Edit: thauyn22
Trong suốt chiều dài cuộc sống huấn luyện của Tô Việt, đã học được cách mai phục, đã học được cách nằm vùng, đã học cách phản bội, cậu cũng trở thành sát thủ ẩn thân đến cuối cùng, cũng có thể trở thành một người lính đánh thuê xuyên qua chiến trường, cậu trải qua gió to sóng lớn, bước qua vách đá tử thần, thản nhiên đối mặt với cuộc sống ảm đạm đau đớn, duy chỉ có tình huống hiện tại là không biết làm sao để đối mặt.
Cậu nhìn về phía Triệu Thanh thật lâu, thân ảnh của người lính đánh thuê cường đại hiện rõ trong đôi mắt không chút dao động, giọng điệu Triệu Thanh vững vàng, nhưng lại rất bình dị, không toát ra cảm giác yếu ớt, nhưng lồng ngực phập phồng không khỏi dồn dập thêm vài phần, dường như bên trong sự im lặng mang theo một chút ý vị cầu xin.
Tô Việt chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ này của đoàn trưởng, đã từng thấy thời điểm đoàn trưởng phẫn nộ căm hận, thời điểm đoàn trưởng lạnh lùng vô tình, tất cả cậu đều ghi tạc trong lòng, nhưng những cái đó cũng đều là nằm trong dự đoán.
Tô Việt ấn ấn tay lên ngực Triệu Thanh, cách một lớp quần áo mềm mỏng, da thịt ấm áp đốt cháy đầu ngón tay cậu, xua đuổi đi cảm giác lạnh lẽo xung quanh, cậu đột nhiên lên tiếng hỏi: "Đoàn trưởng, muốn em ôm anh một cái không?"
Triệu Thanh ngẩn ngơ, hỏi lại: "Cái gì?"
Tô Việt kiên nhẫn nói: "Anh muốn bây giờ em ôm anh một cái không?"
Âm thanh Triệu Thanh thốt ra lại có chút lạnh lùng, anh hỏi: "Em cho rằng anh nói nhiều như vậy, chỉ là vì muốn em cùng anh làm sao?"
Triệu Thanh đã đặt nền móng lâu như vậy, khó khăn mổ xẻ trái tim mình ra, đem bộ phận non mềm yếu ớt nhất ra trước mặt Anh Vũ mặc cho cậu lựa chọn. Anh không trông mong dùng một lần sẽ lập tức thay đổi được Anh Vũ, nhưng ít nhiều gì khi nhìn thấy sự chân thành này của anh, có thể đừng xem anh như một bạn giường chỉ biết dùng thân thể để làm con bài mặc cả có được hay không?
Anh cười khẩy, như đang tự giễu, lại như đang châm chọc, anh kéo tay Anh Vũ xuống, nhẹ nhàng nói: "Không cần, hai ngày này cho em nghỉ phép, trở về nghỉ ngơi đi."
Triệu Thanh xoay người định rời đi, nghĩ đến mọi lời nói tối nay của mình đều nói vô ích. Nếu là trước kia, cho dù anh không rút súng cho Anh Vũ biết cái gì gọi là tấn công chí mạng tầm xa, thì cũng sẽ rút vũ khí cận chiến ra và bắt đầu cuộc đấu thật sự với Anh Vũ, không giống như hiện tại giận cũng không giận nổi, đánh cũng không đánh được, chỉ có thể nuốt ngược trái đắng trở về.
Tô Việt bất đắc dĩ kéo đoàn trưởng lại, động tác thuần thục tránh đi khả năng sẽ bị đoàn trưởng phản công, cậu hỏi: "Đoàn trưởng, anh tức giận sao?"
Triệu Thanh cười lạnh một tiếng, trả lời: "Không có, tôi giận gì chứ? Có người trở thành tù binh bị dìm trong nước, bị lưới điện bao phủ, tôi có cái gì tốt mà so?"
Tô Việt cười cười, cánh tay dùng sức ấn đoàn trưởng lên tường, bên ngoài còn có rất nhiều nhân viên công tác tới tới lui lui, nơi này cách âm cũng không được tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể có người tiến vào.
Tô Việt không làm chuyện gì quá mức, chỉ là lần nữa đem tay đặt lên ngực đoàn trưởng, cảm nhận độ ấm tràn trề sức sống kia. Cậu dường như đã hiểu vì sao đoàn trưởng luôn thích dựa lên ngực cậu, thì ra chính là loại cảm giác này, một loại cảm giác chân thật xác nhận được sự tồn tại của nhau.
