• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà hiện tại, cho dù hắn ta chết, Sở Ngọc Lang cũng sẽ không nhìn hắn ta nhiều thêm một cái.

Tư Mã Huân nhận rượu, tùy ý rót một ly sau đó uống.

Rượu lạnh băng trôi xuống cổ họng, mang theo cảm giác nóng rực.

Bên ngoài mưa rơi đã lâu, khi gió lạnh thổi qua, hắn ta lại cảm thấy cái lạnh trên người không bằng một nửa giá lạnh trong lòng hắn lúc này.

Tư Vĩ nhìn dáng vẻ này của điện hạ, không nhịn được làm trái lòng mình, nói dối: “Điện hạ, Sở đại tiểu thư tất nhiên không nhận được tin của ngài. Nếu nàng ấy nhận được tin, tất nhiên sẽ không để ngài chờ lâu như thế.”

Chẳng qua ngoài miệng nói như vậy, đáy lòng lại không nghĩ vậy. Chuyện đưa tin dễ dàng biết bao. Mật thám xếp vào Đông Cung có thể ẩn núp lâu như vậy không bị phát hiện tất nhiên là có bản lĩnh của họ. Đưa tin ra khỏi Đông Cung còn có thể làm được, càng miễn bàn chỉ đưa tin cho Thái Tử Phi. Cho dù bị bắt giữa đường thì vẫn có thể đưa tờ giấy này đi.

“Đúng vậy, nàng chỉ không nhận được tin thôi.” Tư Mã Huân nhìn chén rượu không trong tay, ngửa đầu nhắm mắt, che đi vẻ ác độc trong đáy mắt.

“Cho người đi tra, tin có đưa đến không. Nếu không... Thì xử lý người truyền tin không được đi.”

Sở Ngọc Lang, Lang Nhi, tốt nhất nàng nên không nhận được tin.

Cho dù thế nào nàng đừng phản bội ta.

*

Kiêm Gia Cung, bên trong tẩm điện yên tĩnh, kim thú phun hương ấm lượn lờ.

Tư Mã Tĩnh nhíu mày nhìn nàng, nói: “Sao không cần uống thuốc? Thái y nói nàng thiếu khí huyết, phải bổ sung đủ. Còn nữa, ông ta còn nói nàng ưu tư quá nặng.”

Ánh mắt Sở Ngọc Lang xao nhãng, lời này nàng đã nghe quá nhiều, Trường Dung vẫn luôn lải nhải như vậy.

Tư Mã Tĩnh nhìn dáng vẻ này của nàng, không kìm lòng nổi: “Có chuyện gì có thể khiến nàng ưu tư. Tâm tư của nàng quá nặng, cả ngày nghĩ này nghĩ nọ.”

Tâm tư nặng? Đây cũng không phải lời hay ho gì.

Sở Ngọc Lang nhìn hắn, nhịn không được hỏi ngược lại: “Điện hạ cảm thấy tâm tư của ta nặng?”

Nàng nên nghĩ đến không phải hắn vẫn luôn cảm thấy tâm tư nàng thâm trầm, sao hiện giờ vẫn là tâm tư nặng? Hay là sở thích của hắn khác người, thích nữ tử tâm tư nặng?

Tư Mã Tĩnh dừng một chút, lại nghĩ tới lần đầu gặp gỡ, hắn ở điện châm chọc mỉa mai nàng. Hắn lập tức quay đầu đi, chuyển chủ đề: “Ý cô bảo nàng đừng nghĩ gì, cẩn thận không tốt cho thân thể. Cô cho người đi sắc thuốc cho nàng.”

Sở Ngọc Lang dịu ngoan gật đầu, theo hắn chuyển chủ đề: “Được.”

*

Chớp mắt đã đến ngày đi săn mùa xuân, trời sáng khí trong, gió mát ấm áp dễ chịu, đúng là ngày lành săn thú.

Tư Mã Tĩnh đi ra ngoài, Trường Dung thay Sở Ngọc Lang chải đầu, dùng kim quan buộc chặt tất cả tóc lên.

