đành chậc lưỡi bỏ qua, dẫn mấy nhóc kia đi tắm rửa.
Ngôn Ngôn từ xa nhìn mấy đứa nhóc kia, trong lòng bé vui mừng, còn to gan mà thầm nghĩ.
Lần sau nhất định phải cẩn thận hơn, không để cô phát hiện.
Du Nhiên yêu thương nhưng không cưng chiều Ngôn Ngôn, ngược lại Lục Đình Phong cực cưng cậu con trai này.
Nào có việc ba chỉ thích con gái không thích con trai, Lục Đình Phong này cưng ông trời nhỏ kia đến độ Du Nhiên cũng lắc đầu bó tay.
Xe tô tô mô hình cao cấp, đồ chơi giới thiệu trên TV hôm qua thì hôm nay có ở trong nhà, Ngôn Ngôn chỉ cần dùng ánh mắt chớp chớp vài cái, sau đó bé nhàu đến ôm lấy ba mình, nũng nịu gọi ba ơi vài tiếng, Lục Đình Phong liền vung tay mua, mua hết cho bé.
“Đừng có chiều con nó quá anh à!”
“Không sao đâu Du Nhiên, nhóc con này còn nhỏ, sau này lớn lên anh nhất định dạy dỗ nó nghiêm khắc.”
Lục Đình Phong chưa bao giờ nói dối Du Nhiên, sự nuông chiều vô tội vạ kia của Lục Đình Phong bắt đầu ngừng khi Ngôn Ngôn lên sáu, nhóc con khi qua tuổi đó cũng không còn quậy phá như mấy năm trước.
Du Nhiên mỗi lần nhìn thấy Lục Đình Phong ôn tồn giảng bài cho Ngôn Ngôn, còn bé con lại ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, chăm chú nghe ba giảng bài, không hề có một chút khó chịu hay mất tập trung nào, cô liền cảm thấy thật vi diệu.
Không lẽ Lục Đình Phong biết trước nhóc con qua tuổi kia sẽ trưởng thành?
Hay là gen nhà họ Lục đều như thế? Trước sáu tuổi là một nhóc nghịch ngợm, sau sáu tuổi lại là một nhóc hiểu chuyện?
Du Nhiên lắc đầu, mỉm cười nhìn hai ba con vô cùng hòa hợp, lại vội vàng vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Du Nhiên cùng Lục Đình Phong và Ngôn Ngôn đón thêm một mùa Tết nữa.
Mùng hai ba người một nhà bọn họ đến thăm ông ngoại, sau đó lại bay sang mỹ thăm Lục Sính.
Về phần nhà họ Du từ chuyện Du Nhuệ kia xảy ra, cả hai đều ít chạm mặt nhau, nhà họ khi đó Du xuống dốc dữ dội nhưng đến hai năm sau đã bắt đầu bình thường trở lại, trong việc này Du Nhiên biết có sự nhúng tay của Lục Đình Phong.
Chính là vì cả nhà ba mẹ Du cùng Du Nhuệ quỳ trước cửa cầu xin Du Nhiên, hắn liền vì cô mà không làm khó bọn họ nữa, chỉ có yêu cầu duy nhất là đừng xuất hiện trước mặt Du Nhiên cùng hắn nữa.
Nhà họ Du đáp ứng, hắn buông tha Du thị, từ đó Du Nhiên cũng chưa gặp lại cha mẹ Du cùng Du Nhuệ lần nào.
Về phần nhà họ Lục, sau khi Lục Triết Hạo đem hai đứa con kia về, Lục phu nhân như phát điên, mỗi ngày chèn ép đứa con trai kia, hết đánh đập lại hành hạ.
Ông Lục phát hiện, hai người dây dưa căng thẳng suốt ba năm, cuối cùng bà Lục không chịu nổi nữ liền li hôn.
Nhà họ Hạ kia trước giờ dựa vào bà Lục cùng Lục Triết Hạo mà sống, bây giờ hai người ly hôn, Hạ gia bắt đầu suy tàn, còn Hạ tuyết mất chồng mà trầm cảm, suốt ngày ở lì trong phòng, đêm đêm vừa khóc vừa mắng chửi người.
Về phần người đàn bà cùng đứa con trai kia vẫn ở trong Lục gia, không bị đuổi đi nhưng cũng chẳng có danh phận.
Lục Đình Phong chẳng quan tâm đến Lục Triết Hao đang cưng ai sủng ai, hai cha con anh đã xé rách mặt nhau từ lâu, Lục gia kia hắn cũng chẳng để tâm đến, ai muốn lấy Lục Đình phong chẳng ý kiến.Thiên Hoàng sau những dự án của Lục Đình Phong càng ngày càng phát triển, vị trí đứng của Lục Đình Phong vững như bàn thạch, không thể lay chuyển được.
Tài sản của hắn ngoài cổ phần Thiên Hoàng còn có mấy khu đất lớn.
ba năm trước đã được đổ tiền vào đầu tư xây một chuỗi nhà hàng khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố X, lợi nhuận thu vào vô cùng cao, ngoài ra còn một số bất động sản khác của hắn mà Du Nhiên không biết.
Có lẽ là hơi nhiều, Lục Đình Phong nói mấy lần rồi cô vẫn chưa nhớ hết, chỉ biết cuộc sống mình vô cùng tốt, hạnh phúc như bây giờ cô chẳng cầu gì hơn..