Cậu ghé sát vào bên tai đoàn trưởng, thấp giọng nói: "Đoàn trưởng, em không sao."
Triệu Thanh nghĩ thầm nếu cậu thật sự có sao, anh còn có thể đứng đây trách móc nặng nề mà không đưa người đi chữa trị sao?
Giọng nói Tô Việt trầm thấp mà dễ nghe, cậu nói: "Em không phải cố ý gạt anh, là bởi vì không muốn anh vì em mà thấy lo lắng."
Triệu Thanh không chút lưu tình mà châm chọc: "Đối với em thì không phải cố ý, em chỉ là âm thầm lên mọi kế hoạch hoàn hảo, chờ sau khi xong việc mới nói với tôi mà thôi?"
Anh nói tới đây đột nhiên dừng một chút, lại tự giễu mà bổ sung: "Không đúng, là em nhất thời phạm sai lầm mới để tôi biết đến, tôi không đáng tín nhiệm như vậy ư, chuyên quyền độc đoán như vậy ư, để em phải đề phòng như đề phòng trộm cướp vậy sao?"
Tô Việt thấy đoàn trưởng càng nói càng thái quá, cậu nhẹ nhàng xoa ngực đoàn trưởng, chân thành giải thích: "Em biết anh sẽ không đồng ý, dưới tình huống có viện binh anh sẽ không để đoàn viên một mình mạo hiểm, nhưng rõ ràng rằng có đôi khi gặp phải nguy cơ giữa sống và chết, anh sẽ ỷ vào chiến lực cấp A mà lao ra chắn đằng trước."
Cậu nghiêm túc nói tiếp: "Đoàn trưởng, em là chiến lực cấp siêu A, không phải B- trước kia, anh không cần quá lo lắng cho em, cũng có thể tùy ý mà lợi dụng em."
Triệu Thanh hơi nhíu mày đánh gãy lời cậu, nghiêm túc nói: "Lời này anh chỉ nói một lần thôi, Anh Vũ, đừng đem bản thân ra làm vũ khí, em không phải là công cụ có ích hay vô dụng gì cả."
Tô Việt cười một tiếng, nói: "Nhưng em cam tâm tình nguyện bị anh sử dụng, có một số trường hợp nếu phái em đi, có thể sẽ làm giảm xác suất thương vong của binh đoàn rất hiệu quả, cứ như vậy để em thành vật dùng đúng chỗ không tốt hơn sao?"
Triệu Thanh nhìn bộ dáng không chút sợ hãi của Anh Vũ, giận đến đau gan, anh mới vừa há miệng muốn nói gì đó, đột nhiên bị nam nhân chặn lấy đôi môi. Triệu Thanh do dự vài giây không né tránh, hiếm khi được Anh Vũ chủ động hôn môi, anh không đẩy ra quá nhanh.
Tô Việt dùng phương thức đơn giản trấn an cảm xúc xao động của đoàn trưởng, sau khi hôn xong, cậu mới thong dong hỏi: "Đoàn trưởng không muốn xem em thành công cụ chiến đấu sao?"
Triệu Thanh hơi thở gấp gáp nói: "Không muốn."
Tô Việt lại hỏi: "Cũng không muốn xem em thành vũ khí bí mật sao?"
Triệu Thanh lắc lắc đầu, đáp: "Cũng không muốn."
Cuối cùng Tô Việt hỏi: "Vậy đoàn trưởng muốn xem em là gì đây? Một vật sở hữu cá nhân không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh sao?"
Triệu Thanh nhìn cậu, nghiêm mặt nói: "Anh Vũ, anh sẽ không xem em thành bất kỳ đồ vật nào cả, em cũng sẽ không trở thành nô lệ của ai, em chính là em, em chỉ là em, em thuộc về duy nhất chính em."
Tô Việt hơi cong khóe môi, cậu nói: "Là em sai rồi, đoàn trưởng, em sửa lại cách nói đúng một chút."
Ánh mắt cậu thâm trầm: "Là em muốn ôm anh, bây giờ muốn ôm anh."
Triệu Thanh không tỏ ý kiến gì mà lạnh giọng hỏi: "Ôm xong thì sao? Anh cũng không có ý muốn em dùng thân thể để bên cạnh anh."
Tô Việt: "Em cũng không phải ý ấy, em chỉ là muốn cho đoàn trưởng xác nhận một chút Anh Vũ của anh có phải vẫn hoàn hảo không tổn hại gì hay không, có bị những thứ dơ bẩn tàn phá hay không mà thôi? Sau này em sẽ không lừa anh nữa, sẽ không lại giấu giếm anh, lời hứa này từ hôm nay trở đi, đến chết cũng không quên, trước tiên cho anh kiểm chứng trước, tránh cho ngày sau không hài lòng."