Nàng ấy nhìn tiểu thư trong gương, cười nói: “Nương nương mặc bộ đồ cưỡi ngựa này thật là thần thái anh tài, tư thế oai hùng hiên ngang.”

Sở Ngọc Lang chớp chớp mắt, nhìn mình trong gương, nói: “Có phải trong rương thấp có một bộ giáp mềm tơ vàng không? Lấy nó đến đây đi.”

Trường Dung hơi sửng sốt, sau đó thưa vâng. Khi nàng cầm bộ giáp mềm đến còn có phần không rõ. Nàng ấy biết chuyện Sở gia sắp xếp thích khách là ở hôm nay, nhưng sao dường như tiểu thư không định để Thái Tử điện hạ mặc mà lại để chính mình mặc?

Sở Ngọc Lang nghĩ kế hoạch hôm nay, đôi mày dài hơi nhíu.

Nàng nhìn cây trâm trên đầu, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đổi sang một cây trâm to hơn trong hộp trang sức.

“Đi thôi.”

Hôm nay bệ hạ mang thần tử vào núi đi săn mùa xuân, Lễ Bộ, Binh Bộ và Ngự Lâm Quân đã chuẩn bị mấy tháng trước đó vì chuyện này.

Tư Mã Tĩnh bỏ ngựa, vào ngồi cùng một xe ngựa với Sở Ngọc Lang. Hắn nhìn Sở Ngọc Lang mặc bộ đồ này, không kiềm được nhíu mày: “Hôm nay không được cưỡi ngựa.”

Sở Ngọc Lang hơi khựng lại, nụ cười bên môi hơi cứng, ngay sau đó gật đầu thưa vâng.

Bấy giờ Tư Mã Tĩnh mới vừa lòng.

Ngọn núi dùng đi săn mùa xuân là ở ngoại thành. Người Công Bộ ở bên này dựng doanh trướng để con em quý tộc nghỉ ngơi.

Nam tử và nữ tử không ở cùng một chỗ, Hoàng Đế mang theo mấy người nhi tử và thần tử đi săn, ném thẻ vào bình rượu thi đấu.

Tư Mã Tĩnh đi đằng trước, Sở Ngọc Lang mang theo tỳ nữ đi phía sau đến chỗ Sở Quý phi.

Trong doanh trướng cực kỳ rộng rãi, bên trong bàn ghế bình phong lư hương được bày biện đều là tốt nhất xa hoa nhất.

Sở Quý phi thảnh thơi ngồi ở phía trên, trang phục ung dung quý giá, một bộ váy hoa mỹ màu tím đen tơ vàng thêu hoa văn, trong tay cầm cung phiến cán dài chậm rì rì phe phẩy quạt.

Sở Ngọc Lang ngồi xuống ngay đầu tiên bên dưới, Trường Dung Tô Chỉ đứng ở phía sau nàng.

Mạnh Ngưng Hương đi rồi cho nên tịch mịch nhiều. Ngày xưa nếu nàng ấy ở đây tất nhiên sẽ tóm lấy nàng tám những chuyện mà người khác cũng không biết.

Hôm nay thứ tự ngồi lại đã khác. Bởi vì hiện giờ Sở Ngọc Lang là Thái Tử Phi cho nên cấp bậc cao nhất so với những mệnh phụ kia, ngồi ở phía trên tất cả mệnh phụ.

Điều này làm ngăn cách với những tỷ muội khi xưa. Những quý nữ chưa lập gia đình ngồi ở phía dưới cùng, xếp hàng rất xa. Phía trước đều là phu nhân tuổi tác không đồng đều, các nàng ngồi theo cấp bậc cáo mệnh của mình. Mà ngồi ở gần Sở Ngọc Lang dĩ nhiên đều là mệnh phụ cấp bậc cao nhất.

Hôm nay dường như tâm trạng Sở Quý phi rất tốt, liên tục nói chuyện với mệnh phụ ngồi dưới, không liếc Sở Ngọc Lang nửa ánh mắt.

Những mệnh phụ này đều là người khôn khéo, sao có thể không nhìn ra manh mối, chỉ có thể từng người cười gượng đáp lời, phối hợp với Quý phi nương nương.