Trong lòng Triệu Thanh có chút nhói, chua xót, đây la lần đầu tiên anh cảm nhận được vị ngọt ngào thấu tim gan như thế, anh giả vờ trấn định nói: "Sau này không hài lòng thì làm sao bây giờ, em cho rằng anh lúc nào cũng đồng ý làm người bị ôm sao?"
"Phải không?" Đầu ngón tay Tô Việt xẹt qua ngực đoàn trưởng, nhắm ngay viên đạn mềm ấn mạnh một cái, nói, "Nhưng phản ứng cơ thể của đoàn trưởng không nói như vậy."
Triệu Thanh không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, một loại cảm giác tê dại như điện giật khuếch tán khắp toàn thân, anh hối hận rồi, không nên dung túng Anh Vũ đến vậy, nên khiến cậu ngoan ngoãn ngã vào lòng bàn tay, cắt bỏ móng vuốt, phơi bụng ra mặc kệ người chơi đùa.
Anh cân nhắc một hồi về khách sạn trước tiên nên tắm rửa hay là nên ăn Anh Vũ trước? Hoặc là ăn một lần, tắm xong rồi lại ăn một lần nữa? Lúc này có người gõ cửa phòng nghỉ, âm thanh làm kinh động hai gã lính đánh thuê bên trong.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Tô Việt buông tay, cài lại áo khoác cho đoàn trưởng, Triệu Thanh âm thầm nghiến răng, bực bội mở cửa phòng, phát hiện tiến vào là người phụ trách do Tinh Minh phái tới, tên Trương Hạo Bạch, cũng là người trước đây thường xuyên liên hệ nhiệm vụ với binh đoàn Ám Nha nhất.
Sau khi Trương Hạo Bạch đi vào, dường như không nghĩ tới sẽ gặp Tô Việt ở đây, hắn nói với Triệu Thanh: "Thật ngại quá đã quấy rầy các vị, đoàn trưởng Triệu, bên phía Bộ Tinh Minh Địa Tinh còn đang chờ anh qua để ký kết văn kiện, bởi vì bên trên thúc giục gấp, nên tôi đành phải tự mình đến đây mời anh."
Triệu Thanh nhẹ nhướng mày, giọng nói lạnh như băng: "Chỉ là quy trình kết thúc nhiệm vụ, sao cần phải gấp như vậy?"
Trương Hạo Bạch ái ngại nói: "Ban đầu cũng không vội, nhưng vì anh đã đến Địa Tinh không những không đưa tin cho Tinh Minh, còn lập tức làm ra một trận lớn như vậy, đột nhiên cùng Thiên Tinh đế quốc đối đầu trực diện, ngay cả chúng tôi cũng trở tay không kịp, chuyện này đối với Tinh Minh rất là bị động."
Triệu Thanh cười như không cười mà nói: "Đây là trách tôi không báo trước, không kịp thời cung cấp tình báo cho Tinh Minh?"
Trương Hạo Bạch tránh né ánh mắt mang theo áp bức của Triệu Thanh, hắn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, trả lời: "Nếu chúng tôi có thể sớm một chút biết được sự xấu xa của Thiên Tinh đế quốc, lại có thể nắm được địa điểm bọn họ giam giữ người bị hại, vậy Tinh Minh cùng Ám Nha bắt tay hành động không phải càng là không có sai sót sao?"
Ánh mắt Triệu Thanh sắc bén, lạnh lùng nói: "Tinh Minh cắm rễ trên Địa Tinh lâu như vậy, lại không có năng lực điều tra bằng một tên thủ lĩnh lính đánh thuê mới đến là tôi sao? Các người thật sự không biết bên trong trang viên của Thiên Tinh đế quốc đã làm ra tội ác rợn người này sao?"
Trương Hạo Bạch nuốt nước bọt, cứng nhắc nói: "Chúng tôi thật sự không biết chuyện này, bằng không sao có thể để mặc cho người của Thiên Tinh đế quốc kiêu ngạo như thế chứ? Nếu về sau đoàn trưởng Triệu tra ra được tình huống tương tự, làm phiền anh phối hợp cho chúng tôi biết, cho dù nói thế nào nhiều thêm một phần trợ lực luôn là tốt nhất."