Sở Ngọc Lang ngồi ở trong đó, đã không quen thân lắm với đám mệnh phụ cách bối phận này lại không có mệnh phụ nào muốn bắt chuyện với nàng để mạo hiểm rước xui xẻo từ Quý phi nương nương. Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, Sở Ngọc Lang như thành người tàng hình.

Ở phía dưới cùng dựa gần cửa, người ngồi rất có ý tứ. Có câu vật họp theo loài, vận mệnh định trước sắp xếp chỗ ngồi khá khéo lại xếp những người này ngồi với nhau.

Rất không khéo, ở đây đều là những người xưa kia hận Sở Ngọc Lang đến ngứa răng. Đáng tiếc trước kia Sở Ngọc Lang, trên có Quý phi chống lưng, dưới không biết chơi trò xiếc gì, ngược lại dạy dỗ rất nhiều quý nữ gia tộc thân cận và Sở gia thông đồng với nhau.

Hiện nay phong thuỷ luân chuyển, ai ngờ hiện giờ Sở Ngọc Lang thật sự phản bội Sở gia, gả cho Thái Tử. Ngay cả Quý phi nương nương đều đối xử lãnh đạm với nàng, quý nữ trước kia giao hảo với nàng(*).

(*) Xin lỗi các bạn đọc đây là nguyên văn raw, tác giả viết thiếu câu chứ không phải do chuyển ngữ làm thiếu.

Những nữ tử ngồi ở dưới cùng không nhịn nổi, bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Các ngươi nhìn đi có lẽ sắp có kịch vui để xem rồi.”

“Sở Quý phi và Sở đại tiểu thư luôn luôn cô cháu tình thâm, hiện giờ ngươi xem Sở đại tiểu thư thành Thái Tử Phi. Hì, các ngươi nói xem có phải Sở Quý phi buồn nôn chết đi được không?”

“Thế thì không được. Thịnh Vương điện hạ và Thái Tử điện hạ như nước với lửa, hiện giờ Sở đại tiểu thư lại thành Thái Tử Phi, điều này nói lên cái gì?”

Ngu Dao ở bên cạnh không nhịn được cười lạnh chen lời: “Nói lên Sở Ngọc Lang là nữ nhân tham mộ hư vinh, biết rõ Thịnh Vương và Thái Tử bất hòa, lại còn muốn trêu chọc Thái Tử.”

Lời này dẫn tới một loạt tiếng cười, có người nói: “Ngươi nói xem dáng vẻ hồ ly tinh kia của nàng, Thái Tử khôn khéo cơ trí, có thể coi trọng nàng? Sợ không mấy ngày là có thể nhìn thấu gương mặt thật này.”

Giọng nói chuyện hơi lớn, khiến quý nữ bên cạnh nhíu mày: “Các ngươi không khỏi quá lớn mật rồi, cái gì cũng dám nói?”

Thiếu nữ mặc váy màu hồng phấn che miệng cười: “Không thích à? Ngươi đứng ra xin Quý phi nương nương xử trí chúng ta đi.”

Thiếu nữ bên cạnh nói tiếp: “Đúng thế, đến lúc đó xem nương nương có tin ngươi thể không? Đừng đến lúc đó ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, để nương nương phạt ngươi.”

Tiếng cười nhạo vang lên hết đợt này đến đợt khác rõ ràng truyền vào trong tai Triệu Thanh Thiều ngồi ở bên cạnh.

Triệu Thanh Thiều nghe thế, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Biểu cảm trên mặt hơi vặn vẹo, nàng ta uống ngụm trà, cố gắng đè cảm xúc xuống.

Sở Ngọc Lang nhàn nhạt nhìn trà trong chén, nước trà màu sắc thanh đạm, ngửi mùi hơi đắng, vào miệng lại ngọt, là lá trà tốt nhất.

Tô Chỉ nhìn ánh mắt mọi người trong điện, vừa tủi vừa uất ức, bất bình thay tiểu thư nhưng không thể nói ra.

Quý phi nương nương cũng thật quá đáng, hôn sự này không phải tiểu thư muốn, sao có thể trách tiểu thư?