Triệu Thanh đánh giá một chút người phụ trách của Tinh Minh này, không nóng không lạnh nói: "Điều nàu không dễ hợp tác, khi binh đoàn chúng tôi hành động có thói quen giữ mật, tránh cho để lộ tiếng gió, rút dây động rừng."
Mặt Trương Hạo Bạch hết xanh lại trắng, hắn sao có thể không nghe ra được ẩn ý của Triệu Thanh, đây là hoài nghi bên trong Liên Minh Tinh Tế có quỷ? Mới có thể lâu như vậy vẫn không phong tỏa chỗ trang viên này.
Hắn lời lẽ hợp tình hợp lý nói rất nhiều lời, cố gắng gỡ bỏ hoài nghi và không tin tưởng của binh đoàn Ám Nha đối với Tinh Minh, cuối cùng lại nhấn mạnh một chút, nói: "Đoàn trưởng Triệu, chúng tôi thật sự không có ác ý, hợp tác thành công rất nhiều lần trong quá khứ không phải anh không biết, phi thuyền đang chờ bên ngoài, sẵn sàng chào đón anh bất cứ lúc nào."
Triệu Thanh đối với lời này không tỏ ý kiến gì, trước kia Tinh Minh thật sự là một đối tượng hợp tác tốt, chỉ là hiện tại Thiên Tinh đế quốc sắp sụp đổ, từ xưa đến nay lợi ích lớn đều làm dao động lòng người, cũng không biết người bên trong Tinh Minh có sinh ra hai lòng hay không?
Tô Việt đứng một bên trước sau vẫn im lặng cậu biết Triệu Thanh ban đầu có ý định đi làm việc với bên phía Tinh Minh, nếu đối phương đã phái người đến đón, nếu chống đối quá cũng không tốt lắm.
Trước khi Triệu Thanh nói chuẩn bị xuất phát, cậu đã chủ động yêu cầu: "Đoàn trưởng, em đi cùng anh?"
Triệu Thanh xua tay: "Không cần, anh dẫn theo một vài người đi, chỉ là làm các thủ tục hành chính tại văn phòng, chắc là sẽ không xảy ra chuyện."
Tô Việt nhấm nuốt hai chữ "chắc là", nói: "Vừa rồi không phải đoàn trưởng bảo em không được một mình hành động sao? Hiện tại anh đi em không yên tâm, cứ để em đi theo đi."
Triệu Thanh cảm khái cuối cùng Anh Vũ cũng đã chịu dính người hơn một chút, kiên nhẫn giải thích: "Anh không hành động một mình, hơn nữa bên kia không phải muốn đi là có thể đi, nhân viên đi theo phải đăng ký trước, em tự ý đi theo sẽ bị ngay từ vòng gửi xe."
Tô Việt nghĩ nghĩ, nói: "Em có thể ở bên ngoài chờ."
Triệu Thanh bất đắc dĩ bật cười, tới gần bên tai Anh Vũ quyến luyến nói: "Vậy không bằng em ở khách sạn tắm rửa sạch sẽ chờ anh về? Nơi đó cách khách sạn không xa, có chuyện gì đều có thể theo dõi được."
Tô Việt nghe vậy đành miễn cưỡng thôi, cậu nghiêm túc dặn dò đoàn trưởng: "Anh phải để ý tình hình nhiều hơn một chút, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc."
Triệu Thanh tò mò nhìn Anh Vũ, không nghĩ rằng cậu sẽ nói ra những lời ấy, tuy rằng có chút xem thường chiến lực cấp A, nhưng Triệu Thanh rất là hưởng thụ, rốt cuộc anh cũng đã không còn phải lo lắng Anh Vũ bị thương nữa.
Như loại cây trồng lâu năm cuối cùng đã có thể thu hoạch, mặc dù hao phí rất nhiều thời gian và sức lực mới có thể kết được một quả, cũng người trồng vẫn vui mừng khôn xiết, huống chi quả này còn thơm ngọt ngon miệng, hương thơm ngào ngạt, khiến người sáng mắt, thèm nhỏ dãi, vừa muốn một ngụm nuốt chửng, vừa muốn chậm rãi nhấm nháp.
Anh thấp giọng trấn an: "Không thể mang em theo đến nơi này, trở về sẽ bồi thường cho em một chút."
Tô Việt nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, anh an toàn là tốt rồi."
Triệu Thanh sáp đến gần, cắn nhẹ lên vành tai Anh Vũ, anh hỏi: "Thật sự không cần sao? Chờ làm xong nhiệm vụ, anh đưa mông tới gặp em."
Vành tai Tô Việt nóng lên: "?"