Tô Chỉ đơn thuần, không hiểu những phong ba ở nơi này, Trường Dung lại hiểu rất rõ. Nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chỉ ngóng trông tiểu thư đừng để những người này ở trong lòng. Cho dù những người này ngầm nói mấy lời ghen ghét thì đã sao chứ, dù sao tiểu thư vẫn sống cuộc sống của mình. Bên trong Đông Cung, Thái Tử không có thiếp thất, tất cả mọi người đều do một mình tiểu thư làm chủ.

Có ai dám nói về sau có quý nữ nào đang ngồi ở đây sống thư thái hơn tiểu thư không?

Cho dù Sở Quý phi có lòng bất mãn với tiểu thư thì có thể làm gì được tiểu thư? Bệ hạ thiên vị Thái Tử, đó điều có thể thấy rõ ràng.

Sở Ngọc Lang thật sự không để những lời ám chỉ trào phúng của mấy người này ở trong lòng, chẳng qua là hạng người nịnh nọt, cỏ đầu tường thôi. Hôm nay phụ thân các nàng thuộc phe Thịnh Vương, ngày sau chờ bọn họ thần phục Thái Tử, nhất định lại là một bộ mặt khác.

Ngay vào lúc này, bên ngoài có thông báo, tiểu thái giám cao giọng hô: “Thái Tử điện hạ đến…”

Các quý nữ vừa rồi còn ríu rít lập tức ngậm miệng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim vội theo những người khác cùng quỳ xuống, không dám nói thêm nữa chữ.

“Tham kiến Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ thiên tuế.”

Tiểu thái giám ở ngoài cửa cong eo cúi người vén mành lên, Tư Mã Tĩnh bước nhanh vào doanh trướng.

Hắn liếc mắt một cái đã thấy Sở Ngọc Lang đứng ở hàng đầu, đang cúi đầu cụp mi cung kính đứng đó.

Sở Quý phi nhìn thấy Thái Tử tới, khóe môi không mặn không nhạt nhếch lên một nụ cười quyến rũ. Cho dù trong lòng đều là ác ý thì bà ta vẫn giấu hết đi. Bà ta cười tiến lên đón, giọng điệu như đều là quan tâm: “Ui da! Sao Thái Tử điện hạ lại đến chỗ bổn cung, một đường này vất vả rồi. Mau ngồi xuống uống một ngụm trà nghỉ ngơi một chút.”

“Ngồi thì không cần, cô đến tìm Thái Tử Phi của cô.”

Tư Mã Tĩnh hơi nhếch mắt phượng, nhìn về phía Sở Ngọc Lang, giọng điệu lười biếng vẫy vẫy tay với nàng: “Lang Nhi, lại đây! Vừa rồi cô đi săn, bắt được hai con hồ ly trắng, dẫn nàng đi xem.”

Nụ cười trên mặt Sở Quý phi có phần không giữ được. Từ khi Thái Tử vào chưa từng nhìn bà ta một cái, càng đừng nói hành lễ. Hắn vừa mở miệng đã muốn đưa Sở Ngọc Lang đi, coi bà ta thành thứ gì? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?

Sở Ngọc Lang dịu dàng đi qua, sau đó đang muốn hành lễ cáo từ Sở Quý phi, lại bị Tư Mã Tĩnh kéo lại: “Đi thôi.”

Hắn không yên tâm, cố ý để tiểu thái giám làm việc ở chú ý nhiều hơn. Lão bà Sở Quý phi kia tẩm dâm ở hậu cung nhiều năm, có thù tất báo nhất. Ngày ấy kính trà, Sở Ngọc Lang theo hắn cùng đổ ly trà, trước mặt mọi người không cho người ta mặt mũi. Hôm nay hắn không ở đây, còn không biết bà ta còn làm khó Sở Ngọc Lang thế nào nữa.

Vừa hay, tiểu thái giám vốn đi vào trong tiếp nước quả thêm trà ra báo tin, nói thẳng những một đám nữ tử đó nghị luận về Thái Tử Phi thế nào, Quý phi nương nương lại làm khó Thái Tử Phi ra sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK